Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 453-455

Chương 453: Hắn điên rồi? Hay cái thế giới này điên rồi?

Edit: Hồ ly lông xù

''Thực ra, không học được gì, hay trời sinh là phế vật cũng không đáng sợ.''

Lăng Hiểu vẫn tiếp tục nói.

''Ngươi sợ học kiến thức sao? Người khác học một lần, ngươi học mười lần, ba mươi lần! Đến khi đó, ngươi sẽ phát hiện... Ngươi, thực sự học không được!''

Âu Dương Túy: ...

''Lão tổ tông nói đúng.''

Âu Dương Túy miễn cưỡng ngẩng đầu lên: ''Cho nên ngài xem xem, ta vẫn nên cam chịu làm một thiếu gia ăn chơi trác táng phải không?''

Đã rất nhiều ngày hắn không ra khỏi Âu Dương phủ rồi.

Nhiều ngày qua hắn không tới Phiêu Hương viện rồi.

Ngày thứ N hắn không nhìn thấy Hồng Loan cô nương, nhớ nàng, nhớ nàng, rất nhớ nàng ấy.

''Cái gì mà ăn chơi trác táng, thật không có tiền đồ, hãy nói cho ta biết, mục tiêu khẩu hiểu của chúng ta là gì!''

Giọng Lăng Hiểu trở nên sắc bén.

Âu Dương Túy nằm trên giường miễn cưỡng lấy lại tinh thần, giọng nói trầm bổng: ''Mục tiêu của chúng ta là cưới Phi Phượng quận chúa, đi lêи đỉиɦ cao của nhân sinh!''

''Loảng xoảng''

Xảo nhi đặc biệt tới đưa bữa tối cho Âu Dương Túy, vừa đi tới cửa, nàng đã nghe thấy những lời lẽ hùng hồn của thiếu gia nhà mình, sau đó, trượt tay, đồ ăn rơi xuống đất.

Xảo nhi: Đáng sợ quá, thiếu gia nhà mình lại muốn cưới Phi Phượng quận chúa? Hắn điên rồi hay cái thế giới này điên rồi?

''Xảo nhi?''

Âu Dương Túy nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn ra phía cửa, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt và hoảng sợ của Xảo nhi.

''Thiếu gia, ta... Ta chưa nghe thấy gì hết.''

Xảo nhi vừa nói vừa ngồi xổm xuống thu dọn mớ hỗn độn.

Không biết gần đây thiếu gia bị làm sao, cứ có cảm giác nếu tiếp tục để mặc thiếu gia như vậy sẽ rất nguy hiểm, có nên nói cho phu nhân biết những chuyện ta vừa nghe được hay không?

Xảo nhi cảm thấy rối rắm!

''Xảo nhi, ngươi không cần giả bộ không nghe thấy.''

Nghe Xảo nhi nói vậy, Âu Dương Túy khẽ mỉm cười: ''Thiếu gia của ngươi, văn dốt võ nát, nhưng ta sinh ra rất anh tuấn nha! Lại là người biết ăn nói, trí tuệ vô song! Rất giỏi lấy lòng nữ tử, các cô nương ở Phiêu Hương viện đều rất thích ta, cho nên Phi Phượng quận chúa không tính là gì, sớm muộn ta cũng sẽ cưới nàng ấy, ha ha ha ha.''

Đối với chuyện này, Âu Dương Túy cực kì tự tin.

Xảo nhi đứng một bên không nói lên lời.

Thiếu gia nhà mình, đúng là có dáng vẻ anh tuấn khiến người ta yêu thích.

Nhưng...

Hắn vẫn còn quá trẻ.

Hắn căn bản không biết... Ông chủ đứng phía sau Phiêu Hương viện cũng là người của Âu Dương gia, ngày thường Phiêu Hương viện tiếp đãi hắn, chỉ là đang muốn dỗ tiểu thiếu gia vui vẻ thôi.

Trong lòng Xảo nhi âm thầm thở dài, bỏ đi, không nên đả kích lòng tự trọng của thiếu gia.

Ngày hôm nay, hai vị võ sư đều nói thiếu gia không có tố chất luyện võ, phu nhân đã đủ ưu phiền rồi.

''Thiếu gia, để ta báo phòng bếp làm chút đồ ăn mới mang qua đây!''

