Cùng Quân Hoan

Chương 4.21: Gieo hạt giống cho con dâu

“Thẩm tướng quân, mong ngươi vẫn khỏe.” Ngọn đèn rực rỡ hắt lên ngũ quan bình thường của người đến, chiếu sáng nụ cười như có như không ở khóe miệng hắn.

Thẩm Thiên Xu vừa đứng dậy hành lễ liền bị nam tử giơ tay nhẹ nhàng cản lại, hắn bước đến gần chiếc bàn sách gỗ đàn thơm, ngồi xuống, móc ra một cuộn giấy tuyên thành mềm, trải xuống mặt bàn.

Thẩm Thiên Xu đốt một cây đuốc khác, lấy một cái giá cắm nến rỗng cắm đinh nhọn vào sau thân đuốc, giơ ánh sáng đến gần bàn sách.

Đèn dần sáng lên, ánh sáng vàng chiếu lên mặt giấy với những hoa văn đan xen, trên giấy tuyên thành khắc họa hoàng thành cung thất.

Một cuộn giấy tuyên thành nhỏ đã bao gồm tất cả những địa điểm quan trọng như vị trí hoàng thành cung thất, nơi vào cửa thành và kho vũ khí. Trên giấy còn có những chấm đỏ được đánh dấu bằng bút, chu sa trên giấy trắng, dã tâm của người cầm bút đã rõ như ban ngày.

Đầu ngón tay Thái Tử chỉ lên một nơi trong giấy, dưới ánh nến, hắn ngẩng đầu, ngũ quan bình thường có cảm giác đôn hậu, “Thẩm tướng quân, kế hoạch của điện hạ và tâm phúc là giờ sửu mười ngày sau dẫn theo hai vạn đội quân bắt kho vũ khí trước, sau đó chia quân theo hai đường bắt những vệ úy canh cửa cung.”

Âm lượng của Thái Tử rất thấp, lúc nói đến điểm quan trọng, hắn không kìm nén được sự hưng phấn, “Chỉ cần bắt được vệ úy ở cửa cung, cắt đứt chính lệnh bệ hạ phát ra cho hai quân doanh phía nam và phía bắc ngoài thành, tiếp theo khống chế Ngự lâm quân dễ như trở bàn tay…”

“Đúng là một kế hoạch ổn thỏa chu đáo.” Trong toàn bộ quá trình Thái Tử nói chuyện, gương mặt Thẩm Thiên Xu không hề dao động, hắn chỉ vào quân doanh phía nam trên bản vẽ, nói: “Nhưng mà, có phải điện hạ đã xem nhẹ điểm quan trọng nhất không?”

“Là cái gì? Mời tướng quân nói.” Thái Tử suy nghĩ sâu xa.

Thẩm Thiên Xu cười chứ không nói gì, hắn cong môi, nhìn Thái Tử bằng ánh mắt khá phức tạp.

Ánh mắt hoặc suy nghĩ sâu xa hoặc phức tạp của hai người giao nhau dưới vầng sáng mờ nhạt, một lát sau, Thái Tử dời mắt đi, nói: “Quả nhiên Thẩm tướng quân liệu sự như thần, biết hôm nay bản điện hạ sẽ đến thăm vào đêm khuya, cũng biết dụng ý của bản điện hạ khi đến đây.”

“Không quá mười ngày, bệ hạ sẽ phê duyệt tấu chương từ quan về quê của thần. Chỉ cần tấu chương được phê, binh phù trong tay thần sẽ phải trả lại cho cung.” Thẩm Thiên Xu chậm rãi vuốt một góc giấy tuyên thành, phân tích hợp lý từng điểm:

“Nếu điện hạ mạo hiểm đến gặp thần, có lẽ cũng chỉ trong hai ngày này. Huống hồ hôm nay có tiệc, cả thành náo nhiệt, tiếng người ồn ào, đúng là một thời cơ tốt để thoát khỏi sự giám thị của tai mắt.”

