Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 75

Nó chép miệng, cảm khái:

- Không biết bao giờ em mới gặp lại họ.

- Tao biết chỗ họ ở, Yan Jik. - Pôca quay tít con rắn trên tay thành một vệt màu xanh, hãnh diện khoe. - Họ ở trường Đămri. Ngài hiệu trưởng N’Trang Long đã mời tụi tao đến đó một lần.

- Thiệt á? - Yan Jik ngẩn người nhìn Pôca.

Pôca ưỡn ngực ra phía trước:

- Tao xạo mày làm chi. Lần đó nếu tụi tao không ra tay, thằng cha Buriam gì đó đã quậy nát bét cái trường Đămri rồi.

Pôcô hăng hái tiếp lời:

- Mày yên chí đi, Yan Jik. Hôm nào tụi tao sẽ lén dẫn mày đến đó chơi.

Pôcô vừa nói vừa hào hứng vỗ vai Yan Jik và khi nhận ra bàn tay nó bị trượt vào khoảng không, Pôcô mới sực nhớ nếu không có hai con thanh xà bạch xà làm phương tiện, anh em nó không thể chạm vào cơ thể của bất cứ ai và cũng không ai chạm vào người tụi nó được. Còn tại sao lại như vậy thì tụi nó hoàn toàn không hiểu nổi.

* * *

Hồ Ma buổi sáng không đến nỗi quá buồn tẻ như bọn Êmê từng chứng kiến. Nắng dát từng mảnh vàng lên cây cỏ và gió vẫn thổi qua đám lau sậy rậm rạp ven hồ làm phát ra những tiếng sáo vi vu nhưng âm điệu đã không còn nỉ non như chiều mưa hôm trước. Hơn nữa lần này đi ngang hồ Nguyên đã không còn bế cái xác lạnh ngắt của Kăply trên tay, trong túi hai đứa lại có thêm hai quả táo vàng quí giá.

Lúc tụi nó đến nơi, nước hồ Ma vẫn đen kịt và con rùa khổng lồ vẫn kiên trì thi hành nhiệm vụ bằng dáng nằm bất động trên hòn đảo giữa hồ.

Nguyên nói nhỏ vào tai Kăply:

- Lát nữa thế nào tụi mình cũng gặp bà Ka Lên, mẹ của K’Brêt. Mày không được sơ suất đấy…

Nguyên chưa dứt lời, một giọng nói ồm ồm đã mừng rỡ cất lên:

- A, tụi bay đã về rồi đấy à? Có hái được quả táo vàng nào không?

- Có đây.

Nguyên đáp và vui vẻ cho tay vào túi, lấy quả táo của mình ra, vừa nghe tiếng Bolobala thì thầm ngay sau gáy:

- Anh K’Brăk… chúng ta chỉ có hai quả…

Nguyên làm như không nghe thấy cô bạn gái, tiếp tục chìa quả táo ra trước mặt:

- Một quả có đủ cho các người không?

Ba con chim đầu người phấn khích đến mức không còn đứng hoài trong bụi cây nữa. Cả ba vội vã liệng ra khỏi chỗ nấp, cánh vỗ rào rào và đáp xuống nhánh cây thấp trước mặt bọn trẻ.

Con chim có cái đầu ông già giương mắt nhìn quả táo trên tay Nguyên, vẻ kích động:

- Đúng là nó rồi. Ta có nghe nói về quả táo này.

Gương mặt người nữ sáng lên:

- Cảm ơn con. Theo ta biết thì một quả táo thừa sức cứu sống tất cả số chim đầu người quanh hồ Ma này.

- Vậy thì các người cầm lấy đi. - Vừa nói Nguyên vừa vươn dài tay ra, gí quả táo vào sát nhánh cây.

Con chim có gương mặt dữ tợn háo hức vươn cổ ra và há miệng định ngoạm lấy quả táo nhưng đến phút chót không hiểu sao nó lại rụt cổ lại.

- Sao thế? - Nguyên thắc mắc.

- Không được. Bọn ta không thể dùng quả táo này được. - Con chim đưa chân lên gãi gãi bộ râu quai nón, ngập ngừng nói. - Nếu không còn quả táo này, nhóc mày không thể trở thành chiến binh giữ đền thực thụ được đâu.

Nguyên sững người ra, chớp chớp mắt và nhìn sang hai con chim bên cạnh. Bắt gặp cái nhìn của Nguyên, cái đầu ông già thở hắt ra, giọng trầm hẳn đi:

- Hắn nói đúng đấy. Nhóc mày giữ lấy mà dùng.

Ánh mắt người nữ nhìn Nguyên long lanh:

- Bọn ta thiệt sự rất cảm kích tấm lòng tốt của con. Nhưng con cũng biết rồi đó, số phận của bọn ta không quan trọng bằng số phận của xứ Lang Biang…

Bolobala lúc đầu có ý ngăn cản Nguyên tặng quả táo vàng cho những con chim đầu người, bây giờ chợt bắt gặp một cảm giác gì đó rất khó tả đang nảy mầm trong lòng mình. Nó nói, hoàn toàn không tự chủ:

- Tụi này còn một quả nữa.

- Ta biết. - Gương mặt dữ tợn cất giọng ồm ồm. - Nhưng trong bọn ngươi có đến hai chiến binh giữ đền kia mà.

