Cùng Quân Hoan

Chương 4.9: Gieo hạt giống cho con dâu (hơi h)

Thẩm Thiên Xu xoay người, đặt con dâu hôn mê trong lòng xuống giường như đang bảo vệ báu vật.

Nàng nhăn mày ưu sầu, sự ưu sầu đó xuất hiện khi hắn giơ tay đập nàng ngất đi. Con dâu chau mày, cuối cùng hoang mang ngất đi trong lòng hắn. Hai năm trôi qua, nàng vẫn là đứa trẻ không dấu được chuyện gì trong lòng. Thẩm Thiên Xu đặt nàng nằm thẳng, vỗ mặt nàng, đôi mắt lạnh lùng uy nghiêm lại có ý cười.

“Ư… mềm quá,” Lúc hắn cúi người vuốt ve gương mặt nhỏ của nàng, eo di chuyển, qυყ đầυ nhạy cảm vô tình chọc lên cái bụng mềm mại của con dâu, cảm giác tuyệt vời làm Thẩm Thiên Xu rên lên.

Hắn là một nam nhân trung niên cơ thể cường tráng, cấm dục nhiều năm, đυ.ng vào nữ nhân một lần nữa, du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn cắm rút phun trào kia có thể so với nước lũ, ép gân xanh nổi đầy trên trán Thẩm Thiên Xu, thứ to lớn dưới háng hắn run rẩy, vài giọt nước mát lạnh chảy ra khỏi lỗ chuông.

Thẩm Thiên Xu luôn là một nam nhân có du͙© vọиɠ rất mạnh, cây gậy thịt thiên phú dị bẩm kia luôn sưng to phồng lên trong đêm khuya tĩnh lặng và lúc thức dậy, thô như cánh tay trẻ con, nɧu͙© ɖu͙© luôn tra tấn hắn. Nhưng ngoài nɧu͙© ɖu͙© ra, Thẩm Thiên Xu phải gánh trên vai nửa giang sơn Lương quốc và sự an khang của nhân dân.

Sẽ luôn có những chuyện sáng tỏ như mặt trời và mặt trăng, còn quan trọng hơn du͙© vọиɠ, còn quý giá hơn vật chất, đáng để người ta ôm sự tin tưởng cả đời để hoàn thành, để theo đuổi.

Bảo vệ quốc gia chính là mặt trời và mặt trăng mà Thẩm Thiên Xu đã theo đuổi gần hai mươi năm.

Bây giờ Lương quốc đã không hoang mang vì sự xâm lấn của Thát Đát nữa, nỗi lo bên ngoài đã tạm thời được xóa bỏ, hắn đã hoàn thành sứ mệnh, gánh nặng trên vai đã đến lúc nên dỡ xuống.

Sau khi giao lại tất cả quyền trên tay, Thẩm Thiên Xu định một mình về quy ẩn nông thôn. Không ngờ lại có dính líu cơ thể với con dâu.

Thẩm Thiên Xu tuân thủ lễ tiết nhiều năm, nhưng cũng không quá cổ hủ.

Căn bản hắn chẳng quan tâm đến cái gọi là tồn thiên lý diệt nhân dục, không có du͙© vọиɠ thì chỉ có thể là đã mất cảm giác, du͙© vọиɠ giống như con người ăn cơm uống nước, nhưng cái hắn muốn là du͙© vọиɠ có nguyên tắc và giới hạn.

Hắn buồn bã, khinh thường Lương đế lôi kéo phi tử làm ra hành vi dâʍ ɖu͙© ở Ngự Thư Phòng, bởi vì có những chuyện Lương đế không quan tâm. Lương đế là quân, là phụ của người dân và thần tử, nên đức, từ, giản, dám vì thiên hạ trước, nhưng Lương đế lại hoang da^ʍ bừa bãi, khoa trương xa xỉ. Cho nên hắn thống hận, hắn nghiến răng.

Hắn chinh chiến sa trường nhiều năm, biết rõ trên chiến trường mạng người nhẹ như cỏ rác, hắn đã quen nhìn sinh tử, càng hiểu được sự đáng quý của sinh mệnh.

Thẩm Thiên Xu thủ lễ nhưng lại không tuân thủ lễ chết, đời người ngắn ngủi, thời gian trôi nhanh, hắn đã sống thì phải sống theo ý mình.

Cho nên lúc con dâu trần trụi nằm trong lòng hắn, bộ ngực đầy đặn phập phồng đè lên cơ ngực hắn, hắn suýt thì xoay người đè nàng dưới thân, há miệng liếʍ mυ'ŧ, cắn nuốt bộ ngực mềm mại đó.

May mà, trong sự lôi kéo giữa lý trí và tìиɧ ɖu͙©, vẫn là lý trí vượt qua người thường của nam nhân miễn cưỡng chiếm thượng phong.

Người trong lòng là con dâu nhỏ của hắn, nếu xóa bỏ thân phận của hai người, dù nàng là một nữ tử xa lạ đang không tỉnh táo, hắn cũng sẽ không chạm vào nàng.

Trên chiếc giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm, hai tay Thẩm Thiên Xu chống hai bên đầu con dâu, hắn phủ trên người nàng, cố gắng giảm bớt sự đυ.ng chạm của hai cơ thể.

