- Ông biết núi Lưng Chừng ở đâu sao? - K’Tub vọt miệng hỏi.
- Ta ư? - Yan Dran đột nhiên trở nên mơ màng, ông nói mà không nhìn K’Tub. - Thú thiệt là chính ta cũng không biết núi Lưng Chừng ở đâu.
Câu trả lời của nhà họa sĩ khiến bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau.
- Thế... thế... - Tam ấp úng - thế làm sao...
- Thế làm sao ông có thể đưa K’Brăk và K’Brêt đến đó được? - Bolobala sốt ruột nói tiếp câu nói dang dở của Tam.
Yan Dran như bừng tỉnh. Ông quét mắt qua những gương mặt đang nghệt ra nhìn ông rồi chỉ tay vô tấm tranh bên vách trái căn nhà:
- Tụi con nhìn bức tranh này nè.
Nguyên kinh ngạc khi nhận ra bức tranh này giống hệt bức tranh vẽ ngựa của thằng K’Brăk nó từng nhìn thấy ở đồi Phù Thủy. Chỉ khác là trong bức tranh này có tới hai con ngựa bạch. Hai con ngựa đang phi, bờm tung bay phất phới, vó cất cao, đặc biệt mỗi vó có một cặp cánh nhỏ ở hai bên.
Mua liếʍ môi, hồi hộp hỏi:
- Hổng lẽ đây là những con ngựa biết bay?
- Đúng thế. - Yan Dran gật đầu. - Chính chúng sẽ đưa K’Brăk và K’Brêt đến núi Lưng Chừng. Ta không biết hòn núi này ở đâu nhưng chúng thì biết rõ.
Kan Tô gãi gáy:
- Nhưng đây chỉ là tranh vẽ...
Yan Dran lừ mắt nhìn Kan Tô, cắt ngang:
- Chà, thằng nhóc này. Hổng lẽ con không biết Yan Dran là ai? Hổng lẽ con thiệt tình không biết trùm Bastu tìm hết cách này đến cách khác đe dọa ta để mong ta tiết lộ bí quyết gì sao?
Yan Dran cầm bức tranh ngựa xoay ra ngoài cửa, khẽ phất tay áo một cái. Trước sự sửng sốt của bọn trẻ, từ trong bức tranh, hai con ngựa phi ra, phóng ào qua cửa, đánh một vòng quanh bãi cỏ rộng, ngửa mặt lên trời hí vang, rồi bất thần tung vó bay vọt lên không.
Chúng bay càng lúc càng cao, những chiếc cánh nhỏ ở bốn vó vẫy nhịp nhàng trong ánh hoàng hôn, trông giống như những cánh bồ câu đang bay theo vó ngựa.
Yan Dran thả tay ra, bức tranh lập bập quay về vị trí cũ và bọn trẻ tròn mắt thấy đó chỉ là một tấm vải trống trơn.
Nguyên chợt buột miệng “à” lên một tiếng, nhớ ngay đến những bức tranh quái dị của thằng K’Brăk. Hôm đó, K’Brăk vẽ tất cả là ba bức. Một bức vẽ ngựa, một bức vẽ rồng, bức cuối cùng vẽ thầy nó. - họa sĩ Yan Dran. Nhưng do trình độ của K’Brăk có hạn, những sinh vật trong tranh không thoát hẳn ra ngoài được. Con ngựa bạch ló ra được cái đầu, con rồng chỉ quẫy được nửa khúc trên, còn họa sĩ Yan Dran thì thò ra được mỗi cánh tay cầm gươm. “Thầy tao khen tao vẽ đẹp, nhưng ổng bảo tao phải học thêm ít nhất là hai trăm năm nữa họa may mới được phân nửa trình độ của ổng”. K’Brăk nói câu này lúc ngồi vẽ trên sườn đồi Phù Thủy, Nguyên từ từ nhớ lại. Lúc Nguyên và Kăply sợ xanh mặt khi thấy con ngựa bạch thò đầu ra khỏi bức tranh, K’Brăk lại trấn an: “Tụi mày yên chí đi. Trình độ của tao chưa thể khiến các hình vẽ thoát hẳn ra ngoài”. Lúc đó, Nguyên chưa hiểu hết những gì thằng K’Brăk nói.
Bây giờ thì Nguyên đã hiểu. Và nó ngước nhìn họa sĩ Yan Dran, vờ cất giọng buồn bã:
- Thầy ơi, chắc con phải học thêm hai trăm năm nữa may ra mới được phân nửa trình độ của thầy.
- Cái đó là ta nói cho vui thôi. - Họa sĩ Yan Dran mỉm cười. - Nếu con cố gắng, ta nghĩ chừng vài năm nữa con cũng có thể làm được như ta.
Ông đưa mắt nhìn Kăply đang nằm trên chiếc ghế dài kê sát vách, tặc lưỡi:
- Ta cũng biết K’Brêt bị trúng độc của sứ giả Basil. Nhưng nếu thằng bé chưa chết thì nó vẫn phải có bổn phận đến núi Lưng Chừng.
- Thế còn tụi con, thưa ông? - K’Tub thấp thỏm hỏi, cái cảm giác sắp sửa bị bỏ rơi khiến bụng nó lạnh ngắt. - Tụi con cũng cùng đi với anh K’Brăk và anh K’Brêt chứ?
