Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 447-449

Chương 447: Con cháu bất tài! Con cháu bất tài a!

Edit: Hồ ly lông xù

Uống hoa tửu?

Cái loại hứng thú này có cái gì mà đáng tự hào?

''Con cháu bất tài! Ngươi không còn hứng thú nào khác à?'' Lăng Hiểu cảm thấy hơi nhức đầu.

''Cái đó... Đánh nhau, cá cược, dắt chó đi dạo... Có tính không?''

Âu Dương Túy vắt óc suy nghĩ, ngày thường đám hồ bằng cẩu hữu(*) hay rủ hắn ra ngoài đánh bạc, thỉnh thoảng còn ra đầu phố đánh nhau với người ta, ngẫm lại vẫn thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

(*) Hồ bằng cẩu hữu: là cụm từ dùng để chỉ những người bạn không tốt, mang nghĩa tiêu cực nhưng cũng dùng để chỉ tình bạn rất thân không câu nệ tiểu tiết.

Đương nhiên, người động thủ đều là tùy tùng của hắn, Âu Dương Túy chưa bao giờ tự mình động thủ đánh người ta.

Ừm, là một thiếu gia quần là áo lượt, nên có dáng vẻ ăn chơi trác táng!

Lăng Hiểu: ...

Ngươi thật đúng là một nhân tài!

''Bỏ đi, chúng ta không nói đến sở thích và hứng thú của ngươi nữa, ngươi cũng trưởng thành rồi, có chuyện gì ngươi muốn làm nhất không.'' Lăng Hiểu quyết định đổi để tài.

''Chuyện muốn làm nhất?''

Vẻ mặt Âu Dương Túy dần trở nên nghiêm túc.

''Được rồi, cứ từ từ nghĩ, suy nghĩ thật kĩ cái ngươi muốn làm, cả đời này mục tiêu ngươi muốn theo đuổi là cái gì? Lý tưởng của ngươi? Không cần phải giữ trong lòng, hãy nói ra nguyện vọng của ngươi! Ước muốn của ngươi!''

Lăng Hiểu có cảm giác bản thân mình lúc này đang bị ước mơ cao cả nhập rồi.

Nàng không tin, đến cá mặn cũng có ước mơ, chẳng lẽ Âu Dương Túy không có thật sao?

Hắn chẳng lẽ còn không bằng một con cá mặn?

Lúc này, Âu Dương Túy nghe thấy lời Lăng Hiểu nói, vẫn đang cố gắng suy nghĩ ——

Theo đuổi là cái gì?

Ước mơ là cái gì?

Chính xác thì ta muốn cái gì...

Trong lúc bất chợt, ánh mắt của hắn chợt sáng lên.

Âu Dương Túy dùng sức vỗ bàn một cái, hai mắt sáng lên, khàn giọng hô: ''Ta nghĩ ra rồi! Ta nghĩ ra rồi! Ta muốn —— cưới Hồng Loan cô nương!"

Lăng Hiểu: ...

Chờ chút, Hồng Loan là ai?

Âu Dương Túy: (*^▽^*), Hồng Loan cô nương chính là mỹ nhân đầu bảng của Phiêu Hương viện!

Lăng Hiểu: Ta thực sự muốn cầm gạch đập chết hắn!

Con cháu bất tài!

Con cháu bất tài a!

Lăng Hiểu cảm thấy nếu bản thân còn sống, nhất định sẽ bị Âu Dương Túy chọc cho tức chết.

Hít sâu một hơi, ép bản mình bình tĩnh lại.

Lăng Hiểu, ngươi phải bình tĩnh!

Cho dù bùn có nhão hơn nữa, ngươi cũng phải nghĩ biện pháp trát hắn lên tường!

Haiz!

Lăng Hiểu bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi: ''Ngoại trừ cái này... Ngươi không còn mong muốn gì khác à? Lý tưởng của ngươi không thể vĩ đại hơn được nữa sao? Còn cái gì có chí khí hơn không?

Lý tưởng...

Vĩ đại hơn?

Có chí khí hơn?

Như vậy có được không?

Âu Dương Túy lại rơi vào trầm tư, ngay sau đó, hắn không chắc chắn nói nhỏ: ''Vậy... Ta có thể cưới Điệp Ngọc cô nương không?''

Lăng Hiểu: (╯‵□′)╯︵┻┻

''Con mẹ nó, Điệp Ngọc lại là ai nữa?'' Lăng Hiểu không nhịn được muốn nổi đóa.

