Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 444-446

Chương 444: Lão tổ tông ta sẽ giúp ngươi!

Edit: Hồ ly lông xù

''Âu Dương thiếu gia, về đến phủ rồi!''

''Âu Dương thiếu gia!''

Giọng nói của kiệu phu chậm rãi truyền vào lỗ tai Âu Dương Túy.

''Hả?''

Âu Dương Túy từ từ mở mắt, đầu còn hơi đau ——

Mình đang ở đâu vậy?

Có chuyện gì vậy?

Âu Dương Túy ấn ấn huyệt thái dương, ý thức dần dần hồi phục.

À đúng rồi, hình như hắn đã ra ngoại thành tảo mộ, còn uống rượu.

Hình như hắn còn gặp được một vị lão tổ tông?

Ờm, nhất định là do hắn uống say, bị ảo giác rồi.

Đúng rồi, là ảo giác.

Âu Dương Túy hít sâu một hơi, lúc này mới chậm chạp từ trong kiệu bước ra ngoài, hắn phất tay một cái ý bảo mấy người kiệu phu rời đi, Âu Dương Túy nghênh ngang đi thẳng vào cửa nhà.

''Thiếu gia, người đã trở về!''

''Thiếu gia!''

Tất cả hạ nhân trong Âu Dương phủ nhìn thấy bóng dáng Âu Dương Túy đều cung kính chào hỏi, đồng thời mọi người đều cực kì tò mò ——

Sao hôm nay thiếu gia về phủ sớm vậy?

Bình thường, khoảng thời gian này đang là thời điểm Phiên Hương lâu mở cửa buôn bán, Âu Dương Túy không có khả năng sẽ về nhà vào lúc này.

Có lẽ, gần đây trong phủ xảy ra một ít chuyện, ví dụ như phu nhân nhiễm phong hàn.

Chắc là thiếu gia là bị phu nhân gọi về.

... ...

Hậu viện Âu Dương phủ.

Âu Dương Túy căn bản không biết những hạ nhân kia đang nghĩ gì, lúc này hắn đang bước về hướng viện trạch của mẫu thân nhanh như một cơn gió.

Đến gian phòng quen thuộc, vừa mới bước vào cửa, Âu Dương Túy đã ngửi thấy mùi thảo dược.

''Nương, con về rồi!''

Âu Dương Túy kêu to, sau đó bước nhanh vào bên trong.

''Khụ khụ, Túy nhi, con về rồi?''

Lăng Nguyệt Xu nhìn con trai mình một chút: ''Chuyện đó Xảo nhi đã nói lại với nương rồi, con thực sự đã ra ngoại thành tìm mộ địa của Lăng gia?''

''Vâng, nương, không chỉ tìm được, con còn dọn sạch cỏ trong nghĩa trang của tổ tiên, nương xem tay con này!''

Vừa nói, Âu Dương Túy vừa vươn hai tay ra, vẻ mặt cầu khen ngợi, hai bàn tay trắng nõn thon dài bình thường được được sống an nhàn sung sướиɠ, mà nay có thể nhìn thấy rõ một vết chai mỏng manh trong lòng bàn tay.

Đứa trẻ này...

Thực sự là tự mình làm việc?

Lăng Nguyệt Xu có chút vui mừng: ''Con có lòng hiếu thảo như vậy, tổ tiên Lăng gia ở trên trời có linh, nhất định sẽ rất hài lòng.''

''Nương, từ từ đã, con thực sự đã gặp được lão tổ tông của Lăng gia, ừm, hình như là ở trong mơ.''

Giọng Âu Dương Túy có hơi không chắc chắn: ''Là nữ nhân, ngài ấy còn nói muốn theo ta về nhà để xem bệnh cho người đó!''

''Đứa nhỏ ngốc, chớ nói năng lung tung.''

Lăng Nguyệt Xu nhíu mày, đứa con trai này của nàng, vẫn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.

''Sau này chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học hành, sức khỏe của nương tự nhiên sẽ tốt lên thôi.''

Lăng Nguyệt Xu trầm giọng nói: ''Năm đó, Lăng gia chúng ta cũng là thư hương thế gia, đáng tiếc là sau này lại bị kẻ gian hãm hại mới có thể...''

Nói tới đây, tâm tình Lăng Nguyệt Xu có chút kích động.

''Phu nhân, chú ý thân thể.''

Xảo nhi đứng một bên nhẹ nhàng an ủi.