Nói xong, Xảo nhi đã thu dọn sạch sẽ mọi thứ rồi xoay người rời đi.

... ...

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Âu Dương Túy đã tự thức dậy, cả người tràn đầy năng lượng.

''Dậy rồi?''

Giọng Lăng Hiểu đúng hẹn vang lên: ''Tỉnh rồi còn không chịu rời giường ra ngoài đứng tấn!''

Âu Dương Túy: ...

Lăng Hiểu: Phải nhớ kĩ tổ huấn của gia tộc chúng ta —— Nếm qua gian khổ! Mới trở thành tài!

Mặc dù Âu Dương Túy không có tố chất luyện võ, nhưng Lăng Hiểu cũng không thể để cho hắn mới học một ngày đã từ bỏ luôn.

Làm người quan trọng nhất là phải làm đến nơi đến chốn.

Trừ phi hai vị võ sư kia thật sự không dạy được hắn, nếu không, cứ để hắn tôi luyện một chút, đối với hắn cũng có lợi.

Cứ như vậy.

Mặt trời mọc rồi lại lặn.

Âu Dương Túy đóng cửa không ra ngoài, ở trong phủ theo hai vị cao thủ võ lâm học tập suốt ba tháng.

Chớp mắt đã đến sinh nhật mười sáu tuổi của hắn.

Chương 454: Từ bỏ trị liệu

Edit: Hồ ly lông xù

Âu Dương Văn hiện giờ là gia chủ của Âu Dương gia, Âu Dương Túy là con trai độc nhất của Âu Dương Văn, cho nên, sinh nhật lần này của Âu Dương Túy, mặc dù Âu Dương Văn không có ý định mở đại tiệc nhưng vẫn có không ít người nghe tin đến chúc mừng, gồm có một vài phú thương ở kinh thành, đồng liêu của Âu Dương Văn ở viện học sĩ, thân thích và ngoại thích của Âu Dương gia, thậm chí còn có một số quan viên thường ngày có quan hệ tốt với Âu Dương Văn ở kinh thành.

Hôm nay, Âu Dương Túy mặc cẩm bào mới màu xanh đậm, cả người vô cùng cao hứng.

Ba tháng này, hắn chịu không ít khổ cực, võ nghệ không tiến bộ chút nào, cả người gầy đi, lòng bàn tay hằn lên nhiều vết chai.

Tóm lại...

Trở thành một nam tử thê thảm.

Hôm nay, hắn không cần luyện võ, không phải học bắn cung, cũng không phải đứng tấn nữa.

Hắn có thể vui chơi ăn uống, không say không về!

Nhìn dáng vẻ phấn chấn vui mừng của Âu Dương Túy, Âu Dương Văn thở dài.

Xem ra...

Con trai hắn đã được định trước không thể thành tài.

''Bỏ đi, phu quân. Chúng ta đừng ép Túy nhi nữa. Đây cũng không phải lần đầu... Chuyện này, có lẽ là số mệnh định sẵn rồi.''

Đến bây giờ, Lăng Nguyệt Xu đã nghĩ thông suốt.

Năm đó, lúc nàng mới sinh hạ Âu Dương Túy, đứa nhỏ này trắng trẻo mập mạp, vẻ thông minh lanh lợi, Âu Dương gia đem hết thảy hi vọng gửi gắm trên người hắn.

Lúc Âu Dương Túy ba tuổi, cha của Âu Dương Văn đã bỏ một số tiền lớn mời Văn tiên sinh, một vị tiền đại học sĩ đang ở nhà nhàn rỗi tới dạy lớp vỡ lòng cho Âu Dương Túy, dạy hắn biết đọc, biết viết.

Nhưng...

Âu Dương Túy hoàn toàn không chịu học, cả ngày ngồi trong lớp quậy phá, còn tè vào sách...

Văn tiên sinh tức giận phất tay áo bỏ đi, từ đó về sau... không bao giờ tới Âu Dương gia của bọn họ nữa.

Khi đó, Âu Dương Văn và những người khác chỉ có thể tự an ủi mình rằng Âu Dương Túy còn nhỏ, không hiểu chuyện.

Tương lai, chờ hắn trưởng thành, hắn nhất định sẽ thành tài.

