Chương 459: Phòng ngự dày nhất
Edit: Hồ ly lông xù
Ngày đầu tiên bị Lăng Hiểu cầm cục gạch đập, Âu Dương Túy sống không bằng chết.
Ngày thứ hai bị Lăng Hiểu cầm cục gạch đập, Âu Dương Túy vẫn là sống không bằng chết.
Ngày thứ ba bị Lăng Hiểu cầm cục gạch đập...
Những ngày (không hề) vui vẻ bị đập trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, Âu Dương Túy đã bị Lăng Hiểu đập nửa tháng.
Mới đầu hắn còn gào khóc kêu to, sống không bằng chết, bây giờ Âu Dương Túy đã hoàn toàn tiếp nhận lễ rửa tội bằng cục gạch, không giãy giụa, cũng chẳng hề kêu lên nữa.
Không phải... chỉ là bị đánh thôi sao?
Ha hả.
Âu Dương Túy nằm trên giường vừa chảy nước mắt, vừa ngâm nga tiểu khúc, mặc cho cục gạch đập lung tung trên người hắn.
Khung cảnh này giống như lời hát trong một bài nhạc cũ ——
Cục gạch lạnh lẽo đập vào mặt.
Nước mắt ấm áp cùng điệu hát dân gian hòa làm một.
Thấy Âu Dương Túy nhanh như vậy đã từ bỏ giãy giụa, Lăng Hiểu thực sự kinh ngạc.
Nửa tháng tuy không dài, nhưng Âu Dương Túy đã nhanh chóng tập thành thói quen.
Chẳng lẽ...
Thiên phú tiềm ẩn của hắn chính là da dày thịt béo?
Nửa tháng qua, Lăng Hiểu không phải chỉ đánh đập hắn bừa bãi, thực ra, nàng muốn rèn luyện thân thể cùng dây thần kinh đau đớn của hắn.
Hiện giờ, mọi bộ phận trên cơ thể hắn đều bị Lăng Hiểu dùng cục gạch đập qua, ngay cả hạ thân cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Túy: ...
Lão tổ tông quá ác, ta con mẹ nó suýt chút nữa tuyệt hậu luôn rồi.
Khụ khụ.
Đương nhiên, nhưng thứ này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm ở đây chính là toàn thân trên dưới Âu Dương Túy đã thích ứng với đau đớn, thích nghi với đánh đập.
Cục gạch của Lăng Hiểu không còn là mối uy hϊếp quá lớn đối với hắn nữa.
Đừng chỉ nhìn Âu Dương Túy vẫn nằm trên giường vừa chảy nước mắt vừa ngâm tiểu khúc, hắn không phải khóc vì đau, hắn là bởi vì quá nhàm chán, nhớ thương các cô nương mới khóc.
''Thành quả sau nửa tháng huấn luyện rất tốt, ngươi quả nhiên có thiên phú bị đánh.''
Lăng Hiểu bấy giờ cũng hiểu được.
Phòng ngự dày nhất, có thể chống đỡ được đòn đánh hung ác nhất.
Âu Dương Túy này trời sinh là thuộc tính Tank phòng thủ!
Cùng Phi Phượng quận chúa Tư Khinh Trúc có thuộc tính tấn công, quả thực là tuyệt phối!
''Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ tiến hành hạng mục huấn luyện thứ hai.'' Lăng Hiểu trịnh trọng nói.
''Cái gì?''
Nghe được lời của Lăng Hiểu, Âu Dương Túy đột nhiên từ trên giường ngồi dậy: ''Còn hạng mục thứ hai? Cái đó... Lão tổ tông, ta cùng ngài thương lượng một chút được không?''
Vẻ mặt Âu Dương Túy vừa khẩn trương vừa thấp thỏm nói nhỏ.
''Cái gì?''
Lăng Hiểu tò mò hỏi.
''Ngài có thể đừng đánh chỗ đó của ta được không? Ta còn muốn cưới thê tử sinh con, hơn nữa... Ta còn chưa dùng qua... Nếu bị ngài đánh hỏng, ta thật oan uổng biết bao!''