''Được rồi, không nói những chuyện này nữa.'' Lăng Nguyệt Xu quay sang nhìn Âu Dương Túy: ''Từ giờ trở đi, việc tu sửa nghĩa trang Lăng gia sẽ giao cho Túy nhi phụ trách, còn có... Không lâu nữa sẽ đến kì thi mùa xuân, nương và phụ thân con mong rằng, dù thế nào đi chăng nữa, hi vọng con có thể tham gia kì thi mùa xuân, chúng ta không yêu cầu con có thể thi đậu Trạng Nguyên hay Thám Hoa, chỉ yêu cầu con có tên trên bảng vàng là được.''

Âu Dương Túy: ...

Có tên trên bảng vàng!

Chuyện này đối với hắn mà nói đã quá khó khăn rồi ấy chứ?

''Nương... Cái này hơi quá sức với con, con thực sự không phải là người đọc sách mà!'' Âu Dương Túy ra sức giãy giụa.

Ngay sau đó, một giọng nữ từ từ vang lên ——

''Yên tâm, lão tổ tông ta sẽ giúp ngươi!''

Chương 445: Thiếu gia có hơi kì lạ

Edit: Hồ ly lông xù

''A!''

Âu Dương Túy đang ngồi bên giường đột nhiên hét lên như gặp quỷ.

Khiến Lăng Nguyệt Xu đang ngồi trên giường và Xảo nhi đứng bên cạnh giật nảy mình.

''Túy nhi, con sao vậy?''

Lăng Nguyệt Xu nghi hoặc nhìn con trai mình.

''Nương, người có nghe thấy không?''

Vẻ mặt Âu Dương Túy hoảng sợ hỏi, sau đó hắn hốt hoảng quay đầu nhìn Xảo nhi: ''Xảo nhi, tỷ nghe thấy gì không?''

''Nghe thấy cái gì?''

Xảo nhi ngỡ ngàng: ''Nô tỳ không nghe thấy gì cả!''

Không nghe thấy?

Âu Dương Túy căng thẳng sợ hãi nhìn xung quanh ——

Chẳng lẽ...

Trưa nay không phải là ta uống say nên mới nằm mơ sao?

Ta thực sự... Thực sự đã mang hồn lão tổ tông về nhà?

Cái này cũng...

Quá đáng sợ a!

''Ngươi gào cái quỷ gì, làm ta giật mình.''

Lúc này, giọng Lăng Hiểu lại vang lên bên tai Âu Dương Túy.

Sợ quá!

Âu Dương Túy rụt người lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

''Người khác không nghe thấy ta nói đâu, chỉ có ngươi mới có thể nghe được, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Ta trở về cùng ngươi, xem bệnh cho nương ngươi.''

Lăng Hiểu bay lơ lửng trước giường, nàng dùng linh lực kiểm tra thân thể của Lăng Nguyệt Xu, chỉ là cảm lạnh thông thường, không có gì đáng ngại.

Có lẽ Lăng Nguyệt Xu cố ý giả vờ bệnh tình nghiêm trọng, dùng việc này để đốc thúc Âu Dương Túy làm một chút chuyện chính sự.

''Đúng rồi, bệnh của nương ta sao rồi, ngài có thể trị được không?''

Lúc này, Âu Dương Túy cuối cùng cũng nhớ ra tất cả mọi chuyện, gấp gáp hỏi Lăng Hiểu.

''Túy nhi, con đang nói chuyện với ai vậy?''

Lăng Nguyệt Xu ngồi trên giường sợ hết hồn, vẻ mặt khó coi hỏi một câu.

''Con...''

Âu Dương Túy đang định nói gì đó thì bị Lăng Hiểu ngắt lời.

''Đừng nói chuyện của ta, ngươi nói ra mọi người cũng không tin tưởng sẽ chỉ cảm thấy đầu óc ngươi có vấn đề, nói không chừng còn xin bùa chú trừ tà bắt ngươi uống nữa đó!''

Bùa chú?

Không, hắn không muốn!

''Nương, con không sao, con vừa nhớ lại giấc mơ đó, trong mơ con thực sự đã gặp lão tổ tông.'' Âu Dương Túy nở một nụ cười vừa lúng túng vừa giả dối.

Lăng Nguyệt Xu bán tín bán nghi nhìn con trai: ''Chỉ cần sau này con ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến nương tức giận, sức khỏe của nương sẽ dần dần tốt lên.''

