Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 456-458

Chương 456: Ngươi không thích hợp học võ, hay là ngươi tham gia khoa cử đi

Edit: Hồ ly lông xù

Tiểu cô nương nhà ai đang bay trên trời vậy?

Ảo giác.

Nhất định là ảo giác.

''Ngủ! Ngủ!''

Âu Dương Túy kéo chăn che kín đầu mình, trong chốc lát đã ngủ mất.

Lăng Hiểu: ...

Không thèm đếm xỉa gì đến lão tổ tông này rồi!

Thôi... Bỏ đi.

Lăng Hiểu phất tay, linh thể từ từ biến mất, ánh sáng nhàn nhạt từ trong linh thể của nàng bay ra, sau đó bay tới trên người Âu Dương Túy, dần dần dung nhập vào thân thể hắn.

Những linh quang này có thể giúp Âu Dương Túy giải rượu, để sáng mai tỉnh dậy, tinh thần hắn vẫn sảng khoái như trước.

Làm xong hết thảy, Lăng Hiểu bay trở về bên cửa sổ.

Làm một linh hồn, nàng vẫn tiếp tục dốc lòng tu luyện, như vậy mới có thể che chở cho con cháu hậu bối tốt hơn!

... ...

Ngày hôm sau, tin tức đại thiếu gia Âu Dương gia Âu Dương Túy muốn cưới Phi Phượng quận chúa đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Tin tức này giống như được mọc thêm cánh, chỉ trong vòng mấy ngày, ai ai cũng biết đến và nó đã trở thành trò cười lớn nhất của dân chúng trong kinh thành.

Lần này, Âu Dương Túy thực sự tức giận.

Trước đây, khi mọi người bàn tán về Âu Dương thiếu gia, cùng lắm chỉ là một tiểu thiếu gia ăn chơi trác táng, bướng bỉnh ngang ngược!

Mà bây giờ...

Vị thiếu gia ngu ngốc này đột nhiên lại mơ tưởng muốn cưới Phi Phượng quận chúa?

Đây chẳng phải là chuyện cười lớn nhất của nước Đại Trinh từ khi khai quốc tới nay sao?

Phi Phượng quận chúa có thân phận ra sao, nàng không những xinh đẹp tao nhã, mà còn có võ nghệ cao cường, hắn chỉ là một thiếu gia ăn chơi trác táng không học vấn, không nghề nghiệp lại dám mơ tưởng?

Kinh thành, biệt viện Hoàng Thành.

Lúc này có vài nam nữ thanh tú đang tụ tập cùng nhau ăn điểm tâm, trò chuyện vui vẻ ——

''Này, các ngươi nghe nói chưa? Âu Dương Túy của Âu Dương gia nhìn trúng Trúc nhi đó!''

''Chắc là hắn uống say nói lung tung phải không?''

''Ai biết được, ôi chao, ngươi nhìn kìa, Trúc nhi tới rồi!''

Mấy người nghe thấy vậy đều đồng loạt nhìn về phía đình thủy tạ cách đó không xa, một bóng người uyển chuyển, dung mạo ưu nhã, đạp nước mà tới.

Hoàng tộc Đại Trinh quốc mang họ Tư, tên thật của Phi Phượng quận chúa là Tư Khinh Trúc.

Phụ thân của Tư Khinh Trúc là Trấn Bắc Vương, chiến thần của nước Đại Trinh, nhiều năm về trước đã tử trận trên chiến trường, là người anh hùng mà cả hoàng thất thậm chí là toàn bộ dân chúng Đại Trinh quốc đều kính trọng.

Mà Tư Khinh Trúc là huyết mạch duy nhất của Trấn Bắc Vương, hiển nhiên nàng là người có địa vị vô cùng đặc biệt trong hoàng thất.

Hôm nay, Tư Khinh Trúc mặc y phục màu xanh, bên hông đeo roi mềm chín khúc, lướt trên mặt nước bay tới, gió nhẹ thổi bay sợi tóc đen nhánh của nàng, khiến nàng trông tựa như tiên nữ hạ phàm.

''Trúc nhi của chúng ta thật xinh đẹp!''

''Khó trách Âu Dương Túy lại có thể nói năng lung tung như vậy!''

Mấy cô nương trong đình vừa nói chuyện vừa cười đùa.