Âu Dương gia có tài lực mạnh, dốc sức trợ giúp hắn, lo gì không thể thành tài?

Vậy mà.

Bây giờ Âu Dương Túy đã tròn mười sáu tuổi.

Nhưng vẫn như cũ văn dốt võ nát.

Trước đây hắn không thích học cũng không sao, nhưng bây giờ... Hắn ngày ngày luyện võ nhưng tiến độ chậm chạp đến mức khiến người ta muốn hộc máu...

''Haizz.''

Nghe nương tử nói như vậy, Âu Dương Văn thở dài rồi nắm chặt tay Lăng Nguyệt Xu: ''Nếu tư chất của Túy nhi thực sự kém cỏi như vậy, ta cũng không muốn ép buộc hắn nữa. Ngày mai, ta sẽ đưa thêm một chút bạc coi như là phí nghỉ việc cho hai vị võ sư, để bọn họ rời Âu Dương phủ.''

Lần này, hắn thực sự đã hết hy vọng...

Trong lúc đó, Âu Dương Túy đang ngồi ở bàn cách đó không xa cùng một đám hồ bằng cẩu hữu nói chuyện phiếm rất vui vẻ ——

''Thời gian gần đây, bản thiếu gia ở nhà bế quan tu luyện, không bao lâu nữa có thể luyện thành thần công!''

Không học được võ?

Vậy thì đã sao?

Chuyện này căn bản không ảnh hưởng đến việc Âu Dương Túy khoác lác!

''Ai nha, Âu Dương huynh, ngươi nói thật hay giả vậy? Ngươi luyện thần công gì thế, không phải là ngự nữ thần công đấy chứ?''

''Ha ha ha ha.''

Một nhóm ăn chơi trác táng lập tức cười lớn.

''Chậc, nông cạn.'' Âu Dương Túy bĩu môi, vẻ mặt khinh bỉ.

Bản thiếu gia là người chỉ nghĩ đến tư tình nữ nhi chắc?

Cho dù vậy... Hiện tại ta cũng không thể thừa nhận!

''Đúng rồi, Âu Dương huynh, đến bao giờ huynh mới có thể ra ngoài chơi cùng chúng ta? Hai tháng sau, thế tử Tề Vương sẽ tổ chức đại hội săn bắn ở Mai Lâm ngoài ngoại ô, đến lúc đó huynh có tham gia không?''

Một thiếu niên bình thường có quan hệ tốt với Âu Dương Túy cười hì hì nói: ''Nghe nói đại hội săn bắn lần này còn mời cả Điệp Ngọc cô nương đó!''

Điệp Ngọc cô nương là hoa khôi nổi danh nhất kinh thành, không chỉ có dáng vẻ quốc sắc thiên hương, nghe nói nàng văn võ song toàn và cũng là một cung thủ có năng lực!

Chương 455: An ổn sống không tốt sao?

Edit: Hồ ly lông xù

Điệp Ngọc cô nương?

Vừa nghe đến cái tên này, Âu Dương Túy lập tức vui vẻ, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn lại trở về dáng vẻ bình thường.

Nhìn vẻ mặt biến hóa của Âu Dương Túy, thiếu niên kia hơi sững sờ, kinh ngạc mở miệng nói: ''Âu Dương huynh, huynh trước kia không phải rất ngưỡng mộ Điệp Ngọc cô nương sao? Tại sao nghe đến tên nàng lại không vui chút nào vậy?''

''Vương lão tam, ngươi không hiểu thôi, kẻ sĩ ba ngày không gặp, nên nhìn bằng con mắt khác! Âu Dương Túy của ngày hôm nay đã không còn là Âu Dương Túy của ngày hôm qua! Bất kể là Hồng Loan cô nương, hay là Điệp Ngọc cô nương, đối với ta mà nói, đều là khói lửa đã qua, đã qua rồi!''

Âu Dương Túy hơi hếch cằm, vẻ mặt bí hiểm.

Thiếu niên được xưng Vương lão tam tên đầy đủ là Vương Hạc Hiên, con trai thứ ba của Vương đại nhân, chơi chung với Âu Dương Túy từ nhỏ đến lớn.

