Chương 450: Tổ tông phù hộ
Edit: Hồ ly lông xù
''Hiếm khi thấy Túy nhi hạ quyết tâm học võ, vậy bắt đầu từ ngày mai, con cứ chuyên tâm học võ đi, ta sẽ tìm mấy vị võ sư đến dạy cho con.''
Nhìn Âu Dương Túy chủ động tiến bộ, Âu Dương Văn rất vui mừng.
Tuy rằng ngày mai phải tới bồi tội với Tống lão, nhưng Âu Dương Văn cũng vui vẻ chấp nhận.
Con trai ta, cuối cùng cũng trưởng thành và hiểu chuyện hơn rồi!
Một nhà ba người hòa thuận ăn bữa tối.
Sau bữa tối, Âu Dương Văn đưa Lăng Nguyệt Xu trở về nghỉ ngơi.
Mà Âu Dương Túy lúc này lại phân phó nhà bếp làm thêm mấy món ăn phụ, trực tiếp đưa tới phòng hắn.
Mấy món ăn này, là do trong bữa tối Lăng Hiểu ngửi thấy rất thơm, theo bản năng than thở vài câu.
''Lão tổ tông, ngài ngửi đi, cứ ra sức ngửi, không cần phải kiềm chế.''
Lúc này, trong phòng của Âu Dương Túy.
Hắn đã cởi bỏ ngoại bào, chỉ mặc áo trong, vẻ mặt tươi cười ngồi bên cạnh bàn tròn.
Trên bàn bày bốn món ăn.
Mà Lăng Hiểu thì đang lơ lửng bên cạnh cái bàn.
Mấy món này thơm quá, chẳng qua...
''Âu Dương Túy, không ngờ ngươi lại có lòng hiếu thuận đến vậy, nhưng... Không thể lãng phí đồ ăn! Mỗi một món ăn này, đều là công sức lao động vất vả mới làm ra được đó!''
Lăng Hiểu vừa nói, vừa bay tới bên cạnh Âu Dương Túy: ''Cho nên, bốn món ăn này, ngươi tuyệt đối không được lãng phí, nhân lúc còn nóng ngươi ăn đi, không cần kiềm chế!''
Thằng nhóc thối, dám dùng đồ ăn để dụ dỗ cơn thèm ăn của nàng!
Âu Dương Túy: ...
''Nhưng, ta ăn no rồi! Không thì để ngày mai ăn nha, cơm thừa canh cặn ta cũng không ngại, con người ta cực kì đơn giản mộc mạc!''
Nói xong, không đợi Lăng Hiểu trả lời, Âu Dương Túy nhanh chóng đứng dậy chạy vọt tới bên giường, cởi giày ra, trực tiếp nhét mình vào trong chăn.
Một loạt động tác liền mạch như mây trôi nước chảy.
Lăng Hiểu: ...
Tên này rất giảo hoạt!
Chỉ có điều, Lăng Hiểu không thực sự tức giận với Âu Dương Túy.
Nàng lại ngửi mùi thơm của thức ăn trên bàn, đầu bếp trong Âu Dương phủ, tay nghề đúng thật không tồi.
Chỉ là...
Không được ăn!
Tu luyện, vẫn nên tu luyện thôi!
Mỗi ngày Lăng Hiểu chỉ có thể ăn một chút tinh hoa ánh trăng.
Ừm, còn gọi là hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt!
Mỗi tối, linh lực của Lăng Hiểu sẽ tăng lên, thậm chí linh hồn thể cũng dần trở nên chân thực, lúc này, linh hồn thể của nàng đang đắm chìm dưới ánh trăng, cả người lóe lên một tia sáng nhàn nhạt.
Cơ thể dần trở nên ấm áp, linh lực đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Cảm giác này...
Vô cùng kì lạ.
Trước kia Lăng Hiểu chưa từng gặp phải tình huống như vậy!
Chẳng lẽ là vì... Âu Dương Túy sao?