Một tràng tiếng hí vυ't lên ngay trước nhà cắt ngang câu chuyện. Mọi người quay ra đúng lúc hai con ngựa phi qua cửa. Bọn trẻ hoảng hốt thót bụng lại và vội vàng nhắm tịt mắt, sau này nghĩ lại tụi nó mới thấy đó là chuyện đại ngu vì khi nhắm mắt dĩ nhiên tụi nó hổng thấy được hai con ngựa đã chui vào lại trong bức tranh như thế nào.
K’Tub ngắm hai con ngựa lúc này đã yên vị trong tranh, vẫn với tư thế cũ không sai một mảy, rồi ngước nhìn Yan Dran, thắc mắc khi nãy vẫn đang lấp đầy miệng nó:
- Thế nào hở ông? Tụi con sẽ đi đến núi Lưng Chừng chứ?
- Không được đâu, con trai. - Họa sĩ Yan Dran gõ gõ thanh gươm vào lòng bàn tay, lắc đầu nói. - Tất cả tụi con phải ở nhà. Chỉ có chiến binh giữ đền mới được phép đi đến đó thôi.
- Con cũng không được đi hả ba? - Thằng Yan Jik ré lên bất bình, nãy giờ nó vẫn ngồi thu lu đằng góc nhà với lão Imđi.
- Im đi, Yan Jik! - Lão quản gia bắn tia nhìn răn đe vào mặt thằng oắt, nạt. - Trước tiên con phải tự hỏi xem con có phải là chiến binh giữ đền không đã!
- Lão im đi thì có! - Thằng Yan Jik đổ quạu. - Tôi có hỏi lão đâu!
Lão Imđi bật lên khỏi ghế như cái cập kênh thình lình bị chổng một đầu.
- Mày nói gì, nhóc? - Lão sùi bọt mép, giận đến mức nửa mặt bên trái đỏ ửng còn nửa mặt bên kia vàng khè. - Hổng lẽ mày không hỏi thì tao không được răn dạy mày sao?
Tính nết thằng Yan Jik hóa ra giống hệt K’Tub. Nó cũng đứng phắt dậy, gần như ngay lập tức, mắt lóe lên thứ ánh sáng điên tiết và chĩa thẳng cây cọ vẽ vào người lão quản gia, mặt khùng khùng:
- Lão muốn chơi tay đôi với tôi hả?
Trong khi lão Imđi tái mặt, mắt nhìn chòng chọc cây cọ trên tay thằng oắt, hai tay lật đật giữ chặt lưng quần thì họa sĩ Yan Dran đập thanh gươm đánh chát vào cây cột tròn giữa nhà, xẵng giọng:
- Yan Jik, con có thôi cái trò thô bỉ đó đi không!
Mặt ông phừng phừng:
- Con đi kiếm hai anh em Pôcô, Pôca về đây ta bảo. Ta giữ hai đứa nó ở lại đây cho con có bạn chớ đâu phải để chúng bày trò bá láp cho con hả.
Yan Jik không dám cãi lại ba nó, mặc dù có thể thấy nó là thằng nhóc cực kỳ bướng bỉnh. Nó đùng đùng đi ra cửa, mặt hầm hầm như sắp sửa gϊếŧ người. Đi ngang qua chỗ Nguyên ngồi, nó tung chân đá đánh “binh” một cái vào bức tranh con rùa, sém tí nữa bức tranh đã rách toạc.
Nhưng Yan Jik vừa thò chân ra khỏi cửa, mọi người ngạc nhiên thấy nó hấp tấp rụt trở vô. Chưa ai kịp hỏi, những cái miệng đã há hốc khi thấy đằng sau Yan Jik là một chòm râu dê đang chĩa vô người nó, trông đe dọa như mũi súng sẵn sàng nhả đạn.
- Hé hé hé.
Thám tử Eakar chưa bước vô cửa đã cất tiếng cười quen thuộc.
- Ủa, bọn nhóc ngươi làm gì mà dồn cục ở nhà lão Yan Dran thế? - Nhà thám tử trố mắt nhìn bọn trẻ, cây gậy phép suýt tuột khỏi tay vì bất ngờ.
Như hình ảnh Nguyên vẫn thấy, sau lưng Eakar là ba phù thủy đeo huy hiệu Cục an ninh. Một phù thủy tiến lên nói:
- K’Brăk và K’Brêt nhà K’Rahlan chuẩn bị đến núi Lưng Chừng, thưa ngài.
- À, ta nhớ rồi. - Thám tử Eakar vung vẩy cây gậy phép. - Nhưng dù như vậy, ta cũng không thể không hỏi tội lão Yan Dran.
Eakar quét mắt một vòng qua các bức tranh, không giấu vẻ soi mói, cuối cùng ánh mắt dò xét của ông dừng lại trên khuôn mặt của chủ nhà, nhếch mép hỏi:
- Ông biết tôi chớ, ông Yan Dran?
Họa sĩ Yan Dran vẫn nín thinh kể từ khi bọn người lạ bước vào nhà. Nghe nhà thám tử hỏi, ông khẽ động đậy thanh gươm trên tay:
- Ở xứ Lang Biang đại danh của ngài như sấm rền, thưa ngài Eakar.
Thám tử Eakar không biết Yan Dran đang nhạo báng mình. Ông toét miệng cười, mặt nở ra:
- Hân hạnh, thiệt là hân hạnh.
Đang vui vẻ, mặt ông chợt cau lại, nụ cười thoắt biến mất:
- Vậy thì chắc ông cũng biết tôi đến đây dĩ nhiên là chẳng đem lại điều gì tốt lành cho ông.
Yan Dran nhún vai:
- Tôi cũng nghĩ thế. Nhiều người nói, cũng như bệnh dịch, ông không có thói quen đem lại niềm vui cho người khác.