Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 76

- Ta biết mà. - Bà Ka Lên gật đầu, vui vẻ nói. - Khi nghe Êmê bảo hai đứa nhỏ là chiến binh giữ đền, ta đã biết đây là những quả táo gì rồi…

Bà quay nhìn Kăply, ôn tồn:

- Con không được phung phí như thế, K’Brêt. Ta biết con là đứa con hiếu thảo nhưng đối phó với phe Hắc Ám là chuyện cần thiết hơn.

Bà chớp chớp mắt:

- Con phải ăn quả táo này, rồi sau đó cùng với ba con…

Kăply nói nhanh, làm như thể nói như vậy thì bà Ka Lên sẽ hiểu ngược lại:

- Ba con mất tích mười hai năm nay rồi, thưa mẹ.

- Thế ư? - Trái với sự lo lắng của bọn trẻ, bà Ka Lên lẩm bẩm, vẻ cam chịu, có vẻ như bà đã sẵn sàng đón nhận hung tin này từ lâu. - Ông ấy mất tích à? Mất tích kể như chưa phải là xấu lắm, đúng không con? Dù sao thì mất tích không có nghĩa là đã chết. Ta cũng mất tích mười hai năm nay đó thôi.

Kăply rụt rè chìa quả táo ra lần nữa:

- Vì vậy mà mẹ nên ăn quả táo này. Lúc đó, mẹ sẽ giúp đỡ con và anh K’Brăk…

- Con im đi, K’Brêt! - Rõ ràng là Kăply đã thất bại thảm hại khi cố nhắc lại đề nghị của mình. Bà Ka Lên giận dữ nạt, làm như Kăply vừa xúc phạm bà ghê gớm. - Nếu con thông minh như ta tưởng thì con phải hiểu điều này: Nếu con không ăn quả táo này thì dù có sống lại, ta cũng không giúp được gì cho con đâu. Con và K’Brăk phải trở thành những chiến binh giữ đền thực thụ thì mới có thể báo thù cho ba mẹ, cho vợ chồng K’Rahlan. - Kaming và đem lại thanh bình cho xứ Lang Biang…

Một bầu không khí ngột ngạt kéo dài sau câu nói của bà Ka Lên. Ba con chim đầu người đứng cạnh bà suốt một lúc lâu không tham gia vào cuộc tranh cãi giữa hai mẹ con, bây giờ con chim ông già mới thủng thỉnh lên tiếng:

- Con nên nghe lời mẹ con, K’Brêt à.

Kăply cúi đầu xuống, cố sàng lọc lại những cảm xúc trong lòng. Nó không phải là thằng K’Brêt, vì vậy mẹ của K’Brêt hẳn nhiên không phải là mẹ nó. Nhưng không hiểu sao nó vẫn bắt gặp trong lòng mình một cảm giác là lạ. Có thể vì nó đã ở trong vai thằng K’Brêt quá lâu, đã gắn bó với lâu đài K’Rhalan nói riêng và số phận xứ Lang Biang nói chung chặt chẽ đến mức tự nhiên nó mang trong người một phần tình cảm của thằng K’Brêt. Kăply biết nếu bây giờ bà Ka Lên và những con chim đầu người khác không ăn quả táo này thì có thể họ sẽ không còn cơ hội nào để trở lại thành người được nữa, cũng có nghĩa chẳng bao lâu họ sẽ chết hẳn và trở thành những cư dân của hồ Ma. Ý nghĩ đó khiến Kăply cảm thấy bất nhẫn, lòng nó dâng lên một nỗi xót thương mà từ trước đến giờ nó chưa từng trải qua.

Một cái gì rơi trên vai đánh “bộp” làm Kăply choàng tỉnh. Nó quay đầu nhìn quanh quất, há hốc miệng khi trông thấy một quả táo vàng đang lăn lóc trên mặt đất.

Kăply đánh mắt qua bên cạnh, thấy quả táo trên tay Nguyên vẫn còn đó. Như vậy đây là quả táo khác. Mọi người giương mắt ra nhìn quả táo, sửng sốt đến mức không ai nghĩ đến chuyện nhặt lên cho tới khi thằng Suku chợt ré lên một tiếng và ngước mắt lên ngọn cây trên đầu, hét ầm:

- Chacha! Mày lén lút làm trò gì đấy hả?

* * *

Bọn trẻ đi theo đường cũ đến giữa trưa thì tới thung lũng Plei Mo. Vẫn những vách đá xanh đen phủ đầy dây leo và các loại rêu xám bao quanh bước chân khiến tụi nó rùng mình bắt gặp lại cái cảm giác đang rơi vào một thế giới bị ruồng bỏ. Lúc đi qua con đường dẫn ra khỏi thung lũng, mặc dù không muốn, bọn trẻ vẫn hồi hộp đưa mắt nhìn pho tượng mụ Basil đứng cheo leo bên vách núi. Trông mụ hoàn toàn cô độc, nhưng cái tư thế đứng chồm trên hai chân như gợi lại một thời gieo rắc kinh hoàng khiến mụ vẫn toát ra một nét gì đó thật đáng sợ.

Bà Ka Lên không theo Kăply trở về lâu đài K’Rahlan dù bà đã thoát khỏi tay thần chết và trở lại hình dáng bình thường trước sự reo mừng của bọn trẻ. Những con chim đầu người khác cũng vậy. Sống quá lâu trong lốt chim, họ không thể hoạt động giống như người bình thường ngay được. Bọn ta cần ít nhất là một tháng để hồi phục và thích nghi trước khi quay về nhà. Không giấu được vẻ buồn rầu, bà Ka Lên đã thở dài cho biết như vậy lúc bọn trẻ rời khỏi hồ Ma.

