Kiếm Động Cửu Thiên (Sắc Hiệp)

Chương 229: Tới chỗ sâu ghìm ngựa

Chương 229: tới chỗ sâu ghìm ngựa.

Hàn Diệc Dao không biết yêu là gì, nhưng tuyệt đối không biết e ngại, kính sợ.

E ngại sinh ra là nô tính, kính sợ là trung thành, nếu như mang ý nghĩ đó gả cho Ứng Thừa Ân, nàng biết đã đánh mất chính mình, trở thành một cái xác không hồn!

Hơn nữa, nàng còn có phiền toái lớn, nàng là người của nam nhân đυ.ng vào là phải chết, cũng không đợi được ngày này! Bởi vậy cho tới bây giờ nàng chưa suy nghĩ qua việc này, chỉ theo bản năng kháng cự hôn sự với Ứng Thừa Ân.

Nhưng mà cố tình lúc này nàng lại phân tâm suy nghĩ việc này!

So sánh với hắn, mặc dù Chu Hằng là đại sắc lang, nhưng trừ hiếu sắc một chút thì dường như cũng không có thói quen không tốt! Hơn nữa, tiểu tử này hiếu sắc cũng rất xảo quyệt, cũng chỉ làm chuyện xấu với mấy người nàng, chưa thấy hắn giống như chó đực động dục truy đuổi phía sau nữ nhân khác.

Lại nói tiếp, nàng có phải vì vậy mà tự hào hay không?

Hàn Diệc Dao a Hàn Diệc Dao, vào lúc này ngươi còn nghĩ lộn xộn cái gì đó.

Nàng thầm nói trong lòng, nhưng mà lại không cản được ý nghĩ hiện ra.

Theo góc độ khác so sánh thì cảnh giới của Chu Hằng bây giờ thấp một chút, còn thấp hơn nàng một tầng. Nhưng mà nói đến tiềm lực mạnh, cho dù Ứng Thừa Ân cũng phải nhận thua, hơn nữa, cảnh giới cũng không có nghĩa là thực lực, mình đánh thắng được Chu Hằng sao?

Vì sao bị hắn xâm phạm như thế, mình lại không quá phẫn nộ, lại không lo lắng thất thân?

Mình thích tên nam nhân này sao?

Không thể nào đâu?

Hàn Diệc Dao cũng không thể nào khẳng định được, nàng dùng phượng nhãn mông lung mê người nhìn Chu Hằng đang hùng hục mυ'ŧ l*и nàng, hai tay ngọc không tự chủ được nhấn đầu hắn xuống, muốn để lưỡi hắn vào sâu thêm một chút.

Nam nhân này cứng cỏi, quả quyết, có được ý chí khiến người không theo kịp, trừ khuyết điểm hiếu sắc của tên này, tuyệt đối là chân hào kiệt, thiết anh hùng!

Tuy nhiên, tên này cũng chỉ ham muốn mình, cũng không phải hắn thực sự thích mình.

Nếu là thích, vậy không thể nói hắn da^ʍ ô, chỉ có thể nói yêu thích theo đuổi người yêu của hắn khác người.

Con người ta lại kỳ quái như vậy.

Khi chán ghét một người, bất kể đối phương săn sóc cỡ nào. Vẫn luôn nghĩ theo hướng xấu, hiểu lòng dạ đối phương bất lương. Nhưng mà một khi thích người nào đó, bất kể đối phương làm gì đều cảm thấy vui vẻ, tri kỷ.

Đồng dạng một câu lên giường đi, ở trong miệng người thích và không thích nói ra, kết quả hoàn toàn khác nhau.

Lúc Hàn Diệc Dao bắt đầu nghĩ loạn hình tượng Chu Hằng, chợt cảm thấy tên này cũng không ghê tởm như vậy, lúc trước còn cứu nàng vài lần. Bảo nàng lấy thân báo đáp cũng không quá mức.

Ngược lại là nàng, tổng chưa cho Chu Hằng một sắc mặt tốt, bây giờ suy nghĩ lại cũng có chút xấu hổ!

