Ta Cùng Tả Sứ Có Cuộc Hẹn

Chương 50: Bồi Thường.

Lửa giận công tâm, Dịch Thuỷ Hàn rốt cuộc cũng không suy nghĩ được gì nữa, trực tiếp nâng gậy trúc, muốn tránh qua người Thẩm Phiêu Tuyết.

Chỉ là lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết lại đột ngột nhắm mắt hét lên một câu. Khiến không gian giống như đều bị nhấn nút tạm dừng :"Hắn là nhi tử của ta!"

Một câu này của Thẩm Phiêu Tuyết, tựa như sấm sét giữa trời quang, tạo nên địa chấn kinh khủng.

Không chỉ bản thân Dịch Thuỷ Hàn, mà ngay cả Thẩm Bất Nhiên cũng đều ngớ người.

"Ngươi vừa nói gì?"

Kẻ trước mặt này là hài tử của y? Làm sao có thể được chứ? Y làm sao lại có nhi tử lớn như vậy được. Đó là chuyện của khi nào...

Gậy trúc buông xuống, Dịch Thuỷ Hàn rốt cuộc cũng không kìm được lòng nữa, trực tiếp đi tới, bắt lấy cổ áo của y lôi về trước. Mu bàn tay đều siết chặt đến nổi gân xanh :"Hắn là nhi tử của ngươi và ai?!!"

"A..." Đột ngột mất đi trọng tâm, Thẩm Phiêu Tuyết liền lảo đảo một chút. Ngay sau đó mới liên tục lắc đầu :"Không biết...ta không biết...ta không nhớ gì cả..."

"Đầu của ta..."

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Vô số hình ảnh bắt đầu lướt qua trong não hải, nhưng lại vô cùng rời rạc, rối bời.

Y chỉ biết là bản thân tự đặt tên cho Thẩm Bất Nhiên, là y đích thân y sinh ra nó.

Về phần nó là hài tử của ai, ký ức của y căn bản là chưa từng hiển hiện qua.

Rốt cuộc đầu óc của y đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại biến thành như vậy? Những ký ức này là từ đâu tới? Y đã quên mất những gì rồi?

Mặc dù tức giận, nhưng cảm nhận được nỗi đau đớn của Thẩm Phiêu Tuyết lúc này, lòng của Dịch Thuỷ Hàn vẫn là quặn thắt lại. Lập tức đem y ôm vào lòng, thấp giọng hống :"Đừng nghĩ nữa. Nếu không nhớ ra được thì đừng nhớ."

Dứt lời, Dịch Thuỷ Hàn lại ngoảnh mặt "nhìn" về phía Thẩm Bất Nhiên. Song, rốt cuộc vẫn là đè xuống sát ý của mình, ôm lấy Thẩm Phiêu Tuyết đạp không rời khỏi.

"Khoan đã!" Thẩm Bất Nhiên từ trong sửng sốt lấy lại tinh thần, ngay lập tức liền đánh bạo gọi. Chỉ là, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt đứng nhìn ma tộc kia đem y ôm đi.

"Hai người bọn họ...rốt cuộc là ai..."

----------------------------

Sau một lúc đau đầu, học theo chỉ dạy của Dịch Thuỷ Hàn, không suy nghĩ gì nữa, đầu của Thẩm Phiêu Tuyết rốt cuộc cũng chậm rãi bình thường trở về.

Lúc này, y mới chú ý tới việc bản thân đang được Dịch Thuỷ Hàn ôm lấy phi hành.

Có lẽ là trốn chạy khá lâu, nên Dịch Thuỷ Hàn giống như đã bắt đầu làm quen với bóng tối, cũng không dễ lạc mất phương hướng như trước nữa.

Thậm chí, nếu không phải tấm vải đen che mắt kia vẫn còn, Thẩm Phiêu Tuyết đã cho rằng mắt của hắn kỳ thật đã sớm hồi phục.

"Bạch ca ca..."

Nghe thấy âm thanh của Thẩm Phiêu Tuyết, Dịch Thuỷ Hàn lại đột ngột dừng lại tại chỗ. Mũi chân vừa rơi xuống đất, liền đã lập tức buông y ra.

