Bị Bắt Ở Nhà Mùa Dịch

Chương 14

Edit + Beta: Lê Hoa

"Thành thật một chút, như vậy liền sảng sao? Cũng không cần phải kêu dâʍ đãиɠ đến vậy, ba ba tự chủ rất kém."

Tiêu Quân Đình vẫn nhìn phía trước chậm rãi nói, phảng phất giống như đang giáo dục nữ nhi không ngoan, kỳ thật trong lòng hắn lại vô cùng thảo mãn.

Hắn chọn được dưa chuột vừa to vừa dài, cho dù chỉ còn một nửa cũng để Lâm Mặc hưởng thụ đủ.

Sau đó, hắn còn cố ý chọn một con đường nhỏ không quá bằng phẳng, nói như vậy quả dưa chuột kia đối với dọc đường đi sẽ không nhàm trán, thế mới có thể yêu thương tiểu dã miêu này hết mực được.

"Cái này sao có thể trách em được? Không phải thầy có thể chạy chậm xe máy lại sao?"

Lâm Mặc hiện tại vừa khó chịu lại vô cùng ủy khuất, huyệt bị tra tấn một đợt lại một đợt, cô còn thậm chí đã trộm hơn một lần phun ra cả đống dâʍ ŧᏂủy̠.

Cô đã không thoải mái, thì hắn cũng đừng nghĩ đến được tốt đẹp! Cô nắm lấy eo người đàn ông hung hăng mà nhéo, nếu không phải vì hắn làm vậy thì làm sao cô có thể tùy thời tùy chỗ phát xuân với người đàn ông chứ, cô mới không phải như vậy!

"Tê..."

Tiêu Quân Đình bị đau đến phải hít ngược một hơi khí lạnh, tiểu dã miêu này tính tình trước sau đều kém như vậy, chậc. Ân? Không đúng, tay nhỏ sờ soạn trên người hắn có chút không ổn...

Lâm Mặc đang định làm cái gì?

Tay cô vốn dĩ là đặt trên eo Tiêu Quân Đình nhưng lại từ từ di chuyển xuống dưới, ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng như bước chân mèo ở trước bụng hắn, sau đó lại sờ đến chỗ đũng quần đang phình lên, tay nhỏ vừa thu lại, chuẩn xác ở phía trên dươиɠ ѵậŧ xoa nhẹ.

"Đừng nháo, em muốn bị làm ở ngay giữa đường sao?"

Bàn tay nhỏ nhu nhược không ngừng trái véo phải ấn trên côn ŧᏂịŧ đang ngủ yên, rất nhanh cự thú đã thức dậy, ngang ngược mà phình lớn làm căng chặt đũng quần, khiến Tiêu Quân Đình không thoải mái nhíu mày.

Âm thanh trầm thấp cảnh cáo của người đàn ông cũng không có chút nào dọa sợ Lâm Mặc, cô tiếp tục một bên xoa dươиɠ ѵậŧ dần dần ngạnh lên, một bên lại lặng lẽ tự mình co rút tao huyệt đem dưa chuột hút sâu vào trong, muốn nó cắm sâu thêm một chút.

Dươиɠ ѵậŧ Tiêu Quân Đình trong tay Lâm Mặc càng ngày càng trướng lên, mạch máu cũng không ngừng giật giật, hơi nóng cách một lớp quần truyền tới tay Lâm Mặc, làm cô sinh ra cảm giác sung sướиɠ có chút thành tựu.

Dưa chuột theo nhịp xe máy xóc nảy mà đảo hoa huyệt Lâm Mặc một mảnh mềm lạn, cô liền ảo tưởng nếu như lúc này dươиɠ ѵậŧ của Tiêu Quân Đình cắm vào bên trong nhất định sẽ sảng đến trời đất điên đảo. Một hồi tiếng rêи ɾỉ cao cao thấp thấp cũng không ngừng quanh quẩn bên tai Tiêu Quân Đình.

