Hàng Ngày Làm NPC Ở Thế Giới Xuyên Nhanh

Chương 438-440

Chương 438: Huyết mạch duy nhất của Lăng gia.

Edit: Hồ ly lông xù

Vào ban ngày, linh hồn Lăng Hiểu không chân thực lắm, nhưng thị lực của nàng rất tốt, từ xa, Lăng Hiểu đã nhìn thấy mấy bóng người.

Một, hai, ba...

Tổng cộng có năm người.

Bốn người trong đó ăn mặc khá giống nhau, như là nô bộc trong nhà, người còn lại y phục gấm vóc hoa lệ, trắng trẻo, tuấn tú phi phàm, nhìn qua là biết tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có.

Đám người này tới đây làm gì?

Lăng Hiểu đang nghi hoặc, chợt thấy tiểu công tử vẻ mặt hưng phấn chạy vào trong bụi cỏ, nhìn một tấm bia mộ mừng rỡ như điên: ''Đúng vậy, chính là chỗ này, không sai!''

Hắn vừa nói, vừa vui vẻ lấy ra mấy đồng bạc vụn thưởng cho bốn người.

''Các người đi vào thôn trấn bên cạnh mua ít dụng cụ, mang về cắt bỏ hết cỏ dại xung quanh đây cho ta, trong hôm nay, ta muốn nơi này thật sạch sẽ, còn có...''

Âu Dương Túy lại lấy ra một khoản tiền: ''Ngươi giúp ta mua một chút đồ ăn, tốt nhất là có cả rượu và thịt, lát nữa cầm qua đây cho ta, làm xong, bổn thiếu gia sẽ trọng thưởng!''

''Dạ dạ dạ, tiểu nhân đi làm ngay!''

''Âu Dương thiếu gia, người chờ chút, chúng tôi sẽ quay lại ngay!''

Đám người đó nhận tiền, lập tức chạy đi làm việc.

Một mình Âu Dương Túy thong thả đi dạo xung quanh.

Lăng Hiểu quan sát hắn từ xa, vừa rồi nàng cũng nghe được, những người đó gọi hắn là Âu Dương thiếu gia.

Chẳng lẽ, hắn chính là Âu Dương Túy?

Trong lúc Lăng Hiểu đang suy nghĩ, Âu Dương Túy bất giác đã đi tới mộ của Lăng Hiểu.

''Hử?''

Âu Dương Túy chợt dừng lại, sau đó nhìn xung quanh, vẻ mặt quái dị nói: '' Chỗ này tại sao lại mát mẻ hơn những nơi khác vậy?''

Lăng Hiểu: ...

Giác quan của thằng nhóc này rất nhạy bén.

Lăng Hiểu ung dung thản nhiên lượn một vòng quanh Âu Dương Túy, còn đưa tay ra quơ quơ.

Nhưng dường như Âu Dương Túy không nhìn thấy nàng.

Thật đáng tiếc.

Lúc này, Âu Dương Túy đã tìm thấy một chỗ bên cạnh Lăng Hiểu và ngồi xuống.

Nếu nơi này mát mẻ như vậy, hắn đương nhiên là muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.

Dù sao chờ mấy tên kia làm xong chuyện, đoán chừng cũng phải mất rất nhiều thời gian.

''Nơi này rừng núi hoang vắng, thực sự không phải nơi cho người ở.''

Ngồi một lúc lâu, Âu Dương Túy đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc.

Bởi vì hắn phát hiện, chỗ mình ngồi, không chỉ càng ngày càng mát mẻ, hơn nữa, xung quanh không thấy bất kì con rắn, côn trùng, chuột hay kiến gì cả.

Nơi hoang vu này... Thật kì lạ!

Chẳng lẽ...

Âu Dương Túy đột nhiên rùng mình.

''Phi phi, không nên tự mình hù dọa mình!''

Hắn ôm bả vai định đứng dậy đổi chỗ khác, nhưng thời điểm quay người lại, hắn phát hiện chỗ mình vừa ngồi có một tấm bia mộ đã bị ăn mòn theo năm tháng.

Chữ khắc trên bia mộ gần như không thể nhìn được rõ ——

Hình như là Lăng gì đó...

''Đừng trách ta, đừng trách ta, ta chỉ là đứa trẻ không hiểu chuyện, tổ tiên đại nhân chớ nên trách tội a!''

