Nguyên ngước bộ mặt buồn bã nhìn tụi bạn, chép miệng nói:
- K’Brêt đã mê sảng rồi.
- Còn mày, Nguyên à. - Kăply tiếp tục lảm nhảm, mắt khép hờ. - Tao nghĩ cuối cùng mày và các bạn cũng sẽ chiến thắng được trùm Bastu, đem lại yên bình cho xứ Lang Biang...
- Ờ. - Nguyên rầu rĩ đáp, tay vuốt ve vai bạn.
- Mày biết lúc này tao đang nhớ gì không Nguyên? - Không đợi Nguyên hỏi lại, Kăply mở bừng mắt ra, long lanh nhìn bạn. Như có một nguồn năng lực vô hình vừa trút vào người nó, Kăply hổn hển tuôn một hơi. - Lúc này tao đang nhớ da diết ngôi nhà của tao. Tao nhớ từng bụi cây, từng viên gạch. Tao nhớ từng đồ vật trong nhà tao, Nguyên à... Tao biết mẹ tao cất thức ăn gì ở đâu... Tao còn biết ba tao giấu cây roi ở chỗ nào. Tao biết nhưng tao không cần phải liệng đi. Cần gì liệng cây roi đi, phải không Nguyên? Hễ ba tao cầm cây roi lên là tao chạy. Hì hì, tao chạy qua trốn bên nhà mày...
Đang nói, Kăply bỗng thốt lên một tiếng gì như tiếng nấc, ngực đột ngột xẹp đi. Tụi bạn đều thấy nó cố nhướn mắt lên mà không được, miệng phều phào:
- Tao chết rồi... mày nhớ đem xác tao về làng Ke nha... Mày hứa đi, Nguyên!
- Tao hứa. - Nguyên đáp mà nước mắt chảy dài xuống cằm, nhỏ tong tong trên mặt Kăply.
Không rõ có nghe thấy lời hứa của bạn hay không mà trên môi Kăply phảng phất một nụ cười mơ hồ. Đó có lẽ là nụ cười cuối cùng Kăply dành cho đám bạn thân yêu của nó. Sau khoảnh khắc đó, nó bất thần gục hẳn đầu xuống, cằm tì lên ngực và ở tư thế đó, nó lặng lẽ đi vào thế giới mà nó chưa biết nhưng chắc là rất âm u và lạnh lẽo.
- K’Brêt! K’Brêt! - Mua nhào hẳn xuống, hai tay bưng lấy mặt Kăply, khóc nấc.
Như nghe pháo hiệu, cả bọn lăn ra khóc như mưa như gió. Những cõi lòng dậy sóng nhưng cố nén, bây giờ như bị vỡ đê, òa ra thảm thiết và tức tưởi.
- Trời ơi! - K’Tub vừa gào lên vừa đấm ngực binh binh.
Ngay cả Nguyên, đứa cứng rắn và giỏi kềm chế nhất trong bọn, cũng như kẻ mất hồn. Nó ôm chặt xác Kăply, cắn môi bật máu, cố nuốt tiếng khóc vào ngực, nhưng như thế nó càng có vẻ như sắp ngất đi.
Ở tảng đá xa xa, con Chacha ngồi thu lu một đống, không nhảy nhót, cũng không khọt khẹt. Trông nó như một con khỉ đá.
Đám đông lúc này bu đông nghẹt chung quanh bọn trẻ. Họ đứng vòng trong vòng ngoài, tò mò hỏi ba thằng Tam chuyện gì đã xảy ra và khi nghe ông giải thích, những bộ mặt liền thuỗn ra. Có thể đọc thấy tâm trạng của họ qua vẻ xúc động bùi ngùi, nhiều người không giấu vẻ thương tâm trong khi những người khác lắc đầu bất lực. Có không ít siêu phù thủy trong số họ nhưng khi nghĩ đến nọc độc của con basilic, mặt ai nấy bất giác se lại.
Trên cái nền của những tiếng rì rầm bàn tán nghe giống như một điệu nhạc tang đơn điệu và ảo não, Nguyên vẫn gục đầu trên xác bạn, trông nó lúc này cũng rất giống một xác chết, vai thõng xuống, lưng cong vòng và những nét nhàu trên mặt nó hằn sâu đến mức tưởng như có thể sờ được.
Những đứa bạn nó cũng có vẻ không tha thiết gì đến cuộc hành trình dang dở. Cái chết bất ngờ của Kăply khiến tụi nó đột ngột cảm thấy chuyến đi như mất hết ý nghĩa, thậm chí cuộc sống cũng trở nên trống vắng và cực kỳ tẻ nhạt. Ngồi chầu chung quanh thân thể bất động của Kăply, bọn trẻ nấc những tiếng nấc cuối cùng và đưa những cặp mắt đã tắt hết ánh sáng nhìn đi đâu đó, và thiệt khó mà nói nhìn đi đâu.
Cuối cùng, Nguyên vẫn là người đầu tiên thoát ra ngoài rìa của cơn mụ mị. Nó xốc Kăply trên tay, nặng nhọc đứng lên và buồn bã đưa mắt nhìn những gương mặt vô hồn của tụi bạn, cắn môi nói:
- Chúng ta đi!
- Đi ư? - Mua đờ đẫn ngước nhìn Nguyên, giọng ngơ ngác như người mộng du. - Đi đâu, K’Brăk?
Nguyên cười khổ:
- Chúng ta tiếp tục đi đến núi Lưng Chừng, Mua à.
