Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 441-443

Chương 441: Giả vờ ăn.

Edit: Hồ ly lông xù

Âu Dương Túy lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện quỷ dị như thế này.

Lần đầu tiên hắn nghe được, có vị tổ tiên yêu cầu con cháu mình trực tiếp ăn đồ cúng bái.

Nhưng mà...

Lão tổ tông đã lên tiếng, hắn có thể không làm theo sao?

Đương nhiên là... Ngoan ngoãn ăn thôi!

Cứ như vậy, Âu Dương Túy trực tiếp ngồi xuống trước bia mộ Lăng Hiểu, sau đó bắt đầu há to miệng gặm thịt, ăn uống thực vui vẻ.

Mấy kiệu phu được Âu Dương Túy trả một số tiền lớn bao trọn cả ngày đang ngồi cách đó không xa, bọn họ đã sớm mang theo bánh nướng, còn có cả túi nước.

Lúc này, mấy người bọn họ đang ngồi cùng nhau ăn bánh bột ngô.

Mặc dù bánh hơi cứng và nguội lạnh nhưng bánh bột ngô tự mình làm cũng không tệ lắm, quan trọng là tiết kiệm tiền.

Vậy mà một giây sau, bọn họ thấy Âu Dương Túy đang ngồi gặm gà quay một cách ngon lành.

Cái này....

Vậy cũng được sao?

Phải biết rằng dân chúng Đại Trinh quốc rất chú trọng đạo hiếu và cực kì tin tưởng vào thần linh, việc trực tiếp ăn đồ cúng trong mộ địa, thật đúng là chưa từng nghe và chưa từng nhìn thấy.

Và càng kì lạ hơn chính là, vị Âu Dương thiếu gia này, vừa ăn lại còn vừa xoi mói.

''Chẹp chẹp, thịt con gà này hơi dở, ăn không ngon bằng Phiên Hương lâu! Nhưng... Cánh gà cũng không tệ lắm, uhm, mùi vị không tệ.''

Giữa vùng rừng núi hoang vu, giọng của Âu Dương Túy rất vang, khiến người khác chú ý.

Âu Dương Túy: Kì thực ta cũng không muốn như vậy a!

Nhưng lão tổ tông khăng khăng muốn ta vừa ăn vừa bình luận a!

Lúc này hắn đã ăn hết nửa con gà, có chút luống cuống, bèn thận trọng hỏi một câu: ''Lão tổ tông, nữ nhi hồng này... Ta uống được không?''

''Uống đi, uống đi.''

Lăng Hiểu thờ ơ nói nhỏ.

Lăng Hiểu ngồi cạnh Âu Dương Túy, hai cánh tay chống cái đầu nhỏ, vẻ mặt buồn bực nhìn nửa con gà quay còn lại trong tay hắn.

Haizz.

Haizz.

Thở dài hai cái, Lăng Hiểu gắng sức hít hà mùi gà quay đang tản ra trong không khí, sau đó hai tay tạo thành một pháp quyết, một con gà nướng giống y chang nửa con gà quay mà Âu Dương Túy đã ăn hết xuất hiện trong lòng bàn tay Lăng Hiểu.

Hơn một trăm năm qua, Lăng Hiểu cũng được coi là tu luyện thành công, có thể thi triển một ít pháp thuật đơn giản.

Thuật pháp biến hóa này chính là một trong số đó.

Pháp thuật này có thể tạo ra một thứ gì đó từ hư vô và biến thành những thứ mà Lăng Hiểu đã gặp.

Nhưng dù sao chúng cũng chỉ là đồ giả, không mùi, không hồn.

Lăng Hiểu chỉ có thể ngồi bên cạnh Âu Dương Túy, ngửi mùi gà quay thật và ăn gà quay giả.

Như vậy... Coi như là ăn rồi đi.

Lăng Hiểu cảm giác mình thực thảm.

Tất nhiên, dù thế nào thì nàng cũng có tu vi trăm năm, nói muốn ăn chút mỹ thực nhân gian, kì thực vẫn có một biện pháp, đó chính là nhập hồn.