Trong lúc Hàn Diệc Dao miên man suy nghĩ linh tinh, Chu Hằng đã nâng mông nàng lên, lưỡi hắn tiến vào sâu trong l*и nàng, miệng tham lam mυ'ŧ lấy dâʍ ŧᏂủy̠ thơm ngọt của nàng.

- Ưm… Ưm… ư…

Hàn Diệc Dao đê mê rêи ɾỉ, thân thể không tự chủ được cong lên, khe l*и hồng hào càng áp sát vào miệng Chu Hằng, da thịt trắng nõn của nàng nổi lên một màu ửng đỏ càng thêm mê người.

Chu Hằng hung hăng tiến vào sâu trong l*и nàng, lưỡi hắn vừa dài vừa ẩm ướt lăn lọn trong vách thịt mềm, đầu lưỡi dần dần chạm vào tử ©υиɠ Hàn Diệc Dao. Chu Hằng biến to lưỡi, hai tay hắn nhào nặn cặp mông lớn săn chắc của nàng, cái lưỡi không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tử ©υиɠ.

Hàn Diệc Dao nhắm mắt đê mê, thân thể ửng đỏ mê người, cặρ √υ' ngạo nghễ vểnh lên thật cao, hai núʍ ѵú đỏ bừng lung lay theo từng nhịp thở của nàng.

- Không… không được… ưm… a… ưm… ưm… ô… Ta… ta sắp… ưm… bắn… ưm… ư… A!

Hàn Diệc Dao bỗng nhiên ghì chặt đầu Chu Hằng vào l*и nàng, thân thể uốn cong lợi hại. Bờ môi đỏ mọng há ra, cặp mắt trợn ngược mê ly, khóe miệng nàng còn có nước miếng chảy ra.

Chu Hằng chỉ cảm thấy trong l*и Hàn Diệc Dao siết chặt, vách thịt mềm mại như vô số giác hút, mυ'ŧ lấy lưỡi hắn, tử ©υиɠ nàng càng là kẹp chặt đầu lưỡi Chu Hằng. Một dòng chất lỏng trắng đυ.c bắn ra từ trong l*и Hàn Diệc Dao, bao phủ khắp lưỡi Chu Hằng, sau đó bị hắn nuốt sạch.

- Ưm…

Hàn Diệc Dao nắm chặt ga giường, toàn thân nóng bừng thỏa mãn, hai tay vô lực buông đầu Chu Hằng.

Hàn Diệc Dao đã ra một lần, nhưng Chu Hằng vẫn dục hỏa hừng hực, hắn lập tức ngồi dậy. Hai tay Chu Hằng tách cặp đùi nàng ra, ©ôи ŧɧịt̠ kê sát l*и Hàn Diệc Dao, chuẩn bị tiến vào cái l*и múp míp ẩm ướt của nàng.

- Không được!

Đầu khấc vừa tiến vào được một chút, Hàn Diệc Dao lập tức như bị điện giật, nàng hét lên một tiếng, bàn tay mềm mại nắm chặt thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, khuôn mặt đỏ hồng, ngượng ngùng nói:

- Ngươi nếu tiến vào ta, ta sẽ chết!

Chu Hằng đang đà tiến lại bị cự tuyệt, hắn đầu tiên là giận dữ, nghĩ đối phương lấy cái chết ép mình, nam nhân tϊиɧ ŧяùиɠ lên óc này tự nhiên đầu óc mất linh. Nhưng vừa nghĩ khác hắn lại nói:

- Ngươi có bệnh?

Đây cũng không phải mắng chửi người, tuy rằng trong lòng hắn rất không thích là thật.

- Coi là vậy đi!

Hàn Diệc Dao gật gật đầu, dùng vẻ mặt cầu khẩn nhìn Chu Hằng.

Chu Hằng cắn chặt răng, chuyện này lên cung dễ dàng, nhưng mà thu tiễn lại thì khó khăn. Hắn hung hăng xoa bóp bầu vυ' Hàn Diệc Dao nói:

- Đây là nguyên nhân ngươi luôn luôn không lấy chồng?

- Đúng!