Lúc này, Tư Khinh Trúc đã bay tới phía ngoài đình, võ công nàng cao cường nên đã sớm nghe được tiếng nghị luận của mấy người kia, nàng không thèm để ý chỉ cười nhạt: ''Chuyện của Âu Dương Túy ta đã nghe qua, bản quận chúa luôn giữ lời, nếu hắn có thể đánh thắng ta, vậy ta gả cho hắn thì có sao đâu?''

''Trúc nhi, muội thật biết nói đùa.''

''Đúng vậy, ai cũng biết Âu Dương thiếu gia chính là một vị công tử con nhà quyền quý chỉ biết ăn chơi trác táng văn dốt võ nát?''

Con nhà quyền quý?

Văn dốt võ nát?

Tư Khinh Trúc lại không hề có ý coi thường Âu Dương Túy, mặc dù nàng là người của hoàng tộc, nhưng từ nhỏ đã tới môn phái ở trong núi sâu học võ, trong xương cốt cũng được di truyền khí phách của Trấn Bắc vương.

Nàng nhìn người không nhìn bề ngoài, không xem xuất thân, chỉ dựa vào bản lĩnh thật sự!

Âu Dương Túy kia... Rốt cuộc là loại người như thế nào, có lẽ, nàng sẽ sớm biết thôi.

... ...

Kinh thành, Âu Dương phủ.

Mấy ngày nay, Âu Dương Túy có chút u sầu.

Bởi vì, cuối cùng cha nương cũng buông tha cho hắn.

Hai vị võ sư vui vẻ nhận phí thôi việc rồi rời đi, trước khi đi còn vỗ vỗ bả vai Âu Dương Túy, nói mấy lời thấm thía: ''Ngươi thực sự không thích hợp luyện võ, hay là ngươi đi thi khoa cử đi.''

Âu Dương Túy: ...

Năm đó, tiên sinh trường tư thục dạy hắn đọc sách cũng từng nói như vậy a!

Hắn nói ——

Ngươi không thích hợp đọc sách, hay là ngươi học võ đi!

Âu Dương Túy: Ta có thể làm gì đây? Ta cũng rất tuyệt vọng a!

Chương 457: Không phải là con cháu không cố gắng.

Edit: Hồ ly lông xù

''Haizz''

''Haizz''

Âu Dương Túy nằm trên giường, liên tục thở dài mấy chục lần.

Ngươi cho rằng hắn vì bản thân không học được võ công mà thở dài sao?

Không không không, ngươi quá đề cao hắn rồi.

Mấy hôm nay, những lời đồn đại kia đã lan truyền khắp kinh thành, người trong Âu Dương phủ đều đã nghe được.

Âu Dương Văn và Lăng Nguyệt Xu nghe thấy những lời đồn đó càng thêm dở khóc dở cười ——

Cưới Phi Phượng quận chúa?

Nằm mơ chắc?

Bọn họ thậm chí còn không dám nghĩ đến!

Con trai mình chỉ uống có vài chén rượu, thực mạnh miệng, cái gì cũng dám nói!

Vì để hắn nhớ kĩ giáo huấn, Âu Dương Văn lệnh cho thị vệ trong phủ canh giữ bên ngoài viện của Âu Dương Túy, phạt hắn cấm túc một tháng, tự mình tĩnh tâm suy nghĩ!

Cấm túc một tháng! Một tháng đó!

Âu Dương Túy cảm thấy một tháng tới thật u ám, không hề có một chút thú vui nào trên đời.

Hắn thực sự thực sự thê thảm a!

Điều duy nhất khiến Âu Dương Túy cảm thấy an ủi chính là bên cạnh hắn còn có một vị tổ tông vô hình, ít nhất... Mỗi ngày vẫn có người trò chuyện giải sầu cùng hắn.

"Lão tổ tông.''

Thở dài xong, Âu Dương Túy nằm trên giường hỏi Lăng Hiểu một câu: ''Ngài có cảm thấy ta thực sự là một phế vật không, đời này ngài muốn ta cưới Phi Phượng quận chúa, e rằng... quá sức rồi!''

Không phải con cháu không cố gắng.

Thế nhưng đối phương thực sự quá mạnh mẽ a!

''Ngươi hiện giờ cũng không ngốc lắm.''

Lăng Hiểu cười nhẹ một tiếng: ''Vốn dĩ ta cũng không trông mong ngươi trong thời gian ngắn có thể học được tuyệt thế thần công gì, chuyện này đối với ngươi mà nói căn bản không thực tế, thể chất lẫn tư chất của ngươi không thích hợp luyện võ.''