Nhưng pháp thuật này cần tiêu hao rất nhiều năng lượng linh hồn, hơn nữa còn làm tổn hại đến sinh mệnh của túc chủ, nếu không phải tình huống khẩn cấp, Lăng Hiểu sẽ không làm như vậy.

Nàng là một vị tổ tông hiền lành điềm đạm, tuyệt đối không hố con cháu của mình.

... ...

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Âu Dương Túy ăn uống no đủ.

Có lẽ hắn uống hơi nhiều rượu, dần dần cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa.

Hắn thậm chí còn chủ động tán gẫu với Lăng Hiểu: ''Lão tổ tông, không biết tục danh của ngài là gì? Ngài lần này theo ta trở về là muốn làm chuyện gì a? Nếu như là vì chuyện tu sửa phần mộ thì ngài hoàn toàn có thể giao cho ta toàn quyền phụ trách, Âu Dương gia chúng ta không thiếu tiền!''

Thằng nhóc này ngược lại khá hào phóng.

Chẳng qua là...

Lăng Hiểu cần nhà mới sao?

Nàng cần một ngôi mộ lớn như vậy thì có ích gì chứ?

Chương 442: Đứa trẻ hiếu thuận Âu Dương Túy

Edit: Hồ ly lông xù

''Ngươi nghĩ nhiều rồi.''

Nghe được lời của Âu Dương Túy, Lăng Hiểu không khỏi trầm giọng nói: ''Ta muốn theo ngươi trở về là bởi vì chúng ta có duyên, hơn nữa... Nương của ngươi là huyết mạch cuối cùng của Lăng gia, ta che chở các ngươi cũng là điều nên làm, chẳng phải ngươi vì nương bị bệnh mới tới đây sao? Đưa ta trở về, nói không chừng ta có thế giúp nương của ngươi khỏi bệnh.''

Mặc dù không biết Lăng Nguyệt Xu bị bệnh gì, nhưng Lăng Hiểu cảm thấy, với năng lực hiện tại của nàng, ít ra có thể suy nghĩ chút biện pháp.

Cho dù không nghĩ ra biện pháp, nàng cũng muốn lừa Âu Dương Túy đưa mình về cho bằng được.

Nàng không muốn lại lủi thủi một mình (linh hồn) giữa rừng núi hoang vu này nữa, ngay cả người nói chuyện cùng cũng không có, nếu cứ tiếp tục như vậy, Lăng Hiểu cảm giác sớm muộn gì nàng cũng phát điên.

Đương nhiên, hiện tại còn một vấn đề ——

Đó là làm thế nào để đi theo Âu Dương Túy trở về đây?

Thứ nhất, không thể phủ nhận, Âu Dương Túy là một người đặc biệt, hắn và Lăng Hiểu được thần vận mệnh bí mật sắp đặt, dù sao sau ngần ấy năm, người có thể cảm nhận được Lăng Hiểu, nghe được giọng của nàng cũng chỉ có một mình Âu Dương Túy.

Hơn trăm năm qua, Lăng Hiểu đã thử rất nhiều cách và phát hiện ra rằng, bản thân nàng chỉ có thể hoạt động tự do trong bán kính 500 mét quanh khu vực mộ địa.

Hiện giờ, nàng cần làm một thử nghiệm.

''Lão tổ tông, ngài có thể trị hết bệnh cho nương của ta?''

Lúc này, Âu Dương Túy đã say khướt, ý thức được Lăng Hiểu đang nói cái gì, hắn đột nhiên đứng phắt dậy, vẻ mặt cực kì kích động.

''Chỉ cần trị dứt điểm bệnh của nương, muốn ta làm gì cũng được!''

Nhìn dáng vẻ kích động của hắn, không hề giống như đang nói dối.

Không ngờ thằng nhóc này, thật sự là một đứa trẻ hiếu thuận.

Lăng Hiểu khẽ mỉm cười: ''Ta còn có thể bắt ngươi làm cái gì được chứ? Ta giúp ngươi còn không kịp đó, đúng rồi, ta đã rời khỏi nhân gian hơn trăm năm, trí nhớ có chút mơ hồ, hình như đi về phía trước có một con sông lớn, ngươi giúp ta xem thử, con sông ấy còn hay không!''

