Sáng hôm sau, đại phu già mặc trường bào vải xám vào phủ chẩn trị cho Kiều Nhược Nghiên, nhưng trên mặt đã không còn sự bình tĩnh và thong dong của lần trước nữa.
Cổ tay Kiều Nhược Nghiên đặt trên tấm vải bông màu đen để khám mạch, nàng nhàm chán giật giật ngón tay.
Đại phu già bắt mạch cho nàng hơn một khắc rồi, vẻ mặt nghiêm túc, không mở miệng nói chuyện.
Kiều Nhược Nghiên muốn rút tay về, nhưng nhìn phu quân sắc mặt nghiêm túc đứng bên cạnh, nàng bất đắc dĩ phồng má, nhụt chí phun ra một hơi thật dài.
Tối qua hắn dám đánh ngất nàng! Tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua làm nàng không thể tin nổi, bây giờ gáy nàng rất đau nhức. Lúc ấy phía dưới của hắn sưng to như sắp bùng nổ, lúc nàng cho rằng nàng sắp được ăn gậy thịt của phu quân, hắn lại đánh ngất nàng!
Kiều Nhược Nghiên tức giận đến nỗi gương mặt xinh đẹp đỏ phừng phừng, nàng nghiêng mắt nhìn Thẩm Thiên Xu đang đứng bên giường xem đại phu già bắt mạch, đối diện với tầm mắt của nam nhân, nàng nháy mắt, hàng mi dài tung bay như cánh bướm, lè chiếc lưỡi hồng liếʍ quanh cánh môi một vòng.
“Liếʍ, gậy, thịt, lớn, của, phu, quân.” Nhân lúc đại phu già không chú ý, nàng im lặng chầm chậm phun ra mấy chữ sắc tình, thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, nhưng đôi tai màu mạch lại đỏ ửng một cách khả nghi, thiếu nữ đắc ý cong môi cười.
Thẩm Thiên Xu ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh dời tầm mắt.
Nếu không phải nàng bị bệnh, không được tỉnh táo. Nếu không phải hắn khinh thường chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu không phải tình huống bây giờ không đúng, Thẩm Thiên Xu thật sự muốn…
Tiểu Hà nhìn thấy tất cả, đứng hỗn độn trong gió, Thiếu phu nhân lè lưỡi với lão gia làm gì? Còn cười quyến rũ nữa chứ, như yêu tinh.
Không ổn, không ổn!
Đại phu già lắc đầu đến gần Thẩm Thiên Xu, miệng ông mới mở ra một nửa thì đã lập tức bị ánh mắt của Thẩm Thiên Xu ngăn lại, Thẩm Thiên Xu nói với ông, “Đại phu, ra chỗ khác nói chuyện đi.”
Đại phu khẽ gật đầu, xoay người thu rương thuốc, hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng.
“Thiếu phu nhân, lần sau người đừng làm loại động tác này với lão gia nữa.” Tiểu Hà ngồi xuống chiếc ghế mà đại phu già vừa ngồi, hơi ấm bên trên làm nàng ấy khó chịu vặn mông, tiểu nha hoàn thấm thía nói với Kiều Nhược Nghiên: “Đó là lão gia mà, Thiếu phu nhân.”
Kiều Nhược Nghiên xoay người, mặt hướng vào trong giường, mặc kệ nàng ấy.
Thẩm Thiên Xu và đại phu già không đi xa lắm, hai người bọn họ đứng ở khúc ngoặt hành lang, thấp giọng nói chuyện, trên mặt đều là vẻ ưu sầu.
“Bệnh của Thiếu phu nhân khó nói đấy.” Đại phu già không ngừng vuốt râu, vuốt quá mạnh, ông kêu lên, mở bàn tay ra, quả nhiên trong lòng bàn tay có mấy sợi râu đáng thương.
“Cơ thể Nghiên Nhi có vấn đề gì?”
“Tim não trúng tà, suy nghĩ bị lừa. Lúc nhỏ Thiếu phu nhân gặp phải biến cố lớn của gia tộc, chịu đựng nỗi đau mất đi người thân, sau đó không lâu lại mất phu quân, người chịu đả kích quá lớn, dẫn đến thần hồn thất tán, mắc phải chứng ngơ ngẩn.”
“Chứng ngơ ngẩn.” Cổ họng Thẩm Thiên Xu khô khốc, hắn vất vả tiêu hóa lời của đại phu già, “Vậy nên chữa trị thế nào?”
Đại phu già trầm mặc một lát, lại vuốt râu theo thói quen, ông lắc đầu, “Tâm bệnh cần tâm dược, thuốc chỉ có tác dụng phụ trợ rất nhỏ.”