Lăng Hiểu kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên đang ngủ say trên giường, lúc này xung quanh người Âu Dương Túy cũng được bao phủ bởi một tầng sáng màu vàng nhạt, trong bóng tối, ánh sáng đó tựa hồ có cảm ứng với ánh sáng trên người Lăng Hiểu ——
Cái này chẳng lẽ là quan hệ tổ tiên che chở cho con cháu thờ cúng trong truyền thuyết đó sao?
Trước kia Lăng Hiểu đã từng hưởng thụ qua con cháu Lăng gia thờ cúng, nhưng khi đó tu vi của nàng không cao, những người đó cũng không cảm ứng được với nàng, cho nên tình cảnh như vậy trước kia chưa từng phát sinh.
Mà bây giờ, trên người Âu Dương Túy lại có biến hóa.
Hắn quả nhiên là mục tiêu nhiệm vụ được tổng bộ lựa chọn.
Nhân quả trong đó, xem ra dây dưa vô cùng sâu nha.
Lăng Hiểu cười nhạt, nàng xoay người, nhắm mắt tiếp tục hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Cả đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Âu Dương Túy đã mở mắt.
Đêm qua, hắn ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị, sáng sớm thức dậy thấy toàn thân sảng khoái, tràn đầy năng lượng.
''Thật kì lạ, sao hôm nay ta thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên vậy?''
Âu Dương Túy ngồi dậy, xoa xoa mặt mình: ''Hay là bởi vì tối hôm qua bản thiếu gia không tới Phiêu Hương lâu uống rượu?''
''Không phải, đó là bởi vì ngươi có tổ tông phù hộ.''
Một giọng nữ quen thuộc lọt vào tai hắn.
Chương 451: Ta thích luyện võ, luyện võ khiến ta vui vẻ
Edit: Hồ ly lông xù
''Lão tổ tông.''
Nghe thấy giọng Lăng Hiểu, Âu Dương Túy hơi sửng sốt, ngay sau đó hắn hồi phục tinh thần, mỉm cười nói với Lăng Hiểu: ''Chào buổi sáng.''
Thằng nhóc này, thật thức thời.
Chàng trai! Có tiền đồ! Đường tương lai càng ngày càng rộng mở.
''Từ giờ cho đến đầu xuân sang năm, mỗi ngày ngươi phải thức dậy từ sáng sớm! Nếu ngươi đã tỉnh, thì ra sân đứng tấn nửa canh giờ cho ta.''
Giọng Lăng Hiểu chậm rãi truyền tới.
''Hả?''
Vẻ mặt Âu Dương Túy rối rắm: ''Thật ra thì... Ta vẫn còn hơi buồn ngủ, còn có thể ngủ tiếp được.''
''Vù.''
Đúng lúc đó, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi tung chăn của hắn lên.
''Ngươi có chắc... Ngươi muốn ngủ tiếp?'' Giọng Lăng Hiểu có chút lạnh lùng.
Âu Dương Túy: ! ! !
''Không, ta thích luyện võ, luyện võ khiến ta vui vẻ! Ta lập tức ra ngoài đứng tấn! Ai cũng không thể ngăn cản!''
Âu Dương Túy bật dậy, động tác cực kì nhanh gọn.
Con người luôn ôm tâm tư kính nể và sợ hãi với những sự tồn tại không xác định, ngày hôm qua Lăng Hiểu cái gì cũng không làm nhưng cũng khiến cho Âu Dương Túy sợ hết hồn hết vía, không dám lỗ mãng.
Hôm nay nàng sử dụng một chút linh lực, Âu Dương Túy hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Lăng Hiểu: Tổ tông của ngươi vẫn là tổ tông của ngươi!
Âu Dương Túy: Tổ tông nói đúng!
... ...
Sáng sớm, những tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống mặt đất.
Hạ nhân trong Âu Dương phủ vẫn bận rộn như thường lệ.
Như mọi khi, Âu Dương Tiểu thức dậy.
Hắn là nô bộc trong viện của Âu Dương Túy, phụ trách ăn uống sinh hoạt hàng ngày của thiếu gia.
Người trong Âu Dương phủ đều biết, đại thiếu gia của bọn họ thường xuyên không ở nhà, ban ngày có thói quen ngủ nướng, mặt trời lên cao mới chịu thức dậy.