Âu Dương Túy cúi đầu nhìn nửa thân dưới của mình một chút, vẻ mặt chân thành khẩn cầu.
Hắn thực khó khăn a!
Ôi, nam nhân.
Lăng Hiểu nghe thấy lời của Âu Dương Túy, hơi bĩu môi: ''Cái đó còn xem biểu hiện của ngươi, nhưng... Ngươi vừa nói gì? Ngươi nói ngươi... Ngươi vẫn là thân đồng tử?''
Trước đó Lăng Hiểu thực sự không tỉ mỉ quan sát thần sắc Âu Dương Túy, hôm nay tập trung nhìn kĩ hắn một chút, tên lêu lổng này suốt ngày nghĩ chỉ đến chuyện ngủ cùng các cô nương, nhưng thật sự ... Chưa lộ dương khí, vẫn còn là thân đồng tử!
Chả trách, suốt ngày hắn chỉ mơ đến chuyện ngủ cùng cô nương!
''Không phải ngươi cả ngày đến Phiêu Hương lâu chơi sao? Ngươi làm sao lại?''
Lăng Hiểu hóng hớt hỏi một câu.
''Ờm.''
Mặt Âu Dương Túy đỏ lên, lúng túng nói nhỏ: ''Hồng Loan cô nương đặt ra quy tắc phải uống rượu hoặc đánh thắng nàng, mới có thể làm khách của nàng, ta... Chưa từng thắng!''
Lăng Hiểu: ...
Được rồi.
Ngươi thực sự chỉ đơn thuần đi uống hoa tửu, cả đêm... Uống rượu!
Chương 460: Lão tổ tông, ngài vẫn muốn đánh ta!
Edit: Hồ ly lông xù
Âu Dương Túy vẫn còn thuần khiết, thực sự là ngoài dự liệu của Lăng Hiểu.
Nhưng như vậy cũng là chuyện tốt.
Bây giờ xem ra, thằng cháu bất tài này cũng không đến nỗi háo sắc phong lưu như trong tưởng tượng, hắn vẫn chỉ là một tiểu tử ngây thơ có cái miệng thích phóng đại thôi!
Âu Dương Túy:  ̄□ ̄
Lăng Hiểu bay một vòng quanh Âu Dương Túy, tiếp tục nói: ''Được rồi, bây giờ ta sẽ nói về hạng mục huấn luyện thứ hai, sức chịu đòn của thân thể ngươi đã ổn, người bình thường đánh ngươi, ngươi sẽ không có cảm giác gì, cho dù là cao thủ võ lâm tấn công ngươi, chỉ cần không đánh vào những chỗ yếu hại thì cũng không gây ra tổn thương quá lớn đối với thân thể ngươi, tiếp theo chúng ta cần huấn luyện về lực phản ứng, sau này ta đánh ngươi, tốc độ sẽ điều chỉnh từ chậm đến nhanh, cái ngươi cần làm là tránh được các đợt công kích của ta là được.''
Đợt huấn luyện này hết sức đơn giản và thô bạo.
Trước kia, khi Lăng Hiểu ở thế giới 《Linh khí hồi phục 》, nàng huấn luyện các học sinh ở học viện võ đạo cũng giống y như vậy và sự thật chứng minh, trải qua cuộc huấn luyện, thân pháp cùng lực phản ứng của các học sinh đó được đề cao gấp đôi, đạt được thành quả đáng mừng!
Âu Dương Túy: Sao ta luôn có cảm giác lão tổ tông càng ngày càng không đáng tin cậy nhỉ?
Nói nhiều như vậy, kết quả vẫn là một.
Lão tổ tông ngài vẫn muốn đánh ta!
... ...
''Nhìn chiêu!''
Âu Dương Túy còn đang suy nghĩ miên man, Lăng Hiểu đã nhanh chóng động thủ.
Sau đây lược bớt một vạn chữ ...
Lăng Hiểu: Các độc giả dễ thương, cả ngày xem ta đánh người chắc cũng đủ rồi, cho nên vì để tiết kiệm chữ, phần huấn luyện này, mọi người tự tưởng tượng nha.
Âu Dương Túy: Hãy cố gắng tưởng tượng ta trông đẹp trai một chút nha, moah moah.
