Cơ thể nữ nhân trong ngực mềm mại như dê con mới sinh, hắn cố kìm nén không chạm tay vào, nhưng chỉ dựa vào xúc cảm truyền đến từ ngực, từ đùi, hắn cũng có thể cảm thấy da thịt nàng thơm nõn như ngọc, cơ thể mềm mại không xương.
Bộ ngực tuyết trắng của thiếu nữ đong đưa theo cơ thể mềm mại, nảy nảy, đè lên cơ ngực rắn chắc của hắn. Nàng còn câu dẫn hắn bằng ánh mắt quyến rũ, phả hơi như lan bên mặt hắn, “Phu quân, xin chàng… xin chàng để Nghiên Nhi sờ côn ŧᏂịŧ lớn, Nghiên Nhi muốn… Ưm ưm… muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm…”
“Phu quân tốt… Ưm a… Côn ŧᏂịŧ, cho ta côn ŧᏂịŧ…” Nàng dùng một cái tay khác xoa mặt hắn, đầu ngón tay từ xương mày cao ngất của nam nhân, dần trượt xuống, sờ nếp nhăn mờ trên khóe mắt hắn, sống mũi cao thẳng, bờ môi gợi cảm, nàng hôn lên cằm hắn, xin hắn: “Phu quân, cho Nghiên Nhi ăn dương cụ của chàng đi…”
Sợi dây trong đầu Thẩm Thiên Xu đã căng hết cỡ, không ngừng bị kéo dài ra, nó dần mảnh đi, dần trở nên trong suốt, cuối cùng đứt.
Bàn tay đang giữ chặt cổ tay nàng chợt buông ra, sờ lên eo nàng, chậm rãi, lại vội vàng.
Căn phòng tối đen như mực, gió lạnh rít gào thổi bên ngoài, sương mù trong đêm quay cuồng, làm buổi tối càng rét lạnh.
Một tiếng thở dốc kìm nén đã lâu tràn ra từ cổ họng nam nhân, khàn khàn khô khốc, tan vào không trung, bị che dấu dưới tiếng gió gầm rú.
“Hình như con bị bệnh rồi, Nghiên Nhi.” Hắn nói, “Cha giúp con sờ.”
Hắn đè vòng eo mảnh khảnh của nàng lại, bàn tay to luồn vào trong nội y, bóp mông nàng, ngón tay trượt trong kẽ mông đùa bỡn đóa hoa cúc.
Tùy ý thưởng thức cúc hoa của con dâu nhỏ, đầu ngón tay dính đầy chất lỏng ướt dính, hắn biết đó là nước phun ra từ một cái miệng nhỏ mất hồn khác phía trên cúc hoa.
Con dâu nhỏ vừa dâʍ đãиɠ vừa biết phun nước, dễ dàng câu mất hồn hắn.
Trên cúc thịt của con dâu có một cái miệng nhỏ đang kêu gào muốn nuốt côn ŧᏂịŧ lớn của hắn vào, âʍ ɦộ mềm mại gào khóc đòi ăn, nước chảy ra vì quá đói khát làm ướt nội y của nàng, làm ướt hạ thể của hai người.
“Nghiên Nhi… Nghiên Nhi bị bệnh ư?” Kiều Nhược Nghiên cầm chặt côn ŧᏂịŧ hùng tráng của nam nhân, lòng bàn tay mịn màng bọc lấy thân gậy thô ráp, vuốt ve lên xuống, nàng hưng phấn vuốt gậy cho hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười mê say.
Cuối cùng cũng được sờ côn ŧᏂịŧ mà mình tha thiết ao ước, côn ŧᏂịŧ của phu quân đã thô to hùng vĩ hơn, rất lớn rất cứng, đầu nấm bằng nắm tay của trẻ con, liệu có thọc xuyên qua bụng nàng không?
Nghĩ vậy, Kiều Nhược Nghiên vừa sợ hãi vừa chờ mong.
“Ưm ưm… Vậy phu quân phải sờ sờ Nghiên Nhi cho tốt nha…” Khuôn mặt hai người ẩn trong đêm tối, thị lực của nàng so ra kém nam nhân, tầm mắt tối đen mơ hồ. Kiều Nhược Nghiên buông dương cụ bị vuốt đến nỗi trở nên nóng bỏng trong tay ra, xốc chăn lên đứng dậy.
“Đi đâu?” Thẩm Thiên Xu đứng dậy theo, cánh tay dài ôm lấy con dâu nhỏ nửa người đang trần trụi, ôm nàng vào lòng, dùng chăn bông bọc lấy. “Thời tiết lạnh lắm, có việc gì thì để cha làm.”