“Trước mắt, biểu hiện phát bệnh của Thiếu phu nhân chỉ là nhận sai người. Lão phu không thể khẳng định trong tương lai tình trạng bệnh của người tốt hay xấu.” Đột nhiên, đại phu già chau mày đau đớn, quả nhiên trong lòng bàn tay lại có thêm mấy sợi râu đứt, ông buông tay vuốt râu xuống, nói tiếp:
“Tướng quân nhớ lấy một điều, mọi chuyện cố gắng chiều theo Thiếu phu nhân, nếu tâm trạng Thiếu phu nhân không ổn định thì chỉ có hại chứ không có lợi với bệnh tình, tướng quân nhớ lấy.”
Thẩm Thiên Xu ra lệnh cho người hầu đưa tiền khám bệnh cho đại phu già, rồi lại đích thân tiễn ông ra khỏi phủ.
Trên đường, đại phu già ước lượng tiền khám bệnh không ít, suy tư một lúc, ông nói: “Tướng quân, lão phu đến khám bệnh cho quý phủ nhiều lần, biết phủ tiêu xài tiết kiệm, bây giờ cho lão phu một số tiền khám bệnh lớn, làm lão phu cực kỳ kinh ngạc.”
“Đại phu nói đùa rồi.” Thẩm Thiên Xu cười khổ. Hai người quen biết đã nhiều năm, từ lứa của phụ thân Thẩm Thiên Xu, hắn nói: “Bây giờ bên ngoài đang lan truyền rất ồn ào, chắc ngài biết, không lâu sau ta sẽ từ quan về quê. Trả nhiều bạc xem như ta làm vãn bối hiếu kính ngài tuổi già.”
“Nhưng bệnh của Thiếu phu nhân...” Đại phu già do dự mở miệng.
“Trước đó thì ta sẽ ở lại đô thành một thời gian, tìm hết danh y trong thành. Nếu vẫn không chữa được thì đưa nàng đi khắp non sông, trên đời này có rất nhiều cao nhân thích ẩn cư nơi sông núi.” Thẩm Thiên Xu vừa nói vừa đỡ đại phu già lên xe ngựa.
“Aizz, tướng quân, tội gì…” Đại phu già thở dài, không biết nên khuyên hắn thế nào.
Bầu không khí căng thẳng một lát, đại phu già nhẹ nhàng buông mành xe xuống.
Xe ngựa phi đi, bánh xe lăn qua phiến đá xanh, tạo ra tiếng vang lộc cộc từ gần đến xa. Thẩm Thiên Xu khoanh tay đứng ở cửa phủ tướng quân, xe ngựa trong mắt hắn càng ngày càng xa, đến khi qua một khúc ngoặt, hoàn toàn biến mất.
Mọi chuyện chiều theo Thiếu phu nhân? Nói thì dễ, để thực hiện thì rất khó.
Ở trong phòng, con dâu nhỏ làm khẩu hình nói cái gì với hắn? Liếʍ gậy thịt lớn của phu quân. Thẩm Thiên Xu nhớ lại cái lưỡi mềm mại lè ra của nàng, sự phóng đãng quyến rũ hận không thể mυ'ŧ khô hắn của nàng suýt thì làm hạ thể của hắn dựng lên.
Mang tâm trạng tiếc hận nhưng lại sung sướиɠ kỳ lạ, Thẩm Thiên Xu chỉnh áo bào màu đen trên người, bước nhanh vào trong phủ.
Thẩm Thiên Xu trở lại phòng ngủ của con dâu, bóng dáng vừa xuất hiện phía sau bình phong, cơ thể xinh đẹp mềm mại của thiếu nữ liền bổ nhào vào lòng hắn.
“Phu quân.” Kiều Nhược Nghiên ôm cổ Thẩm Thiên Xu, đôi chân thon dài nâng lên, kẹp lấy, thuần thục vắt lấy vòng eo chắc nịch của nam nhân.
Tay vượn eo ong, ngực to chân dài, Kiều Nhược Nghiên đỏ mặt ôm chặt hắn.
Nhìn cha chồng con dâu ôm nhau triền miên, Tiểu Hà cảm thấy hai chữ “chấn động” đã không đủ để hình dung cảm nhận của nàng ấy nữa, e là phải trời sụp đất nứt, nàng ấy nghĩ vậy.
Thẩm Thiên Xu rung động, bàn tay to ôm lấy cặp mông đầy đặn của nàng, dù có che dấu thế nào thì giọng điệu của hắn vẫn hơi mất tự nhiên, hắn nói với Tiểu Hà đang cực kỳ kinh ngạc: “Nấu thuốc cho Thiếu phu nhân đi.”