Cứ như vậy, trong nháy mắt lại qua nửa tháng.
Lệnh cấm túc Âu Dương Túy cuối cùng cũng kết thúc!
''Trời ơi, ta rốt cuộc cũng được sống lại rồi!''
Vừa bước ra khỏi cửa viện, Âu Dương Túy lập tức ngửa mặt lên trời hét to, hận không thể gào khóc.
''Thiếu gia, người bình tĩnh một chút, đừng quá kích động.''
Âu Dương Tiểu đứng bên cạnh không hiểu vì sao thiếu gia nhà mình lại kích động như vậy, mặc dù cả tháng nay không thể ra khỏi cửa, nhưng hắn vẫn được ăn no ngủ kĩ, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng!
Nhìn thấy nét mặt của thiếu gia lúc này, giống như bị người ta tra tấn cả tháng qua vậy?
Âu Dương Tiểu không hiểu, nhưng vẫn chậm chậm bước từng bước theo sát thiếu gia nhà mình.
''Thiếu gia, hôm nay người có xuất phủ không?''
''Xuất phủ! Nhất định phải xuất phủ! Đi Phiêu Hương viện! Nhất định phải đi Phiêu Hương viện!''
Âu Dương Túy mở miệng thề son sắt: ''Đã rất lâu rồi ta không gặp Hồng Loan cô nương, bản thiếu gia... Thực nhớ nàng!''
Bình thường, người mà Âu Dương Túy hay nhắc tới nhất chính là Hồng Loan cô nương của Phiêu Hương viện.
Thực ra Lăng Hiểu cũng rất tò mò, không biết Hồng Loan cô nương này là dạng nữ tử thần tiên gì mà lại khiến cho Âu Dương Túy mê mẩn đến thần hồn điên đảo.
Nếu hôm nay Âu Dương Túy đến Phiêu Hương viện, Lăng Hiểu cũng muốn đi xem một chút.
Cứ như vậy, Âu Dương Túy dẫn theo Âu Dương Tiểu cùng với sáu bảy hộ vệ, hùng hùng hổ hổ rời khỏi Âu Dương phủ.
Trên đường lớn ở kinh thành, người đến người đi phi thường náo nhiệt.
Đã lâu rồi không được hít thở không khí tự do bên ngoài, hôm hay Âu Dương Túy đặc biệt hưng phấn, dọc đường đi, bước chân hắn tựa hồ người thân cũng không nhận ra.
Trên đường lớn, rất nhiều người thấy dáng vẻ Âu Dương Túy dẫn theo tùy tùng và thị vệ rêu rao khắp nơi, tất cả mọi người theo bản năng rút lui.
Cho dù có quen biết hay không quen biết, người có thể huênh hoang trong kinh thành như vậy, nhất định là người mà dân chúng bình thường không thể dây vào.
Chương 461: Đương nhiên là mua nó!
Edit: Hồ ly lông xù
Âu Dương phủ cách Phiêu Hương viện khoảng chừng hai, ba con phố.
Âu Dương Túy hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, bây giờ trong lòng hắn đã sớm mọc cỏ dại, chỉ hận không thể một hơi xông thẳng vào cửa Phiêu Hương viện, gọi hai vò nữ nhi hồng!
Chỉ là lúc đi qua một con hẻm náo nhiệt, đột nhiên Âu Dương Túy nghe thấy giọng của Lăng Hiểu.
''Dừng lại.''
Giọng của Lăng Hiểu có chút gấp gáp.
Âu Dương Túy đột nhiên dừng lại, Âu Dương Tiểu đi theo phía sau suýt chút nữa đυ.ng vào người hắn.
''Thiếu gia, người sao vậy, sao lại không đi nữa?'' Âu Dương Tiểu gãi gãi đầu, kinh ngạc nhìn Âu Dương Túy.
''Ta... Dừng lại hít thở không được sao?''
Âu Dương Túy trợn trắng mắt, trong lòng lại rất tò mò.
Lúc này, giọng của Lăng Hiểu lại vang lên: ''Quẹo trái, đi vào con hẻm phía trước.''
