Cùng Quân Hoan

Chương 4.15: Gieo hạt giống cho con dâu

Đánh thức Kiều Nhược Nghiên là cảm giác buồn nôn mãnh liệt trong cổ họng.

Nàng mê mang mở mắt ra nhìn, một cây gậy thịt hùng vĩ đen sì gần ngay trước mắt, từ trên xuống dưới, thân gậy thô to thọc vào rút ra trong miệng nàng, qυყ đầυ chọc vào cổ họng, làm cổ họng thiếu nữ dâng lên cảm giác buồn nôn.

Hoa huyệt mềm mại hoàn toàn bị cái miệng rộng của cha bọc lấy, bị môi lưỡi của hắn đùa bỡn. Chiếc lưỡi to liếʍ láp viên thịt châu giữa hai cánh hoa, sau đó đầu lưỡi di chuyển xuống, lại liếʍ láp cánh hoa lớn nhỏ. Cuối cùng lưỡi vói vào trong nhục động đỏ bừng của thiếu nữ, đưa đẩy, làm động tác cắm huyệt.

Trong miệng cắm côn ŧᏂịŧ lớn của cha, nơi mềm mại phía dưới lại bị hắn ngậm vào miệng mυ'ŧ, đôi mắt sáng trong của Kiều Nhược Nghiên lóng lánh nước mắt, nàng không chịu nổi, nắm tay lại, đấm đánh lên cặp mông rắn chắc không ngừng di chuyển trên đầu mình.

“Ưm… Tiểu tao phụ tỉnh rồi à, cảm giác khi bị côn ŧᏂịŧ của cha cắm đầy miệng thế nào?” Con dâu đấm lên người Thẩm Thiên Xu như gãi ngứa, nàng tỉnh dậy làm Thẩm Thiên Xu càng hưng phấn, đẩy mông mạnh hơn, cắm kịch liệt trong cái miệng nhỏ của nàng.

Thấy chiêu này căn bản là không dùng được, hoa huyệt cũng bị nam nhân liếʍ mạnh hơn. Cảm giác khó thở khiến Kiều Nhược Nghiên nghĩ mình sắp chết, nhưng sự sung sướиɠ khi hạ thể bị mυ'ŧ lại treo nàng sống lại, nàng nhìn hai quả trứng cực to phía trên, tay nhỏ bỗng túm lấy trứng bóp mạnh.

“Shh…” Thẩm Thiên Xu nhíu mày, bỗng rút dương cụ ra khỏi miệng con dâu, xoay người lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tao phụ thực sự khó nhịn, trứng của nam nhân có thể bóp mạnh sao? Hôm nay cha phải làm chết con!”

“Cha, bây giờ giờ nào rồi?” Sợ cha thật sự nói là làm, Kiều Nhược Nghiên vội vàng nở nụ cười lấy lòng với hắn. Nàng một tay vuốt ve cây gậy cứng rắn thô dài, một tay chỉ vào sắc trời tối đen ngoài cửa sổ, nhỏ giọng hỏi.

Lúc nàng ngất xỉu, bên ngoài vẫn có ánh nắng, chiếu sáng cửa sổ giấy mỏng. Bây giờ nàng tỉnh lại, trong phòng đã đốt đuốc, vầng sáng vàng ươm, có lẽ đã không còn sớm nữa.

Nghe nàng hỏi vậy, Thẩm Thiên Xu chột dạ đáp: “Chắc là, khụ, cha nghĩ chắc là giờ Hợi[1].”

[1] 9 - 11 giờ đêm.

“Giờ Hợi?” Kiều Nhược Nghiên kinh ngạc, nàng bẻ đầu ngón tay tính, Tiểu Hà rời khỏi phòng là trước giờ Ngọ[2], vậy… khuôn mặt nhỏ nóng lên, nàng vùi mặt vào gối, ấp úng nói: “Đều do cha, cứ muốn Nghiên Nhi trên giường.”

[2] 11 - 13 giờ trưa.

