Chương 228: đùa mà thành thật.
Chu Hằng ôm eo kéo Hàn Diệc Dao đi, theo Quy Công đi vào một gian phòng ngủ u nhã, bên trong tràn ngập mùi hương thấm người, khiến người ta có một loại ý nghĩ ám muội, kỳ quái.
Thanh lâu tự nhiên là nơi làʍ t̠ìиɦ, nước hoa vương vấn nơi này cũng có tác dụng dục tình, tuy rằng không phải quá mãnh liệt, nhưng có tác dụng trợ hứng.
- Gia, ngươi xin đợi một lát, thϊếp đi sắp xếp cô nương!
Quy Công lên tiếng chào hỏi với Chu Hằng, xoay người lắc lắc cặp mông rời khỏi phòng, đi rất chậm, váy mỏng dán lên mông nàng, phác họa rõ ràng hình dạng căng mềm.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Hàn Diệc Dao giãy ra khỏi ngực Chu Hằng, lạnh lùng nhìn hắn.
Chu Hằng tươi cười, lắc lắc ngón tay không đáp, một ray lại nắm tay nàng.
- Buông tay!
Hàn Diệc Dao lại bắt đầu rống lên.
Chu Hằng không khỏi cảm thấy thú vị, nữ nhân này luôn rất vân đạm phong khinh, vẫn duy trì dáng vẻ như tiểu thư khuê các, có một loại tinh khiết như tiên tử, nhìn bộ dáng nàng thất kinh, cắn răng nghiến lợi thật sự có chút buồn cười.
Hắn vẫn không đáp, nhưng bàn tay lại nắm chặt tay Hàn Diệc Dao, da thịt nàng trắng mịn không xương, vô cùng thoải mái. Nữ nhân này muốn ồn ào nhốn nháo cũng đươc, dù sao hắn da dày thịt chắc, chống cũng không chống lại được.
Hàn Diệc Dao tức giận muốn đánh Chu Hằng, không phải nàng không đủ thục nữ, mà tiểu tử này quá đáng giận!
Chỉ một lúc sau, hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp đi vào. Hai nàng nhìn qua vốn đã xinh đẹp, lại thêm trang điểm ăn mặc gợi cảm, lúc này vô cùng gợϊ ɖụ©.
Quy Công từ phía sau nhô đầu ra, cười nịnh nói:
- Gia, ngươi thấy hai vị cô nương này có hợp khẩu vị không?
- Đi, đi xuống đi!
Chu Hằng tiện tay tung một thỏi vàng, thứ này mặc dù ở trong giới võ giả không lưu thông, nhưng ở trong mắt phàm nhân lại là thứ phấn đấu cả đời mới có.
- Cảm ơn gia!
Quy Công nâng nâng định sức nặng, độ nặng mười phần, nàng cười tươi vui sướиɠ, vội vàng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
Hai nữ nhân thanh lâu thấy khen thưởng vàng thỏi, hai mắt không khỏi tỏa sáng, cả hai đều cười tươi như hoa, uốn éo vòng eo nhỏ đi tới Chu Hằng, lại vừa cầm cái khăn khuấy khuấy vừa nói:
- Gia, ngươi đã bao lâu chưa tới thăm ta rồi.
Nữ nhân thanh lâu tự nhiên toàn nói dối là nhiều, dù sao khiến khác nhân vui vẻ là được.
Nếu không phải Hàn Diệc Dao mang Chu Hằng tới nơi này, nói không chừng đã tin lời u oán này rồi, đóng kịch như vậy cũng quá giả đi.
Chu Hằng sắc mặt lạnh lùng, nhíu mày nói:
- Ngồi xuống!
Hắn tu vi Khai Thiên Cảnh. Khí thế đủ để trấn áp Ích Địa Cảnh, hai nàng này chỉ là người thường, chỉ hơi cảm ứng được một chút khí tức đã không khỏi kính sợ, vội vàng ngồi xuống.
- Các ngươi tự chơi đi!
Chu Hằng thuận miệng nói, hắn gọi hai nàng này đến cũng chỉ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hàn Diệc Dao một chút. Chu Hằng từ trước đến giờ luôn luôn ngụp lặn trong nữ nhân cực phẩm, sao có thể để mắt đến loại dong chi tục phấn này?
