Cùng Quân Hoan

Chương 4.14: Gieo hạt giống cho con dâu (h)

“Tiểu da^ʍ phụ mềm khít quá, Nghiên Nhi được làm từ gì vậy? Con thật mềm mại, khiến cha chỉ muốn đè con xuống làm không biết ngày đêm.”

Côn ŧᏂịŧ lớn của Thẩm Thiên Xu cắm rút kịch liệt trong tiểu huyệt của con dâu, qυყ đầυ đẩy tầng tầng nếp gấp thịt ra, đâm thẳng đến hoa tâm bủn rủn, cắm xuống tận gốc. Chỉ là vẫn còn một đoạn gậy đen ngoài mép huyệt, làm hắn không thể hoàn toàn tận hứng.

“Cha… Ưm ưm ưm a… Ưm a côn ŧᏂịŧ lớn của cha đang ở bên trong Nghiên Nhi…” Hoa huyệt bị cây gậy to đen cắm ra tiếng nước òm ọp, hoa kính chặt khít bị lấp đầy bởi côn ŧᏂịŧ lớn dũng mãnh của cha, Kiều Nhược Nghiên lấy tay che mặt, tiếng rêи ɾỉ vụn vặt tràn ra từ môi.

“A ha a ha… A ha… Cứng quá… Nóng quá…, Ưm ưm… Nó là của Nghiên Nhi… Là của Nghiên Nhi… Ưm a…”

“Cái gì là của Nghiên Nhi, nói cho cha, cái gì là của tiểu tao phụ…” Thẩm Thiên Xu không ngừng vuốt ve bắp đùi nõn nà của con dâu, sờ từ mắt cá chân lên hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ ma sát đỏ bừng. Hắn nhìn con dâu dưới thân mồ hôi đầm đìa, tình yêu điên cuồng sinh ra trong đáy lòng, hắn nghiêng đầu ngậm ngón chân châu ngọc của nàng vào trong miệng liếʍ mυ'ŧ.

Chiếc lưỡi thô ráp cẩn thận liếʍ mυ'ŧ ngón chân của con dâu, bôi nước bọt lên ngón chân con dâu làm nó dính dính ẩm ướt, đầu lưỡi của Thẩm Thiên Xu liếʍ từ ngón chân đến gót chân, dừng lại ở gan bàn chân mềm mại, đảo quanh, làm cho con dâu vừa rêи ɾỉ vừa khanh khách cười khẽ.

“Là côn ŧᏂịŧ của cha, dương cụ của cha… Ưm… A… Côn ŧᏂịŧ lớn của cha vĩnh viễn là của con…… Con yêu cha, a ha a ha… Con phải sinh con cho Thẩm gia…”

Cho dù biết giờ phút này nàng không được tỉnh táo, lời nói không thể coi là thật, Thẩm Thiên Xu vẫn cảm thấy thể xác và tinh thần rất ấm áp, toàn thân dễ chịu.

Thẩm Thiên Xu buông bắp đùi mảnh khảnh trên vai xuống, hắn nằm nghiêng người, ôm con dâu vào lòng, vừa cắm côn ŧᏂịŧ lớn vào tiểu huyệt, không nhúc nhích, vừa nói bên tai nàng, “Dù sau này nàng tỉnh táo lại, oán ta, hận ta, ta cũng tuyệt đối sẽ không buông nàng ra.”

“Sống hay chết, nàng đều là người của Thẩm gia ta, trước kia là con dâu của Thẩm Thiên Xu ta, sau này là nữ nhân của ta!”

“Cha…” Vẻ mặt thiếu nữ hoang mang, đôi môi đỏ như tô son khẽ mở, nhả khí như lan, cho hắn thấy tâm ý của nàng, “Nghiên Nhi là nữ nhân của cha, Nghiên Nhi thích cha, Nghiên Nhi tuyệt đối sẽ không oán hận cha…”

“Con dâu tốt.” Thẩm Thiên Xu vuốt ve gương mặt con dâu, ngón tay đột nhiên nắm cằm nàng, khiến cho hai cánh môi mở ra. Sau đó hắn hung mãnh hôn lên, cạy hàm răng khép hờ của nàng ra, gặm cánh môi mềm mại của con dâu.

“Ưm…” Côn ŧᏂịŧ lớn nhét kín tiểu huyệt, bắt đầu va chạm nặng nề, Kiều Nhược Nghiên vẫn chưa kịp phản kháng cha hóa thân thành cầm thú, đang vừa gặm vừa cắn nàng thì hoa tâm đã bị qυყ đầυ tàn nhẫn thọc vào, từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ từ sâu trong phun trào, lại bị qυყ đầυ cuốn theo chảy ra mép huyệt, đám lông xung quanh bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bị xối ướt, sợi lông nào cũng chảy nước.

Ưm, quá mạnh, mạnh đến nỗi sắp phá nát tiểu huyệt mềm mại của nàng. Kiều Nhược Nghiên nghển cổ, mạch máu xanh lá nổi lên dưới làn da mỏng, nàng ngẩng đầu, vì cây gậy thịt cứng rắn của hắn đang điên cuồng cắm rút trong cơ thể nàng, làm nàng muốn hét lên!

Tiếng hét của nàng bị cha nuốt hết vào bụng, tay nam nhân đè mạnh lên gáy nàng, đưa bờ môi đỏ của nàng đến bên miệng hắn. Trong mắt Kiều Nhược Nghiên chứa đầy nước mắt, nàng mở to mắt nhìn cha, muốn nói với hắn, mạnh quá, qυყ đầυ to đâm vào hoa tâm làm nó đau nhức, như thể phải đâm vào tử ©υиɠ của nàng mới bỏ qua!