''Được.''

Âu Dương Túy rất nghe lời.

Hắn đứng dậy, làm theo chỉ dẫn của Lăng Hiểu, bước nhanh về phía trước.

''Âu Dương thiếu gia, người đi đâu vậy?''

Nhìn Âu Dương Túy lảo đảo chân nam đá chân chiêu, mấy kiệu phu bên kia cảm thấy không yên tâm, lo lắng hỏi.

Bọn họ nhận tiền đưa Âu Dương Túy ra khỏi kinh thành, chuyện này rất nhiều người thấy được, trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ vẫn muốn đưa Âu Dương Túy quay trở về.

Nếu Âu Dương thiếu gia xảy ra chuyện, bọn họ trở về cũng khó mà giải thích!

''Ta không sao, ta muốn đi ngắm phong cảnh quanh đây, các ngươi ở yên đó đợi ta!''

Âu Dương Túy không kiên nhẫn khoát tay với mấy kiệu phu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Mấy người này thật phiền phức, nếu không phải vì chuyện của Lăng gia, nương không muốn để những người khác trong phủ biết đến thì lần này Âu Dương Túy cũng chẳng cần một thân một mình tới nơi này.

Âu Dương thiếu gia ta đây bình thường đi ra ngoài phố, có lần nào là không có vô số người hầu vây quanh?

''Đi về phía trước, tiếp tục đi về phía trước.''

Lúc này, giọng nói của Lăng Hiểu lại vang lên bên tai Âu Dương Túy.

Chỉ chốc lát, Âu Dương Túy đã đi ra ngoài bán kính 500 mét, Lăng Hiểu vẫn đi theo hắn và không gặp bất kì trở ngại nào.

''Nơi này không có sông? Đã hơn trăm năm rồi, có khi nào nó đã sớm khô cạn rồi!''

Âu Dương Túy vẫn tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi vừa nói nhỏ.

Lăng Hiểu đi theo Âu Dương Túy, thuận lợi đi ra khỏi bán kính 600 mét!

Thử nghiệm thành công!

Xem ra chỉ cần ở bên cạnh Âu Dương Túy, Lăng Hiểu muốn đi đâu cũng được!

Chương 443: Trở về kinh thành

Edit: Hồ ly lông xù

''Xem ra con sông đó thật sự không còn nữa.''

Giọng Lăng Hiểu nghe không có chút tiếc nuối nào: ''Bỏ đi, chúng ta về thôi, đúng rồi, chừng nào thì ngươi quay về kinh thành? Ta muốn gặp nương của ngươi.''

''À, đúng rồi, về kinh thành, về kinh thành!''

Âu Dương Túy nghe Lăng Hiểu nói vậy bèn vỗ đầu một cái, vẻ mặt kích động: ''Ta lập tức trở về!''

Nói xong, hắn quay người trở về, lần này, Âu Dương Túy đi thẳng tới chỗ cỗ kiệu.

''Đứng lên đi, bản thiếu gia phải trở về!''

''Dạ!''

Mấy kiệu phu đứng một bên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải đứng ở nơi hoang vu này hiến máu cho muỗi nữa rồi.

Trở về thật tốt, trở về thật tốt!

Xong sớm về sớm, nếu vẫn còn thời gian, bọn họ còn có thể đi kiếm thêm chút bạc.

Đầu năm nay, bọn họ lao lực kiếm tiền rất cực khổ, không thể bỏ lỡ dù chỉ là một chút.

''Mời lão tổ tông.''

Lúc này Âu Dương Túy đã vén màn kiệu lên, vẻ mặt cung kính nói nhỏ.

Mấy kiệu phu đứng một bên nhìn nhau ——

Quên đi, Âu Dương thiếu gia nhất định là say rượu nói bừa!

''Tốt lắm.''

Lăng Hiểu cảm thấy khá hài lòng, trực tiếp bay vào trong kiệu, tất nhiên, nàng thực ra không cần phải ngồi kiệu, nhưng một chút lễ nghĩa vẫn cần phải có.

