Cùng Quân Hoan

Chương 4.23: Gieo hạt giống cho con dâu (h)

Còn nói nữa không? Kiều Nhược Nghiên bị sự hung ác tàn bạo của cha dọa sợ, nét mặt sợ hãi, theo bản năng muốn trả lời là nàng không nói nữa.

Nhưng nãy nàng trả lời không đổi lấy cái đánh vào âʍ ɦộ càng mãnh liệt hơn, Kiều Nhược Nghiên mê mang, nàng hé môi nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể nhìn cha bằnh ành mắt kinh sợ làm người ta trìu mến.

“Còn nói nữa không? Tiểu da^ʍ phụ, không phải con nói là rất thích liếʍ dương cụ của cha sao?” Ngón tay Thẩm Thiên Xu tách cánh hoa nhỏ đỏ dính nhớp của con dâu ra, thọc vào trong huyệt, hưởng thụ cảm giác bị thịt non bọc lấy, đè ép.

Hai ngón tay thô to của hắn quấy móc trong nhục huyệt của Kiều Nhược Nghiên, làm dâʍ ŧᏂủy̠ trong hạ thể con dâu chảy ra. Thiếu nữ bị ngón tay cắm đến nỗi tinh thần mê mang, nghe thấy cha hỏi một lần nữa, “Rốt cuộc còn nói nữa không?”

“Nói.” Kiều Nhược Nghiên đáp theo bản năng, sau khi chần chờ, nàng yêu kiều nói: “Ưm ha… Nghiên Nhi là tiểu da^ʍ phụ của cha, a a… Tiểu da^ʍ phụ thích liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn…”

Ngón tay của cha đã hoàn toàn cắm vào trong đường đi ướt nóng của nàng, tuy cảm giác không sướиɠ như khi côn ŧᏂịŧ lớn căng tràn nàng, nhưng hơn ở thao tác linh hoạt, chỉ cần móc nếp gấp thịt nhạy cảm trên nhục bích của nàng một chút thôi, là đã có thể khiến nàng phun ra rất nhiều chất lỏng thơm ngọt.

Sẹo lành quên đau, thiếu nữ lại hưởng thụ hé môi rêи ɾỉ ưm ưm a a, cảm giác trướng mỏi trong tiểu huyệt dần tích lũy lại, lúc sắp đạt đến giới hạn, ngón tay thô ráp lại đột nhiên rút ra.

“Cha…” Thiếu nữ dục cầu bất mãn tủi thân gọi.

“Nghiên Nhi.” Thẩm Thiên Xu nhẹ nhàng xoa nắn cặp mông nhỏ sưng đỏ nóng bừng của con dâu, đè lên người nàng, cúi đầu bên tai nàng, hơi thở nóng rực ái muội, giọng hắn khàn khàn gợi cảm làm tai thiếu nữ ửng hồng, “Cha muốn con quỳ xuống.”

Cha muốn con quỳ, cha muốn con quỳ, cha muốn con… Ba hồn bảy phách bay ra khỏi cơ thể, Kiều Nhược Nghiên nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong l*иg ngực, khóe mắt nàng đỏ ửng lên, xinh đẹp quyến rũ, ánh mắt ngại ngùng.

“Vậy cha còn không mau dậy khỏi người con đi?” Kiều Nhược Nghiên vuốt ve cơ bụng rắn chắc của cha, cánh môi xinh đẹp ướŧ áŧ lưu luyến ở cằm lún phún râu của nam nhân.

Lúc cha dậy khỏi người nàng, cơ thể màu mạch cường tráng trần trụi đứng ở mép giường, Kiều Nhược Nghiên thấy rõ vật khổng lồ giữa hai chân hắn. Nàng giơ chân dẫm lên cây gậy to đen hùng dũng oai vệ, gan bàn chân kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, chậm rãi vuốt ve, thỉnh thoảng ngón chân ấn lên hai quả trứng, làm đôi mắt nam nhân tối đen, túm lấy cổ chân nàng.

“Tiểu da^ʍ phụ.” Mồ hôi như hạt đậu chảy ròng ròng hai bên thái dương Thẩm Thiên Xu, chảy xuống mặt. Hai tay hắn túm chặt cẳng chân trắng nõn mảnh khảnh của con dâu, thở dốc chỉ huy nàng, “Còn không mau quỳ xuống cho cha.”