Tự mình chơi?
Hai nữ thanh lâu nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu, thì ra chỗ đó của vị này bị bất lực.
Khác tới thanh lâu đủ loại ngũ hồ tứ hải, có già, có trẻ, có đẹp, có xấu xí, thậm chí còn có vài người bất lực, chỉ thích xem. Xem nữ nhân tự chơi với nhau để thỏa mãn ý muốn biếи ŧɦái của mình mà thôi.
Các nàng cũng không ngại. Chỉ cần trả tiền là được.
Hai nàng nhìn nhau cười, hai thân thể gợi cảm lập tức nằm xuống giường, một nàng ở trên cúi đầu hôn lên môi nàng ở dưới, đầu lưỡi hồng phấn mềm mại quấn lấy nhau. Nàng ở dưới đưa tay kéo áo nàng ở trên xuống, bàn tay ngọc xoa nắn bầu vυ' căng tràn, núʍ ѵú đỏ bừng xuyên qua kẽ ngón tay vô cùng mê người.
- Ưm…
Nàng ở trên khẽ rên một tiếng, hai nàng cùng thở dốc, nàng ở trên đưa tay xuống dưới, nàng kéo váy tỉ muội lên, ngón tay vuốt ve bên ngoài khe l*и.
- Ưm… ưm…
Nàng ở dưới nhắm mắt thoải mái rêи ɾỉ, hai nàng cũng tách môi ra, vừa thở dốc, vừa vuốt ve cho nhau. Váy mỏng bị các nàng treo trên eo, lộ ra hai cặρ √υ' căng trong cùng hai cái l*и hơi thâm nhưng múp míp dâʍ ŧᏂủy̠.
- Vô sỉ!
Hàn Diệc Dao mặt đỏ ửng như trái táo, nàng tức giận đến phát run, Chu Hằng đây là đang cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng!
Chu Hằng miệng lưỡi khô nóng, một màn này khiến hắn nhìn mà cũng nhiệt huyết sôi trào, không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt ve đùi ngọc của Hàn Diệc Dao.
- Chu Hằng!
Hàn Diệc Dao tức giận hò hét ầm ĩ, nam nhân này hai mắt thì nhìn nhị nữ thân mật, nhưng tay lại vuốt vuốt mình, như vậy không phải đánh đồng mình với kỹ nữ sao?
- Lỗ tai ta không điếc, không cần lớn tiếng như vậy!
Chu Hằng mỉm cười, cả người đè Hàn Diệc Dao xuống giường, cái mũi cách gương mặt xinh đẹp chỉ một tấc, thở ra còn thở lên mặt đối phương.
- Tiểu Hàn Hàn, ta rốt cuộc cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của ngươi rồi!
Hắn thì thầm vào tai Hàn Diệc Dao, thuận tiện liếʍ nhẹ vành tai nàng.
Hàn Diệc Dao nổi da gà, vành tai truyền đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến mặt nàng càng đỏ hơn.
Tiểu Hàn Hàn?
Hàn Diệc Dao luôn không nói cho Chu Hằng tên của mình. Tiểu tặc này đúng là vô sỉ, tự đặt cho nàng một cái tên thân thiết xưng hô. Nàng vội vàng nghiêng đầu, tránh đầu lưỡi của Chu Hằng mắng:
- Ngươi cũng là thiên kiêu một thế hệ, ngày sau nhất định trở thành nhân vật truyền kỳ đại lực, xin ngươi hãy tự trọng!
- Kỳ quái, rõ ràng là ngươi dẫn ta tới đây!
Chu Hằng cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Chẳng lẽ ngươi không yêu ta thắm thiết, muốn lấy thân báo đáp sao?
Lấy thân báo đáp cái quỷ ngươi a!
- Ta đã có vị hôn phu, xin ngươi hãy tôn trọng một chút!
Hàn Diệc Dao đỏ bừng mặt, cố gắng nghiêm chỉnh nói, nàng vốn không muốn đem Ứng Thừa Ân nói ra, nhưng thật sự không biết làm thế nào để cự tuyệt Chu Hằng, da mặt tiểu tử này quá dày!
