Suku đứng phắt dậy:
- Ngươi lộ tẩy rồi, Balibia!
Như một tiếng sét, câu nói của Suku dựng bật mọi người lên khỏi ghế. Sau một thoáng sững sờ, hàng loạt cẳng chân hấp tấp lùi lại, quây thành một vòng tròn quanh Balibia, tay run run chĩa ra phía trước. Đằng sau Balibia, các tay chân của hắn trong lốt phù thủy Cục an ninh cũng lập tức cho tay vào túi áo chùng. Không khí trong căn nhà của Yan Dran đột nhiên căng như một sợi dây đàn.
- Ha ha ha! - Balibia ngửa mặt lên trần nhà, cười khành khạch. - Balibia thì sao nào! Dù Tứ bất tử có ở đây, hắn cũng đâu có đυ.ng đến được một sợi lông chân của ta.
Balibia ngừng bặt, để người nghe có thì giờ nghĩ ngợi và run sợ trước sự thật hắn vừa nói.
Đúng là không ai trong những người có mặt có thể chống lại tả hộ pháp Hắc Ám, Nguyên lo lắng nghĩ. Siêu phù thủy Yan Dran giỏi lắm là ngang tay với các sứ giả của Bastu, hoặc trội hơn một chút. Còn muốn thắng được Balibia là chuyện không tưởng. Tổng quản lâu đài Sêrôpôk mà còn bỏ chạy trước bàn tay máu của Balibia thì Yan Dran gần như hoàn toàn không có cơ hội.
- Thế còn Đại phù thủy Păng Sur thì sao? - Bolobala thình lình hỏi.
Balibia giật bắn:
- Păng Sur hả... ả...?
Bolobala trả lời bằng cách lập tức biến mất. Trong khi Balibia há hốc miệng chưa kịp ngậm lại, Bolobala đột ngột hiện ra trở lại nhưng thằng Tam bên cạnh nó lại tan vào không khí.
- Thiệt là xúi quẩy! Rút!
Balibia mặt xanh rờn, phất tay một cái và vọt ra cửa. Ba tên phù thủy nhép hối hả co giò chạy theo.
Yan Dran sau thoáng ngỡ ngàng, liền cúi đầu cung kính:
- Thiệt không ngờ Nhị tiên xuất hiện...
- Bà của con không có ở đây, ông Yan Dran. - Păng Ting cười nói.
Yan Dran nhìn sững Păng Ting:
- Con là cháu của Đại phù thủy Păng Sur à?
- Đúng rồi. - Păng Ting chỉ tay vào Suku. - Còn nhóc này là cháu của Pi Năng Súp.
- Ồ! - Yan Dran gại gại mũi gươm lên cằm, mặt rạng ra. Nhưng cặp lông mày ông lập tức cau lại. - Con vừa bảo sao? Đại phù thủy Păng Sur đã bỏ đi rồi ư?
- Bà của con không hề đến đây.
Yan Dran quay sang Tam và Bolobala, ánh mắt ông đi qua đi lại giữa hai đứa trẻ, dò xét và nghi hoặc:
- Thế sao...
- Vừa rồi Tam và Bolobala đã độn thổ, thưa thầy. - Nguyên mỉm cười, giải thích. - Bạn con không độn thổ đi xa được nhưng chui xuống rồi chui lên thì dễ như trở bàn tay.
Trong khi Yan Dran ngẩn ra thì lão Imđi vỗ đùi đánh đét:
- Hà hà, không ngờ tả hộ pháp Balibia lại bị mắc lỡm bởi trò trẻ con này.
Bọn trẻ không muốn làm lão Imđi cụt hứng nên không nhắc tới chuyện cách đây mấy ngày Balibia đã tận mắt nhìn thấy Đại phù thủy Păng Sur làm Tam và Bolobala biến mất nên bây giờ thấy hai đứa này biến mất lần nữa, hắn hấp tấp chuồn ngay, không còn tâm trí đâu để suy xét thực hư.
- Làm sao con biết hắn là Balibia hở Suku? - Lão Imđi kéo dài sự hào hứng bằng cách quay nhìn Suku, khoái trá hỏi.
- Chính ánh mắt hắn đã tiết lộ điều đó. - Suku lắc khẽ mớ tóc trước trán. - Lúc giận quá, ánh mắt hắn rợn lên màu đỏ. Đó là ánh mắt của Balibia.
Yan Dran không có được vẻ hơn hớn như lão Imđi. Mặt sụp xuống, ông buồn bã nhìn cậu quý tử, thở dài nói:
- Nhưng dù có thoát được Eakar giả, mai mốt Eakar thật mò đến đây, ta cũng đành bó tay.
- Ba đừng lo! - Thằng Yan Jik vung cây cọ vẽ không biết nó đã nhặt lại từ hồi nào, bô bô. - Thám tử Eakar mà dẫn xác tới đây, con sẽ cho ổng đứt phựt luôn!
- Đứt phựt cái đầu mày! - Yan Dran nổi cộc. - Ta bảo mày đi kiếm hai thằng Pôcô, Pôca về đây sao mày còn đứng đó hả? Lần này mà ta không tống cổ hai thằng ôn đó về hồ Ma thì ta không phải là người!
