Đang nói, Kăply bỗng tắc tị như có ai nhét giẻ vô miệng nó. Nguyên ngạc nhiên ngoảnh lại, thấy Kăply đang há họng nhìn chằm chằm về bên tay trái, mắt mở to đầy hãi hùng.
Nguyên nhìn theo ánh mắt bạn, và ngay tức khắc bụng nó quặn lại như bị ai xoắn lấy.
Ngay dốc phía Tây của ngọn đồi, về hướng vực thẳm nếu đúng là ở đó có một cái khe vực như thầy Râu Bạc nói, thấp thoáng một căn nhà gỗ nấp dưới những tán lá rậm rạp và không ngừng lắc lư như có bàn tay nào đó đang lay lấy lay để.
- Căn... nhà... của...
Nguyên lắp bắp một cách khó khăn, còn tệ hơn một đứa trẻ mới học nói. Nhưng Nguyên cũng chỉ nói được ba tiếng thôi rồi đứng trơ ra đó. Ngay lúc này nó thực tình hối hận vì đã không tin lời thầy Râu Bạc.
Hai đứa chôn chân có đến một lúc lâu, với cảm giác rõ rệt là cành lá chung quanh rêи ɾỉ mỗi lúc một lớn dần.
Trước mắt tụi nó những tán lá cứ lắc lư, lắc lư và lắc lư. Và hai đứa trẻ thấp thỏm chờ bàn chân mình bị trôi tuột đi, chờ một sức mạnh vô hình nào đó bất thần lôi tụi nó nhào xuống vực.
Nhưng lâu thật lâu vẫn chẳng có động tĩnh gì xảy ra. Nguyên là đứa đầu tiên phát giác ra cái điều đáng lẽ ra tụi nó phải phát giác ngay từ đầu:
- Gió... phải rồi chính gió đã làm lay động những tán lá...
- Ờ, phải rồi, gió...
Kăply mấp máy hùa theo, câu nói của Nguyên vừa rồi đã kéo nó ra ngoài rìa của nỗi sợ điếng người. Nhưng Kăply không phải là đứa trẻ dạn dĩ lắm. Cho nên mặt nó nhanh chóng trắng bệch trở lại:
- Nhưng rõ ràng thầy Râu Bạc đã không bịa chuyện... Căn nhà đó...
Nguyên nói cố giữ cho hai hàm răng đừng va vào nhau, không rõ để trấn an bạn hay trấn an chính mình:
- Dù sao thì câu chuyện thầy kể cũng đã xảy ra cách đây hơn một trăm năm rồi. Chắc chắn mụ phù thủy nọ đã không còn ở trên đồi.
Nguyên vừa nói vừa lấm lét liếc về phía căn nhà như sợ mụ phù thủy bất thần chui ra để cải chính lời nhận xét bừa bãi của nó.
Ánh mắt Kăply cũng bám cứng căn nhà nhưng gương mặt co rúm của nó lúc này đã dãn ra, chứng tỏ nó tin những gì Nguyên nói nếu không hoàn toàn là sự thật thì chắc cũng không đến nỗi hoàn toàn sai bét. Ừ, nếu mụ ta đang ở trong căn nhà kia không đời nào mụ để cho hai đứa nhỏ như nó yên thân mà bàn tán lung tung như thế!
- Bây giờ bọn mình quay về chứ! - Kăply nhìn Nguyên, thì thào với vẻ van lơn lộ liễu.
- Lại đằng đó xem sao đã!
Nguyên đáp bằng cái giọng không để cho ai phản đối, và nó nhấn mạnh quyết tâm của mình bằng cách bỏ đi trước, kéo theo cái đuôi lếch thếch xanh lè xanh lét là Kăply phía sau.
Căn nhà gỗ dần dần hiện rõ trước mắt bọn trẻ và trông giông giống căn nhà của thầy Râu Bạc, có điều nom nó hoang tàn xập xệ hơn. Vách trước căn nhà gần như mục nát, xiêu vẹo và thủng lỗ chỗ, có cảm giác chỉ cần gí một ngón tay vào là cả bức vách sẽ ngồi thụp xuống và tan ngay thành bột. Xuyên qua bức vách trống hoác, bọn trẻ nhìn thấy một cái bàn bốn chân lỏng khỏng và khá hơn căn nhà của thầy Râu Bạc là có tới hai chiếc ghế và thêm một cái giường, tất cả đều bằng gỗ và cũng như bức vách mọi thứ đều có vẻ như sắp sụm bà chè tới nơi.
Nguyên lôi Kăply vào trong nhà như lôi một bao gạo khiến thằng này phải kêu lên vì chân va vào bục cửa.
Nguyên cúi nhìn cái bục bị văng mất một khúc vì cú chạm vừa rồi, tặc lưỡi với vẻ khoái trá:
- Căn nhà này đúng là lâu đời lắm rồi. Và cũng rõ ràng là lâu lắm rồi không có ai ở đây.
Kăply giằng khỏi tay bạn. Nó ngồi xẹp xuống, vừa bóp bóp cổ chân vừa nói:
- Có chắc không đó?
Nguyên đi lòng vòng trong nhà, dòm dỏ mỗi nơi một tí rồi buông người xuống chiếc ghế bên cạnh, giọng quả quyết:
- Nếu có người ở, căn nhà dứt khoát phải được sửa sang, phải...
Chiếc ghế cắt ngang lời khẳng định của Nguyên bằng cách bất thần gẫy sụm bốn chân hất nó lăn tròn xuống đất.