Ông già ngúc ngoắc khuôn mặt đỏ au, Kăply thấy ông làm một động tác gì đó giống như là nhún vai:

- Hổng lẽ bọn ngươi không biết mỗi chiến binh giữ đền phải ăn trọn một quả táo sao?

Nguyên không ngờ mình lại rơi vào một tình huống khó xử như thế. Nó cứ ngỡ một quả táo là đủ cho cả nó lẫn Kăply. Nó quay sang Êmê, cảm thấy bối rối hơn nó nghĩ:

- Làm sao đây, Êmê?

Êmê trả lời Nguyên bằng cách không trả lời gì cả. Nó nhìn Nguyên nhưng ánh mắt hoang mang của nó dường như trượt đi đâu đó.

Nguyên khẽ liếc K’Tub, tặc lưỡi:

- Nếu không có quả táo này thì những con chim đầu người quanh hồ Ma, cả dì Ka Lên nữa…

- Ai nhắc đến tên ta đó?

Một giọng nói lanh lảnh vang lên kèm theo tiếng cánh vỗ phành phạch. Bọn trẻ ngẩng phắt lên, giật mình thấy một con chim đầu người từ xa bay vù tới, đáp mạnh xuống cạnh ba con chim kia làm nhánh cây rung lên bần bật.

Con chim mới đến có gương mặt của một phụ nữ sắc sảo với đôi mắt nhỏ và cặp môi mỏng nhưng những vết hằn trên trán khiến bà trông héo hắt và có vẻ già trước tuổi.

Trong bọn, chỉ có K’Tub và Êmê là biết mặt bà Ka Lên. Khi bà Ka Lên bị sứ giả Badd bắt đi, Êmê mới ba tuổi còn K’Tub vừa chào đời. Nhưng trong phòng bà Êmô có treo những bức chân dung của vợ chồng K’Srêgơl và vợ chồng K’Rahlan nên dù bà không lên tiếng, chỉ nhìn thoáng qua, hai đứa nó đã nhận ngay ra bà.

Bà Ka Lên dĩ nhiên không nhận ra bất cứ đứa trẻ nào trong lâu đài K’Rahlan, kể cả K’Brăk và K’Brêt - con trai bà. Bà quét mắt qua những gương mặt, nôn nao lặp lại câu hỏi:

- Ai vừa nhắc đến tên ta, phải không? Ta vừa nghe như thế mà.

Êmê chĩa chiếc mũi hếch về phía bà Ka Lên, kêu lên bằng giọng xúc động:

- Dì Ka Lên…

- Dì Ka Lên? - Bà Ka Lên tròn xoe mắt, những chiếc móng bấu chặt lấy cành cây. - Ngươi kêu ta là dì Ka Lên?

Êmê mếu máo:

- Con là Êmê đây mà.

- Êmê? - Bà Ka Lên há hốc miệng. - Cha mẹ ơi, con là con gái chị Êmô ư?

- Vâng ạ. - Êmê chỉ tay sang các bạn, giới thiệu bằng giọng nghèn nghẹt. - Đây là K’Tub, con trai cậu K’Tul. Còn đây là K’Brăk, con trai pháp sư K’Rahlan…

- Ồ, con đã lớn như thế này rồi sao, K’Brăk. - Bà Ka Lên mừng rỡ reo, đôi cánh vỗ liên hồi như muốn bay bổng lên. - Thiệt là hay quá!

Ngón tay Êmê ngừng lại chỗ Kăply:

- Thưa dì, còn đây là K’Brêt…

Êmê vừa nói vừa hồi hộp quan sát bà Ka Lên, hoảng hồn thấy bà như bị một chứng nhức đầu đột ngột. Bà nhăn mặt một cái, những thớ thịt trên gò má giật giật rồi hoàn toàn không báo trước, bà òa ra khóc như mưa:

- Ôi, con trai ta…

Đôi cánh dang rộng, bà chúi tới trước như muốn ôm lấy Kăply khiến con chim ông già phải xòe cánh cản bà lại để bà khỏi té nhào xuống đất.

Kăply liếc Nguyên, bắt gặp cái trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của thằng này, liền lật đật nhích tới trước một bước và run run mở miệng:

- Mẹ…

- Dì Ka Lên, - Êmê vọt miệng - anh K’Brăk và anh K’Brêt hiện là chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang đó.

Thông tin kịp thời của Êmê ngay lập tức làm dịu đi cơn bão cảm xúc của bà Ka Lên. Bà sụt sịt giơ chân lên tính quẹt nước mắt nhưng sực nhớ bà đang sống trong lốt của một con chim, liền hạ chân xuống, hỏi giọng phấn khích:

- Thật thế sao, Êmê?

- Thật mà, thưa mẹ. - Êmê chưa kịp đáp, Kăply đã vọt miệng, tay hớn hở lôi quả táo trong túi áo chìa ra. - Con đem quả táo này về cho mẹ và…

- Không được ăn quả táo đó, bà Ka Lên. - Con chim ông già cuống quít nói. - Đó là những quả táo vàng có tác dụng tăng năng lượng pháp thuật cho các chiến binh giữ đền. Chúng ta không thể đυ.ng tới được.