Hàn Diệc Dao vẫn nắm thật chặt ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, chỉ sợ hắn không nhịn được đánh bậy, nàng cũng không phủ nhận. Nàng tới tìm pháp khí tuyệt thế là muốn mình có được tiếng nói, nắm giữ vận mạng của mình.

Chu Hằng thở dài, nói:

- Ta đây làm sao bây giờ?

Hàn Diệc Dao tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, đây không phải hắn tự tìm sao? Lại còn hỏi nàng!

- Đi tìm các nàng!

Nàng chỉ chỉ hai kỹ nữ trong phòng, lúc này các nàng đang tự bú l*и nhau, hai cặp mội bú ʍúŧ khe l*и của nhau, thân thể trắng nõn như ngọc đè lên nhau, vô cùng mê người.

Chu Hằng hơi giận dữ, hắn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi l*и Hàn Diệc Dao, sau đó lật người nàng lại, một bàn tay hung hăng tét vào cặp mông săn chắc vểnh cao của nàng. Sóng thịt lưu chuyển dạt dào, xúc cảm vô cùng mềm mại, hai mắt Chu Hằng lập tức tóe lửa hừng hực.

- Khốn nạn!

Hàn Diệc Dao quay đầu lại, nhe răng hung dữ mắng.

Nam nhân này sao luôn đánh mông nàng, lần trước là trước mặt con lừa không nói, dù sao cũng chỉ là yêu thú, nhưng lần này hắn lại đánh mông nàng trước mặt người ngoài, không biết như vậy xấu hổ cỡ nào sao?

- Ngươi gây ra họa, để ngươi giải quyết!

Chu Hằng uy vũ không lùi, ©ôи ŧɧịt̠ lại kê vào l*и nàng.

Hàn Diệc Dao lập tức hoảng sợ bắt lấy ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, nàng vừa mờ mịt vừa ngượng ngùng, nàng không ngờ trần trụi trước mặt một nam, bị hắn đánh mông không nói, thậm chí còn cầm ©ôи ŧɧịt̠ hắn.

Tình cảnh này, phải giải quyết như thế nào?

Nhìn vẻ mặt thanh thuần của nàng, Chu Hằng có cảm giác tội ác, nhưng càng như vậy càng khiến hắn cảm xúc dâng tràn. Chu Hằng cười da^ʍ liếʍ nhẹ vảnh tai Hàn Diệc Dao nói thầm.

- Cái gì!

Hàn Diệc Dao hoảng sợ, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Chu Hằng.

Này này này này này, lại muốn nàng dùng miệng... Bẩn muốn chết!

- Hoặc là mặt trên, hoặc là phía dưới, ngươi chọn một!

Chu Hằng rất không nói lý chỉ vào miệng nàng, sau đó chỉ vào c̠úc̠ Ꮒσα tinh xảo đỏ au như đóa hoa của nàng.

Tên khốn nạn này!

Hàn Diệc Dao bối rối đảo mắt, đỏ mặt mặc cả:

- Dùng tay được không?

- Không được, dùng miệng hoặc dùng đít thay thế.

Chu Hằng bá đạo tét lên mông nàng.



Hàn Diệc Dao chỉ có thể ủy khuất quỳ dưới háng Chu Hằng, miệng nhỏ vụng về ngậm lấy đầu khấc hắn, cái lưỡi mềm mại không xương liếʍ quanh qυყ đầυ. Hai bàn tay ngọc nắm thân ©ôи ŧɧịt̠ tuốt lên tuốt xuống.

Mặc dù được Chu Hằng chỉ đạo, nhưng động tác của nàng vẫn vô cùng cứng nhắc.

- Dùng cả ngực nữa.

Chu Hằng gẩy gẩy núʍ ѵú như nụ đào của Hàn Diệc Dao, cười da^ʍ da^ʍ.

Hàn Diệc Dao tức giận nhéo hông hắn một cái, nhưng vẫn là dùng cặρ √υ' đầy đặn của nàng kẹp lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng, môi nhỏ liếʍ láp qυყ đầυ, nước miếng chảy xuống thân ©ôи ŧɧịt̠ bị éo giữa hai ngọn núi mềm.