''Điệp Ngọc là hoa khôi ở kinh thành, rất nhiều vương tôn công tử muốn gặp mặt nàng cũng không được, năm ngoái, ta đứng trên bờ nhìn thấy thuyền hoa của nàng ấy từ xa, nàng ấy rất xinh đẹp, nghe nói nàng văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh, nếu đời này ta có thể cưới được nàng ấy, cho dù chết cũng đáng!''

Âu Dương Túy thành thật nói nhỏ, hắn rất nghiêm túc thảo luận lý tưởng hắn muốn theo đuổi, nhưng sao lão tổ tông lại có vẻ tức giận như vậy?

''Cô nương! Cô nương! Trong đầu ngươi thế quái nào toàn cô nương!''

Lăng Hiểu sắp bị Âu Dương Túy chọc cho phát điên.

''Lão tổ tông bớt giận a, Thánh Nhân đã từng nói, thực sắc tính dã(*)! Nam nữ yêu đương là quy luật tự nhiên của con người, vả lại, ta muốn tìm một cô nương xinh đẹp, thông minh, sau này có hài tử, chúng sẽ xinh đẹp và thông minh hơn, Âu Dương gia ta và Lăng gia các ngài đều có người kế tục a!''

(*)Thực sắc tính dã: Một câu nói của Mạnh Tử, nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tìиɧ ɖu͙© là bản năng của con người.

Âu Dương Túy cố gắng xoa dịu cơn giận của Lăng Hiểu: ''Hiện tại cái quan trọng nhất là gì? Chắc chắn là chuyện hương khói, nhân khẩu hưng thịnh thì mới có người kế thừa, gia tộc mới có thể càng ngày càng phồn vinh thịnh vượng!

Miệng lưỡi Âu Dương Túy còn lợi hại hơn trước.

Lăng Hiểu: ...

Có quỷ mới tin ngươi.

Chương 448: Từ giờ phút này, ngươi có lý tưởng mới

Edit: Hồ ly lông xù

''Nói tóm lại, ngươi là tên háo sắc!''

Lăng Hiểu lạnh lùng cắt đứt lời của Âu Dương Túy, sau đó chuyển chủ đề: ''Được rồi, nếu ngươi cố chấp với các cô nương như vậy, vậy chúng ta hãy nói về các cô nương này, ngươi có biết hiện giờ trong kinh thành có cô nương nào trẻ tuổi và xinh đẹp nhất không? Nữ tử có thân phận tôn quý nhất là ai?''

''Chậc, lão tổ tông, ngài hỏi đúng người rồi đó, trong kinh thành này từ đại cô nương cho đến tiểu tức phụ, từ công chúa đến quận chúa, thấp hơn còn có ca nương xướng khúc bán nghệ ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay, hiện tại, nữ tử có thân phận tôn quý nhất ở Đại Trinh quốc dĩ nhiên là Phi Phượng quận chúa, nàng còn là đệ nhất mỹ nhân của nước Đại Trinh ta, đừng nghĩ rằng nàng chỉ là quận chúa, nàng còn là cháu gái mà thái hậu sủng ái nhất, đương kim bệ hạ và hoàng hậu nương nương cũng đối xử với nàng như con của mình, đúng rồi, Phi Phượng quận chúa còn chưa thành thân!''

Ừm, câu cuối mới là trọng điểm, lúc này Âu Dương Túy có chút đắc ý, lĩnh vực này hắn nắm rất chắc, hắn là cao thủ đó!

''Phi Phượng quận chúa? Đại Trinh đệ nhất mỹ nhân?''

Lăng Hiểu trầm ngâm: ''Nếu Phi Phượng quận chúa là Đại Trinh đệ nhất mỹ nhân, vậy tại sao ngươi không muốn cưới nàng, ngược lại chỉ muốn cưới những nữ tử không trong sạch kia? Ngươi làm người mà không có chút tiền đồ vậy sao?''

''Cái này...''

Âu Dương Túy lúng túng cười một tiếng: ''Ta không dám, Hồng Loan cô nương và Điệp Ngọc cô nương, ta còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng Phi Phượng quận chúa... Nàng cao quý như vậy, ta không dám vọng tưởng.''

''Không có tiền đồ!''

Nghe được lời của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu bật cười: ''Từ giờ phút này trở đi, ngươi có lý tưởng mới —— lý tưởng của ngươi chính là cua được, khụ, cưới Phi Phượng quận chúa!''

Lăng Hiểu dứt khoát quyết định.

Ngươi có chấp niệm với chuyện cưới cô nương xinh đẹp như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Cưới đệ nhất mỹ nhân, nữ tử tôn quý nhất cả nước, Âu Dương Túy cũng được coi là đi đến đỉnh cao của đời người.