“Thẩm Thiên Xu, ngươi rất thông minh, còn nhạy bén hơn tưởng tượng của bản điện hạ.” Trong mắt Thái Tử có sự khen ngợi, hắn ngả lưng về phía sau, dựa người vào ghế, ngửa đầu nhìn xà ngang phía trên, “Nếu không phải bệ hạ ép bản điện hạ vào đường cùng, bản điện hạ cũng sẽ không đi nước hiểm, phạm phải sai lầm lớn nhất thiên hạ.”

“Mẫu hậu không tin vào chuyện trường sinh, khiển trách yêu đạo, kết quả bị bệ hạ đội cho cái danh da^ʍ tà. Ái phi xinh đẹp hiền thục lại được một ý chỉ của bệ hạ đón vào cung với danh nghĩa phụng dưỡng trưởng lão.”

“Bệ hạ làm việc như vậy, không màng tình thân huyết thống. Bản điện hạ chỉ có bức ép quân mới có thể tự bảo vệ mình, mới có thể tạo phúc cho muôn dân thiên hạ!”

“Thẩm tướng quân, giúp ta đi.” Ánh mắt thê lương của Thái Tử nhìn về phía Thẩm Thiên Xu đối diện, hắn khẩn cầu nam nhân bằng một thái độ bình đẳng, “Ta biết, sự trung thành của tướng quân, là trung với nhân dân Đại Lương, chứ không phải một mình Chu gia ta. Thẩm tướng quân, giúp ta đi.”

“Thái Tử điện hạ.” Thẩm Thiên Xu trầm giọng mở miệng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao. Trong một đêm, hắn lại quay về đại tướng kiên cường bày mưu lập kế trên sa trường quân trướng “Kế hoạch bức vua thoái vị của người nhìn có vẻ chu đáo, thật ra có hai điểm đại trí mạng.”

“Thứ nhất, hoàng thành canh phòng nghiêm ngặt, năm bước một chỗ gác mười bước một trạm gác. Lúc điện hạ dẫn quân bắt kho vũ khí, chính lệnh của bệ hạ đã đến quân doanh nam bắc. Đến lúc đó, trước có mấy ngàn thủ vệ vệ úy, sau có vạn binh lính quân doanh. Trong sự giáp công kìm kẹp ở phía trước và sau, điện hạ như cá trong chậu, tất nhiên toàn quân sẽ bị diệt.”

“Thứ hai, điện hạ đã xem nhẹ thực lực của Ngự lâm quân. Kế hoạch của điện hạ là trước tiên cướp kho vũ khí, tiên phong tiếp viện tự thân võ trang, cắt đứt trang bị vũ khí của địch. Sau đó công phá cửa cung, bắt Ngự lâm quân, cuối cùng giam lỏng bệ hạ, lấy được toàn bộ phù ấn.”

“Trước lần cải quân của bệ hạ ba năm trước, cách này đúng là có thể thực hiện. Sau khi cải quân, điện hạ làm vậy, chắc chắn là tự tìm cái chết!”

“Ba năm trước cải quân, Ngự lâm quân vốn có 5000 người, bệ hạ lại điều thêm 3000 binh lính doanh bắc vào Ngự lâm quân, người nào cũng có thể một chọi mười.”

“Cho dù điện hạ may mắn cắt đứt chính lệnh cầu cứu của bệ hạ, thì lúc đối chiến với Ngự lâm quân, binh lính của điện hạ đã giảm mạnh sau hai trận chiến ác liệt, tỉ lệ thắng cao hay là thua cao? Thần nghĩ điện hạ đã có suy tính rồi.”

“Vậy nên làm thế nào? Tên đã lên dây, không thể không bắn.” Nghe Thẩm Thiên Xu phân tích, Thái Tử nóng nảy, nôn nao đi lại trong thư phòng.

“Điện hạ, thần có cách, nhưng thần cũng có một điều kiện.” Thẩm Thiên Xu vẫn ngồi ổn định, sự bình tĩnh của hắn làm Thái Tử đang nôn nóng toát mồ hôi dừng bước.

“Mời tướng quân nói.” Thái Tử vui mừng.

“Bất kể là thành hay bại, phải để con dâu ta cả đời an khang suôn sẻ, cuộc đời vô lo.”