Cùng Quân Hoan

Chương 4.22: Gieo hạt giống cho con dâu (h)

Trước khi vệt màu trắng bạc nổi lên phía đông, Thái Tử nở nụ cười trang nhã lặng rẽ rời khỏi thư phòng như lúc đến.

Thái Tử vừa đi, Thẩm Thiên Xu liền ra khỏi thư phòng. Trời vẫn còn sớm, trên cành khô lá rụng tàn lụi trong hoa viên điểm xuyết sương lạnh mới đọng lại, sương sớm tràn ra, trong làn sương trắng mênh mông, hắn bước nhanh đến phòng con dâu.

Để ngăn hàn khí vào phòng, Thẩm Thiên Xu mở một khe hở nhỏ hẹp, nhẹ nhàng lách người chen vào.

Trong phòng đốt than, không khí ấm áp, con dâu của hắn đang ngủ say, người cuộn chăn gấm, bọc như con nhộng, mái tóc đen dày xõa tung trên gối, để lộ gương mặt vừa xinh đẹp vừa mịn màng.

Con dâu nằm ngủ say trên giường, đẹp đến nỗi có thể vẽ vào trong tranh. Thẩm Thiên Xu ngắm nàng, lại nhớ đến cảm giác mất hồn khó tả nhận được trên người nàng, hắn cực kỳ muốn cắm vào hoa huyệt của nàng.

Hắn trực tiếp đứng ở mép giường cởϊ qυầи áo ra, toàn thân trần trụi, vác cây gậy thô to đen sì dưới háng bước lên giường.

“Tiểu da^ʍ phụ, dám ngủ khỏa thân.” Kéo chăn gấm ra, nhìn thấy nàng dâu nhỏ dưới tấm chăn cũng không manh áo che thân, lộ ngực lộ tiểu huyệt dâʍ đãиɠ, nam nhân sung sướиɠ khẽ bật cười.

Sau khi liếʍ mυ'ŧ hai đầu nhũ đỏ thắm mềm mại của con dâu, đầu lưỡi hắn trượt ra khỏi rãnh nhũ, liếʍ rốn và lớp nhung đen mềm mại, Thẩm Thiên Xu dừng lại một lát, mùi thơm tỏa ra từ hoa huyệt bay vào chóp mũi làm hắn thất thần.

“Cha, cha về khi nào vậy?” Chợt mất chăn cản lạnh, cho dù trong phòng đốt than, thiếu nữ sợ lạnh vẫn cảm thấy khó chịu, nàng mở to đôi mắt vẫn còn ngái ngủ, lẩm bẩm nói với Thẩm Thiên Xu.

“Vừa nãy.” Thẩm Thiên Xu không ngẩng đầu, lúc nói chuyện, hơi nóng từ miệng phả lên nơi xấu hổ của con dâu, nơi đó được hơi nóng tẩm bổ, màu sắc càng trở nên đỏ ửng mê người, nhụy hoa mấp máy đóng mở.

Hơi thở nóng rực thổi qua tiểu huyệt nhạy cảm của nàng, tiểu huyệt đau xót, Kiều Nhược Nghiên nhẹ nhàng nâng cao mông, dùng âʍ ɦộ non mềm cọ chóp mũi hắn, yêu kiều nói:

“Cha… A ha… Nghiên Nhi muốn… Muốn…”

“Muốn cái gì, nói rõ ràng!” Thẩm Thiên Xu đã không kìm nén được nữa, hắn nâng cặp mông đầy đặn của con dâu lên, chóp mũi dính dâʍ ŧᏂủy̠ cọ mạnh với khe thịt ướt dính, sống mũi cao thẳng rơi xuống hai cánh hoa lớn, gạt mạnh vào thịt đỏ bên trong.

“Muốn, muốn đầu lưỡi của cha…” Nàng cắn ngón tay, quyến rũ nói, đồng thời còn đong đưa mông để cọ xát nhiều hơn với mặt cha. “Nhanh lên đi mà… Đầu lưỡi của cha nhanh vói vào đi…”

Thẩm Thiên Xu nghe theo lời nàng, tách chân con dâu ra, lè lưỡi liếʍ khe thịt đỏ bừng, ngậm lấy hoa châu sưng to ló đầu ra từ thịt môi, hung hăng liếʍ mυ'ŧ. Môi lưỡi của hắn âu yếm nụ hoa của con dâu một cách mãnh liệt và nhiệt tình, lắng nghe tiếng rêи ɾỉ bên tai dần cao lên.

“A ha… A ha a ha… Thoải mái quá… Tiểu huyệt… Ưm ưm… Sắp bị cha hôn hòa tan rồi…”

Thiếu nữ đang bị cha hôn hoa huyệt híp đôi mắt lóng lánh ánh nước lại, vặn eo sung sướиɠ thở dốc. Lúc hoa châu nhỏ xinh bị nam nhân ngậm vào trong miệng, hai má nàng đỏ hây hây, đôi tay xoa bóp bộ ngực đầy đặn, ngón tay nhỏ dài kẹp đầu nhũ cứng, xoay tròn, kéo về phía trước.