- Có vị hôn phu?
Chu Hằng hơi dừng lại một chút, ngay lúc Hàn Diệc Dao cho rằng hắn lùi bước, lại nhoẻn miệng cười, nói:
- Không sao, ta ngay cả tân nương của người khác đều cướp đoạt, lại đoạt thêm người chưa kết hôn thì tính là cái gì.
Hàn Diệc Dao trợn mắt há hốc mồm, đây là dạng người nào a, đoạt tân nương người khác còn hùng hồn như vậy, đúng là thổ phỉ ác bá!
Nếu nàng biết Chu Hằng giành được đúng là con dâu Ứng gia, khẳng định sẽ càng thêm khϊếp sợ, bởi vì nàng là chuẩn con dâu Ứng gia, tên này là chuyên môn đối địch với Ứng gia sao!
- Cao hứng lắm sao?
Chu Hằng cười xấu xa nói:
- Ta sẽ không dễ dàng coi trọng người nào đâu!
Lời này là thật, nếu Hàn Diệc Dao không có lực hấp dẫn đặc biệt với hắn, hắn đúng là không muốn phát sinh quan hệ gì với đối phương, mỹ nhân tuy tốt, nhưng cũng rất phiền toái. Chu Hằng cảm thấy có mấy nàng Tiêu Họa Thủy đủ thỏa mãn là tốt rồi, có thêm một nàng nữa cũng không có gì thay đổi nhiều.
Hàn Diệc Dao thiếu chút nữa giận tới lệch mũi, tiểu tử này còn nói được tiếng người sao?
- Hỗn đản, ô… ưm…
Nàng đang muốn nghiêm chỉnh trách cứ, tên này tiềm lực vô hạn, ngày sau trưởng thành tuyệt đối không dưới Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên, nếu mặc hắn tự ý làm bậy, nói không chừng ngày sau chính là một đại ma đầu!
Ma đầu làm hại thiên hạ như vậy, cho dù Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên cũng chưa chắc trấn áp được, bởi vậy hiện tại nhất thiết phải khuyên bảo, miễn cho hắn càng đi càng xa.
Chỉ là nàng vừa mới lên tiếng, đã thấy trước mắt tối sầm, mà đôi môi mình cũng bị chặn lại!
Chu Hằng hôn nàng!
Oanh!
Máu toàn thân đột nhiên nổ tung, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không có bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ có trống rỗng, bị động để mặc Chu Hằng mυ'ŧ vào hai đôi môi đỏ như cánh hoa.
Chu Hằng tham lam cạy mở hai hàm răng trắng ngà của nàng, lưỡi hắn như con rắn linh hoạt tiến vào miệng Hàn Diệc Dao, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng.
Hàn Diệc Dao lúc này mới phản ứng lại, nàng vội vàng muốn đẩy hắn ra, chỉ là lực phản kháng lúc kinh hoảng của nàng không có tác dụng, nói là giãy giụa, còn không bằng nói là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ Chu Hằng.
Chu Hằng mυ'ŧ lấy nước miếng thơm ngọt của Hàn Diệc Dao, lưỡi hắn cũng đưa vào miệng nàng nước miếng của hắn, hai người ám muội trao đổi nước miếng cho nhau.
Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình của con người.
Hàn Diệc Dao chỉ cảm thấy trong óc phảng phất có 1 vạn thanh âm đang hét lớn, để cho nàng hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì, chỉ bị động để mặc cho Chu Hằng hôn môi, âu yếm, thân thể nàng nóng bừng như lửa đốt.
Chu Hằng hai mắt như lửa, hắn đã nhịn một tháng, vốn đã sắp không được, hơn nữa trên người Hàn Diệc Dao còn có một loại từ tính, không ngừng hấp dẫn hắn, mỗi giờ mỗi phút đều đang tích lũy chờ bùng nổ.
Rốt cục sự tình không thể vãn hồi.
Chu Hằng dùng linh lực chấn động một cái, quần áo trên người Hàn Diệc Dao lập tức nát bấy, lộ ra thân thể kiều diễm của nàng.