Chương 20: Bạn đồng môn
Nguyên ôm Kăply trên tay, loay hoay cả buổi không leo lên được lưng ngựa. Đơn giản vì từ bé đến giờ, nó chưa bao giờ cỡi ngựa. Ngay cả khi Kan Tô đỡ giùm Kăply, Nguyên vẫn hết sức lúng túng trước con ngựa bạch cao lớn. Nó cứ trườn người lên lại tuột xuống, như vậy cả chục lần.- Sao thế con? - Họa sĩ Yan Dran tặc lưỡi. - Con đã quên cách cỡi ngựa rồi sao? Trước đây, những ngày con học vẽ, chính nó đã đưa con đi đi về về mà.
Nguyên không biết đáp như thế nào. Điều duy nhất nó có thể làm trong lúc này là đỏ mặt lí nhí:
- Sau khi trúng lời nguyền Tan xác...
- Thôi, được rồi. Ta sẽ giúp con.
Không đợi Nguyên nói hết câu, họa sĩ Yan Dran ôm ngang người Nguyên, quăng nó lên lưng ngựa, nhẹ nhàng như liệng một chiếc gối.
- Đỡ này! - Kan Tô nói, và bế Kăply đưa lên.
Nguyên ẵm bạn vào lòng bằng một tay, tay kia nắm chặt bờm ngựa, khi bắt gặp ánh mắt của tụi bạn đang ngước nhìn mình, nó nhe răng lẩn thẩn cười, dĩ nhiên nụ cười gượng gạo của nó không thể che đậy một thực tế là nó đang bị sự hồi hộp nhấn chìm.
Đến khi con ngựa bạch rời vó khỏi mặt đất, Nguyên lập tức nằm phục xuống, điếng người vì sợ hãi, đến mức nó nghe họa sĩ Yan Dran và cả đống cái miệng gào lên “Ê, leo xuống đi!” nó cũng không có thì giờ ngoảnh đầu lại nhìn. Nó chỉ tự hỏi tại sao mọi người lại bảo nó leo xuống khi mà nếu làm theo lời họ, nó sẽ té gãy cổ là cái chắc. Chắc tại bọn họ thấy mình căng thẳng quá! Nguyên nghĩ thầm, càng cố sức níu chặt túm lông bờm mềm và dày trước mặt, cảm thấy bữa ăn sáng lúc nãy nằm yên trong bụng bây giờ cựa quậy dữ dội như đòi ọc ra.
Lúc này đang là buổi sáng, ánh nắng rực rỡ và ấm áp. Nguyên bình tĩnh dần khi nhận ra con ngựa bạch bay êm như ru, chiếc thảm bay của gã Mustafa chưa chắc đã êm bằng, đến nỗi có lúc nó nghĩ không nhất thiết phải nằm mọp xuống và mím môi mím lợi níu lấy bờm ngựa làm gì.
Nguyên từ từ thẳng lưng lên. Nó và Kăply, dĩ nhiên cả con ngựa bạch nữa, lúc này đang bay xuyên qua những đám mây nõn như bông, ở xa xa trước mặt những đám mây khác vừa tắm vừa đùa giỡn trong ánh nắng ban mai để tự biến mình thành những đám mây nhiều màu, hình ảnh kỳ diệu đó làm nó rơi vào cảm giác lâng lâng một lúc lâu cho đến khi nó giật mình nghe tiếng ngựa hí bên tai.
Thoạt đầu, Nguyên nghĩ đó là tiếng hí của con ngựa nó đang cỡi. Nhưng đến khi tiếng hí cất lên một lần nữa, nó bàng hoàng nhận ra âm thanh đó phát ra từ phía sau lưng. Nó ngoái nhìn qua vai, kinh ngạc thấy một con ngựa khác đang mải miết bay phía sau, lẽ ra Nguyên cũng không đến nỗi sửng sốt lắm vì nó đã biết trong bức tranh của họa sĩ Yan Dran có một cặp ngựa bay, nhưng điều làm nó trợn mắt lên lúc này chính là con Chacha đang ngồi chễm chệ trên lưng con ngựa thứ hai và hí hửng cất tiếng khọt khẹt khi thấy Nguyên quay lại dòm.
Thì ra lúc mọi người hét ầm “Leo xuống” là để quát con khỉ nghịch ngợm này. Nguyên sực hiểu và bất giác phì cười. Từ lúc tả hộ pháp Balibia xuất hiện rồi bỏ đi, cho đến suốt đêm hôm qua, tụi nó không thấy Chacha đâu, mặc dù Suku sục sạo khắp nơi và gào khản cả giọng. Chắc con khỉ tinh quái này cố tình trốn trong các bụi cây và tờ mờ sáng, nó đã nấp sẵn trên mái nhà để bất ngờ phóng lên lưng ngựa khi hai con phi mã của Yan Dran bắt đầu cất vó.
Nhưng Nguyên không có cơ hội nghĩ ngợi lâu hơn. Con ngựa bạch thình lình chồm lên rồi bắt đầu phóng giật cục như gặp phải ổ gà khiến Nguyên một lần nữa lại mọp xuống, nơm nớp tóm lấy chòm lông bờm trước mặt, tay kia ôm chặt Kăply vào người, cứ thon thót sợ bạn mình bất thần văng ra.
Đã vậy, con ngựa bạch đột nhiên quay ngang và xoay tít, mỗi lúc một nhanh, như thể rơi vào giữa cơn lốc xoáy. Nguyên nhắm nghiền mắt, cảm thấy một nỗi khϊếp hãi đang xuyên thẳng vào tim. Nó không biết phải làm gì trong hoàn cảnh này, hai tay bận bịu, muốn gào lên nhưng không thể thốt được lời nào.