- Đi đến núi Lưng Chừng ư? Để làm gì? - Mua rên lên, đau đớn.
Suku đưa tay quẹt nước mắt:
- Sao lại để làm gì, chị Mua! Đó là ước nguyện của anh K’Brêt mà.
- Ờ, vậy thì đi.
Mua đáp, thờ ơ và máy móc, vẫn chưa tỉnh trí và lồm cồm đứng lên.
Những đứa khác cũng cố nhấc mình khỏi nỗi đau, lục tục nhỏm dậy.
Nguyên ẵm Kăply trên tay thất thểu đi trước, tụi bạn nó và con Chacha sắp hàng một lủi thủi theo sau, sau nữa là hàng người rồng rắn nối đuôi, tất cả như một đám tang, nghiêm trang và lặng lẽ xuôi theo con đường dốc đổ xuống công viên xanh của thung lũng Plei Mo.
Nguyên lầm lũi lê bước, thỉnh thoảng đưa tay vuốt mắt bạn, lòng đau như cắt. Nó không bao giờ nghĩ rằng có ngày Kăply sẽ vĩnh viễn chia tay nó, lại trong một hoàn cảnh như thế này. Tuy không nói ra miệng như Kăply, nhưng ngày nào Nguyên cũng nhớ về làng Ke. Đêm đêm, nó luôn luôn thấy ngôi làng thân yêu của nó hiện ra trong giấc mơ. Nó gặp lại những người thân, bạn bè và sung sướиɠ trò chuyện với họ.
Thực lòng thì Nguyên không tin là tụi nó sẽ mãi mãi ở lại xứ Lang Biang này, mặc dù càng ngày nó càng yêu quí và cảm thấy gắn bó với con người ở đây. Nó yêu Êmê, Păng Ting, Suku, K’Tub và đám bạn trên trường, kể cả những đứa như thằng Steng cũng gây cho nó nhiều thiện cảm. Nó yêu bà Êmô tốt bụng, yêu tình cảm và cách xử sự của bà mà theo nó thì giống hệt những bà mẹ ở làng Ke của nó, yêu thằng Đam Pao nhiều chuyện, con Chơleng ít lời. Nó yêu thầy N’Trang Long thông thái và hóm hỉnh, yêu thầy Haifai, cả người-vợ-hai-trong-một của thầy, yêu cô Kemli Trinh, thậm chí cả mụ Gian và lão Chu nó cũng không thấy có lý do gì để nó không yêu. Nó cũng yêu lão Alibaba tội nghiệp lẫn gã tài xế Mustafa nhát như cáy của lão. Và cả thám tử Eakar nữa, máy móc nhưng rõ ràng là người tốt...
Nhưng dù vậy nó vẫn nghĩ nó và Kăply sớm muộn gì cũng sẽ trở về làng Ke. Khi nó và Kăply đột ngột trở về, cả làng sẽ vui mừng và đón tiếp tưng bừng ra sao há? Nó thường cố hình dung cảnh đó trong đầu bằng cách tưởng tượng một hình ảnh thật hoành tráng rồi xóa đi để sau đó dựng lên một cảnh ít hoành tráng hơn nhưng theo nó là cảm động hơn rồi sốt ruột mong đến ngày trở về để xem cảnh đó diễn ra có đúng như nó nghĩ không.
Nhưng bây giờ thì Nguyên đâm sợ hãi khi nghĩ đến chuyện quay về làng. Nó sợ mẹ của Kăply sẽ không chịu đựng nổi khi thấy nó lếch thếch quay về với cái xác lạnh giá của con bà trên tay. Mà nếu Kăply chết rồi thì mình còn quay về làm gì nữa? Nguyên lẩn thẩn nghĩ, nước mắt lại ứa ra.
- Rẽ phải, các con. - Tiếng một người đàn ông nói. - Rẽ phải là ra khỏi cái thung lũng thổ tả này.
Nguyên không biết đó là tiếng nói của ai, cứ theo âm thanh lăn tăn trong tai mà liêu xiêu quẹo sang con đường nhỏ kế hồ nước phủ đầy hoa tím.
Đầu óc trống rỗng, nó cũng không nhớ là nó đã ra khỏi thung lũng Plei Mo như thế nào, chỉ biết khi ngẩng đầu nhìn lên, nó ngẩn ngơ thấy bầu trời như thấp xuống, những đám mây xỉn màu vì phản chiếu những vách đá đen bên dưới và nó như nghe rõ tiếng nước réo ùng ục trong bụng những đám mây.
Lát sau thì mưa xuống.
Chương 16: Chiếc mặt nạ thần hộ mệnh
Mưa rất lớn, chẳng mấy chốc làm xuất hiện những con suối nhỏ róc rách giữa các khe đá. Nhưng bất chấp mưa quất rát mặt rát mày, đám người hồi sinh từ những pho tượng vẫn nôn nao trở về nhà. Một số độn thổ, số khác đi bằng chổi bay, còn một số đông hơn sẵn sàng rảo bước trong mưa để được xúc động nhìn ngắm cảnh vật dọc đường đi.Ba thằng Tam kéo tay nó:
- Về thôi, con.
- Ba về trước đi. - Tam gỡ tay khỏi tay ba nó. - Con phải đi cùng các bạn.
Nguyên quay nhìn Tam, nghiêm mặt:
- Mày về đi, Tam.
- Không. - Tam nghiến răng. - Tao không về.
- Nhưng tao không muốn mày đi theo. Cả Kan Tô, Bolobala và Mua nữa. Tất cả về hết đi!