Cặρ √υ' trắng hồng nhô cao ngạo nghễ, hai núʍ ѵú như nụ hoa đỏ bừng rung rinh, bên dưới là vòng eo nhỏ nhắn hai bàn ray có thể ôm hết, dưới nữa chính là mu l*и trắng ngọc không lông. Khe l*и ửng hồng mê người lộ ra trong tầm mắt hắn, hai mép l*и múp míp đầy đặn.
Chu Hằng hơi thở dồn dập, hắn cúi đầu xuống tách hai chân nàng ra, đầu Chu Hằng vục vào giữa cặp đùi ngọc thon dài, miệng hắn ngoạm lấy cái l*и múp míp mọng nước của nàng. Lưỡi Chu Hằng như con rắn linh hoạt tiến vào khe l*и đỏ hồng.
Đối với Hàn Diệc Dao, hắn chiếm dục nhiều hơn thích, hơn nữa lúc này dục hỏa đốt người, chuyện duy nhất muốn làm là ăn luôn nữ nhân này.
- Ô...
Hàn Diệc Dao đột nhiên giật mình, một cỗ ý lạnh đánh úp nàng, trong âʍ đa͙σ bị dị vật tiến vào, khiến nàng thở dốc, khuôn mặt đỏ như táo chín, khắp người rạo rực nóng bừng.
Mặc dù là thân xử nữ, nhưng nàng cũng không phải tiên tử không ăn lửa khói nhân gian, vẫn có chút hiểu biết với nam nhân, liên tưởng đến tình huống lúc này, nàng còn không biết tiếp theo sẽ tiến triển như thế nào sao?
Không!
Trong lòng Hàn Diệc Dao cả kinh kêu lên, trong nháy mắt lý trí trở về!
Nàng tuyệt không thể thất thân vì Chu Hằng, nếu không nàng sẽ chết!
Nhưng sau khi ý niệm này hiện lên, nàng bỗng nhiên lại ngẩn ra.
Nếu như nói thất thân vì Chu Hằng mà không phải chết, nàng có nên để mặc sự tình tiếp tục hay không?
Đáp án để cho nàng không rét mà run!
Tại sao lại như vậy?
Nàng luôn luôn lấy không thể thất thân làm lý do, giải thích chuyện mình không thích Ứng Thừa Ân chút nào, nhưng kết quả bây giờ lại là lạnh như băng nói cho nàng biết, đây căn bản không phải lý do, mà là nàng và Ứng Thừa Ân vẫn có mâu thuẫn!
Nhưng mà Ứng Thừa Ân rõ ràng là thiên tài trong thiên tài, hiện tại cũng đã là tồn tại Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong, không cần mười năm, thậm chí trong hai, ba năm có thể đột phá tiến vào Kết Thai Cảnh, trở thành lão tổ chân chính, có thể trở thành cường giả tuyệt thế toàn bộ đại lục!
Mà Kết Thai Cảnh tuyệt không phải là cực hạn của Ứng Thừa Ân, gần như có thể đoán được ngày khác ngày sau nhất định có thể ca khúc khải hoàn, tu vi tiến vào Thần Anh Cảnh!
Hắn là thiên địa sủng nhi, xuất môn còn có bảo vật đưa tới cửa, đây là đại khí vận!
Người như vậy, nói không chừng sẽ trở thành Hóa Thần Cảnh, thậm chí nhảy lên chín tầng trời, chém phá hư không, một bước thành tiên!
Có thể gả cho thiên tài như vậy, vì sao nàng không vui chứ? Vì sao tâm lý lại mâu thuẫn như vậy?
Đúng rồi!
Có một số việc nàng không hy vọng!
Ứng Thừa Ân đúng là thiên tài, bình thường cũng là một bộ Thần Linh hào quang vạn trượng, nhưng mà cũng không thể che dấu tính tình âm hiểm của hắn.
Mạnh mẽ hϊếp phu nhân gia chủ tới chết, chuyện này ở Ứng gia cũng không phải bí mật lớn gì, nàng cũng đã nghe nói qua. Chỉ là khuyết điểm này bị thần huy chói mắt của hắn che lấp, trở thành đề tài cấm kỵ, không người nào dám nói!
Nam nhân như vậy, không thể không khiến người ta phát lạnh.