Lâm Mặc đang chơi đến vui vẻ thì phát hiện xe máy đột nhiên chuyển hướng. Trong nháy mắt Lâm Mặc vô cùng hoảng hốt sợ hãi kêu một tiếng, cô vội nắm chặt lấy eo Tiêu Quân Đình sợ hắn sẽ ném mình xuống.

Cô hoàn không biết, đã tự đào hố chôn mình, trong chính lúc hoảng sợ cô đã chạm vào phần hông mẫn cảm nhất của Tiêu Quân Đình, làm du͙© vọиɠ như lang hổ trong người hắn lại càng thêm đại trướng.

Hắn từ nãy đến giờ chưa nói một câu, nhưng tốc độ xe càng lúc càng nhanh cũng thấy được tâm tình vội vàng của hắn đã bị hoàn toàn bại lộ, hắn nhịn không được, hắn muốn ở ngay chỗ này thao chết tiểu tao hóa này!

Ngay bên cạnh là công viên giải trí không bóng người, nhân viên bán vé cũng chưa đi làm, Tiêu Quân Đình lôi lôi kéo kéo Lâm Mặc đi vào chỗ tường được xây thấp, bàn tay to nâng tao mông mềm mại hướng lên, một lần liền nâng lên cao bằng cái tường.

"Chúng ta tới đây làm gì? Một bóng người cũng không có."

Lâm Mặc liền thấy thân mình nhẹ bẫng đi, hai chân bị nhấc lên bị Tiêu Quân Đình đưa đến trên tường, cô hoảng sợ tới mức kêu lên một tiếng, mắt hạnh không ngừng liếc trái liếc phải nhìn xem có ai phát hiện ra hai người họ "trốn vé" hay không.

"Chính là không có ai, mới có thể làm em dục tiên dục tử được."

Đôi tay nhanh nhẹn của Tiêu Quân Đình mạnh mẽ mà chống lên tường, cơ bắp trên cánh tay cũng căng ra, phần eo rắn chắc cũng dùng chút lực, cả người hắn nhẹ nhàng liền nhảy qua bức tường.

Sau khi nhảy qua, Tiêu Quân Đình quay người đem Lâm Mặc còn đang ngồi trên tường ôm xuống, tiểu mỹ nhân ôm trong ngực cũng thực mềm mại đi, đôi mắt hoảng loạn cùng gương mặt hồng nộn thoạt nhìn phi thường ngon miệng.

Tuy rằng công viên giải trí không có ai, nhưng để mở các thiết bị điện vẫn thực hoàn hảo, Tiêu Quân Đình ôm Lâm Mặc đến vòng quay ngựa gỗ gần đấy, đặt cô ngồi trên một con bạch mã.

"Ân ~ làm gì a, em không có ấu trĩ như vậy, sao còn có thể ngồi vòng xoay ngựa gỗ chứ."

Vừa mới ngồi chốc lát, tiểu huyệt Lâm Mặc đã bắt đầu khao khát mà phun ra nuốt vào dưa chuột, đáy lòng cô chỉ mong Tiêu Quân Đình có thể mau chóng đưa cô về nhà, còn hảo hảo mà khi dễ hoa huyệt. Nhưng người tính không bằng trời tính tên đàn ông này lại đem cô đến công viên giải trí, không phải là muốn chơi trò tình yêu lãng mạn của người trẻ tuổi đi?

Lâm Mặc khinh thường mà bĩu môi, vòng quay ngựa gỗ hiện tại cũng không có chuyển động, cô chỉ có thể tách chân ra, duỗi tay đi xuống với ý đồ dùng dưa chuột tự an ủi chính mình.

Tiêu Quân Đình tuy rằng biết bật công tắc nguồn điện như thế nào, nhưng cũng không thể làm tổn hại đến đạo đức công cộng được, nên hắn mới thả Lâm Mặc ngồi trên con bạch mã, cùng với cô đối mặt, ánh mắt liền tối sầm lại: "Hảo a, chúng ta liền làm điều ấu trĩ ấy thật tốt mới được."