Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 9: Trúng độc

Hôm sau, sáng sớm Hiên Viên Vô Thương liền đi ra ngoài tự mình nấu canh, lưu lại Vũ Văn Tiểu Tam một mình ở trên giường ngủ.

Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên bên tai nàng: "Mẫu thân, nhanh rời giường, mẫu thân!"

Vũ Văn Tiểu Tam phiền não phất phất tay, chuyển thân ngủ tiếp.

"Ca ca, mẫu thân không dậy, làm thế nào đây?" Nghẹo đầu hỏi bé trai lãnh khốc kia, nếu không rời giường thì không thể đi thưởng thức bộ dạng của đại thẩm Đình Vũ!

Mày nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần cau lại, trầm giọng mở miệng: "Không được, phải đánh thức mẫu thân dậy, để mẫu thân vui vẻ một chút!"

Hiên Viên Sở Cuồng nhìn mặt của Vũ Văn Tiểu Tam một chút, do dự một hồi lâu, một cái chân đạp lên. . . . . .

Lấy loan đao nhỏ bên hông ra, âm trầm mở miệng uy hϊếp: "Mẫu thân, nhanh dậy đi!"

Một cước này, dĩ nhiên thành công đạp Vũ Văn Tiểu Tam tỉnh, mê mang mở mắt ra, đã nhìn thấy đao trong tay Hiên Viên Sở Cuồng, bị dọa đến cơn buồn ngủ tỉnh táo hơn phân nửa!

Bên tai vẫn còn giọng nói của con trai: "Mẫu thân, người có dậy hay không? Người không dậy ta liền gϊếŧ người, người có muốn chết hay không?"

Sau ót Hiên Viên Lạc Thần treo một vệt đen. Cái tên ngu như heo này, uy hϊếp mẫu thân như vậy, không sợ phụ thân nổi đóa sao! Quả nhiên. . . . . .

Chỉ thấy vẻ mặt mỗ nữ đưa đám, nhìn hắn một hồi lâu, chợt hét to lên một tiếng: "Hiên Viên Vô Thương, con của chàng tạo phản!"

Một đạo bạch quang chợt lóe, nam tử tuyệt mỹ liền xuất hiện ở trong phòng. Nhìn đao trên tay đứa bé một chút, mặt tối sầm, vươn tay ném đi, một vật thể không rõ phá cửa sổ bay ra. . . . . .

Mