Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 74

Tất cả những người có mặt trong nhà lập tức đứng phắt dậy như chiếc ghế dưới mông thình lình phát hỏa.

- Trời đất ơi! Con vừa nói gì, K’Brăk? - Họa sĩ Yan Dran cào tay lên đầu như muốn làm cho mái tóc bù xù của ông giống tổ quạ hơn nữa. - Tại sao lại như thế được?

Ông rũ người xuống như một miếng cao su, giọng ỉu xìu, hoàn toàn mất hết hơi sức:

- Những con ngựa bay của ta đưa tụi con tới núi Lưng Chừng là để hái táo chứ đâu phải để đi du lịch hả?

Nguyên bối rối đáp, không được tự tin lắm:

- Không phải thế, thưa thầy. Những quả táo vàng có lẽ… đang nằm trong tay con Chacha.

- Chacha, mày trốn đâu rồi, con ranh? - Suku đánh mắt ra cửa, hét ầm. - Có đưa những quả táo ra đây không!

Từ trên mái nhà, một cái đầu thò xuống. Con Chacha kêu khèng khẹc, đưa tay gãi đầu sồn sột rồi vung mạnh một cái, hai quả táo vàng bay vù vào trong nhà, rớt ngay dưới chân Nguyên và Kăply.

- Đây rồi, hay quá!

Nguyên reo lên. Nhưng khi nó cúi xuống định nhặt lấy thì một cánh tay khẳng khiu và nhợt nhạt bất thình lình mọc lên từ dưới nền nhà, nhanh nhẹn quơ lấy hai quả táo rồi lặn nhanh như chớp.

- Baltalon!

Cả đống cái miệng ré lên. Nguyên bất ngờ đến líu cả lưỡi, muốn hét lên nhưng âm thanh không bật ra được, tiếng nói của nó hoàn toàn đã tuột khỏi miệng.

Họa sĩ Yan Dran cũng kinh ngạc đến nhảy dựng. Ông ném cho bọn trẻ một cái nhìn sửng sốt:

- Cái gì thế? Chẳng phải Baltalon đã chết rồi sao?

- Hắn chết rồi, thưa thầy. - Nguyên khó khăn nói, mắt nó tối đi từng giây. - Nhưng một cánh tay của hắn vẫn còn sống.

- Là cánh tay vừa rồi hả con? - Lão Imđi há hốc miệng, khuôn mặt ngựa của lão như vừa bị ai kéo dãn.

- Ta hiểu rồi. - Yan Dran thở phì một tiếng. - Ta quên là Baltalon đã luyện thành công thần chú Phân thân.

Nguyên sụm người xuống ghế, nhìn bộ dạng của nó tưởng như nó sắp lăn ra xỉu tới nơi:

- Thế này thì làm sao tụi con dám quay về trường Đămri…

Suku lướt mắt qua những khuôn mặt đưa đám của tụi bạn, tỉnh khô nói:

- Đừng lo, anh K’Brăk. Em sẽ lấy lại những quả táo vàng cho tụi anh.

- Em vừa nói gì? - Kăply quay phắt sang thằng oắt, kích động tuôn một tràng. - Em sẽ lấy lại giùm tụi anh? Chừng nào hở Suku?

- Ngay bây giờ, anh K’Brêt.

Bất chấp ánh mắt nghi ngờ của mọi người đang xoáy vào mình, Suku đáp chắc nịch, y như đó là chuyện quá sức nhỏ nhặt và ngày nào nó cũng làm vài chục lần.

Nói xong, Suku chúm môi huýt sáo một tiếng, rất giống cái cách anh em thằng Pôcô Pôca gọi hai con linh xà.

Gần như ngay lập tức, cánh tay gớm ghiếc của Baltalon trồi lên ngay chỗ Suku đứng, những ngón quắt queo vẫn đang nắm chặt hai quả táo lúc nãy.

Trước vẻ mặt thuỗn ra của tụi bạn, Suku thản nhiên đón lấy hai quả táo vàng đưa qua cho Nguyên và Kăply, miệng cười hì hì:

- Nhớ cất kỹ à nha.
Chương 23: Dì Ka Lên
Lúc bọn trẻ rời khỏi nơi ở của họa sĩ Yan Dran, trời bắt đầu hửng sáng. Không đứa nào cảm thấy mỏi mệt mặc dù đêm hôm trước tụi nó gần như không chợp mắt phút nào, cả bọn túm tụm lại một chỗ ngồi nghển cổ nghe Suku kể chuyện nó đã bí mật thu phục và huấn luyện cánh tay của Baltalon như thế nào, và nhất là nghe Nguyên và Kăply thuật lại những gì tụi nó đã trải qua ở núi Lưng Chừng, vừa nghe vừa luôn miệng dặm vào những tiếng hít hà như cái kiểu thêm gia vị vào thức ăn để câu chuyện thêm đậm đà, hấp dẫn.

Sự xuất hiện của thầy Akô Nô và Tam phù thủy ở núi Lưng Chừng khiến bọn trẻ rất ngạc nhiên, nhưng dĩ nhiên không ngạc nhiên bằng mối quan hệ giữa bọn họ với nhau. Đặc biệt, câu chuyện về lão quái Ôkô Na gây cho tụi nó một cảm giác rờn rợn, mặc dù lão đã nhận lời thầy Akô Nô cứu chữa cho Kăply nhưng cứ mường tượng đến cảnh lão biến thành con basilic với đôi cánh quái dị và chiếc mào đỏ như máu trên trán, cả bọn như tắm mình trong nỗi sợ hãi, và một cách tự nhiên tụi nó nhớ ngay tới sứ giả Basil ở thung lũng Plei Mo và những hình ảnh ghê rợn đó rõ ràng đã khiến tụi nó thấy người gây gây như phát ốm.

Yan Jik dẫn hai con ma nhóc Pôcô, Pôca đi theo bọn Kăply tới tận ngọn đồi nơi hôm trước các vị khách nhìn thấy con sóc có đôi chân vịt và cái đầu cá nhám.

- Em về đi, Yan Jik. - Nguyên nhìn thằng oắt, trìu mến nói. - Em tiễn bọn anh tới đây là được rồi.

- Mai mốt anh sẽ đi học lại chứ, anh K’Brăk? - Yan Jik hỏi, mắt nó đỏ hoe.

- Dĩ nhiên rồi. - Nguyên nói.

- Yan Jik nè. - Êmê nghiêm mặt. - Câu thần chú gì gì đó, em đừng bao giờ đem ra xài nữa nha.

Yan Jik hồn nhiên hỏi lại:

- Câu thần chú gì gì đó là câu thần chú gì hở chị Êmê?

Trong khi Êmê đỏ bừng mặt thì K’Tub cau mặt nạt:

- Mày đừng có giả vờ, Yan Jik. Câu thần chú gì gì đó tức là câu thần chú mà mày dùng để long trọng đón chào tao hôm đầu tiên đó.

- À, đó là thần chú Đứt phựt anh em Pôcô Pôca dạy cho em. - Yan Jik kêu lên, tay vung vẩy cây cọ vẽ. Mặt nó nhăn nhó như thể bị ai đó nắm tai kéo lên. - Không được đâu, chị Êmê. Lão Imđi làm tàng ghê lắm. Em mà không xài câu thần chú đó, lão sẽ đì em sói trán mất.

Nguyên đưa mắt nhìn anh em song sinh Pôcô Pôca đang đứng sau lưng Yan Jik một quãng. Hai con ma nhóc khoảng mười tuổi, mặt mày láu lỉnh, tay mỗi đứa đều cầm một con rắn, Nguyên nhận ra đó là thanh xà và bạch xà.

- Pôcô, Pôca này. - Nguyên chép miệng nói, không biết đứa nào là Pôcô đứa nào là Pôca. - Tụi em đừng có bày vẽ cho Yan Jik những trò nghịch ngợm nữa nghe chưa. Đừng xúi Yan Jik vẽ những con vật dị dạng nữa. Nếu không, thám tử Eakar sẽ tìm tới đây đó.

Pôcô, Pôca cùng lúc xịu mặt xuống. Và một trong hai đứa nói:

- Tụi em có được ở lại đây nữa đâu. Họa sĩ Yan Dran đuổi tụi em đi rồi.

Păng Ting chớp mắt:

- Thì tụi em quay về hồ Ma.

- Không. - Lần này cả hai đứa đều giãy nảy. - Tụi em sợ lắm. Hồ Ma toàn ma không hà. Tụi em không muốn sống chung với những con ma nữa đâu.

Câu nói của anh em Pôcô Pôca khiến bọn trẻ bất giác đưa mắt ngó nhau. Hổng lẽ Pôcô, Pôca không biết tụi nó là hai con ma? Kăply cắn môi nghĩ, mắt nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ.

- Trời đất! - K’Tub phì cười. - Bộ tụi em tưởng tụi em là…

Nguyên ho một tiếng to như sấm để cắt lời K’Tub, và nói nhanh:

- Không muốn về hồ Ma thì cứ ở lại đây. Nếu tụi em không xúi Yan Jik những chuyện bá láp nữa, thầy Yan Dran sẽ không đuổi tụi em đâu…

- Pôcô Pôca nè. - Bolobala khụt khịt mũi. - Nói thiệt chị hổng biết làm sao phân biệt được đâu là Pôcô, đâu là Pôca…

Thằng bé đứng bên trái huơ con bạch xà một vòng, toét miệng cười:

- Chị nhìn vào con rắn trên tay tụi em ấy. Em là Pôcô, chủ nhân con rắn trắng. Còn đứa cầm con rắn xanh là Pôca, em trai của em…

- Em trai cái đầu mày, Pôcô! - Thằng Pôca ré lên giận dữ. - Tao là em mày hồi nào vậy hả?

Pôcô cười giả lả:

- Không chịu làm em thì thôi, làm gì mày la lối điếc tai vậy!

Pôca dường như chưa hết bực. Mặt nó quạu đeo:

- Lần sau em mà còn xưng hô lung tung như vậy, anh sẽ không bỏ qua đâu đấy.

- Ha ha, buồn cười quá! - Thằng Pôcô hai tay ôm bụng, gập người cười sặc sụa. - Nếu tao không làm anh mày thì mày cũng đừng hòng làm anh tao, Pôca à.

Hai con ma nhóc cãi qua cãi lại sùi bọt mép, đến khi ngước lên đã không thấy bọn Kăply đâu nữa.

- Bọn họ đâu rồi, Yan Jik? - Pôcô ngơ ngác nhìn thằng oắt.

- Họ đi rồi. - Yan Jik buồn bã đáp, mắt vẫn nhìn chăm chăm con đường mòn lượn quanh chân đồi bây giờ đã vắng hoe, không một bóng người.