''Dạ dạ dạ, con nhất định sẽ nghe lời nương, con sẽ đi học ngay bây giờ!''

Nói xong, Âu Dương Túy vội vàng gật đầu chào Lăng Nguyệt Xu rồi nhanh chóng xoay người chạy vọt ra ngoài.

Đứa nhỏ này...

''Phu nhân, thiếu gia có hơi kì lạ.''

Xảo nhi lo lắng nói nhỏ: ''Có khi nào thiếu gia... Thực sự gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ?''

''Không được nói bậy!''

Vẻ mặt Lăng Nguyệt Xu trở nên nghiêm túc.

Hôm nay Âu Dương Túy vừa mới đi mộ Lăng gia tế bái, mục đích ban đầu của Lăng Nguyệt Xu chính là hy vọng tổ tiên Lăng gia có thể phù hộ cho Âu Dương Túy, dù sao Lăng gia đã từng một thời huy hoàng, từng xuất hiện hai vị Trạng Nguyên.

Gia tộc của nàng là thư hương thế gia, chính đại cương trực, làm sao có thể có thứ không sạch sẽ được?

... ...

Lúc này, trong thư phỏng nhỏ ở hậu viện Âu Dương phủ.

Âu Dương Túy vội vàng đóng chặt cửa thư phòng, hắn nhìn ngó xung quanh một chút, nhẹ giọng gọi: ''Lão tổ tông, ngài có ở đây không?''

''Ta đây.''

Lăng Hiểu đáp lời Âu Dương Túy.

''Sức khỏe của nương ta...'' Âu Dương Túy hỏi.

''Sức khỏe nương của ngươi không đáng ngại, vài ngày nữa sẽ hồi phục, nhưng...'' Lăng Hiểu cố ý ngừng lại một chút, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự tò mò của Âu Dương Túy.

''Nhưng cái gì? Lão tổ tông, ngài nói đi!''

Trái tim Âu Dương Túy lại bắt đầu nảy lên.

''Nương ngươi là con cháu cuối cùng của Lăng gia, nhớ năm đó Lăng gia chúng ta nở mày nở mặt cỡ nào? Văn nhân vô số, mà giờ đây, chỉ còn lại một mình nương của ngươi, hơn nữa còn là nữ tử... Việc chấn hưng Lăng gia đều đặt trên người nàng, mà chuyện này đối với nàng ấy không phải là chuyện tốt gì, đương nhiên, nếu có người nguyện ý vì nàng ta chia sẻ...''

''Ta nguyện ý, ta làm.''

Âu Dương Túy vội vội vàng vàng cắt đứt lời Lăng Hiểu.

Chương 446: Ta thích uống hoa tửu

* Hoa tửu: Uống rượu có kỹ nữ hầu hạ.

Edit: Hồ ly lông xù

Âu Dương Túy hành động không suy nghĩ như vậy, tấm lòng hiếu thảo này rất đáng quý.

Thấy hắn dễ dàng cắn câu, Lăng Hiểu không khỏi khẽ mỉm cười: ''Mặc dù ngươi không phải họ Lăng, nhưng vẫn là con cháu Lăng gia ta, phần trách nhiệm này đặt trên người ngươi cũng không hẳn là không thể, từ nay về sau, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh đốc thúc ngươi, giám sát người, cho đến khi ngươi công thành danh toại mới thôi!''

Âu Dương Túy: ...

Tự nhiên có cảm giác mình bị gài là thế nào nhỉ?

Với lại...

Cái gọi là công thành danh toại, rốt cuộc là ý gì?

''Lão tổ tông, ngài sẽ không... Sẽ không phải muốn ta tham gia khoa cử đấy chứ?

Âu Dương Túy có chút sợ.

Trời sinh hắn không phải là người đọc sách a!

Nếu bắt hắn đọc sách, hắn thực sự đọc không nổi đâu!

''Không phải ngươi vừa đồng ý với nương sẽ tham gia kì thi mùa xuân sao?''

Lăng Hiểu bay một vòng quanh thư phòng nhỏ, phát hiện nơi này có rất nhiều bộ sách còn mới tinh, hầu hết đều là sách nhập môn cơ bản trong trường tư thục của nước Đại Trinh.

''Trước tiên, ngươi báo cáo tình hình cho lão tổ tông nghe, trình độ học hành của ngươi đến đâu rồi, toàn bộ sách trong phòng này, ngươi học thuộc được mấy quyển?''

''Cái này...''