Kiều Nhược Nghiên xoay người quỳ gối trên giường, hai cánh tay nàng chồng lên nhau, trán đè lên cánh tay, mông tròn vểnh cao, đầu gối nhích về phía sau, đưa cặp mông nhỏ đỏ bừng đến háng cha.

Trong tầm mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy bộ ngực hình giọt nước rủ xuống thành nửa vòng tròn và đôi chân dài bên mép giường của cha. Nghĩ đến chuyện tư thế này có thể làm cha nhìn thấy hết mông nàng, toàn thân Kiều Nhược Nghiên nóng lên, nàng vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, quyến rũ lắc mông mê hoặc hắn.

“Cha mau cắm con… Côn… Côn ŧᏂịŧ lớn của cha mau cắm con đi…”

Con dâu quỳ trên giường, da trắng nõn như sứ, eo nhỏ phác họa ra đường cong xinh đẹp, vểnh cặp mông to tròn nuột nà.

Nàng lắc mông dâʍ đãиɠ như một con cɧó ©áϊ, một sợi tơ nước trong suốt dính nhớp chảy ra từ khe thịt đỏ bừng của nàng, treo giữa đôi chân dạng rộng.

“Cha… Mau dùng côn ŧᏂịŧ lớn cắm con… Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ… Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ không chờ được nữa…”

Kiều Nhược Nghiên vẫn đang ra sức lắc mông, ngực nảy nảy, sau đó mông nàng bị bàn tay rắn chắc cực nóng của cha mạnh mẽ cố định lại, một cây gậy thô cứng, nổi đầy gân xanh, nóng đến nỗi đủ để hòa tan nhục bích thọc mạnh vào trong.

“Ưm a… A… To quá…” Kiều Nhược Nghiên cắn chặt môi dưới, bị côn ŧᏂịŧ lớn của cha chọc cho thất thần, cây gậy cực kỳ thô cứng cắm vào tiểu huyệt mềm mại, cảm giác cọ xát phản ánh lại trong đầu nàng một cách rõ ràng.

Gân xanh đập loạn, đường vân rõ ràng và qυყ đầυ to hùng vĩ đều đang ma sát với từng nơi trong nhục bích, mỗi một giây mỗi một phút, nàng đều đang bị côn ŧᏂịŧ lớn thô bạo lấp đầy.

Kích cỡ côn ŧᏂịŧ của cha khiến nàng sợ hãi, hơn xa khả năng của người bình thường, thiếu nữ ăn vào rất khó, cái miệng nhỏ phía dưới của nàng đã bị căng ra hết cỡ, mép huyệt căng tràn, lại tham lam cắn côn ŧᏂịŧ không bỏ, nuốt đến tận gốc.

“Tiểu da^ʍ phụ, cha đẩy đây.” Thẩm Thiên Xu giữ mông con dâu, rút cây gậy đen to ướŧ áŧ ra, lại đột nhiên đưa vào, thấy thịt non trong khe thịt của nàng bị thân gậy căng rộng ra thành một vòng thịt đỏ, quấn lấy cây gậy đen sì sáng bóng, liếʍ mυ'ŧ hắn.

Thẩm Thiên Xu nhìn bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình và con dâu đang hợp lại với nhau, đen tím và đỏ bừng, dục sinh dục tử, triền miên bên nhau.

Hắn bóp mông con dâu mạnh hơn, cây gậy to đen điên cuồng xuyên qua trong huyệt của con dâu nhỏ, mặt mang dục sắc: “Tiểu da^ʍ phụ, con nằm dưới háng cha hầu hạ, nâng mông cho cha cắm, rất đẹp.”

Ngược lại với cảm giác mất hồn của của nam nhân, mặt Kiều Nhược Nghiên lại đổ mồ hôi lạnh, nàng đau đớn thở hắt ra: “A ha… Cha đừng nhéo… Nhéo mông con…”

Con dâu kêu đau làm Thẩm Thiên Xu mềm lòng, hắn buông cặp mông sưng đỏ của nàng ra, tay to ôm lấy vòng eo nhỏ.

Nam nhân vừa toát mồ hôi cắm tiểu huyệt nhiều nước, vừa giả vờ xin lỗi: “Tại cha không tốt, tét đau mông tiểu da^ʍ phụ rồi.”

Nam nhân nói rất chân thành, nhưng lại ỷ vào chuyện con dâu không nhìn thấy, hắn không hề cố kỵ, gian da^ʍ cặp mông đỏ bừng của con dâu bằng ánh mắt tà ác.