Chu Hằng thỏa thích hưởng thụ mỹ nữ chăm sóc.

5 phút, 10 phút, 20 phút…

Hàn Diệc Dao muốn khóc lên, nàng nghe qua một vài chuyện, nam nhân làm chuyện đó đều rất nhanh, ngắn thì hai ba phút, dài thì mười mấy phút, nhưng nàng vừa dùng miệng vừa dùng ngực, vậy mà đã 30 phút hắn vẫn chưa ra!

Chu Hằng cười hắc hắc, mặc dù không được ȶᏂασ nàng, nhưng miệng và ngực Hàn Diệc Dao cũng vô cùng tốt.

- Không làm nữa!

Hàn Diệc Dao giận dỗi nhả ©ôи ŧɧịt̠ Chu Hằng ra, làm một cường giả Sơn Hà Cảnh, nàng đương nhiên không có khả năng như vậy mà mệt mỏi, nhưng xấu hổ muốn chết a!

Nàng là vị hôn thê của người khác a, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Chu Hằng, bị hắn đánh mông, đã là tội ác tày trời, lại còn dùng miệng mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho hắn... Hơn nữa, nàng thủ vững trinh tiết cũng không phải vì vị hôn phu kia!

Tội ác nặng như thế, nhưng Hàn Diệc Dao lại có một loại kɧoáı ©ảʍ phóng túng, một loại giải thoát câu thúc!

Ở Hàn gia, mặc dù nàng được coi là tộc nhân thiên tài, nhưng mà vì Ứng gia, gia tộc không chút do dự đem nàng gả ra, căn bản bỏ ngoài tai lời phản đối của nàng.

Đối với những người khác mà nói, gả cho Ứng Thừa Ân thì còn có cái gì mà bất mãn?

Võ đạo thiên tài, người lại anh tuấn vạn phần, bao nhiêu nữ nhân nguyện ý tự tiến cử mà không được? Nàng đúng là thiên tài Hàn gia, là 3 đại mỹ nữ đế đô, nhưng hợp với Ứng Thừa Ân vẫn là với cao!

Ở trong mắt bất luận kẻ nào, có thể leo lên cửa hôn sự này, nàng cười trộm còn không kịp, hẳn phải vô cùng quý trọng, còn phản đối cái gì đây?

Đầu óc có bệnh!

Chính áp lực như vậy, tạo cho nàng phóng túng trong lúc bất chợt, sớm chiều ở chung với Chu Hằng gần hai tháng, nàng cũng nhìn thấy nhiều điểm sáng trên người Chu Hằng. Đối với một nữ nhân mà nói, Chu Hằng cũng rất đáng giá ngưỡng mộ.

Nàng không thể khẳng định đến tột cùng mình xuất phát từ trả thù Ứng Thừa Ân cố ý phóng túng mình, hay là phương tâm đã bị Chu Hằng đoạt mất, mới cảm thấy không biết thẹn làm chuyện hạ lưu như vậy.

Chu Hằng cũng không quá ép, dùng miệng cũng rất tốt, nhưng Hàn Diệc Dao vụng về, không so được với thật sự dùng ©ôи ŧɧịt̠ tiến vào l*и nàng, lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng thời gian dài liền nhàm chán.

Hắn nghĩ nghĩ, quay sang hai nữ nhân thanh lâu nói:

- Các ngươi đi ra ngoài đi!

Thanh âm như sấm, lập tức khiến hai nàng đang mơn trớn nhau lại, các nàng vội vàng ôm quần áo đứng lên, chạy ra khỏi phòng, tuy rằng cặρ √υ' còn lộ ra hai đầu nhũ hoa, nhưng các nàng cũng không để trong lòng, vốn đây là nghề của các nàng.

Chu Hằng vươn tay phất một cái, linh lực tạo thành một bàn tay đóng cửa phòng lại. Hắn tiến đến bên tai Hàn Diệc Dao, nói:

- Dẫn ngươi đi một chỗ, không nên dùng ý niệm phản kháng.