Ừm, vụ mua bán này lời rồi, có lãi không lỗ!

''Lão tổ tông...''

Âu Dương Túy bị lời nói của Lăng Hiểu dọa sợ ngây người ——

Này...

Chơi lớn vậy á?

''Hay là... Ta vẫn nên thử đọc sách lần nữa, đi tham gia kì thi mùa xuân có được không?

Âu Dương Túy yếu ớt xin ý kiến.

''Không, còn đọc sách làm gì, ngươi là thư đồng à? Cưới thê tử là quận chúa, ít nhất cũng có thể giảm bớt cho ngươi hai mươi năm phấn đấu, chờ ngươi thành quận mã gia, chẳng phải còn có thể khiến cho gia tộc thêm vinh quang sao?

Lăng Hiểu đứng một bên dụ dỗ: ''Cưới thê tử bạch phú mỹ, đi lêи đỉиɦ cao của đời người, ngươi xem còn có cái gì tốt hơn ư?''

Âu Dương Túy: ...

Lão tổ tông nói rất hay, ta vậy mà không phản bác được.

Chỉ là...

''Lão tổ tông, ta có chuyện muốn báo cáo với ngài.''

Âu Dương Túy sắp xếp lại câu từ: ''Đại Trinh quốc chúng ta luôn chú trọng văn võ song toàn, phát triển theo nhiều hướng, nữ tử hoàng thất, ngoại trừ Phi Phượng quận chúa thì đều đã thành thân, Phi Phượng quận chúa nay đã mười lăm tuổi nhưng vẫn chưa có hôn ước là bởi vì... Nàng ngoại trừ là đệ nhất mỹ nhân, còn là đệ nhất cao thủ của hoàng tộc!''

''Cao thủ?''

Lăng Hiểu sửng sốt, chuyện này... Có vẻ rất thú vị?''

''Ta cũng là nghe người ta đồn đại, là tin đồn mà thôi...''

Âu Dương Túy lặng lẽ hạ thấp giọng: ''Nghe nói Phi Phượng quận chúa tính tình nóng nảy, võ công cao cường, một lời không hợp đã động thủ, ngay cả thái tử cũng từng bị nàng đánh, lão tổ tông, ngài xem, chân tay ta mảnh khảnh như vậy, ta... Chẳng lẽ không cần mạng nữa sao?''

Đại Trinh đệ nhất mỹ nhân đó!

Ai mà không muốn cưới nàng chứ!

Nhưng...

Phi Phượng quận chúa này thực sự rất lợi hại, Âu Dương Túy có chút sợ hãi!

... ...

''Phi Phượng quận chúa lợi hại hơn nữa thì đã sao? Ngươi sợ cái gì! Không phải ngươi còn có lão tổ tông là ta đây sao? Ta chính là bàn tay vàng treo bên người của ngươi, bà già này tùy ngươi sử dụng đó!'' Lăng Hiểu không thèm để ý trả lời một câu.

''Cái gì treo bên người? Trên đời này còn có người dùng vàng làm bàn tay? Có thể uốn gập lại được không?''

Âu Dương Túy tò mò hỏi.

Dáng vẻ hắn cực kì giống đứa nhỏ đặt câu hỏi khi không hiểu.

Lăng Hiểu: Gia tộc chúng ta sao lại có thằng cháu ngu ngốc như vậy? Mệt mỏi quá.

Âu Dương Túy: Tích, kiểm tra! Ngày thứ n bị lão tổ tông ghét bỏ.

Chương 449: Âu Dương Túy dốc lòng học võ

Edit: Hồ ly lông xù

Lăng Hiểu quyết định thực hiện một cuộc cải tạo lớn đối với Âu Dương Túy.

Cái dáng vẻ này của hắn, có đọc thêm sách cũng không thể tiếp thu được.

Hơn nữa, chuyện thi cử ở Đại Trinh quốc cũng rất khó khăn, cho dù Lăng Hiểu sử dụng kim cài áo học bá, thì với Âu Dương Túy - củi mục của củi mục cũng chẳng có mấy tác dụng.

Đã vậy, không bằng để cho hắn tập võ!

Tạm thời, cứ để mục tiêu lý tưởng của hắn là phải cưới được Phi Phượng quận chúa.

Có mục tiêu cao cả, hắn làm cái gì cũng phải đặt mục tiêu lên hàng đầu.