Con hẻm trước mặt?
Âu Dương Túy nghe thấy vậy lập tức đi về phía bên trái nhìn một chút, mặc dù không biết lão tổ tông muốn làm cái gì, nhưng hắn vẫn nghe lời quẹo trái, tiến vào con hẻm đông người qua lại.
''Thiếu gia, sao người lại đi hướng đó, đó không phải hướng đi Phiêu Hương viện đâu!''
Âu Dương Tiểu khó hiểu đuổi theo bước chân Âu Dương Túy, nhóm thị vệ phía sau toàn bộ đều tận trung đi theo.
Con hẻm này tuy không dài, nhưng người đến và đi không ít, bởi đây cũng là một con hẻm nổi danh ở kinh thành, còn được gọi là hẻm Lưu Ly.
Lưu Ly là cái gì?
Kỳ thực, Lưu Ly bảy màu rất thịnh hành ở Đại Trinh quốc, nhưng trong mắt Lăng Hiểu chúng chỉ là thủy tinh có màu sắc.
Mà con đường này có tên là hẻm Lưu Ly là bởi vì có rất nhiều thương nhân ngoại quốc tụ tập tại đây, bọn họ vượt đại dương mà đến, tụ tập ở chỗ này buôn bán rất nhiều sản phẩm đặc biệt mà nước Đại Trinh không có.
Lưu Ly, nước hoa, huân hương, v...v..., đầy đủ mọi thứ.
Sở dĩ Lăng Hiểu chỉ dẫn Âu Dương Túy tới nơi này là do vừa rồi nàng phóng thích linh hồn của mình, sau đó...
Nàng ngửi thấy mùi vị đã lâu không gặp, khiến cho người ta cả đời khó quên.
''Tiến về phía trước, đi về phía trước ba gian hàng!''
Lúc này, Lăng Hiểu vẫn đang chỉ dẫn cho Âu Dương Túy tiến lên.
Âu Dương Túy nghe lời đi tiếp, cuối cùng cũng đến gian hàng của một thương nhân ngoại quốc, gian hàng của hắn không có đồ thủ công mỹ nghệ xoa hoa, cũng chẳng có vàng bạc châu báu gì đáng tiền, chỉ có rất nhiều loại thảo dược và hương liệu hình dáng kỳ lạ.
''Mua tất cả mọi thứ của gian hàng này.''
Giọng Lăng Hiểu bay đến bên tai Âu Dương Túy, hắn vung tay lên: ''Những thứ kia bản thiếu gia muốn toàn bộ!''
Thương nhân ngoại quốc nghe thấy Âu Dương Túy nói vậy, lập tức mở to hai mắt, sau đó nở nụ cười, nhanh chóng đóng gói hàng hóa cho Âu Dương Túy ——
Đại gia mua hàng, con dê béo a!
Mà lúc này, gian hàng của những thương nhân khác đều phóng ánh mắt nhiệt tình nhìn Âu Dương Túy, bọn họ không quá thông thạo ngôn ngữ của Đại Trinh quốc, giọng nói có chút sứt sẹo giới thiệu về thương phẩm của mình.
Âu Dương Túy chẳng thèm nhìn bọn họ lấy một cái, lệnh cho Âu Dương Tiểu thanh toán, sau đó để cho nhóm hộ vệ phía sau thu dọn, trực tiếp mang về Âu Dương phủ.
Những thứ này không đáng bao nhiêu tiền, ít nhất đối với gia tộc phú giàu có như Âu Dương gia mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Âu Dương Túy lại rất tò mò ——
Lão tổ tông vì sao lại muốn mua một đống lớn hương liệu về để làm gì? Toàn bộ đều là dược liệu ngoại quốc?
Lăng Hiểu: Ngươi thì hiểu cái gì!
Cái này là dược liệu? Đó là gia vị! Cái đó gọi là thì là!
Lăng Hiểu thật không nghĩ tới, nàng có thể nhìn thấy một quầy hàng bán thì là và các loại gia vị khác trên đường phố trong kinh thành.
Vậy thì còn do dự làm gì?
Đương nhiên là mua nó!
Mua toàn bộ!