"Có chuyện gì xảy ra vậy, nàng bị thương à, là do ai làm?"
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo như băng.
Hắn còn nhớ rõ Triệu Khương Lan dẫn hắn đến một nơi nào đó để tạm thời dừng chân.
Chỉ là sau khi hắn uống thuốc thì cơ bản là không còn ý thức nữa, chẳng lẽ sau đó bọn họ gặp phải thích khách đuổi gϊếŧ?
"Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, huynh không cần quan tâm đầu. Vết thương sau lưng huynh còn nghiêm trọng hơn, chắc chắn sẽ để lại sẹo, hơn nữa cũng sẽ đau rất lâu."
Triệu Khương Lan đau lòng sờ lên vai của hắn, vành mắt đã có chút ửng đỏ.
Mộ Dung Bắc Uyên vươn tay ra nắm lấy tay của nàng, đưa lên bên môi mình hôn một cái.
"Đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được chứ?"
Nàng biết nếu không nói thì chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên sẽ suy nghĩ không thôi, nên bèn lừa hắn.
"Sau khi hai chúng ta dừng lại ở nhà trọ kia không lâu thì Mai Hương đã tìm được chúng ta, ai ngờ lại có ba bốn tên lưu manh tới."
Triệu Khương Lan không dám nói mười mấy người, nên cố gắng giảm số lượng xuống thấp một chút.
"May là có hai nhân sĩ giang hồ đi ngang qua nhà trọ đó, nhìn thấy tình cảnh của chúng ta thì không đành lòng nên ra tay giúp đỡ, Mai Hương và bọn họ cùng nhau xử lý hết những người kia.
Mộ Dung Bắc Uyên đã tin, cùng nàng mười ngón tay đan xen, nắm rất chặt.
"Đồng ý với ta, sau này không được để bản thân rơi vào nguy hiểm nữa. Hôm nay suýt nữa nàng đã xảy ra chuyện, còn nhiều lần đặt mình vào trong nguy hiểm như vậy, nếu như thật sự có sai lầm gì, nàng bảo ta phải làm sao bây giờ"
Trong lòng Triệu Khương Lan rối bời.
Nàng cảm thấy dưới sự dịu dàng của Mộ Dung Bắc Uyên, trái tim vốn lạnh lẽo cứng rắn của mình tựa như đang sụp đổ từng chút một.
Vốn dĩ nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ thích ai một lần nữa.
Nhưng lại không tự chủ được mà để bản thân nhập vào vai Thần vương phi, là thê tử của hắn.
Tất cả những gì liên quan đến Mộ Dung Bắc Uyên đều sẽ ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của nàng.
Quấy nhiễu khiến tinh thần của nàng không được yên.
Chẳng lẽ nàng yêu Mộ Dung Bắc Uyên rồi ư?
Trong lòng Triệu Khương Lan căng thẳng, ánh mắt phức tạp nhìn nam nhân trên giường.
Rõ ràng trước đó nàng chán ghét hắn như vậy.
Tại sao sau đó lại từ từ đắm chìm chứ.
Nam nhận thấy nàng đang ngẩn người bên cắn mu bàn tay của nàng một cái xem như dạy dô.
Triệu Khương Lan hít một tiếng, nhéo mặt của hắn một cái: "Huynh làm gì đó, thuộc giống chó à, còn cắn người nữa?"
"Ta đang nói chuyện với nàng mà, sao nàng lại phân tâm, không tập trung chút nào"
Mộ Dung Bắc Uyên bĩu môi, trông vô cùng tủi thân.
Nàng lắc đầu bất đắc dĩ: "Ta đang lo lắng sau này lưng huynh sẽ mãi mãi để lại sẹo thì phải làm sao. Dù sao dáng người của huynh cũng đẹp như vậy, làn da cũng trơn bóng như ngọc, một đại mỹ nhân như chạm ngọc thế này mà sau lưng lại có sẹo thì sau này không đẹp rồi."
"Mỹ nhân?"
Mộ Dung Bắc Uyên nghiến răng nghiến lợi trừng nàng một cái: "Nàng lại nói phu quân của mình là mỹ nhân? Triệu chương Lan, lá gan của nàng không nhỏ nhỉ, chẳng lẽ trong mắt nàng bổn vương là loại tiểu nương tử õng ẹo đấy à? Nàng còn muốn làm phu quân của ta hay gì?"
Nàng cười khúc khích: "Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu như nương tử thích, vậy thì phu quân đành bất đắc dĩ thành toàn cho nàng một lần vậy. Ngày sau nếu có cơ hội, nương tử vì phụ quân mà mặc nữ trang một lần là được."
Nghĩ đến tình cảnh đó, nàng bỗng nhiên cười vô cùng rực rỡ, hiển nhiên là trong lòng cực kỳ chờ mong.
"Triệu Khương Lan!" Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng chọc tức đến bật cười, sao nữ nhân này lại kỳ lạ thế chứ.
Mà thôi được rồi, ai bảo nàng là nữ nhân của mình chứ, dù làm càn đến đâu thì cũng phải cưng chiều thôi.
"Nếu như sau lưng bổn vương cứ luôn khó coi như vậy, nàng có ghét bỏ ta không?"
- ---------------------------