Chuyện Xứ Lang Biang 3: Chủ Nhân Núi Lưng Chừng

Chương 48

Suku không thét bảo tụi bạn chạy, nhưng khi thấy tất cả hoảng loạn phóng đi, nó cũng quýnh quíu đeo kiếng vô rồi co giò chạy theo.

- Anh Tam. - Suku la lớn khi thấy Tam cùng Kăply tụt lại phía sau. - Kiếng của anh nè!

Nó lôi cái kiếng trong túi ra ném về phía Tam.

Tam quay lại, vừa chộp được cái kiếng đã vấp chân vào mô đá ngã giúi giụi. Kăply chạy phía sau, vướng chân vào Tam cũng ngã lăn theo.

Suku đánh vội mắt ra sau, hãi hùng khi thấy một con rắn lớn, toàn thân vàng khè, đập cánh như chim ngó thiệt là quái đản, đang vun vυ't phóng tới, quyết liệt và hung hãn, chiếc họng đỏ như máu đang há rộng và cặp mắt trên trán nó, ngay dưới cái mào đỏ tươi như mào gà, chiếu ra những tia sáng trắng như bắn ra từ mỏ hàn. Mặc dù đã đeo cặp kiếng-chống-hóa-đá, Suku vẫn thấy ruột gan mình đang bị sự sợ hãi tóm lấy và xoắn mạnh, đau đến ngất xỉu. Nó không dám nhìn con basilic[i], nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía Tam và Kăply, cuống quýt đỡ hai bạn dậy.

Nhưng dường như mọi cố gắng đã trở nên quá muộn.

Kăply vừa lồm cồm bò lên, chưa kịp dợm chân, đã nghe “phụp” một tiếng, bắp đùi nhói lên như bị một chiếc dùi nóng đâm vào, bỏng rát, lại ngã lăn ra.

Suku chĩa tay vào con basilic, quýnh quíu hét vang, lưỡi quíu lại:

- Giơ tay lên! À quên, bất di bất dịch!

Suku bị cả hai câu thần chú của mình cùng lúc đánh trúng, hai tay giơ cao khỏi đầu, đôi chân hóa thành hai khúc cây, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo và miệng vẫn nói được.

- Anh Tam! Đeo kiếng vào ngay! - Nó kinh hoàng thét lên khi thấy con basilic đang quay sang chuẩn bị tấn công Tam.

Như một cái máy, Tam vội đưa kiếng lên mắt. Thấy cái kiếng trong tay chỉ có một tròng, nó sửng sốt liếc mắt xuống, điếng hồn phát giác đó là chiếc kiếng tròn soi mặt chứ không phải kiếng đeo mắt.

- Đeo đi! - Thấy Tam chần chừ trong khi con basilic vỗ cánh phành phạch và ngóc cao đầu sắp sửa mổ xuống, Suku hét giật, hoàn toàn chưa nhận ra sự nhầm lẫn tai hại của mình.

Nghe Suku hét, Tam lại luống cuống đưa kiếng lên, chỉ để che mặt, hoàn toàn theo bản năng, mắt nhắm tịt, phản xạ của người không đủ can đảm nhìn thẳng vào lưỡi hái của tử thần.

Tam đứng trơ ra đó, không thấy gì, không nghĩ gì, thiệt sự thì muốn nghĩ cũng không được - những ý nghĩ đã bị sự bấn loạn vắt hết khỏi đầu óc của nó rồi. Tam chỉ đứng chờ chết.

Suku thì nghĩ Tam đã chết rồi, hoặc cũng đã hóa đá rồi. Thằng bạn nó hoàn toàn bất động.

Nhưng rồi nó ngạc nhiên thấy Tam khẽ nhúc nhích, thoạt đầu là hai cánh tay rồi hai cẳng chân, rồi đến vai và cổ, cuối cùng he hé mắt ra.

Trước mặt Tam, con basilic vẫn cất cao đầu, cánh xòe ra, miệng há rộng bày những chiếc răng nhọn hoắt, nhưng không hiểu sao không mổ xuống.

Tư thế đe dọa của con rắn vipe khiến Tam vừa nhìn thấy đã lại nhắm nghiền mắt, cảm thấy xương sống trôi đâu mất, chỉ muốn sụm xuống.

Đứng ở một góc nghiêng, lại xa hơn, tính mạng không nguy hiểm, Suku bình tĩnh hơn Tam. Nó thấy rõ ràng con basilic đã thình lình trơ ra, cứng đờ một cách kỳ lạ, rất giống một gốc bonsai được uốn khéo, điều đó khiến miệng nó há ra và nếu không cố mấp máy môi để lấy cảm giác rất có thể quai hàm nó cũng y chang quai hàm con basilic.

Lúc Suku hét bảo thằng Tam đeo kiếng vào, bọn Nguyên, Êmê lập tức phát giác ra Suku, Kăply và Tam rớt lại phía sau. Chúng quýnh quáng quay lại, càng hoảng vía hơn khi thấy con basilic quăng mình tới trong khi Tam và Kăply đã ngã.

Rồi một cú mổ, rồi con basilic thốt nhiên treo mình lơ lửng trên không, tụi nó chứng kiến tất cả những chuyện nghẹt thở đó như trong một cuốn phim được chiếu với tốc độ nhanh, cảm xúc không theo kịp, chính xác hơn là cảm xúc hoàn toàn tê liệt.

Vừa tới nơi, Nguyên, Mua và K’Tub cuống cuồng đâm bổ xuống chỗ Kăply, không kể gì đến con basilic có thể thức dậy bất cứ lúc nào.