Dù hắn đã cố gắng né tránh, nhưng côn ŧᏂịŧ siêu to cương cứng dưới háng vẫn đè lên bụng của con dâu. Lùi xuống dưới một chút, qυყ đầυ của hắn có thể trượt vào hoa huyệt hồng hào trơn ướt của con dâu, hướng lên trên một chút, dương cụ của hắn có thể va vào bộ ngực nảy của nàng, qυყ đầυ chọc lên đầu nhũ đỏ tươi.

Nếu con dâu tỉnh, chưa biết chừng nàng sẽ hé bờ môi đỏ dâʍ đãиɠ mυ'ŧ lấy qυყ đầυ của hắn, đôi mắt lấp lánh, nước mắt dục cầu bất mãn, cầu xin hắn: “A ha… Phu quân đừng dùng côn ŧᏂịŧ chơi ngực Nghiên Nhi, để Nghiên Nhi liếʍ qυყ đầυ của phu quân đi.”

Trong chăn bông toàn là mùi thơm nồng tỏa ra từ hoa huyệt của con dâu, mùi thơm da^ʍ mĩ quanh quẩn bên mũi hắn, như hoa hồng nở rộ tỏa hương sau cơn mưa, cũng có một chút mùi tanh mặn.

Cây gậy thô to dưới háng nam nhân như được tiêm máu gà, qυყ đầυ đen đến nỗi phát sáng đang run lên, gân xanh bành trướng nổi lên dưới lớp da gậy. Thẩm Thiên Xu đột nhiên hít hà một hơi, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn thật sự sẽ mất khống chế.

Hắn nhấc chiếc qυầи ɭóŧ con dâu đã cởi một nửa lên, lúc làm việc, lòng bàn tay đυ.ng phải chỗ phồng lên, lớp nhung mềm cọ vào lòng bàn tay hắn, có cảm giác nóng rát.

Mặc qυầи ɭóŧ cho con dâu xong, Thẩm Thiên Xu lại luống cuống tay chân cầm áo trong của con dâu lên mặc vào cho nàng, đó là một chiếc áo mỏng trong suốt, vạt áo mở, tay áo dài cổ áo thấp, có vạt áo để cố định vòng eo nhỏ của thiếu nữ.

Thẩm Thiên Xu cầm cái áo phóng đãng của con dâu, nâng một cánh tay mảnh khảnh lên xuyên ống tay áo vào. Tiếp theo hắn bắt đầu cảm thấy khó khăn, con dâu nằm trên giường, muốn mặc áo trong cho nàng thì phải ôm con dâu ngồi dậy, để nàng dựa vào ngực hắn, mặc áo cho nàng bằng cả hai tay.

Vậy chẳng phải là ngực của bọn họ sẽ cọ xát với nhau sao? Ánh mắt Thẩm Thiên Xu tối sầm lại, hắn nuốt nước bọt.

“Cha giúp con mặc áo trong, bất đắc dĩ, sau khi tỉnh dậy con đừng trách cha.” Thẩm Thiên Xu nghiêm trang nói với con dâu hôn mê.

Hắn kéo nửa người trên của nàng lên, nhìn bộ ngực đong đưa của nàng, gần như là hắn vội vàng giơ tay đè lên tấm lưng trắng nõn của nàng, làm bộ ngực đầy đặn mềm mại của thiếu nữ dán chặt vào lòng mình.

Hắn gập hai chân lại, đôi tay nâng mông con dâu lên, đặt nàng lên trên bộ phận cứng rắn đứng thẳng của mình. Lúc làm những hành động da^ʍ tục này, hắn tự tìm lý do cho mình, nghĩ hoa huyệt của con dâu bị qυყ đầυ đâm vào sẽ khó chịu, ngồi lên trên thì tốt hơn.

Sau khi mặc xong quần áo cho con dâu, người nam nhân đã bao phủ một lớp mồ hôi nóng, hắn lau mồ hôi hai bên thái dương, xoay người xuống giường, bế nàng lên, đưa con dâu nhỏ về phòng nàng.

Ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© trong cơ thể làm toàn thân hắn nóng rực, hắn mặc mỏng manh bế con dâu ra khỏi thư phòng, trên đường bị gió lạnh đêm khuya quất vào người, vật thô to đã bớt cương cứng, nhưng dù vậy, kích cỡ vẫn rất hùng vĩ đồ sộ.

Lúc hắn vào phòng ngủ của Nghiên Nhi, tiểu nha đầu trên giường gian ngoài vẫn đang ngủ ngon lành, còn ngáy khe khẽ, hiển nhiên chẳng hề biết những gì xảy ra với Thiếu phu nhân nhà mình đêm nay.

Đặt Kiều Nhược Nghiên xuống giường, Thẩm Thiên Xu bước nhanh ra khỏi phòng. Giờ phút này, xung quanh an tĩnh, lặng yên không một tiếng động, Thẩm Thiên Xu dựa vào bức tường màu đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn tầng mây dày đen như mực trên trời.

Hóa ra ta lại là một cầm thú ra vẻ đạo mạo. Sau khi lấy lại toàn bộ lý trí, hắn thầm phỉ nhổ bản thân.