Hàn Diệc Dao hoảng sợ, nàng bây giờ trần trùng trục, bất kể đi đâu cũng mắc cỡ chết người!

- Để ta mặc quần áo vào trước!

Nàng vội vàng kêu lên.

Nàng vốn có mâu thuẫn mãnh liệt, căn bản không thu được vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, mà Chu Hằng lại không nghĩ phóng bảo tháp lớn ra, trước hết chỉ còn cách nghe nàng, lấy ra quần áo mới mặc vào.

Chu Hằng không ngừng cười thầm, cho nàng mặc quần áo, đến lúc vào trong Huyền Thí Luyện Tháp cũng đâu vào đấy hết!

- Tốt rồi!

Hàn Diệc Dao gật đầu với Chu Hằng.

Chu Hằng cười thần bí ừ một tiếng, cầm lấy tay đối phương, tâm niệm vừa động, hưu, trong nháy mắt hai người biến mất trong phòng.

- Đây là... đâu? Á! Quần áo của ta!

Hàn Diệc Dao kêu lên một tiếng, nàng phát hiện váy vừa mới mặc vào đã biến mất, Chu Hằng bên cạnh cũng không mặc quần áo, hai người trần trùng trục không mặc gì cả. Nàng lập tức quên cả kinh ngạc.

- Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bên trong một kiện pháp khí không gian!

Chu Hằng cười dậm bắt lấy cặp mông Hàn Diệc Dao nói.

Ánh mắt đảo qua, chỉ thấy Tiêu Họa Thủy và Lan Phi đang ngủ trên giường, hai thân thể ngọc ngà ôm chặt nhau, chăn quá ngắn, chỉ có thể che đi nửa trên các nàng, lộ ra hai cặp đùi thon dài. Hai cái l*и như ẩn như hiện bị đùi ngọc che khuất.

Có thể kết luận dễ dàng, hai nàng này tuyệt không mặc quần áo!

Lúc trước Chu Hằng căn bản chưa bắn, vừa nghĩ tới thân thể mê người dưới chăn của hai nàng, tim không khỏi đập rộn lên, cấp tốc nổi lên phản ứng.

Hai người bọn họ tu vi không cao, căn bản không phát hiện ra khí tức bọn họ, vẫn ngủ say sưa như cũ.

- Hả, các nàng... Đều đột phá!

Chu Hằng đột nhiên phát hiện khí tức tràn đầy của hai nàng, đó không phải cấp bậc Sơ Phân Cảnh, mà là Ích Địa Cảnh!

Tiêu Họa Thủy đột phá là chuyện hợp tình hợp lý, nàng ăn một quả Cửu Nguyệt Phong Quả, nhưng mà Lan Phi tư chất khá bình thường, cho dù có thể đột phá đến Ích Địa Cảnh, ít nhất cũng phải mất trăm năm!

Chẳng lẽ, Tiêu Họa Thủy phân một nửa Cửu Nguyệt Phong Quả cho nàng?

Chắc là như thế, cho nên lần trước hắn tiến vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp phát hiện hai nàng đều bế quan ở đây tầng thứ hai!

- Lại có bảo vật như thế?

Hàn Diệc Dao còn khϊếp sợ vì pháp khí không gian có thể cất chứa vật còn sống, gần như không nhìn thấy hai người Tiêu Họa Thủy lõα ɭồ trên giường.

- Còn có thứ lợi hại hơn!

Hắn mang theo Hàn Diệc Dao đi tới cầu thang:

- Cái này gọi là Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bắt đầu từ tầng thứ hai, mỗi một tầng đều ứng với một cảnh giới võ đạo, chỉ cần ngươi có thể đả bại đối thủ là chiếm được phần thưởng!

Hàn Diệc Dao lập tức tim đập thình thịch, muốn đi vào tầng thứ hai, nàng nghĩ hắc kiếm của Chu Hằng chính là lấy từ đó!

- Từ từ, đợi chút nữa hãy đi.

Nhưng Chu Hằng kéo nàng lại cười da^ʍ nói. Hàn Diệc Dao chỉ cảm thấy không lành.