Cho dù tương lai không lấy được quận chúa, nhưng có thể học giỏi võ công, rèn luyện sức khỏe, làm võ tướng cũng ổn.

Đến bước này.

Phương châm chiến lược sơ bộ khiến Âu Dương Túy thành tài đã được quyết định như vậy.

... ...

Đến tối, trong nhà ăn ở trung viện Âu Dương phủ.

Phụ thân của Âu Dương Túy - Âu Dương Văn từ nha môn trở về, hắn thay bộ quan phục sang thường phục rồi ngồi ở vị trí chủ vị trên bàn ăn.

Phải nói rằng, Âu Dương gia từng là gia tộc phú thương nổi danh ở kinh thành, mà hai đời Âu Dương gia lại xuất hiện không ít văn nhân đã vào triều làm quan.

Âu Dương Văn chính là học sĩ biên soạn sử sách trong kinh thành, tuy chỉ là một quan văn nhưng không người nào dám coi thường hắn.

Bởi vì Âu Dương gia không chỉ phú khả địch quốc(*), đường tỷ của Âu Dương Văn là Âu Dương Sương đã nhập cung, hiện đang là phi tử được bệ hạ sủng ái nhất.

(*)Phú khả địch quốc: giàu có, sung túc

Cũng chính vì có tầng quan hệ như vậy, Âu Dương Túy ở trong kinh thành mới có thể ăn chơi thoải mái như thế.

Đương nhiên, Âu Dương Văn là người chính trực, mặc dù Âu Dương Túy ngày thường ăn chơi trác táng, hống hách ngang ngược, nhưng thực sự cũng không dám làm ra chuyện gì đại gian đại ác.

Trước giờ, hắn chỉ gây ra những rắc rối nhỏ, tất cả vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Âu Dương Văn.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy... đứa nhỏ này sẽ bị phế.

Âu Dương Văn cũng giống như Lăng Nguyệt Xu, vẫn ôm một chút hy vọng đối với đứa con trai độc nhất này.

''Túy nhi, hôm nay ta ở nha môn đã nói chuyện cùng Tống đại nhân, ngày mai Tống lão sẽ tới đây dạy con học hành, tranh thủ đến kì thi mùa xuân sang năm, con có thể đạt thành tích tốt!''

Trước khi bắt đầu ăn tối, Âu Dương Văn trầm giọng lên tiếng.

''Phu quân đã mời được Tống lão học sĩ?''

Lăng Nguyệt Xu ngồi một bên nghe thấy phu quân nói vậy, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, hiện tại nàng cực kì có hy vọng.

''Cha, nương.''

Âu Dương Túy ở một bên bất đắc dĩ nhìn: ''Mấy hôm nay con thực sự đã cố gắng chăm chỉ học tập, nhưng con phát hiện, con không phù hợp với chuyện đèn sách, mọi người tha cho con đi, con bằng lòng.... Học võ, từ nay về sau con sẽ không ra ngoài chơi nữa chỉ ở nhà chuyên tâm luyện võ có được không, chờ sau này con cưới... Ờm, chờ cho đến khi con trở thành võ trạng nguyên, vẫn có thể làm rạng danh tổ tông!''

''Học võ?''

Âu Dương Văn và Lăng Nguyệt Xu đều sửng sốt.

Bọn họ cũng không phải là người trọng văn khinh võ, thật ra thì nam nhi có thể tập võ, bảo vệ quốc gia, đó cũng là chuyện tốt.

Chẳng qua...

Con trai họ là người có tố chất đó sao?

Âu Dương Văn nhìn thân hình gầy gò của Âu Dương Túy một chút: ''Con ngay cả thùng nước cũng không gánh được, thân thể này của con có tố chất luyện võ?''

''Đúng vậy, tiểu đường đệ nhà tứ thúc con, người ta ba tuổi đã bắt đầu học võ, đến bây giờ cũng chỉ học đến sơ cấp, Túy nhi, con bây giờ mới bắt đầu học võ, có phải là đã quá muộn rồi không?''

Lăng Nguyệt Xu không quá xem trọng việc Âu Dương Túy học võ.

''Cha, nương, hai người yên tâm! Lần này con thực sự quyết tâm! Nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, chắc chắn sẽ không khiến hai người thất vọng!''

Bất kể phụ mẫu Âu Dương Túy nói cái gì, hắn vẫn giữ vẻ mặt kiên định.

Hắn không kiên định cũng không được.

Lão tổ tông luôn ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm.

''Được, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.''

Lúc này, giọng nói của Lăng Hiểu quanh quẩn bên tai Âu Dương Túy.

Âu Dương Túy: ...