Hai người mặt đối mặt, ôm nhau ngồi trên giường, đầu nhũ hai người cọ xát với nhau, bộ ngực trắng nõn của con dâu nhỏ bị cha chồng chơi đỏ lên, hoa huyệt ướt đẫm ngồi trên đống phồng lên giữa hai chân nam nhân.
Nàng đè vai nam nhân lại, nâng mông lên rồi hạ xuống, nâng lên thật cao, ngồi xuống thật mạnh, để hoa huyệt mềm mại an ủi côn ŧᏂịŧ lớn qua một lớp vải ướt.
“Nghiên Nhi… Nghiên Nhi muốn dậy đốt đèn…” Nàng dừng lại, hơi thở của nam nhân càng nóng rực, bỗng nhiên nàng giơ tay lau mồ hôi hai bên thái dương hắn.
“Phu quân, chàng vẫn giống như trước.” Nàng vừa nói vừa nâng mông lên, vì đang ngồi cưỡi trên người nam nhân nên nàng phải tốn rất nhiều sức mới miễn cưỡng cởi được qυầи ɭóŧ đến đùi.
“Trước kia phu quân như thế nào?” Con dâu nhỏ cởϊ qυầи mình rồi lại cởϊ qυầи hắn, Thẩm Thiên Xu không ngăn cản nàng, tầm mắt của hắn rơi xuống tai trái như vỏ sò của nàng.
Thẩm Thiên Xu cố gắng không nghĩ đến hoa huyệt trần trụi dưới lớp chăn của con dâu nhỏ, lý trí của hắn đã sụp đổ, trong đầu chỉ còn lại một sự tỉnh táo cuối cùng.
Hắn sợ hắn không nhịn được sẽ xem, sẽ sờ, sẽ hôn, sẽ liếʍ, hắn sợ hắn sẽ mặc kệ tất cả, đè nàng xuống giường, xâm chiếm nàng như cầm thú.
Mới chỉ mấy canh giờ thôi mà hắn đã trở nên không giống bản thân mình nữa.
Thẩm Thiên Xu vuốt mái tóc dài tơ lụa của nàng, ngón tay dịu dàng xuyên qua sợi tóc, vuốt thẳng chúng ra, xõa trên chăn bông.
Kiều Nhược Nghiên mãi không cởi được qυầи ɭóŧ của nam nhân, nàng chỉ có thể móc côn ŧᏂịŧ lớn trong quần hắn ra, tay nhỏ vừa vuốt ve vừa xoa bóp.
Tiếng thở dốc của nam nhân lại vang lên bên tai nàng, Kiều Nhược Nghiên cắn vành tai hắn, nâng mông ngồi lên, nộn huyệt dán lên thân gậy, hai cánh môi đầy đặn trơn trượt tung hoành trên dương cụ hùng tráng.
Mép huyệt mấp máy đang liếʍ mυ'ŧ gậy thịt, xuân thủy chảy không ngừng, làm ướt cả cây gậy to.
Đám lông tươi tốt dưới gốc côn ŧᏂịŧ của nam nhân dính đầy nước xuân nên cuộn tròn lại, khiến người ta nhìn mà sợ hãi.
Trong lúc nộn huyệt và côn ŧᏂịŧ cọ xát với nhau, lớp lông dính dâʍ ŧᏂủy̠ mà vẫn cứng của Thẩm Thiên Xu quét mạnh lên thịt hạch trong hai cánh hoa sưng sưng của con dâu, làm con dâu hé bờ môi đỏ, rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.
“A ưm… A… Trước kia lúc phu quân không nhịn được muốn cắm Nghiên Nhi, thái dương… Ưm a… Luôn đổ mồ hôi… Ưm ưm”
“Nghiên Nhi.” Thẩm Thiên Xu nâng gương mặt thần hồn điên đảo của con dâu lên, ngón cái ấn lên khóe miệng nàng, khẽ nói: “Nghiên Nhi, xin lỗi.”
Kiều Nhược Nghiên sửng sốt, sau đó cổ bị bàn tay nam nhân chém lên, toàn bộ thế giới trước mắt nàng bắt đầu xoay tròn mơ hồ, nàng ngất đi.
Trước khi hôn mê, đôi mắt sáng ngời của nàng hoang mang nhìn mặt hắn.
Rõ ràng rất tối, rõ ràng khó nhìn thấy gì trong phòng, nhưng nàng lại nhìn thấy rõ hắn, nàng thấy sự áy náy trong mắt hắn, tìиɧ ɖu͙© như lửa trong đáy mắt hắn, và cả gương mặt giống của Thẩm Thiên Xu hơn.