Âu Dương Tiểu cũng hi vọng thiếu gia có thể ngủ một mạch tới giờ đó, nhưng thân là người hầu, cho dù chủ nhân có dậy trễ ra sao, hắn cũng phải tới sớm chờ đợi.
Cho nên, trời vừa sáng, Âu Dương Tiểu đã thay y phục, bưng thau nước sạch bằng đồng chậm rãi đi tới phòng thiếu gia.
Cũng may, trong sân viện của thiếu gia có bàn đá và ghế dài, hắn có thể dựa vào bàn nghỉ ngơi một chút.
Âu Dương Tiểu vừa nghĩ vừa bước vào trong sân, sau đó...
Hắn thấy Âu Dương Túy đang đứng tấn trong sân viện!
Ơ?
Ta bị hoa mắt sao? Hình như ta nhìn thấy thiếu gia?
Chẳng lẽ ta vẫn chưa tỉnh ngủ?
Âu Dương Tiểu dụi dụi mắt, chăm chú nhìn một lần nữa ——
Người kia mặt đỏ tới mang tai, trên trán đổ mồ hôi nhưng vẫn cắn răng kiên trì, đó không phải thiếu gia của hắn thì còn ai nữa?
''Thiếu gia, thiếu gia đang làm cái gì vậy?''
Âu Dương Tiểu đặt thau đồng lên bàn đá, vẻ mặt khó hiểu nhìn Âu Dương Túy.
''Ngươi... Ngươi mù sao? Không thấy bản thiếu gia... Bản thiếu gia đang đứng tấn sao!''
Âu Dương Túy vô lực trả lời.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy.... Nửa canh giờ, thực sực, quá lâu a!
Chưa hết thời gian, hắn đã mệt rã rời.
''Cố gắng kiên trì, chỉ còn vài phút nữa thôi.''
Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu ở một bên khẽ nói vài câu: ''Ở cái tầm tuổi này của ngươi, chút cực khổ này căn bản không đáng nhắc tới, nửa canh giờ là ít nhất rồi, người ta nói vạn sự khởi đầu nan, nếu ngươi luyện đứng tấn tốt thì sẽ có một nền tảng vững chắc, con đường tập võ của ngươi mới có thể làm chơi ăn thật!''
Âu Dương Túy: ...
Cố gắng nỗ lực tiến lên... Thật khó mà.
Ngay hôm đó, tin tức thiếu gia của Âu Dương phủ đột nhiên nỗ lực phấn đấu giống như mọc thêm cánh, rất nhanh đã lan khắp toàn bộ kinh thành.
Mà lúc này, Âu Dương Văn đã chọn được hai vị cao thủ võ lâm vô cùng lợi hại, dự định mời bọn họ tới phủ dạy võ công cho Âu Dương Túy!
Chương 452: Ta không học được, không học được
Edit: Hồ ly lông xù
Chỉ còn ba tháng nữa Âu Dương Túy tròn mười sáu tuổi, độ tuổi này là quãng thời gian đẹp nhất của thời thanh xuân.
Tất nhiên, đối với những người trong võ lâm thì cái tuổi này mới bắt đầu học võ có hơi muộn.
Nhưng may thay, hai vị võ sư mà Âu Dương Văn mời tới đều là cao thủ võ lâm, một vị am hiểu công phu quyền cước, vị còn lại giỏi thiện xạ và bắn cung!
Nếu học được võ công của hai vị cao thủ võ lâm này, tương lai cho dù là cận chiến hay ra chiến trường gϊếŧ địch, vẫn là một cao thủ.
... ...
''Xem ra cha ngươi rất kỳ vọng vào ngươi, võ nghệ của vị võ sư này không tồi.''
Lúc này, Âu Dương Túy đã bắt đầu lớp học võ cơ bản.
Vị võ sư dạy hắn hôm nay chính là vị am hiểu công phu quyền cước kia.
Vị võ sư này rất có trách nhiệm, dạy hắn từ những cái cơ bản nhất, động tác rất chậm, vừa dạy Âu Dương Túy, còn vừa giải thích cho hắn các loại kiến thức về võ học, xác định huyệt vị và điểm yếu trên cơ thể người, v...v...