Lúc này nghe thấy lời của Âu Dương Túy, vẻ mặt Vương Hạc Hiên mông lung: ''Đại ca, huynh uống nhiều quá rồi phải không? Huynh mới uống có bấy nhiêu thôi mà đã bắt đầu nói nhảm rồi!''

''Ta không nói nhảm.''

Âu Dương Túy kiêu ngạo ngước mắt: ''Ta cũng không ngại nói cho các ngươi biết, bản thiếu gia đã có mục tiêu theo đuổi mới, hơn nữa... Kiếp này không phải nàng, ta sẽ không lập gia đình!''

''Cái gì?''

''Là ai vậy?''

''Rốt cuộc là thiên kim nhà nào thế? Có thể để Âu Dương lão đệ nói ra những lời này?''

Tất cả mọi người xung quanh đều tò mò hỏi thăm.

Âu Dương Túy ha ha cười một tiếng: ''Chính là... Phi Phượng quận chúa!''

Hít.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Tất cả mọi người không thể tin được đồng thời trợn tròn mắt nhìn Âu Dương Túy ——

Hắn chắc là uống nhiều quá rồi.

Có lẽ là bị lừa đá vào đầu rồi!

Hắn lại có thể muốn cưới Phi Phượng quận chúa? Là ngại mạng mình quá dài ư?

An ổn sống không tốt sao?

''Sao vậy, chắc mọi người kinh ngạc lắm phải không? Có phải mọi người đang hâm mộ và đố kị với ta lắm phải không?''

Nhìn đám hồ bằng cẩu hữu đột nhiên không nói chuyện, Âu Dương Túy có chút dương dương tự đắc ——

Nhìn đi, đám người này bị dọa sợ rồi, một đám không có kiến thức, không lý tưởng, không hồi đáp.

Lão tổ tông đã nói ——

Thân là nam nhi, uống rượu thì phải uống rượu mạnh nhất, chọn nữ nhân thì phải chọn nữ nhân hung dữ nhất.

Như vậy mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Âu Dương Túy bấy giờ mới sâu sắc hiểu.

Những người bạn này của ta, còn quá non, haizz... Không thú vị, thật tẻ nhạt!

... ... ...

Âu Dương Túy uống đến nửa đêm, sau đó được Âu Dương Tiểu dìu về phòng ngủ.

Tửu lượng của thằng nhóc này khá tốt.

Tối nay Lăng Hiểu không ra ngoài sảnh tham gia náo nhiệt, hết cách rồi, bên kia mở tiệc ăn uống, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lăng Hiểu sợ mình không chịu nổi.

Trải qua mấy ngày tu luyện, Lăng Hiểu phát hiện linh lực của mình không chỉ ngày càng mạnh hơn, hơn nữa, phạm vi hoạt động của nàng cũng rộng hơn trước rất nhiều.

Trước kia nàng chỉ có thể đi theo bên người Âu Dương Túy và không thể vượt quá bán kính năm trăm mét, mà bây giờ, phạm vi hoạt động của nàng có thể cách Âu Dương Túy trong vòng ba dặm, còn có, linh thức của Lăng Hiểu có thể mở ra xa hơn, về cơ bản có thể quan sát được gió thổi cỏ lay trong vòng mười dặm.

Lúc này, bên trong phòng ngủ.

Âu Dương Tiểu đã giúp Âu Dương Túy cởi ngoại bào và giày, đem hắn nhét vào trong chăn, sau đó mới xoay người rời đi.

Âu Dương Túy uống rất nhiều rượu, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Lăng Hiểu thấy Âu Dương Tiểu rời đi, nàng mới từ từ bay tới bên giường nhìn Âu Dương Túy một chút.

Lúc này đã đến giờ Tý, chính là thời điểm âm khí nặng nhất, Lăng Hiểu chậm rãi vận chuyển linh lực, linh thể nàng mơ hồ hiện ra giữa không trung.

''Hửm?''

Âu Dương Túy nằm trên giường tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, hắn dần dần mở mắt ra, bất chợt hắn thấy một tiểu nữ hài dáng dấp thanh tú đang bay trước mắt mình ——

A.

Âu Dương Túy trừng mắt nhìn.

Chắc là ta uống say, sinh ra ảo giác rồi.

Tiểu cô nương này ở đâu ra? Con cái nhà ai? Như thế nào lại bay lơ lửng trên trời vậy?