- Đồ đạc ở đây cũ quá rồi, tốt nhất là ngồi chồm hỗm như tao vậy nè! - Kăply góp ý, vất vả lắm nó mới không phá ra cười trước gương mặt như bị ai kéo lệch đi của bạn.
Suốt gần hai tiếng đồng hồ sau đó, Nguyên và Kăply thi nhau dọ dẫm và bới tung căn nhà, sục sạo cả những khu vực lân cận, nhưng không tìm thấy một bí mật gì đáng giá, chỉ trừ cái vực sâu ở khu “lưng ngựa” ngăn cách ngọn đồi với vách núi phía Tây. Tụi nó không dám mon men đến bên miệng vực nhưng phát hiện đó chứng minh là thầy Râu Bạc không gạt tụi nó, ít ra là ở những chuyện mà thầy thấy không cần thiết phải gạt.
- Tao nghĩ thầy Râu Bạc chẳng giấu kho báu nào trên ngọn đồi này đâu! - Cuối cùng, Kăply quệt mồ hôi trán, thở phù phù, kết luận.
- Nếu thế tại sao thầy ngăn cản bọn mình lên đồi? Mày cũng thấy rồi đó, bọn mình chạy lăng quăng cả buổi mà đâu có sao!
- Nhưng bọn mình đã tìm kĩ rồi mà có thấy cái quái gì đâu!
Nguyên có vẻ như không nghe bạn mình nói gì. Nó đập hai tay vào nhau đánh “bộp”:
- Chiều mai bọn mình phải đem theo cuốc xẻng.
- Chi vậy?
- Tao nghi thầy Râu Bạc chôn cái gì đó dưới nền nhà.
Kăply thực tình không muốn trở lại ngọn đồi bí hiểm này thêm lần nào nữa nhưng nó biết mình không thể cãi lại bạn cho đến chừng nào chưa đào tung cái nền nhà đó lên.
Hai đứa đi trở xuống và khi rời khỏi chân đồi chưa quá hai trăm thước tụi nó bỗng đυ.ng phải một người mà tụi nó không hề muốn gặp chút xíu nào trong lúc này: thầy Râu Bạc.
Thầy Râu Bạc như hiện ra từ trong không khí. Rõ ràng Nguyên và Kăply vừa đi vừa thận trọng nhìn trước ngó sau vẫn không phát hiện ra bóng dáng thầy, tụi nó chỉ đột ngột nhìn thấy thầy khi thầy đã đứng lù lù một đống trước mặt.
Thầy Râu Bạc đứng chắn ngang đường nhìn hai đứa học trò đang co rúm bằng ánh mắt xẹt lửa:
- Các trò đi đâu về đấy?
Kăply ấp úng:
- Dạ tụi con đi chơi về ạ.
- Các trò đi chơi ở đâu?
Thầy Râu Bạc gằn giọng, mắt xoáy vào mặt bọn trẻ, và chòm râu dày của thầy chính xác là đang rung rinh.
Nhìn chòm râu đó, Kăply có cảm tưởng mình để lạc tiếng nói ở chỗ nào đó trên đỉnh đồi. Nó cứ giương mắt lên nhìn chòm râu, không thốt được lời nào, tệ hơn nữa là không làm sao dời đôi mắt chắc là trông rất ngu của nó đi chỗ khác.
Nguyên cố hít vào một hơi đầy:
- Tụi con chỉ đi chơi loanh quanh đây thôi ạ.
- Hừm, loanh quanh! Ta biết các trò loanh quanh ở đâu rồi!
Thầy Râu Bạc gầm lên, tay giơ cao khỏi đầu, và như hôm qua, đã bắt đầu trông giống sư tử. Nhưng rồi thầy chẳng làm gì hết, có thể là vì lúc này ba thầy trò đang đứng giữa đường, nhưng có thể là thầy thực sự không định làm gì trừ cái chuyện huơ tay huơ chân tá lả theo thói quen. Chỉ có tiếng nghiến răng ken két truyền ra từ sau chòm râu rậm:
- Trưa mai sau giờ học, các trò ở lại gặp ta!
Nói xong, thầy giận dữ bỏ đi. Lần này ngoái cổ nhìn theo, bọn trẻ trông thấy rõ mồn một thầy đi về phía ngọn đồi.
- Thầy lên đồi Phù Thủy! - Nguyên lẩm bẩm.
- Chết rồi! - Kăply kêu lên lo lắng. - Nhất định thầy sẽ nhìn thấy hàng đống dấu vết bọn mình để lại.
- Sợ quái gì! - Nguyên nhún vai. - Đằng nào thầy cũng biết tỏng bọn mình vừa từ trên đó về, có dấu vết hay không có dấu vết cũng thế thôi!
Trước mặt Kăply, Nguyên cố làm mặt tỉnh. Chứ tối đó thực sự là nó không sao chợp mắt được. Nó làm đủ mọi cách để dán mình vào giấc ngủ nhưng tất cả cố gắng của nó trở nên vô ích khi sự sợ hãi độn thành một cục to tổ chảng ở giữa. Nó biết thừa việc lên đồi để chạy nhảy chơi đùa với việc lên đồi để đào bới sục sạo là hai chuyện khác nhau thê thảm, dĩ nhiên sự trừng phạt cũng hoàn toàn khác nhau. Giả như thầy Râu Bạc có chôn kho báu bí mật trên đồi thật và khi phát hiện hai tên học trò bướng bỉnh tọc mạch đang tìm cách bươi bươi móc móc khều khều chọc chọc cái kho báu của mình, không biết thầy sẽ xử trí như thế nào? Nguyên tự hỏi và nó tự trả lời bằng một cái rùng mình.