Sáng hôm sau Nguyên và Kăply chào nhau bằng hai cặp mắt đỏ kè vì mất ngủ. Cũng như Nguyên, Kăply rõ ràng đã trằn trọc suốt đêm.
Hôm đó, lần đầu tiên Kăply ngồi học mà không gây ra một tiếng động nào. Nó thu mình lại, cố lọt ra khỏi tầm nhìn của thầy Râu Bạc, lật tập rón rén và khi chép bài, ngòi bút của nó chạy trên giấy với một sự rụt rè trông thiệt là kỳ cục.
Nguyên trông khá hơn Kăply một chút, vẫn liều mạng nhìn lên bảng, tất nhiên với tư thế sẵn sàng lẩn tránh ánh mắt của thầy Râu Bạc nếu phát hiện thầy sắp sửa quét tia nhìn về phía nó.
Nhưng buổi sáng hôm đó trôi qua trong một bầu không khí thanh bình đáng kinh ngạc. Cặp mắt thầy Râu Bạc không hề trợn lên lấy một lần, cũng không một cú dộng thước điếc tai như thường thấy và đặc biệt là thầy không nói một câu nào có hai chữ “hồi đó”.
Có thể nói từ khi cha sinh mẹ đẻ tới nay, chưa bao giờ đám học trò làng Ke có một buổi học hạnh phúc như thế.
Nguyên nghiêng đầu về phía Kăply sung sướиɠ thì thầm:
- Không biết sáng nay thầy Râu Bạc ăn phải món gì mà trông thầy nguội ngắt.
- Chẳng qua thầy khoái quá nên không thèm nổi cáu đó thôi! - Kăply đáp trả vẻ tươi hơn hớn của bạn bằng giọng rầu rầu. - Thầy biết rõ lát nữa thầy sẽ nhai xương bọn mình mà.
Giọng lưỡi bi quan của Kăply như một mũi tên ghim chặt Nguyên vào nỗi sợ mà nó đang cố cựa quậy để thoát ra. Nụ cười trên môi nó như bị ai lấy giẻ chùi mất. Nó lại quay nhìn lên bảng, vô cùng căng thẳng khi lần này có cảm tưởng rõ rệt là bộ mặt thầy Râu Bạc trông ang ác. Trong một thoáng, Nguyên như nhìn thấy sự hí hửng ngấm ngầm nấp đằng sau vẻ hòa nhã vờ vịt của thầy.
Hồi chuông hết giờ đập vào tai Nguyên và Kăply nghe rùng rợn như hồi chuông báo tử. Cả hai lo lắng nhìn nhau, đứa này chìa bộ mặt trắng bệch vào mặt đứa kia, càng làm tăng thêm sự căng thẳng trong lòng nhau.
- Hai trò lên đây!
Giọng thầy Râu Bạc như một cái vỗ vai thô bạo, đánh thức Nguyên và Kăply khỏi sự bần thần mê muội. Hai đứa choàng tỉnh ngước mặt lên, giật mình thấy lớp học vắng hoe. Tụi học trò đã ra về hết ráo từ hồi nào, chỉ còn hai đứa nó đang rúm ró giúi mình vào một chỗ và từ trên bảng thầy Râu Bạc đang trừng mắt ngó xuống.
Nguyên và Kăply líu ríu bước ra khỏi chỗ ngồi, xiêu vẹo tiến lên bảng. Cho đến khi đứng trước mặt thầy Râu Bạc, đầu hai đứa vẫn cúi gằm như thể mỗi đứa đang cõng một bao gạo to tổ bố trên lưng.
Trong tư thế chẳng nhìn thấy gì hết đó, tụi nó nghe tiếng thầy Râu Bạc trút xuống rào rào trên đầu:
- Hôm qua các trò đi lên đồi Phù Thủy phải không?
- Dạ... phải... ờ, ờ... mà không phải...
Nguyên ấp úng, khổ sở nhận ra rằng mình càng chối càng giống y như khảng khái thừa nhận.
Tiếng thầy Râu Bạc lại tỉnh queo dội xuống, như không thèm nghe bọn nhãi nói gì:
- Hừm, thực sự thì ta đã thấy hàng đống chứng cớ trên đồi.
Lần này thì Nguyên nghẹn họng. Nó nhìn chằm chằm xuống chân, tất cả những gì nó mong muốn trong lúc này là làm sao ặt đất nứt toác ra để nó chui xuống trước khi thầy Râu Bạc kịp gạ hỏi lung tung rồi sau đó treo cổ tụi nó lên. Nhưng Nguyên chẳng thấy mặt đất dưới chân nó nhúc nhích gì cả. Nó chỉ nghe thấy ở bên cạnh, Kăply vừa phát ra một tiếng khịt mũi không cần thiết. Chắc Kăply đang sợ đến són ra quần! Nguyên nhủ bụng và len lén đưa mắt nhìn lên.
Sừng sững ngay trước mặt, thầy Râu Bạc vẫn đang dán mắt vào tụi nó, nhưng đáng ngạc nhiên là vẻ mặt thầy lại không có vẻ gì giận dữ. Phát hiện đó khiến Nguyên không tin vào bất cứ con mắt nào trong hai con mắt của mình. Lúc này thực sự là nó rất muốn đưa tay lên véo đùi một cái để xem mình tỉnh hay mơ.
