Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 60

Nguyên sè sẹ đặt Kăply xuống đất, quay nhìn tụi bạn:

- Yan Dran không dám ra tay, nhưng tụi mình có thể liều mạng với Tam phù thủy. Chỉ cần Yan Jik thoát khỏi sự kềm chế của Hắc tinh tinh trong lúc lộn xộn, Tứ bất tử nhất định sẽ can thiệp.

Hắc tinh tinh hoàn toàn bất ngờ khi thấy bọn trẻ chia ra bao vây bọn chúng vào giữa. Chúng liếc nhau như hội ý rồi quay nhìn đối phương, đôi mắt bắt đầu phát ra thứ ánh sáng lập lòe như ma trơi.

- Tụi con lui ra đi. - Yan Dran quát lớn. - Tụi con không phải là đối thủ của bọn chúng đâu.

Lúc này Nguyên bị kích động đến nỗi không buồn để ý đến lời cảnh cáo của Yan Dran, vẫn chằm chằm dán mắt vào mặt Hắc tinh tinh, tay từ từ giơ ra phía trước, đầu cố nhớ lại những câu thần chú chiến đấu đã học.

- Đã đến nước này thì bọn anh cũng đành phải vào cuộc thôi!

Tiếng Masari vang lên và gần như cùng lúc, ba chiếc áo đỏ như ba con chim lửa từ bờ suối bên kia bay vọt sang và đáp xuống bên cạnh Hắc tinh tinh.

- Xin lỗi tụi em nhé. - Pila nói, tay chĩa chiếc gậy sừng hươu về phía bọn trẻ.

- K’Brăk, con cãi lời ta sao? - Yan Dran lo lắng và giận dữ rít lên. - Làm sao mà tụi con...

Hai vệt sáng một xanh một trắng từ xa lao tới như hai tia chớp cắt ngang câu nói của Yan Dran. Chưa ai kịp nhìn thấy đó là thứ gì, thì hai vệt sáng đã phóng thẳng vào người Hắc tinh tinh, nhanh không tưởng.

Tam phù thủy Hắc tinh tinh tái mặt, vừa kịp né qua một bên đã nghe vang lên những tiếng “phựt, phựt”.

Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, ba con hắc xà trên tay Hắc tinh tinh rũ xuống như ba sợi dây bị đứt, nhùng nhằng một lát rồi rớt bộp xuống đất, nằm cứng đờ.

- A!

Bọn Hắc tinh tinh la lên, hấp tấp vươn tay ra định tóm thằng Yan Jik vừa thoát khỏi ba sợi dây trói thì hai tiếng huýt sáo một bổng một trầm đã vang lên từ xa.

Như nhận được hiệu lệnh, hai vệt sáng nhanh nhẹn chia ra hai bên, cuốn lấy tay phải và tay trái của Yan Jik, rồi “véo” một tiếng, mang thằng oắt bay đi, nhanh đến mức khi Yan Jik đã mất hút rồi, ba cánh tay khẳng khiu của Tam phù thủy Hắc tinh tinh vẫn còn lơ lửng giữa khoảng không như ba nhánh cây khô.
Chương 19: Họa sĩ Yan Dran
Nguyên quay sang Suku, bắt gặp thằng này cũng đang đưa mắt nhìn mình. Bốn con mắt nhìn nhau trừng trừng, sửng sốt và ngờ vực, rồi như không nén được hai cái miệng cùng bật kêu lên:

- Thanh xà bạch xà!

Masari giật mình một cái rồi khẽ cúi đầu lẩm bẩm:

- Đúng rồi! Là thanh xà bạch xà!

- Ha ha ha! - Từ đâu đó, tiếng cười của tổng quản lâu đài Sêrôpôk chợt vang lên, đầy châm biếm. - Hắc tinh tinh, thành thật chia buồn với bọn ngươi nha! Luyện lại ba con rắn khác chắc không dễ chút nào chứ hả?

Hắc tinh tinh ủ rũ nhìn ba xác rắn cứng quèo, vẻ mặt đau khổ và mất mát. Phải mất một lúc lâu, cả ba mới nhấc mắt lên khỏi những con rắn thân yêu, ngoảnh đầu nhìn ra xa, giận dữ gào lên:

- Pôcô, Pôca! Đồ mất dạy! Tụi bay ra đây!

Hắc tinh tinh gào to đến mức ba chiếc mũi lệch rung rinh như sắp rớt.

Nhưng mặc cho bọn chúng gào thét, Pôcô và Pôca vẫn im ru. Hắc tinh tinh vẫn nhìn chằm chằm về phía mà bọn chúng tin là cặp ma song sinh đang ở đó, răng nghiến ken két, cơn phẫn nộ làm những chiếc áo chùng đen phồng lên như sắp phát nổ.

- Thôi, chúng ta về đi. - Masari chống cây gậy sừng hươu xuống cỏ, thở dài nói.

- Về? - Phù thủy Hắc tinh tinh đứng bên trái quay phắt sang Masari, mắt lóe lên rờn rợn. - Ngươi điên rồi hả, Masari? Ta chưa từng biết có lần nào Tam phù thủy rút lui khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.

- Thiệt vậy sao? - K’Tub nói, giọng châm chọc. - Vậy mà tôi tưởng lúc ở lâu đài K’Rahlan mấy ông đã chạy vắt giò lên cổ khi nhìn thấy cấm lệnh của Balibia chớ?

Gương mặt trơ như gỗ của Hắc tinh tinh đột nhiên rung động. Cả sáu ánh mắt rọi thẳng vào mặt K’Tub như muốn dùng tia nhìn gϊếŧ chết thằng oắt cho rồi.