Âu Dương Túy gãi gãi đầu: ''Thật muốn ta nói sao?''

''Dĩ nhiên, chẳng lẽ ngươi đến một quyển cũng không thuộc?''

Lăng Hiểu hỏi ngược lại.

Âu Dương Túy hì hì cười: ''Lão tổ tông anh minh! Mấy quyển sách đó quá khó, ta thực sự không thuộc lòng nổi a!''

Lăng Hiểu: ...

Khó?

Sách nhập môn của trường tư thục, Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, ngươi dám nói với ta nó rất khó?

Trong phòng chợt nổi lên một cơn gió lạnh.

''Học thuộc lòng cho ta, ngay lập tức! Bắt đầu học thuộc từ Thiên Tự Văn!''

Trong chớp mắt, Lăng Hiểu giống như quay trở về khoảng thời gian làm giáo viên.

''Được được được, ta lập tức học thuộc!''

Âu Dương Túy bị dọa tái mét mặt, lập tức cầm quyển Thiên Tự Văn, bắt đầu học thuộc lòng một cách nghiêm túc.

Ba ngày sau...

''Ba ngày nay, thiếu gia ngay cả ăn uống cũng giải quyết trong thư phòng, các người nói xem, hắn chăm chỉ như vậy, thực sự là muốn tham gia kì thi mùa xuân sao?''

''Các ngươi đoán xem, mấy ngày nay thiếu gia đã học thuộc được bao nhiêu quyển sách?''

Trên dưới Âu Dương phủ, tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu trước sự chăm chỉ đột ngột của Âu Dương Túy.

Mà Lăng Nguyệt Xu thì lại cho rằng, hết thảy những việc này là do tổ tông phù hộ.

Để con trai nàng lầm đường lạc lối biết quay đầu, nỗ lực phấn đấu!

Cứ như vậy, lại qua bảy ngày.

Trong thư phòng nhỏ, dưới mắt Âu Dương Túy quầng thâm dày đặc, vẻ mặt vô hồn nhìn chằm vào một vị trí nào đó trong không trung, ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

''Ta đã nỗ lực hết sức, lão tổ tông, ta thực sự không nhớ nổi nữa!''

''Ta... Ta thực sự không thể học thứ này!''

Lăng Hiểu: ...

Được rồi.

Đây là lần đầu tiên nàng gặp phải người vô dụng như vậy, mười ngày! Suốt mười ngày đó!

Thậm chí ngay cả trang đầu tiên cũng không thuộc được, rõ ràng nó chỉ có mấy hàng chữ!

Hắn là heo sao?

Không, heo so với hắn còn thông minh hơn.

Chuyện này căn bản không hợp lẽ thường, cho dù đổi thành một người vô dụng khác, mười ngày, ít ra cũng có thể học thuộc lòng được mấy trăm chữ mà?

Nhưng Âu Dương Túy chỉ học thuộc được hai câu.

Chỉ đúng hai câu đầu!

Mười ngày, bất luận là ngày hay đêm, Lăng Hiểu đều ở bên cạnh Âu Dương Túy, nàng có thể khẳng định Âu Dương Túy không hề lười biếng.

Hắn quả thực rất chăm chỉ.

Nhưng...

Hắn giống như sinh ra không phải để đọc sách, thực sự mạnh mẽ ép buộc cũng chẳng được!

Cuối cùng, Lăng Hiểu chỉ có thể thay đổi sách lược của mình.

''Thật ra thì muốn công thành danh toại cũng có rất nhiều cách, ngươi không nhất thiết phải đi học, nếu ngươi học võ hoặc buôn bán, thậm chí là kỹ năng trong các ngành nghề khác cũng không sao.''

Lăng Hiểu trầm tư.

Nhiệm vụ của nàng là trợ giúp Âu Dương Túy thành tài, mà cái gọi là thành tài này, phạm trù cũng khá rộng.

''Ví dụ như, ngươi có hứng thú với cái gì không?''

Cái gọi là yêu nghề và làm nghề, Lăng Hiểu cho rằng mọi thứ đều nên dựa trên sở thích cá nhân làm tiền đề.

''Ta thích uống hoa tửu!''

Âu Dương Túy tiều tụy đứng một bên, nghe được lời này của Lăng Hiểu, theo bản năng bật thốt lên: ''Trong kinh thành nổi tiếng nhất là Ôn Nhu hương, ta đã từng đến, cũng rất quen thuộc!''

Lăng Hiểu: ...