- K’Brêt!

- Anh K’Brêt!

Kăply không trả lời, vẫn nằm sấp mặt xuống con đường hẹp, như đã ngất đi.

Mặt méo đi vì lo lắng, Nguyên và Kan Tô lóng ngóng lật ngửa Kăply dậy và đỡ nó ngồi lên. K’Tub nhảy tưng tưng bên cạnh, mắt dán chặt vào ông anh đang mê man, rối rít lặp đi lặp lại:

- Anh K’Brêt! Anh K’Brêt!

Nước mắt trên mặt tụi con gái đã bắt đầu chảy quanh. Trong khi Êmê, Bolobala và Păng Ting thút thít thì Mua nắm chặt tay Kăply:

- Tỉnh lại đi, K’Brêt.

Thằng Tam, đã ra khỏi cơn hoảng hốt, bần thần cúi xuống Kăply, giọng bồn chồn:

- Bây giờ phải làm sao đi chứ!

Như nghe thấy Tam, Kăply khẽ cựa quậy và từ từ mở mắt ra. Nó nhìn tụi bạn, cười méo mó:

- Tụi mình còn sống hết... chớ hả?

- A, anh K’Brêt tỉnh rồi. - K’Tub reo hò. - Còn sống nhăn hết, anh K’Brêt.

Kăply thều thào:

- Con... con basilic...

K’Tub hào hứng:

- Hổng biết sao tự nhiên nó trơ ra như con rắn bằng gỗ...

Bọn trẻ ngước nhìn con basilic vẫn đang vươn mình bất động trên không, đôi cánh sặc sỡ như cánh gà trống của nó khiến cả đám bất giác thót bụng lại.

- Kỳ lạ thiệt! - Tam tặc lưỡi. - Đáng lẽ tao phải trơ ra mới đúng.

Nó chìa chiếc gương soi trong tay ra, mặt nhăn như bị:

- Tụi mày coi nè. Đang lúc thập tử nhất sinh mà thằng Suku lại đưa lộn cho tao cái kiếng này, có chết không chớ!

- A, em hiểu rồi! - Suku bất thần reo lên. - Con basilic đã bị hóa đá! Nó đã tiêu tùng rồi!

- Nó đã hóa đá? - Tam trố mắt nhìn thằng oắt.

- Đúng vậy, anh Tam! - Suku huơ tay đầy kích động. - Khi nãy lúc con basilic phóng tới, em thấy anh đưa cái kiếng này lên che mặt, đúng không?

- Ờ... ờ...

- Và anh đã quay mặt kiếng ra ngoài?

Tam gãi cổ, ngơ ngác:

- Cái đó thì anh... không nhớ.

- Chắc chắn là như vậy. - Suku hăng hái. - Con basilic đã nhìn vào gương và bị chính ánh mắt của mình trong gương làm cho hóa đá.

Păng Ting ngẩn ngơ:

- Có nghĩa con basilic bị hóa đá là do chính nó đã nhìn vào mắt nó?

- Đúng là vậy đó, chị Păng Ting. - Suku cười khì khì. - Không ngờ em đưa lộn kiếng cho anh Tam mà lại hóa hay!

Không đứa nào nghĩ cuộc đối đầu với con basilic lại kết thúc theo cái kiểu hổng giống ai như vậy. Tụi Êmê chưa kịp tung ra câu thần chú nào (tất nhiên là không tính hai câu thần chú lôm côm của Suku) thì con rắn vipe đã banh ta lông.

- May thiệt tình! - Kan Tô chép miệng, tay không ngừng chùi mồ hôi trán.

Tam ngó quanh, nơm nớp:

- Nhưng còn sứ giả thứ hai của trùm Hắc Ám. Chẳng lẽ hắn không hay con basilic đã bị ngủm?

Lời nhắc nhở của Tam khiến cả bọn nháo nhác.

- Ờ há. - K’Tub nói, môi giần giật. - Chúng ta còn chưa chạm trán với Basil.

- Ê, nhìn con basilic kìa!

Tiếng Bolobala vang lên đầy sửng sốt khiến cả bọn nhảy phắt ra sau, tim dộng binh binh.

Con basilic trước mặt đang động đậy khiến cả đống cẳng chân run bắn. Hổng lẽ nó không bị tác động bởi ánh mắt chết chóc của chính nó như Suku suy luận? Nguyên thấp thỏm nghĩ, đầu nhẩm lại mấy câu thần chú chiến đấu thầy Haifai đã dạy, hoàn toàn thiếu tự tin.

Trước vẻ mặt căng thẳng của bọn trẻ, con basilic không ngừng biến đổi: nó ngắn dần lại từng tấc một, lớp da nứt ra từng mảng, rụng lả tả. Ở trên đầu, cái mào hóa thành những lọn tóc xanh, cặp cánh biến thành hai tay, còn chỗ lẽ ra là cái đuôi bây giờ đột nhiên xuất hiện hai cẳng chân.

Cái quái gì thế nhỉ? Nguyên nhìn chằm chằm vào sự biến dạng kỳ dị của con rắn, hoang mang nhủ bụng. Trong nháy mắt, không còn con basilic nữa, thay vào đó là một mụ già da dẻ nhăn nheo, cặp mắt ti hí với sống mũi gồ cao đang đứng trong tư thế chồm người lên như định phóng tới.

- Mụ chính là Basil. - Suku nhẹ thở ra.

Tam há hốc miệng: