Mộ Dung Bắc Uyên chớp mắt nhìn nàng, có lẽ vì đang bị bệnh nên sắc mặt nhìn có chút yếu ớt.
Triệu Khương Lan lắc đầu, cúi người khẽ hôn vào xương bả vai hắn.
“Không đâu, ta sẽ không trách huynh. Huynh có thể nào đi nữa cũng đều rất đẹp”
Mộ Dung Bắc Uyên vừa có chút vui vẻ.
Nhưng nụ cười đột nhiên lại trở nên kỳ lạ: “Nàng nói thật đi, rốt cuộc nàng thích con người bổn vương, hay là chỉ thích khuôn mặt của bổn vương?”
Triệu Khương Lan khẽ cong khóe miệng.
Hình như nàng chưa từng nói bản thân mình thích hắn.
Được rồi, lúc trước đúng là nàng từng nói cho có lệ.
Nhưng bây giờ nghe vậy, cảm thấy hình như đúng là như vậy.
Khiến cho nàng có chút ngượng ngùng.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy nàng mãi không chịu nói, vẻ mặt càng thêm ấm ức.
“Quả nhiên nàng chỉ là ham muốn vẻ đẹp của bổn vương!”
“Ha ha ha” Triệu Khương lan bị hắn trêu tới bật cười, nỗi buồn cả ngày hôm nay đều tiêu tan hết.
Vừa định nói gì đó thì bên ngoài truyền tới giọng nói của Thẩm Hi Nguyệt.
Mộ Dung Bắc Uyển ảo não nói: “Bây giờ ta không muốn gặp nàng ta”
“Không được, huynh phải gặp nàng ta, còn phải gặp Tuyết Nhi. Nếu như mấy ngày nay huynh hành động không tiện thì ta sẽ ôm Tuyết Nhi tới đây nuôi mấy ngày”
Triệu Khương Lan nói xong lại nhớ ra, có lẽ Mộ Dung Bắc Uyển có thể để Thẩm Hi Nguyệt thoải mái như vậy vì còn có lý do khác.
Tuy rằng độc tình là do Thẩm Hi Nguyệt Hạ, mục đích của nàng ta cũng là vì muốn Mộ Dung Bắc Uyên yêu nàng ta sâu đậm.
Nhưng dù sao thì loại độc này dính ở trên người Tuyết Nhi, hiệu quả đương nhiên sẽ không thâm thúy bằng trên người nàng.
Ví dụ như lúc trước vị cô nương ở lâu Yên Vũ kia, vì muốn cưới người đàn ông của nàng mà si mê như ma quỷ, đó mới là điên cuồng thật sự.
Nghĩ như vậy, Triệu Khương Lan không biết liệu Mộ Dung Bắc Uyên là may mắn hay bất hạnh nữa.
Dù sao thì tuổi thọ của mèo chỉ ngắn ngủ có mười mấy năm, phải chăm sóc Tuyết Nhi cho tốt mới được.
Trước mắt, tuy rằng Mộ Dung Bắc Uyên không muốn gặp, nhưng Triệu Khương Lan vẫn để Thẩm Hi Nguyệt vào.
Thẩm Hi Nguyệt vừa nhìn thấy dáng vẻ Mộ Dung Bắc Uyên liền bật khóc như hoa lệ dính hạt mưa, dáng vẻ đó nếu để người ngoài nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ tình cảm của trắc phi đối với vương gia thật sâu đậm.
Lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Triệu Khương Lan, so sánh ra, Triệu Khương Lan quả thật giống như một người vô tình không có trái tim!
“Vương gia, lúc ra ngoài ngài vẫn còn khỏe mạnh như vậy, sao trở về lại thành thế này. Thần thϊếp nghe nói xong bèn sợ tới nỗi không ăn nổi, ngài nhất định phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, nếu không thân thϊếp sẽ đau lòng chết mất”.
Mộ Dung Bắc Uyên miễn cưỡng nở nụ cười: “Làm phiền trắc phi quan tâm rồi.”
Thẩm Hi Nguyệt có thể nghe ra sự hời hợt trong lời nói này, không khỏi nhíu mày nhăn mặt.
Nàng ta nhìn về phía Triệu Khương Lan: "À, Vương phi cũng bị thương sao? Nếu đã như vậy, đây không cần người chăm sóc nữa, có thần thϊếp là được rồi. Vương phi về nghỉ ngơi đi.”
Mộ Dung Bắc Uyên luyến tiếc nhìn Triệu Khương Lan, sao có thể để nàng rời đi.
Nhưng hắn nhìn thoáng qua cánh tay nàng, lại có chút lo lắng.
Nhận thấy ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan cũng đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, không khỏi ho khan một tiếng: “Bổn cung không đi”.
“Vương Phi cậy mạnh như vậy làm gì chứ, thần thϊếp tốt xấu gì cũng khỏe mạnh hơn, hành động cũng tiện hơn, nói về chăm sóc người khác, chắc chắn sẽ nhanh nhẹn hơn người đang bị bệnh như vương phi”
Triệu Khương Lan bưng cháo ngồi ở mép giường ăn, dáng vẻ như thể ai đuổi cũng không đi.
“Ta không đi. Ai mà biết trắc phi có thể độc chiếm công lao hay không, lần trước vương gia bị thương, bổn cung chăm sóc ngài rất lâu nhưng người bệnh nào đó lại không biết, tưởng rằng tôi làm biếng ngủ suốt”.
Mộ Dung Bắc Uyên nhớ lại.
Lần đó cũng là vì cứu Triệu Khương Lan, bụng hắn bị người ta đâm bị thương.
Kết quả nàng ở lại cùng hắn suốt đêm, nhưng Thẩm Hi Nguyệt lại cố ý khiến hắn tưởng rằng Triệu Khương Lan chỉ liếc mắt một cái rồi rời đi.
- ---------------------------