Âu Dương Túy phát hiện ra bia mộ của Lăng Hiểu, ngay lập tức khẩn trương vái lạy: ''Nương ta cũng là con cháu của Lăng gia, cho nên, ta cũng là tôn tử của ngài, xin ngài đừng trách tội ta, dù sao hiện giờ cả Lăng gia chỉ còn lại mỗi nương ta.''

Âu Dương Túy vừa vái lạy, miệng vừa lẩm bẩm.

Lăng Hiểu nghe được lời của Âu Dương Túy, hơi sững sờ ——

Lăng gia, sao chỉ còn lại một hậu nhân rồi?

Mà Âu Dương Túy chính là con trai hậu nhân duy nhất của Lăng gia?

''Lăng gia đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ còn lại một mình nương của ngươi?''

Lăng Hiểu kinh ngạc, theo bản năng hỏi một câu, hỏi xong nàng có chút hối hận ——

Âu Dương Túy có nghe được lời của nàng đâu.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Âu Dương Túy đột nhiên biến đổi, giọng nói bắt đầu run rẩy: ''Ai, ai đang nói chuyện?''

Hắn vậy mà nghe được lời của Lăng Hiểu!

Chương 439: Ta chính là tổ tông của ngươi!

Edit: Hồ ly lông xù

Lăng Hiểu ngạc nhiên, Âu Dương Túy lại có thể nghe thấy lời mình nói.

Âu Dương Túy bên kia đã sợ chết khϊếp ——

Con mẹ nó!

Vừa nãy hắn đã nghe thấy cái gì?

Một giọng nữ rất mơ hồ vang lên ngay bên tai hắn, rất gần, rất lạnh.

Giọng nói quỷ dị đột ngột vang lên khiến Âu Dương Túy dựng tóc gáy.

''Nghe nhầm, nhất định là bản thiếu gia nghe nhầm."

Âu Dương Túy tự an ủi bản thân, sợ sệt lui về phía sau mấy bước.

Lúc này, cái giọng nữ mơ hồ đó lại vang lên bên tai Âu Dương Túy: ''Không, ngươi không nghe nhầm đâu, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta! Nếu ngươi không trả lời, kết cục... Sẽ rất thảm nha!''

''Ôi mẹ ơi!''

Hai chân Âu Dương Túy mềm nhũn, cả người quỳ rạp trên mặt đất: ''Đại tiên, đại tiên tha mạng a!''

Lăng Hiểu: ...

Tên này quá nhát gan.

''Ta không phải là đại tiên, ta là... Tổ tông của ngươi!''

Lăng Hiểu có chút bất đắc dĩ, nhân cơ hội nói nhỏ một câu.

Tổ tông?

Âu Dương Túy sửng sốt, sau đó càng ra sức dập đầu: ''Tổ tông thứ tội! Tổ tông thứ tội! Con cháu Âu Dương Túy không phải cố ý quấy rầy lão tổ tông yên nghỉ, ta... Ta tới tảo mộ và tế bái các vị a!''

Giọng Âu Dương Túy run rẩy, bị dọa sợ tới mức sắp khóc.

''Được rồi, ngươi cũng thật vô dụng, mau nói cho ta biết chuyện của Lăng gia.''

Lăng Hiểu ngắt lời Âu Dương Túy, lại hỏi về chuyện của Lăng gia.

Lúc này, Âu Dương Túy mới hoàn hồn lại được một chút, thấy giọng nữ kia cũng không làm gì mình, hắn hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: ''Ba mươi lăm năm trước, Lăng gia vì đắc tội với gia đình quyền quý mà cả nhà bị chém, tịch thu toàn bộ tài sản, khi đó bà ngoại ta đang mang thai sáu tháng...''

Âu Dương Túy chậm rãi kể lại chuyện xưa của Lăng gia.

Năm đó, bà ngoại Âu Dương Túy ở trong nhà giam lén lút sinh ra mẫu thân của hắn - Lăng Nguyệt Xu, mà người cai ngục phụ trách trông coi phòng giam nữ khi đó, rất đồng cảm với cảnh ngộ của Lăng gia, đã nói dối rằng bé gái vừa sinh ra đã chết, sau đó len lén mang đứa trẻ ra ngoài, giao cho một gia đình không có con cái nuôi dưỡng.