“Hại Nghiên Nhi bỏ lỡ cơm trưa cơm tối, bụng đói quá…”

Con dâu nhỏ đói rồi, nên làm thế nào đây? Chuyện này đúng là làm khó Thẩm Thiên Xu chỉ biết hành quân đánh giặc. Một đại nam nhân hàng năm ở trong quân, ăn cơm tập thể do đầu bếp trong quân nấu, dốt đặc cán mai chẳng biết nấu nướng gì. Lúc này đã là đêm khuya, đám người hầu đều đã ngủ từ lâu rồi, gọi người ta ra khỏi ổ chăn ấm áp dậy nấu cơm cũng không ổn lắm.

“Nghiên Nhi thật sự rất đói sao?” Thẩm Thiên Xu vuốt cái bụng phẳng của con dâu, vừa dứt lời, bụng nàng liền kêu ùng ục. Bỗng bị vả mặt, Thẩm Thiên Xu cảm thấy xấu hổ.

“Vâng, thật sự rất đói…” Từ sáng đến giờ, nàng chưa chưa uống một ngụm nước nào, lại bị cha lăn qua lộn lại, cực kỳ đói.

Trong mắt Thẩm Thiên Xu có ý xin lỗi, tại hắn không kìm chế được, trong mấy canh giờ con dâu hôn mê, hắn ôm cơ thể thơm tho mềm mại của con dâu, không ngừng liếʍ láp vuốt ve, ăn ngực xong thì ăn hoa huyệt, sau đó lại nhét dương cụ cứng phát đau vào miệng nàng, thích ý đưa đẩy.

Thẩm Thiên Xu sờ mũi. Trong khoảng thời gian giao hoan với con dâu nhỏ trên giường, hắn chỉ rời khỏi cơ thể nàng một lần. Sau khi ghét bỏ trời tối, ánh sáng tối tăm khiến hắn không thể nhìn rõ đoá hoa giữa hai chân con dâu nên hắn mới xuống giường đốt mấy cây đuốc sáng, để tiện cho hắn tận tình dâʍ ɭσạи tiểu tao phụ hơn.

“Vậy, vậy cha đi nấu cơm cho con nhé.” Thẩm Thiên Xu chần chờ nói, dương cụ của hắn vẫn đang cương cứng, hắn không nỡ rời khỏi con dâu.

“Cha biết nấu cơm à?” Kiều Nhược Nghiên quay đầu nhìn hắn, giọng điệu cực kỳ hoài nghi.

“Không biết cũng có thể học.” Thẩm Thiên Xu nói, rút dương cụ cứng như thép ra khỏi tay con dâu nhỏ, hắn xuống giường nhặt qυầи ɭóŧ rơi trên mặt đất lên, côn ŧᏂịŧ chất đầy nɧu͙© ɖu͙© bị vải dệt cọ xát, nhạy cảm đến nỗi đau đớn. Dưới trạng thái này, đừng nói là đi nấu cơm cho con dâu, có thể đi đứng bình thường đã tốt rồi.

“Thôi bỏ đi, cha. Chỗ đó của người…” Kiều Nhược Nghiên muốn nói lại thôi, tầm mắt rơi xuống hạ thể cao ngất của hắn, nơi đó phồng lên rất to.

“Con không đói, cha. Cha lên giường ngủ với con đi.” Nhích vào trong giường, Kiều Nhược Nghiên xốc chăn lên, lộ ra tấm đệm trải dày bên dưới, thúc giục: “Cha mau lên đây.”

“Bây giờ Nghiên Nhi đang mời cha lên giường làm con sao” Thẩm Thiên Xu thấy vẻ đau lòng trên mặt con dâu, hắn cười khẽ, đôi mắt lạnh lẽo tức khắc trở nên dịu dàng. Kiều Nhược Nghiên nhìn vào đôi mắt hắn, như nhìn thấy con sông đầu xuân, tảng băng trên mặt sông gặp nhiệt độ tan ra, hóa thành dòng nước xuân róc rách chảy đến cuối ngọn núi phía xa.

“Đúng vậy.” Kiều Nhược Nghiên bị mị lực của nam nhân mê hoặc, khẽ lẩm bẩm.

Thẩm Thiên Xu thấy tiểu tao phụ lại đang da^ʍ lên, khuôn mặt nhỏ nổi xuân tình, muốn bị làm, cổ họng hắn khô khốc, đột nhiên có một suy nghĩ rất hay.