"A..." Bị thả rơi tự do, mông của Thẩm Phiêu Tuyết liền không tránh khỏi cùng mặt đất tiếp xúc thân mật. Đau đớn làm y không khỏi kinh hô thành tiếng.

Vội vã với tay ra sau xoa xoa mông, Thẩm Phiêu Tuyết liền rít vào vài ngụm khí lạnh. Vừa nâng mắt, liền phát hiện Dịch Thuỷ Hàn thế mà lại đang cầm lấy gậy trúc, bỏ đi.

"Bạch ca ca, chờ ta với, huynh đi đâu đó!!!" Không dám chậm trễ, mặc kệ mông ê ẩm, Thẩm Phiêu Tuyết trong nháy mắt liền đứng dậy, vội vàng đuổi theo hắn.

Không giống với bình thường, lần này, Dịch Thuỷ Hàn giống như là thật sự rất giận dữ. Dọc đường, mặc cho y có làm nũng, xin lỗi, hỏi han ân cần, hay bày trò thế nào, hắn vẫn cứ luôn đi thẳng về trước không nói một lời. Tựa hồ đã đem y xem thành không khí.

Bởi vì đã chọn sẵn chỗ trú ẩn từ trước, nên Dịch Thuỷ Hàn liền đi thẳng một mạch đến trong một tòa sơn động sạch sẽ, nằm ở phía sau một mảnh dây đằng. Nếu không chú ý kỹ thì sẽ rất khó phát hiện ra.

Cũng không biết một người mù như hắn là bằng cách nào tìm được.

Lúc này, cảm xúc trong lòng Dịch Thuỷ Hàn đã vô cùng rối rắm. L*иg ngực nghẹn ứ bởi nộ hỏa, muốn phát tác, nhưng lại không biết phát tác vào đâu.

Rốt cuộc là chuyện xảy ra từ khi nào? Chẳng lẽ thời gian một năm hắn quay về Ma giáo, y liền đã không nhịn được mà cùng nữ nhân khác sinh nhi dục nữ giống như lời Dịch Thiếu Phong nói rồi sao?

Tưởng tượng tới hình ảnh Thẩm Phiêu Tuyết cùng một nữ nhân day dưa, ân ái với nhau. Dịch Thuỷ Hàn liền có xúc động muốn gϊếŧ người. Phải khó khăn lắm mới đè ép lại được.

Nhưng cũng bởi vì vậy, lửa giận mới càng nén càng vượng, bắt đầu không khống chế được mà giận dỗi y.

Nhìn thấy Dịch Thuỷ Hàn xụ mặt, Thẩm Phiêu Tuyết không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Y ngồi ở bên cạnh, nhìn hắn đốt lửa, sau đó lại đem áo ngoài trải xuống đất, giống như muốn đi ngủ.

"Bạch ca ca, ta xin lỗi, ta biết sai rồi, huynh đừng giận ta nha, có được không? Nếu không..." Suy nghĩ một chút, Thẩm Phiêu Tuyết vẫn là đỏ mặt, lí nhí nói :"Ta lấy thịt đền có được hay không?"

"Thịt" ở đây là chỉ chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Đang chuẩn bị nằm xuống, nghe thấy lời nói của y. Bàn tay của Dịch Thuỷ Hàn liền vô thức nắm chặt, nhưng rất nhanh liền đã mím môi nói :"Không cần."

Nói xong liền khoanh tay, nằm nghiêng sang một bên, đưa lưng về phía y.

Vốn đã dùng hết can đảm "mời gọi", nhưng lại bị hắn chối từ, Thẩm Phiêu Tuyết nhất thời liền đờ ra. Bắt đầu hoài nghi sức hấp dẫn của chính mình.

Chẳng lẽ y tệ đến vậy, một chút hứng thú của hắn cũng không nhấc lên nổi sao?

**Chuẩn bị có đường và thịt~ ( Nhịn đói 50c rồi nhỉ ◐.̃◐ )