Bây giờ nhớ lại, Kăply vẫn cảm thấy lâng lâng sung sướиɠ và thiệt tình lúc nhìn sự hân hoan trên mặt từng người sau khi trút bỏ lốt chim, Kăply nghe rất rõ trái tim nó đang tưng bừng ca hát. Nó biết ơn vô cùng sự láu cá của con Chacha mặc dù sau khi ném quả táo vàng xuống đất, con khỉ con đã trốn mất tiêu, mặc cho Suku gào đến toạc cả cuống họng.

Suốt dọc đường đi, bọn trẻ cứ bàn tán mãi về con Chacha, không biết thiệt ra thì nó đã hái bao nhiêu quả táo vàng, và lo lắng liệu sự tham lam quá quắt của nó rốt cuộc có sẽ khiến nó bị Hội đồng tối cao Lang Biang treo cổ lên hay không.

Nóng lòng về nhà, bọn trẻ đi rất nhanh, dù vẫn không ngừng trò chuyện. Lúc đi ngang khu rừng tiên tri, Kăply sực nhớ đến chiếc lá màu đỏ hôm nọ, liền cho tay vào túi mò mẫm.

- Hà hà. - Kăply huơ qua huơ lại chiếc lá trên tay trước mặt Suku, cười nhạo. - Suku nè. Em cứ khăng khăng đây là khu rừng tiên tri thật nhưng theo anh, khu rừng này chắc cũng là khu rừng giả quá hà.

Suku lúc lắc lọn tóc trước trán cho nó chạy qua chạy lại:

- Trận động đất hôm nọ không thể là giả, anh K’Brêt.

Kăply dài môi ra:

- Uy tín của một khu rừng tiên tri không phải ở chỗ nó động đất hay không động đất mà ở chỗ nó tiên tri có chính xác hay không thôi.

Kăply đưa chiếc lá lên sát mắt, cười khì khì:

- Chắc em quên rồi. Để anh đọc lại cho em nghe nha: “Trong bọn ngươi, có kẻ sẽ chết trước khi đến được núi Lưng Chừng… nhưng… nhưng…”.

Như bị một quả táo chẹn ngang họng, Kăply kẹt cứng ở chỗ chữ “nhưng”, không làm sao phun nốt câu nói ra được.

- Gì thế, K’Brêt? - Mua trố mắt nhìn Kăply, tò mò xen lẫn lo âu.

- Lạ quá, Mua à. - Kăply ngẩn ngơ đáp, vẫn không rời mắt khỏi chiếc lá. - Mua còn giữ chiếc lá của Mua không. Mua lấy ra xem đi.

Không chỉ Mua, cả đống đứa hấp tấp cho tay vào túi sau câu nói của Kăply. Tất nhiên không phải đứa nào cũng tìm thấy chiếc lá của mình. Chỉ có Nguyên, Êmê, Păng Ting và Bolobala là còn giữ lại chiếc lá hôm nọ. Chiếc lá của Mua đã rơi khỏi tay nó ngay phút đầu tiên, lúc nó sợ hãi nhìn thấy dòng chữ tiên tri u ám. Còn bọn con trai, trừ Nguyên và Kăply, hoặc là đã làm mất hoặc đã ném chiếc lá đi đâu đó và thiệt tình là tụi nó cũng không nhớ đã ném ở đâu.

Cũng như Kăply khi nãy, Nguyên và tụi Êmê tròn xoe mắt khi nhìn vào chiếc lá trên tay. Những chiếc lá vẫn đỏ tươi như vừa rời khỏi cành, nhưng điều đó không đáng kinh ngạc bằng những gì tụi nó đọc thấy trên mặt lá. Vẫn dòng chữ cũ “Trong bọn ngươi, có kẻ sẽ chết trước khi đến được núi Lưng Chừng” nhưng bây giờ bỗng có thêm một đoạn phía sau “nhưng sẽ sống lại sau khi rời khỏi hòn núi đó”.

- Lạ thiệt đó nha. - Păng Ting sửng sốt nói. - Hôm trước đâu có dòng chữ này.

Thằng K’Tub nhảy tưng tưng và hấp tấp chìa tay ra:

- Chị Păng Ting! Đưa em mượn xem đi!

Nó gí mắt vào chiếc lá, hét ầm:

- Đúng rồi, hôm trước không hề có câu này.

Một phút sau, tất cả những đứa còn lại đều được xem dòng chữ kỳ lạ trên những chiếc lá tiên tri.

Kan Tô bĩu môi “xì” một tiếng:

- Nếu dòng chữ này hiện ra sau khi K’Brêt sống lại thì đâu có thể gọi là tiên tri.

- Không hẳn thế đâu, anh Kan Tô. - Suku đong đưa đôi mắt sáng. - Có thể dòng chữ đó hiện ra trước khi anh K’Brăk và anh K’Brêt đặt chân lên núi Lưng Chừng nhưng chúng ta đã không lấy ra xem.

- Trời đất, mày nói gì thế, Suku! - K’Tub ré lên. - Hổng lẽ lâu lâu mình phải lôi chiếc lá ra nghiên cứu, xem nó có nổi hứng thêm thắt gì không hay sao?

- Đúng là vậy đó, K’Tub. - Suku gật đầu, thản nhiên. - Mày sẽ không ngạc nhiên nếu mày nhớ ra kẻ cai quản khu rừng tiên tri chính là ác thần Mituyn, một vị thần có tính khí kỳ quặc nhất trong các vị thần…