K’Tub khoái chí nhìn thằng Suku loay hoay với mớ tóc, chưa kịp mở miệng trêu đã cảm thấy cổ nhột nhạt, liền đưa tay lên mò mẫm và nhặt được một túm tóc.
Ở bên cạnh, tụi Kăply cũng đang luống cuống gỡ những lọn tóc không biết từ đâu bay tới dính đầy đầu, ngực, bụng và cả hai chân.
Nguyên hét lên, hai tay vẫn đang sờ soạng khắp người:
- Balibia.
Bọn trẻ giật mình ngước lên, hãi hùng thấy tóc bay đầy trong không trung. Và khi ánh mắt tụi nó chạm phải những bàn tay máu đỏ tươi, đầy sát khí, được khảm vào những thân cây to bên đường không biết từ bao giờ thì đứa nào đứa nấy cảm thấy trái tim gần như muốn vọt ra ngoài.
Cả bọn đứng tụm vào nhau, nhớn nhác dòm quanh. Êmê níu tay Nguyên và Kăply, giọng căng thẳng:
- Hai anh phải cẩn thận với hai quả táo. Hắn sẽ đánh cướp đấy.
Giọng Êmê nhỏ xíu, còn tệ hơn một lời thì thầm nhưng vẫn không lọt khỏi tai Balibia.
- Ta đã đến đây rồi thì bọn ngươi có muốn cẩn thận cũng không được đâu.
Giọng cười hăng hắc của hắn vọng ra từ trong rừng và cùng với tiếng nói, tả hộ pháp Hắc Ám lừ lừ tiến ra, lần này trong hình dáng thật của hắn, với chiếc áo choàng bằng tóc quấn bên ngoài áo thụng đen, xâu chuỗi răng người trên cổ lúc lắc theo từng bước đi.
Bolobala trừng trừng nhìn Balibia:
- Bộ ngươi hổng sợ Đại phù thủy Păng Sur sao mà đón đường bọn ta?
Balibia nhếch mép, chân vẫn không ngừng bước:
- Bọn ngươi đừng có đem Nhị tiên ra dọa ta! Khôn hồn thì đưa hai quả táo vàng ra đây!
Suku rón rén bước tới sau lưng Nguyên và Kăply, nói khẽ:
- Hai anh ăn quách hai quả táo đi. Lúc đó, chẳng sợ gì tên Balibia này nữa.
- Nhưng thầy N’Trang Long bảo hái đem về mà. - Nguyên phân vân đáp. - Thầy có bảo tụi anh ăn dọc đường đâu.
Đằng trước mặt, Balibia lại buông ra một tràng cười rờn rợn:
- Bọn ngươi xì xầm cái gì đó. Hừm, bây giờ có muốn nhét hai quả táo đó vô bụng cũng đã muộn rồi.
Nói xong, Balibia vung tay lên, lập tức một bàn tay máu khổng lồ xuất hiện ngay trên đầu hắn, chờn vờn đầy đe dọa.
Trong khi bọn trẻ chĩa tay ra phía trước chuẩn bị một trận sống mái thì Balibia khẽ rung người một cái. Bàn tay máu thay vì chụp xuống thì lại quạt ngang. Một cơn lốc dậy lên, mạnh đến mức những thân cây quanh đó bị uốn cong đi, lá rụng rào rào, còn bọn trẻ gần như bị lột truồng khi những vạt áo chùng bị cuốn lên kêu phần phật, và từ trong khung cảnh hỗn loạn đó, hai quả táo vàng trong túi Nguyên và Kăply rơi ra, lăn tròn trên cỏ.
Bọn trẻ chưa kịp nhìn thấy gì thì Balibia đã phẩy tay. Hai quả táo như bị một sức hút vô hình, bay vọt về phía Balibia đang xòe tay đợi sẵn.
- Chết rồi! Hai quả táo!
Thoáng thấy hai chấm màu vàng bay về phía đối phương, Suku hốt hoảng ré lên. Lúc này nó muốn sai cánh tay của Baltalon đi giật lại hai quả táo cũng không còn kịp nữa. Kêu lên một tiếng, nó đứng đực ra, mặt héo đi, cảm thấy rõ rệt trái tim nó đang rơi xuống đâu đó chỗ dạ dày, nhưng cũng có thể là vẫn còn rơi xuống nữa.
Chương 24: Thủ lĩnh ánh sáng
Hai tay xòe ra trước ngực, Balibia ngửa mặt lên trời cười sằng sặc. Hắn khoái chí quá. Khoái chí đến mức nhắm tịt hai mắt lại mà cười cho đã. Hắn không nghĩ việc đoạt lấy hai quả táo vàng lại dễ dàng đến thế. Hắn cười, cười mãi, vai rung rung, cái đầu trọc cũng rung rung.Nhưng rồi đột nhiên hắn ngưng cười. Đang phấn khích, hắn chợt lạnh người nhận ra không có quả táo nào bay vào tay hắn. Cái gì thế nhỉ? Lẽ ra mình đã chộp được hai quả táo trong tay rồi mới phải chớ!
Balibia mở choàng mắt ra, thấy cách đó một quãng có một lão già gầy khẳng gầy kheo, mặt mày nhăn nheo héo úa như quả táo khô, đang đứng tựa lưng vào gốc cây nhìn hắn mỉm cười. Tay lão rõ ràng đang cầm hai quả táo vàng.