Hơn mười năm sau, Lăng Nguyệt Xu trưởng thành, gặp đại công tử của Âu Dương phủ, hai người vừa gặp đã yêu, duyên trời tác hợp.

Chưa đầy năm năm sau, con trai của họ, Âu Dương Túy ra đời!

''Thân thế của nương, ta cũng mới được biết vài ngày trước, mà sự tình của Lăng gia, án xử sai năm đó sớm đã được sửa lại, kẻ thù của chúng ta đều đã chết hết rồi.''

Có lẽ sợ lão tổ tông thần bí tức giận gây khó dễ với hắn, Âu Dương Túy vội vàng kể lại diễn biễn câu chuyện: ''Đoạn thời gian gần đây, thân thể nương ta không tốt, Vương bán tiên ở đầu phố đã từng xem qua cho bà, nói rằng tổ tiên Lăng gia đang trách tội nương ta, trách bà nhiều năm như vậy không tới tế bái, không, hôm nay ta đặc biệt tới đây để tế bái tổ tông! Ta rất thành tâm! Mọi người ở kinh thành đều biết Âu Dương Túy ta là đứa con hiếu thảo!''

Lúc này Âu Dương Túy không ngừng dát vàng lên mặt.

Lăng Hiểu vẫn bay lơ lửng bên cạnh.

Nàng không ngờ, Lăng gia cuối cùng lại có kết cục như vậy.

Cho nên...

Lăng Nguyệt Xu là huyết mạch duy nhất của Lăng gia.

Chả trách nội dung công việc của Lăng Hiểu là trợ giúp Âu Dương Túy thành tài.

Mặc dù Âu Dương Túy không phải họ Lăng, nhưng hắn đích thực là người nối dõi cuối cùng của Lăng gia.

''Haizz.''

Lăng Hiểu thở dài một tiếng.

Lúc này, mấy kiệu phu mà Âu Dương Túy sai đi làm việc đã quay trở về, có người cầm dụng cụ làm cỏ, có người cầm đồ cúng.

''Âu Dương thiếu gia!''

Kiệu phu cầm đồ cúng đi tới chỗ Âu Dương Túy, nhìn thấy Âu Dương Túy đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt kiệu phu ngây ra: ''Thiếu gia, người đây là...''

''Đừng phiền ta, không thấy ta đang quỳ lạy lão tổ tông hay sao!''

Vẻ mặt Âu Dương Túy trịnh trọng nói nhỏ.

Kiệu phu: ...

Chương 440: Đừng run rẩy, chân ngươi run lẩy bẩy làm cái gì?

Edit: Hồ ly lông xù

''Âu Dương thiếu gia, vậy... Những thứ đồ cúng này?''

Kiệu phu không hiểu Âu Dương Túy đang trúng cái gió gì, hắn chỉ muốn đưa đồ cúng lên trước, sau đó nhận tiền thưởng.

''Cứ để đó, ngươi đi giúp bọn họ nhổ cỏ đi.''

Âu Dương Túy tiện tay thưởng cho hắn một ít bạc vụn, kiệu phu vui vẻ xoay người rời đi.

''Chờ chút.''

Âu Dương Túy tựa như nhớ ra cái gì đó: ''Mang một cái cuốc đến đây cho bản thiếu gia, nơi này ta sẽ tự mình quét dọn!''

Đúng, bản thiếu gia là người hiếu thuận!

Đủ thành ý.

Không tin thì hãy nhìn vào đôi mắt chân thành của ta!

Lăng Hiểu: ...

Kiệu phu bên kia không biết Âu Dương Túy trúng phải cơn gió độc gì.

Quả nhiên là quý công tử nhà giàu, tác phong làm việc khiến người ta thật bất ngờ.

Nhưng, trả tiền thù lao lại cực kì hào phóng!

Ngay sau đó, một cái cuốc được giao đến tận tay cho Âu Dương Túy.

''Lão tổ tông, để ta cuốc cỏ giúp ngài!''

Âu Dương Túy cầm cái cuốc lên, hết sức nghiêm túc nói nhỏ một tiếng, sau đó, dùng sức cuốc một cái.

Ờm.