- Hổm rày ta không muốn các trò léng phéng lên đồi chẳng qua là vì lo cho tính mạng của các trò! - Thầy Râu Bạc nói bằng cái giọng Nguyên và Kăply chưa từng nghe bao giờ, nó ngọt ngào như thể vừa được vớt ra từ thùng mật ong. - Ta vẫn nghĩ đồi Phù Thủy là nơi chất chứa những cạm bẫy chết người như ta từng biết.
Tới lúc này thì Kăply đã đủ can đảm để ngửng mặt nhìn lên và nó thở phào khi thấy chòm râu thầy bữa nay bất động như một con mèo đang nằm ngủ, nom hiền lành và vô hại.
Những tiếng nói du dương tiếp tục đưa ra từ sau chòm râu khả ái đó:
- Nhưng có lẽ là ta đã quá lo lắng. Hừm, chuyện xảy ra đã lâu quá rồi, rất có thể mụ phù thủy hắc ám đó đã bỏ đi.
- Như vậy là chiều nay tụi con được tiếp tục lên đồi chơi hả thầy?
Rõ ràng là Nguyên rất hào hứng, đến mức mặc dù nó không đủ liều, câu hỏi vẫn tự động bật ra.
Nhưng thầy Râu Bạc hôm nay như đã chán làm sư tử. Thầy nói bằng giọng mèo dễ dãi:
- Ta nghĩ như vậy. Chỉ có điều, - mắt thầy thoạt lóe lên, - đây là bí mật giữa ba thầy trò ta thôi. Ta nhớ các trò đã hứa với ta rồi mà, phải không?
Có lẽ Nguyên và Kăply không ngờ thầy Râu Bạc đồng ý gỡ bỏ lệnh cấm đối với tụi nó nhanh chóng như thế. Đối với tụi nó câu chuyện ngày hôm nay phải nói là đã diễn ra một cách quá sức êm đẹp và kết thúc hoàn toàn bất ngờ, còn hơn cả trong mơ. Cho nên cả hai cái miệng cùng ngoác ra đến tận mang tai và cùng phấn khởi ré lên:
- Thưa thầy, tụi con nhớ rồi ạ.
- Thật tình là tao không thể hiểu nổi!
Kăply vừa nói vừa xoay xoay cán xẻng trên vai, nó và Nguyên đang trên đường đến đồi Phù Thủy.
- Về thầy Râu Bạc á?
- Về thầy Râu Bạc và cả về mày?
- Về tao á?
- Ừ! - Kăply lỏ mắt nhìn bạn. - Thầy Râu Bạc đã nói rõ ràng như thế rồi, bọn mình còn tha cuốc xẻng theo làm chi?
Nguyên đong đưa cây cuốc trên tay, giở giọng đại ca:
- Mày thiệt là đại ngu! Thầy Râu Bạc nói mà mày tin được à?
Kăply nghe như có một hạt bụi bay vô mắt mình. Nó chớp lia chớp lịa:
- Chẳng lẽ...
- Nghe đây nè! - Nguyên nhếch mép cắt ngang lời bạn. - Thầy nói như vận cốt để đánh lạc hướng bọn mình thôi, hiểu chưa?
Liếc bộ mặt đang nghệt ra của bạn, Nguyên giải thích với vẻ độ lượng:
- Thầy biết là không thể nào ngăn cản được bọn mình lên đồi, do đó thầy làm ra vẻ chẳng thèm cấm đoán nữa. Thầy muốn cho bọn mình tin là thầy chẳng chôn giấu kho báu nào trên đó.
Nguyên dộng cây cuốc xuống đất đánh “bịch” một cái, nói giọng khoe khoang:
- Nhưng tao không dễ bị mắc lừa như mày đâu. Tao phải nghĩ ngợi suốt cả đêm qua mới khám phá ra âm mưu của thầy đấy!
Kăply lại xoay xoay cán xẻng nhưng lần này nó làm thinh. Thực bụng thì Kăply không tin vào lập luận của bạn lắm. Nhưng nó cũng hiểu khó mà lay chuyển được ý nghĩ trong một cái đầu ương bướng như cái đầu của thằng bạn nó.
Kăply lầm lũi đi bên cạnh Nguyên. So với hôm qua, tụi nó đi đứng mạnh bạo hơn nên tiến lên đồi khá nhanh. Tiếng gió gào rú, tiếng cành lá va đập và rêи ɾỉ tỉ tê, tiếng sột soạt triền miên trong bụi rậm không còn khiến tụi nó cảnh giác cao độ nữa.
Nhưng đấy là nói lúc chưa lên đến đỉnh đồi. Còn khi đã đứng trên đỉnh đồi và đưa mắt nhìn về phía căn nhà gỗ, Nguyên và Kăply bỗng cảm thấy chờn chợn.
Không ai bảo ai nhưng cả hai đều có cảm giác là căn nhà bữa nay hình như hơi khang khác. Chỉ là cảm giác thôi, chứ hỏi tụi nó cái khang khác cụ thể đó là cái gì thì tụi nó ngọng là cái chắc.
- Lạ quá mày! - Kăply lào thào.
Nguyên lưỡng lự một thoáng rồi thò tay kéo tay bạn:
- Bọn mình lại đó coi!
Đi chừng chục bước thì Nguyên hiểu ra tại sao tụi nó thấy căn nhà không giống hôm qua. Nó đứng lại, mắt không rời khỏi căn nhà lúc này đã trông rõ hơn, khẽ lầm bầm:
- Hình như mái nhà mới được lợp lại.
Kăply cũng đã nhận ra những phiến lá mới lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bụng nhoi nhói, nó muốn thốt ra một câu gì đó nhưng quai hàm nó không chịu tuân lời nó.