“Cha… A… Cha thích liếʍ chỗ đó của Nghiên Nhi không… Ưm a…”, Được nam nhân liếʍ, tiểu huyệt phát ra tiếng nước chảy róc rách, nàng híp mắt nhìn cái đầu màu đen thấp thoáng giữa hai chân, động tình nói:

“Tựa như Nghiên Nhi thích liếʍ… Ưm ưm ưm a… Côn ŧᏂịŧ lớn của cha… A a”

“Nghiên Nhi cũng… Thích liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn của cha… Rất thích liếʍ rất thích liếʍ…”

Kiều Nhược Nghiên chỉ muốn dạng chân ra rộng hơn, rộng hơn nữa, đưa toàn bộ mông vào trong miệng nam nhân mới được. Nàng ôm đầu cha, ấn mặt hắn vào giữa hai chân mình, muốn ép hắn không thở được, mất hồn mà chết trong đóa kiều hoa trơn mềm chảy nước của nàng.

“Nghiên Nhi dâʍ đãиɠ quá, dâʍ đãиɠ từ tận trong xương cốt.” Thảm Thiên Xu nâng gương mặt ướt đẫm từ giữa hai chân con dâu nhỏ lên, ngay cả lông mày và lông mi cũng ướt, hắn đánh mạnh lên cặp mông tròn trịa của tiểu da^ʍ phụ, ánh mắt khát máu đỏ ngầu.

Bốp ——

Tay to vung xuống, mông đỏ bừng.

Bốp —— bốp —— bốp —— bốp ——

Cha chồng tét mông con dâu với tốc độ cực nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh trên mông, làm cặp mông trắng nõn đầy đặn của con dâu liên tục run lên.

“Đừng… Ư ư ư ư… Đau quá… Cha đừng đánh nữa… Mông đau quá…” Hai tròng mắt Kiều Nhược Nghiên lóe ánh nước, một giọt nước mắt muốn chảy nhưng không chảy xuống được, treo trên hàng mi dài rung rung của nàng, nàng cầu xin một cách yếu ớt đáng thương, lã chã chực khóc.

Nàng lắc cặp mông sưng đỏ né cái đánh của cha, mỗi một lần né tránh đổi lấy cái đánh càng tàn bạo hung mãnh hơn của bàn tay to.

“Còn dâʍ đãиɠ nữa không, dâʍ đãиɠ nữa không, hả tiểu tao phụ không biết xấu hổ này.” Hai bàn tay to của Thẩm Thiên Xu luân phiên hầu hạ cặp mông vểnh của con dâu, ánh mắt mang vẻ tàn nhẫn, hắn lạnh lẽo nói:

“Sau này còn nói những lời dâʍ đãиɠ như thích liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn của cha nữa không, hả Nghiên Nhi dâʍ đãиɠ chỉ muốn cây gậy thịt của nam nhân. Sau này còn nói nữa không?! Nói nữa không?!”

“Hu hu hu… Không nói nữa, Nghiên Nhi sẽ không bao giờ nói nữa, Nghiên Nhi không dám nữa, cha tha cho Nghiên Nhi đi… Hu hu…”

Cảm giác đau đớn tê liệt trên mông làm sắc mặt Kiều Nhược Nghiên đau khổ, cha nàng như đổi thành một người khác vậy, không hề thương tiếc nàng như ngày xưa. Nàng quá dâʍ đãиɠ làm càn trước mặt cha thật à, nàng không dám nữa, nàng sẽ không bao giờ câu dẫn cha như vậy nữa.

“Không nói?” Bàn tay tét mông của Thẩm Thiên Xu khựng lại, hắn nhìn con dâu bằng ánh mắt u ám khó phân biệt.

Lúc Kiều Nhược Nghiên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, cho rằng nam nhân đã dừng hành vi tét mông, nàng nâng mí mắt lên, lại hoảng sợ thấy bàn tay to của cha vụt xuống tiểu huyệt của nàng.

Cha vung tay, hoa huyệt tê mỏi của nàng bị đánh thật mạnh, dâʍ ŧᏂủy̠ ào ạt phun ra từ nhụy hoa, một dòng nước trong suốt bắn ra trên không trung, bắn lên gương mặt tuấn tú uy nghi của nam nhân.

Thẩm Thiên Xu đột nhiên bị con dâu phun nước lên đầy mặt, hắn bôi dâʍ ŧᏂủy̠ trên mặt xuống cho vào trong miệng liếʍ, sau khi nếm chất lỏng của con dâu, cha nhìn nàng, giọng điệu đứng đắn, lời nói da^ʍ uế, “Còn nói mấy lời dâʍ đãиɠ như liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn của cha nữa không? Hả tiểu tao phụ của cha.”