Âu Dương Túy: ...

''Có phải Lão tổ tông đang muốn cười nhạo ta? Vì sao mấy tháng trước ngài không nói?'' Âu Dương Túy ai oán.

''Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Ta nhớ là ta đã nói rồi nha? Chậc, những thứ đó không quan trọng, người già nên trí nhớ cũng kém đi rồi.''

Lăng Hiểu cười cười chuyển chủ đề: ''Thật ra, nếu muốn theo đuổi Phi Phượng quận chúa, đánh lại được nàng ta hay không không quan trọng, cái quan trọng là ngươi có thể chịu đòn được hay không.''

''Hử?''

Vẻ mặt Âu Dương Túy mờ mịt.

''Ta hỏi ngươi, giả dụ sau này ngươi thực sự cưới được Phi Phượng quận chúa, nếu như vị quận chúa đó có điều gì không hài lòng, nàng cầm roi quất ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?''

Mấy hôm nay, Lăng Hiểu cũng nghe được không ít chuyện về Phi Phượng quận chúa, nghe nói tính tình quận chúa nóng nảy, hơn nữa, nàng luôn mang theo roi mềm bên người, một lời không hợp là đánh.

''Cái đó... Ta chạy?'' Âu Dương Túy suy nghĩ hồi lâu, chần chừ trả lời.

''Chỉ là không biết có chạy được không?''

''Chạy cái gì mà chạy?''

Lăng Hiểu trầm giọng: ''Nam tử hán đại trượng phu, thê tử muốn đánh ngươi, ngươi nên đứng bất động, để yên cho nàng ta đánh, trái đánh phải đánh, nếu đánh xong vẫn còn chưa hết giận, ngươi cứ nằm yên mặc cho nàng ta đánh!''

Âu Dương Túy: ...

Còn có thể như vậy sao?

''Ta nghĩ ngươi nên đọc 《Hướng dẫn theo đuổi vợ yêu của tổng giám đốc》 và 《Phương thức sủng thê của vương gia》một chút.'' Lăng Hiểu ở một bên bất đắc dĩ nói nhỏ.

Những thứ đó là cái gì?

Âu Dương Túy không hiểu.

Lúc sau...

Lăng Hiểu kể cho Âu Dương Túy mấy câu chuyện cũ.

Ba canh giờ sau ——

Âu Dương Túy: Đã hiểu!

Nương tử là phải theo đuổi, phải cưng chiều!

Sau này có nương tử, không những phải yêu thương cưng chiều nàng cả đời, mà còn, bị đánh không được mắng trả, bị mắng không được động thủ!

Nhìn vẻ mặt khiêm tốn tiếp thu của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu cảm thấy vui mừng: ''Vậy ta hỏi ngươi, nếu sau này Phi Phượng quận chúa đánh ngươi một roi, ngươi phải làm sao?''

''Nếu nương tử đánh ta, ta nhất định không được đánh trả! Để cho nàng đánh, mặc sức đánh, vui vẻ đánh!''

Âu Dương Túy chính trực nói.

Chương 458: Từ lâu ta đã muốn đánh ngươi

Edit: Hồ ly lông xù

''Vậy nếu nàng ấy lỡ tay dùng quá sức đánh chết ngươi thì sao?'' Lăng Hiểu đột nhiên chuyển đề tài.

''Hử?''

Âu Dương Túy chớp chớp mắt: ''Cái này... Không thể nào?''

Bây giờ, muốn cưới thê tử cũng nguy hiểm như vậy sao?

''Chẳng có gì là không thể, trên thế giới này, chuyện gì cũng có thể xảy ra! Ngươi đó, vẫn còn quá non, trước đó lão tổ tông đã nói với ngươi cái gì? Có thể đánh lại hay không không quan trọng, cái quan trọng là ngươi có thể chịu đòn được hay không!''

''Ồ, phải! Lão tổ tông nói phải!'' Hai mắt Âu Dương Túy sáng lên.

Sau mấy canh giờ nghe chuyện tình ái, đến cuối cùng vẫn là quay trở lại vấn đề này.

Có cảm giác...

Lão tổ tông đang kéo ta xuống hố?