Cách một làn nước trong mắt, Kiều Nhược Nghiên đẫm lệ nhìn hắn, đột nhiên toàn thân nàng run rẩy.

Nàng thấy một ngọn lửa nóng cháy đang thiêu đốt trong đáy mắt hắn, ngọn lửa bùng lên, không thể dập tắt, nhiệt độ đủ để thiêu nàng thành tro!

Nàng bị nam nhân đâm đến nỗi mông liên tục run rẩy, người co giật lùi lại phía sau, lại bị nam nhân túm eo kéo về, côn ŧᏂịŧ lớn trở nên độc ác hơn, đâm trúng hoa kính. Chất lỏng phun ra từ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người, lại vẩy ra khắp nơi, bạch bạch bạch bạch, òm ọp òm ọp…

Thẩm Thiên Xu đã nhập ma, mắt đỏ ngầu, làʍ t̠ìиɦ với con dâu mê người của hắn không biết mệt mỏi, hắn càng đâm càng sâu, đong đưa vòng eo mãnh liệt thọc vào rút ra, liên tục cắm rút mấy trăm lần, lúc con dâu bị hắn cắm đến nỗi ánh mắt tan rã, rốt cuộc hắn cũng cắm hết cây gậy của mình vào trong cơ thể con dâu.

“Tiểu tao phụ, côn ŧᏂịŧ của cha lớn như vậy mà con có thể ăn hết cả cây.” Liếʍ nước dãi ngọt ngào bên miệng con dâu, Thẩm Thiên Xu đặt trán mình lên trán nàng, duỗi tay bóp bộ ngực căng tròn, “Con sờ của cha đi, toàn bộ đang ở trong cơ thể tiểu tao phụ, côn ŧᏂịŧ lớn bị con ăn hết rồi.”

“Đau quá…” Kiều Nhược Nghiên nằm liệt trong lòng cha, toàn thân mềm như một bãi bùn lầy, mấy lần nàng bị cha đưa lêи đỉиɦ một cách nhanh chóng và tàn nhẫn, lúc này nàng mệt đến độ không nâng được ngón tay.

“Nhưng cha vẫn chưa bắn tinh.” Thẩm Thiên Xu gạt vài sợi tóc ướt dính trên mặt nàng ra, cúi đầu triền miên liếʍ bộ ngực to, hắn ngậm đầu nhũ, phun ra nuốt vào nói: “Cha muốn bắn hết cho con, gieo hạt giống để con dâu sinh con.”

Không quan tâm đến sự giãy giụa yếu ớt của con dâu, tìиɧ ɖu͙© lên não, nam nhân xoay người đè lên cơ thể nữ nhân mềm mại. Hắn vùi đầu vào hõm vai con dâu, đẩy mông mang theo sự hung ác khi đối diện với địch, chinh chiến sa trường, cây gậy cường tráng như lưỡi dao sắc bén, tách cánh hoa của con dâu ra, thọc sâu vào hết lần này đến lần khác, qυყ đầυ phá vỡ cổ tử ©υиɠ, hưởng thụ cảm giác khi bị vách tường bọc lấy.

Qυყ đầυ to đâm thẳng vào, lúc nó cọ xát với vách tường nhạy cảm mềm mại, Kiều Nhược Nghiên bị côn ŧᏂịŧ cắm vào trong tử ©υиɠ lần đầu tiên, nàng khàn giọng kêu khóc.

Sau khi cha bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng như dung nham vào trong tử ©υиɠ, nóng đến nỗi mông nàng co rút lại, hai mắt thất thần. Cuối cùng Kiều Nhược Nghiên không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ kịch liệt vượt qua phạm vi thừa nhận của thể xác và tinh thần nữa, hai chân duỗi thẳng, nàng nghiêng đầu ngất xỉu.

Nam nhân ăn chay hai mươi năm, đυ.ng vào nữ nhân một lần nữa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy vào trong tử ©υиɠ của con dâu vẩn đυ.c ố vàng. Hai quả trứng dưới gốc côn ŧᏂịŧ vẫn rất căng tròn thô to, nơi đó đựng đầy tinh trắng hắn chuẩn bị bắn hết cho con dâu.

Làʍ t̠ìиɦ với con dâu ngất xỉu rất không tệ, nhìn đôi mắt đẹp của tiểu tao phụ nhắm chặt, tóc ướt đẫm, Thẩm Thiên Xu bỗng có một ảo giác mê gian con dâu.

Con dâu của hắn đang ngủ ngon lành, mà cha chồng uy nghiêm đoan chính là hắn lại lén bò lên trên giường con dâu, lột quần áo nàng, dâʍ ɭσạи toàn thân nàng, cuối cùng cắm hết dương cụ hùng vĩ tím đen vào hoa huyệt, gian da^ʍ tiểu tao phụ này.

Mọi việc đều không thoát được khỏi định luật tức nước vỡ bờ, trăng tròn sẽ khuyết, Thẩm Thiên Xu luôn kìm chế thủ lễ chính là điển hình, hắn là quân tử đoan chính trong mắt mọi người, nhưng cũng là vũ khí sắc bén chém đầu đoạt mệnh gϊếŧ người trên sa trường, đây là hai loại cực đoan, nhưng lại dung hợp vào trong cơ thể Thẩm Thiên Xu một cách kỳ dị.

Trong lòng Thẩm Thiên Xu có một chiếc cân bằng, một bên là chính, một bên là tà, mà sự câu dẫn quyến rũ của Kiều Nhược Nghiên hiển nhiên đã tăng thêm cân bên tà.

Thẩm Thiên Xu gặm cắn đầu nhũ đỏ tươi trên ngực con dâu, hắn si mê đùa bỡn cơ thể mềm mại của nàng, nghĩ, chờ nàng tỉnh lại, bọn họ có thể nếm thử vài tư thế đa dạng khác.