- Badd! - Balibia ré lên, tức muốn xịt khói lỗ tai. - Trả hai quả táo lại cho ta.
Sứ giả Badd khẽ cựa quậy cánh tay phải. Lập tức cả chục quả cầu pha lê xuất hiện bay lòng vòng quanh thân hình ốm nhom của lão, vừa bay vừa phát ra những tia sáng lóng lánh.
- Hà hà, đâu có đơn giản thế. - Badd cười khùng khục. - Ngươi hỏi những quả cầu của ta xem chúng có đồng ý không.
- Đồ phản phúc! - Balibia nghiến răng trèo trẹo. - Lát nữa thế nào ngài cũng đến đây róc thịt ngươi.
Badd cười hề hề:
- Chẳng ăn thua gì rồi. Ta gầy như cái que thế này, làm gì có thịt mà róc với chả róc!
- Thế thì ta bẻ xương ngươi!
Balibia gầm lên. Tiếng gầm chưa dứt bàn tay máu của hắn đã chụp xuống đầu Badd như một tia chớp đỏ.
- Ngươi chẳng làm gì được ta đâu, Balibia!
Sứ giả thứ nhất của phe Hắc Ám cười khảy, khinh khỉnh nói, cùng lúc hai trong cả chục quả cầu của lão tách ra, vọt thẳng lên cao, đâm sầm vào bàn tay máu của đối phương.
Bàn tay máu gặp khắc tinh, không sa xuống được, cứ ngúc ngoắc cách đầu Badd vài mét, dùng dằng một lúc rồi bị đẩy dần lên cao.
Bọn Kăply nín thở theo dõi trận quyết đấu giữa hai tay tổ Hắc Ám, trán từ từ dãn ra. Tụi nó đã từng chứng kiến tả hộ pháp Balibia và sứ giả Badd đối đầu cách đây mấy ngày, biết chắc Balibia không thể thắng nổi thần chú Nảy nở từa lưa của Badd. Nhưng dù kết quả cuối cùng có thế nào đi nữa, khả năng thu hồi hai quả táo vàng của tụi nó cũng rất mong manh. Viễn ảnh đó khiến lòng dạ tụi nó rối bời, niềm vui thoát chết dưới bàn tay máu bỗng chốc nguội ngắt.
- Làm sao đây, Suku? - Kăply cụng đầu vào tai thằng nhóc, lo lắng hỏi.
- Em chưa nghĩ ra cách nào, anh K’Brêt. - Suku tặc lưỡi. - Cánh tay Baltalon không thể lọt qua hàng rào những quả cầu pha lê của sứ giả Badd được.
- Nhưng với lão Badd, chúng ta còn hy vọng thương lượng. Nếu Balibia đoạt được hai quả táo đó thì chúng ta vô phương lấy lại.
Nguyên nói xen vào, mắt vẫn không ngừng theo dõi cuộc quyết đấu trước mặt. Da xám như chì, bộ mặt của Balibia giống như đeo mặt nạ, không lộ cảm xúc gì nhưng hai hàm răng hắn cứ chốc chốc lại nghiến vào nhau ken két cho thấy hắn đang điên tiết tột độ.
- Hà hà. - Sứ giả Badd thốt lên một tràng cười dài, giọng nhạo báng. - Bàn tay máu của ngươi có vẻ thích hợp với chuyện rửa bát hơn là đánh nhau…
- Chưa chắc!
Có tiếng đáp trả nhưng tiếng nói đó rõ ràng không phải phát ra từ miệng tả hộ pháp Balibia. Cả sứ giả Badd lẫn bọn Kăply hấp tấp quay phắt lại phía bìa rừng, sửng sốt khi thấy một Balibia khác đang lững thững bước ra.
Balibia thứ hai vừa đến nơi, phất tay áo một cái làm hiện ra trên đầu một bàn tay đỏ lòm y hệt bàn tay máu của gã Balibia đến trước.
- Sao lại có đến hai Balibia, K’Brăk? - Tam trố mắt. - Hay là trong này có một người do Buriăk hóa ra?
Kan Tô nhìn Nguyên, ngơ ngác:
- Hôm trước chính mày bảo Balibia và Buriăk là một người kia mà!
- Có lẽ là tao nhầm. - Nguyên lẩm bẩm, ánh mắt đi qua đi lại giữa hai gã Balibia, đầu xoay như chong chóng.
- Thế ai mới là Balibia thật hở anh? - K’Tub níu tay Nguyên, giọng háo hức.
Nguyên cắn môi:
- Có lẽ gã Balibia xuất hiện trước là Balibia thật…
Êmê hắng giọng:
- Ánh mắt của Balibia thật lúc bình thường trông không có gì khác lạ, chỉ khi nào giận dữ mới phát ra màu đỏ. Còn ánh mắt của Balibia giả, tức là Buriăk, lúc nào cũng đỏ rực.
- Không đúng đâu, chị Êmê! - Suku tặc lưỡi. - Em đã quan sát kỹ rồi. Từ khi xuất hiện đến giờ, ánh mắt của Balibia không hề có chút sắc đỏ. Nếu em đoán không lầm thì Balibia thật bao giờ cũng xuất hiện với cấm lệnh bàn tay máu và những lọn tóc đi kèm.