Nhưng ta không có chứng cứ. o(╯□╰)o

Âu Dương Túy vò đầu bứt tóc, nghĩ tới nghĩ lui, nghe Lăng Hiểu nói vậy, hắn cảm thấy cánh cửa đến một thế giới mới đang mở ra ——

Sao hắn phải mạnh hơn Phi Phượng quận chúa?

Mạnh hơn nữa cũng không thể đánh nương tử!

Tất cả những nam nhân trước đó theo đuổi Phi Phượng quận chúa đều bị nàng ta đánh cho tơi tả, nếu ta có thể chịu đòn giỏi hơn những người đó thì sao? Chẳng phải ta sẽ trở thành nam nhân có khả năng thành công nhất thiên hạ?

''Lão tổ không hổ là lão tổ, thật thông tuệ a!''

Âu Dương Túy cảm thán xong, nhưng ngay sau đó hắn lại nảy ra nghi vấn mới: ''Lão tổ tông, làm thế nào để học được kỹ năng chịu đòn? Cũng không thể để thị vệ trong phủ ngày ngày đánh ta được?''

''Không cần phiền phức như vậy.''

Lăng Hiểu khẽ mỉm cười.

Nàng nhanh chóng lấy cục gạch của mình ra.

Lăng Hiểu: Có câu này ta đã nhịn trong lòng từ lâu, ngươi, đồ con cháu vô dụng, lão tổ tông ta sớm đã muốn đập ngươi một trận! Nhưng chưa có lý do!

Hiện tại...

Thời tới rồi!

... ...

Âu Dương Túy nhìn cục gạch đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, mặt hắn ngơ ngác ——

Đây là gì?

Sao lại bay trên trời?

Đây là... Cục gạch sao? Nó cũng không giống cục gạch cho lắm.

Có lẽ bởi vì Lăng Hiểu là linh thể, cho nên cục gạch cũng ở trạng thái hư hư thực thực, hơn nữa xung quanh nó còn có sương trắng lờ mờ vây quanh.

''Về chuyện đánh người, đây là sở trường của lão tổ tông ta, nhìn thấy không, trong tay ta chính là cục gạch tổ truyền của Lăng gia, dùng để đánh người là quá chuẩn!''

Lăng Hiểu mỉm cười nói nhỏ.

Âu Dương Túy: Lăng gia không phải là thư hương thế gia sao? Vật tổ truyền thực sự là cục gạch ư?

Âu Dương Túy còn chưa kịp mở miệng nói lên nghi vấn của mình, cục gạch trên không trung đã bay tới đập thẳng vào người hắn ——

''Ai u!

Âu Dương Túy hét lên, bật dậy khỏi giường.

Đau quá!

Hắn cắn răng chịu đựng nhìn chỗ mình vừa bị đánh, Ơ? Tại sao không thấy vết thương nào? Thậm chí cả vết bầm tím cũng không có?

Cánh tay kia của hắn vẫn trắng nõn bóng loáng.

''Yên tâm đi, cục gạch này của ta đập vào người ngươi sẽ chỉ có cảm giác đau đớn và không lưu lại bất kì vết thương nào, như vậy... Chúng ta có thể ngày ngày khổ luyện, ngươi cũng không cần nghỉ ngơi vì bị thương, hoàn toàn không cần!''

Giọng điệu của Lăng Hiểu nghe rất nhẹ nhàng: ''Phải rồi, gian phòng này ta đã dùng linh lực bố trí cấm chế, cho nên người ngoài sẽ không nghe thấy âm thanh, nếu ngươi thấy đau, ngươi có thể hét lên, cho dù ngươi có gào rách cả cổ họng, cũng không ai nghe được!''

Âu Dương Túy: ...

Chờ đã.

Tự nhiên có cảm giác thực đáng sợ?

''Oái!''

Âu Dương Túy còn chưa kịp nói, cục gạch lại tiếp tục đập vào người hắn.

''Bước đầu tiên, ngươi phải học cách bị đánh, đến đây, cảm nhận đau đớn, cảm thụ nỗi đau khắc cốt ghi tâm và ghi nhớ những cảm giác này đi!''

Lăng Hiểu vừa nói, vừa nhanh chóng dùng linh lực vung vẩy cục gạch, giữa không trung vẽ ra vô số đường màu sắc rực rõ.

Âu Dương Túy: ...

Ngài vừa đánh người, vừa vẽ mặt cười giữa không trung như vậy cũng được sao?

Lão tổ tông, da mặt ngài thực dày a!