- Ngươi tưởng bọn ta sợ Balibia ư? - Phù thủy đứng giữa cười khảy. - Hừm, nếu ngươi là thằng nhóc có đầu óc thì ngươi phải biết là bọn ta không muốn đối địch với tả hộ pháp của phe Hắc Ám.

- Thằng cha Balibia đó cũng chẳng ra gì. - Phù thủy đứng bên phải nhún vai, cất giọng rin rít. - Nếu bọn nhóc lâu đài K’Rahlan còn sống sờ sờ ra đây thì chắc là gã Mustafa cũng đang nhởn nhơ ở đâu đó. Hừm!

Pila mân mê chuỗi cườm trên cổ, chép miệng:

- Nếu bọn ngươi không về thì bọn ta đi trước à.

- Pila! - Phù thủy đứng giữa hét lên điên tiết. - Bọn ngươi làm ăn cái kiểu gì lạ vậy hả? Nếu vậy thì đừng nhận tiền của người ta...

- Ngươi đúng là ngu như heo. - Pila cáu kỉnh quát lại. - Chúng ta nhận tiền là để đối phó với người sống chứ đâu phải để đối phó với người chết. Làm sao chúng ta gϊếŧ được hai thằng nhóc Pôcô, Pôca khi mà tụi nó đã chết ngắc từ đời kiếp nào rồi. Hừm, ngay cả chạm vào chúng cũng không được nữa là.

Lý lẽ của Pila làm Hắc tinh tinh cứng họng. Phù thủy đứng giữa sững sờ một thoáng rồi ngửa mặt lên trời, cười ghê rợn:

- Thiệt tức chết đi được! Ta sẽ kiện vụ này lên Hội đồng Lang Biang, yêu cầu họ cách chức ngay tên thối tha nào cai quản hồ Ma. Làm sao mà để cho hai con ma nhóc sẩy ra ngoài đi quậy lung tung như vậy được chớ!

Hắn giận quá, thân hình cao lêu nghêu run bần bật, ngực áo phồng lên xẹp xuống như đang lận trong người một cái ống bơm.

- Về thì về! Cuối cùng, hắn rên lên, bất lực và phẫn nộ. Và gần như ngay lập tức, cả ba biến mất.

Masari quay sang bọn trẻ, vẫy cây gậy sặc sỡ thay cho lời chào:

- Bọn anh đi trước nhé. Hẹn gặp lại.

- Im đi! - Lão quản gia vừa quát vừa vung khúc xương trắng về phía các chàng trai Bạch kỳ lân. - Tốt nhất là bọn ngươi đừng bao giờ để cho ta thấy mặt nữa!

Lão Imđi chỉ nói để xả cơn giận, chứ lão cũng thừa biết lời nói của lão rơi tõm vào khoảng không: Ai cũng thấy Tam phù thủy Bạch kỳ lân đã không còn ở đó nữa.

***

Căn nhà của họa sĩ Yan Dran tranh vẽ treo la liệt, ngợp cả mắt. Các vách kín tranh, bức này chồng lên bức kia, có nhiều bức thõng xuống từ trên nóc nhà. Có thể thấy Yan Dran không vẽ gì khác ngoài những con vật. Bọn Nguyên nhìn quanh, có cảm giác tụi nó đang lạc vào trong một vườn thú, rờn rợn vì đó là những con thú sổng khỏi thiên nhiên; trong tranh của Yan Dran không có một cái cây nào.

Trong khi Nguyên tò mò ngắm một con rùa đang bơi một cách sống động trong bức tranh ở sát cùi tay nó, Yan Dran đã cất giọng trầm trầm:

- Tụi con đã làm ta vô cùng cảm động. Chà, - ông đưa tay quẹt mũi để chặn lại một tiếng khịt - không phải ai ở xứ Lang Biang này cũng dám công khai đối địch với Tam phù thủy đâu.

Ông cúi xuống Nguyên, ân cần hỏi:

- Con ốm như thế nào hả K’Brăk?

- Thưa thầy... - Nguyên ngập ngừng - theo như người ta nói, con và K’Brêt bị trúng lời nguyền Tan xác của Buriăk. Bây giờ ký ức của tụi con đã mất sạch.

Yan Dran cúi xuống thấp hơn nữa, chóp mũi của ông suýt quét vào chỏm tóc của đứa học trò:

- Thế những gì ta đã dạy cho con?

- Con cũng đã... quên hết, thưa thầy. - Nguyên đáp bằng giọng biết lỗi.

Yan Dran xộc tay vào mái tóc rối bù và đứng thẳng người lên.

- Không sao. - Ông thở đánh thượt. - Từ từ rồi ta sẽ dạy lại cho con.

Ông đưa mắt nhìn một lượt những đứa trẻ trước mặt:

- Hôm nay tụi con đi đến núi Lưng Chừng phải không?

- Dạ, - Nguyên ngạc nhiên - thầy biết rồi hả thầy?

- Ta đã được giáo chủ Ama Êban thông báo. - Giọng ông chuyển qua nghiêm trang. - Ta biết con và K’Brêt đã được chọn là chiến binh giữ đền đời thứ ba. Chủ trương của giáo phái Madagui từ xưa đến nay là luôn luôn ủng hộ các chiến binh giữ đền. Hơn nữa, đưa các chiến binh giữ đền đến núi Lưng Chừng là nhiệm vụ mà Hội đồng tối cao xứ Lang Biang đã giao cho ta.