Lăng Hiểu vừa nghe vừa gật gù.
Vị võ sư này thực sự có tài nha!
Nhưng...
Lăng Hiểu quay đầu nhìn Âu Dương Túy.
Con hàng này đã buồn ngủ, hoàn toàn không nghiêm túc nghe giảng một chút nào!
''Ngươi tỉnh táo lại cho ta, chăm chú nghe giảng đi!''
Một cơn gió lạnh thấu xương kèm theo giọng nói của Lăng Hiểu khiến cho Âu Dương Túy trong nháy mắt tỉnh lại.
"Ta thích tập võ, ta thích luyện võ!''
Âu Dương Túy hô khẩu hiệu theo bản năng, võ sư đứng bên cạnh hắn trưng ra vẻ mặt khó hiểu ——
Ngươi la lên như vậy thì có ích gì?
Ngươi vẫn nên chăm chỉ học hành cho ta!
Cả buổi sáng cứ như vậy trôi qua, võ sư thứ nhất thở dài rời đi ——
Vị thiếu gia Âu Dương gia này, thực sự không có thiên phú học võ!
Đến chiều, võ sư thứ hai đúng giờ tới dạy học.
Người ta nói muốn chẻ củi thì phải mài đao, vị võ sư này không gấp gáp dạy võ cho Âu Dương Túy, trước tiên là dạy cho hắn nhận biết về thương, đoản đao, sau đó lại cầm mấy cái cung cho Âu Dương Túy xem thử, cuối cùng, võ sư còn đích thân làm mẫu thể hiện kỹ thuật bắn cung bách phát bách trúng của bản thân!
Vẻ mặt Âu Dương Túy đầy thán phục ——
Lợi hại quá!
Mạnh mẽ quá!
Thương này, mũi tên này.
''Lão sư, lão sư, ta muốn học cái này, mau mau dạy cho ta cái này!''
Âu Dương Túy đối với những thứ này thực sự cảm thấy hứng thú, có lẽ, nam nhân nào trong xương cốt cũng đều có một sự yêu thích đặc biệt với các loại binh khí.
Chỉ là...
Trong tưởng tượng luôn luôn tốt đẹp.
Còn thực tế lại rất ... Phũ phàng.
Âu Dương Túy phát hiện...
Những gì lão sư nói.
Hắn hoàn toàn nghe không hiểu!
Chuyện này quá xấu hổ ——
Không phải hắn không muốn học!
Cũng không phải hắn không chăm chỉ, không chịu khó.
Thực sự hắn học không vào a!
... ...
Cứ như vậy, nguyên một ngày lặng lẽ trôi qua.
Âu Dương Túy mệt như chó chết.
Không, không có con chó nào trong phủ cực khổ như hắn.
''Ta không học được, không học được.''
Lúc này, Âu Dương Túy như một nắm bùn nhão ngã xuống giường của mình, vẻ mặt đầy bi thương.
Trước kia người khác nói hắn là phế vật chỉ biết ăn chơi trác táng, hắn không thèm để ý chút nào, bởi vì hắn chưa bao giờ cảm thấy mình là người vô dụng!
Bản thiếu gia chỉ là không cố gắng học tập thôi, chỉ cần học tập chăm chỉ, sẽ không kém các người!
Đúng vậy, trước giờ Âu Dương Túy vẫn luôn kiên quyết nghĩ như vậy.
Mà bây giờ, thực tế giáng cho hắn một kích trí mạng ——
Hóa ra, hắn thực sự học không được.
Thật sự là một phế vật thuần chủng!
''Sau khi bị hiện thực vả mặt, ngươi bây giờ đã tỉnh táo ra chưa?''
Lăng Hiểu nhìn Âu Dương Túy nằm trên giường, nhẹ nhàng mở miệng nói: ''Ngươi bây giờ có phải đang cảm thấy bản thân mình cực kì vô dụng? Đúng không?''
''Ừm.''
Âu Dương Túy ủ rũ đáp lời.
Thằng nhóc này vẫn còn khá thật thà.