Một lát sau, Âu Dương Túy cũng ngồi vào bên trong cỗ kiệu, may thay cỗ kiệu đủ rộng rãi, Âu Dương Túy rất thức thời cuộn người lại thành một quả cầu, sợ bản thân chen đến chỗ Lăng Hiểu.

Điều này khiến Lăng Hiểu cảm thấy kì lạ.

Tựa như ...

Nàng vẫn là một người bình thường.

Đường trở về kinh thành, ngược lại rất rộng và bằng phẳng.

Dọc đường đi, Âu Dương Túy ngồi trong kiệu ngủ gật, tửu lượng của thằng nhóc này không tốt lắm.

Hơn trăm năm qua, Lăng Hiểu chưa từng được nhìn thế giới bên ngoài mộ địa, cả đoạn đường, nàng dùng gió thổi nhẹ lên rèm cửa sổ, lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh bên đường.

Hơn một canh giờ sau, cánh cổng kinh thành xuất hiện trước mắt Lăng Hiểu.

Đây là kinh đô của Đại Trinh quốc, thật tráng lệ!

Xem ra hơn một trăm năm qua, vương triều này đã phát triển rất thịnh vượng a.

... ...

Chiếc kiệu dừng ở bên ngoài cổng thành phía Bắc, dù sao thì đây cũng là chỗ trọng yếu của kinh đô, tất cả mọi người muốn đi vào thành đều phải xếp hàng kiểm tra, nếu là từ nơi khác đến còn cần phải xuất trình giấy đi đường và giấy tờ chứng minh thân phận.

Đương nhiên, quy tắc kiểm tra người trong kinh thành tương đối đơn giản, vì vậy rất nhanh đã đến lượt bọn họ.

Bốn người kiệu phu ngược lại không có gì cần tra xét.

''Người bên trong kiệu là ai, sao còn chưa xuống kiệu?'' Thị vệ thủ thành lạnh lùng hỏi.

''Quan gia, người trong kiệu là đại thiếu gia của Âu Dương gia, trưa nay Âu Dương thiếu gia có uống chút rượu, chắc giờ vẫn chưa tỉnh ngủ.''

Đại thiếu gia của Âu Dương gia?

Thị vệ kia hơi sửng sốt.

Chẳng lẽ là vị công tử bột quần là áo lượt, Âu Dương Túy?

Hắn không khỏi nhíu mày, thật xui xẻo, tự dưng lại đυ.ng phải vị gia này.

''Quan gia, có cần tiểu nhân đi gọi Âu Dương thiếu gia không ạ?'' Kiệu phu thấp giọng hỏi.

''Bỏ đi bỏ đi, các ngươi vào trong đi.''

Thị vệ thủ thành cũng không muốn đắc tội Âu Dương Túy, vị này lai lịch không nhỏ, mà Âu Dương Túy lại là con trai độc nhất của gia chủ Âu Dương gia và cũng là hậu duệ duy nhất của gia tộc Âu Dương.

Người này, không thể trêu chọc, không thể trêu chọc.

... ...

Cứ như vậy, cỗ kiệu một đường bình an vô sự tiến vào kinh thành, đi thẳng một mạch đến phủ đệ của Âu Dương gia.

Lại qua hai khắc, cỗ kiệu chậm rãi dừng lại trước cửa một tòa nhà lớn.

Lúc này đã là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn phản chiếu trước cổng tòa nhà, ba chữ lớn ''Âu Dương phủ'' lấp lánh ánh vàng, đặc biệt chói mắt.

Chậc chậc, thật đúng là một gia tộc thổ hào.

Lúc này, Lăng Hiểu đã từ trong kiệu bay ra ngoài, cực kỳ hứng thú nhìn phủ đệ của Âu Dương gia.

Chỗ này phong thủy tốt, quý khí ngất trời nha!

Điểm duy nhất không được hoàn mỹ, chính là thiếu hụt sức mạnh.

Ừm, có lẽ là do Âu Dương Túy là người kế thừa duy nhất... Thực sự quá kém mà.

Âu Dương Túy: Tích, kiểm tra, ngày đầu tiên bị lão tổ tông ghét bỏ.