Vì dùng lực quá mạnh, lưỡi cuốc cắm sâu trong đất, không rút ra được.

Thật xấu hổ.

''Khụ khụ.''

Mặt Âu Dương Túy đỏ bừng nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: ''Gần đây trời không mưa, khiến đất khô cứng như vậy! Ha ha ha.''

Hắn vừa cười, vừa ra sức, vận dụng hết sức lực từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ.

Vất vả lắm mới rút được cái cuốc ra, cả người lảo đảo ngã chổng vó trên mặt đất.

Đúng là một tên công tử bột lười biếng!

Lăng Hiểu đứng bên cạnh đỡ trán.

Nhưng mà, ai bảo hắn là người duy nhất nghe thấy nàng nói chứ?

Hơn nữa...

Hắn còn là mục tiêu nhiệm vụ của nàng ở thế giới này.

Lăng Hiểu chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của Âu Dương Túy.

... ...

Nửa canh giờ sau, cỏ dại xung quanh đã bị xới gần hết, nghĩa trang của Lăng gia hoang tàn đã lâu, nay cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời rồi.

Âu Dương Túy yêu cầu nhóm kiệu phu đi ra gốc cây cổ thụ phía xa đứng chờ hắn.

Một mình hắn tự bày đồ cúng.

Có gà quay, còn có nữ nhi hồng, xem ra cũng không tệ.

Chỉ tiếc là Lăng Hiểu không thích uống rượu.

Nàng lượn quanh con gà vài vòng và phát hiện, đồ cúng trước đây hay bây giờ cũng vậy, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Thật đáng ghét!

Lăng Hiểu nghi ngờ nhiệm vụ ở thế giới này là do người trên tổng bộ cố ý chỉnh nàng.

Để nàng trở thành một linh hồn nhẹ nhàng lay động hơn một trăm năm, chỉ có thể nhìn, không thể ăn.

Thực là một hồn ma không có niềm vui.

''Lão tổ tông, nơi này tương đối hoang vu, xung quanh đây cũng chẳng mua được đồ cúng tử tế, lần này tổ tông tạm chấp nhận một chút nhé.''

Âu Dương Túy vừa dọn xong đồ cúng, vừa lẩm bẩm.

''Chờ đến khi trở về kinh thành ta sẽ mua nhiều đồ tốt hơn, lần sau trở lại sẽ hiếu kính với lão tổ tông!''

''Không cần phải phiền phức như thế.''

Giọng nói của Lăng Hiểu nhẹ nhàng bay vào trong lỗ tai Âu Dương Túy.

''Chừng nào ngươi hồi kinh, ta sẽ trở về cùng ngươi.''

Cái gì?

Âu Dương Túy ngây ngẩn cả người ——

Lão tổ tông là muốn đi theo hắn?

Chẳng lẽ đây giống như trong truyền thuyết...

Bị ma ám sao?

Làm sao bây giờ?

Sợ quá.

''Đừng run rẩy, chân ngươi run lẩy bẩy làm cái gì?

Thấy Âu Dương Túy bị dọa sợ mất hồn mất vía, Lăng Hiểu cười đùa: ''Ngươi còn trẻ như vậy mà đã bị bệnh Parkinson à?''

Âu Dương Túy: ...

Parkinson là cái gì?

Đương nhiên, đó không phải trọng điểm

Hắn không muốn run rẩy, nhưng hắn thực sự rất sợ mà.

''Lão, lão tổ tông ơi, có phải ta làm sai chỗ nào chọc ngài tức giận rồi? Ta sửa, ta lập tức sửa.''

Âu Dương Túy khiêm tốn xin lời khuyên.

Hắn thực sự không muốn mời tổ tông về nhà đâu!

''Ngươi làm rất tốt, chỗ đồ cúng này, nhìn cực kì tốt. Ta không biết mùi vị ra sao, hay là, ngươi nếm thử giúp ta đi?''

Lúc này Lăng Hiểu vẫn bay quanh đĩa gà quay, trong lòng vô cùng oán hận ——

Không cho ta ăn.

Ta xem người khác ăn chẳng lẽ không được?

Âu Dương Túy: ...

Vậy thì ngài càng thèm ăn hơn không phải sao?

Lăng Hiểu: Câm miệng!

Âu Dương Túy: Dạ, lão tổ tông.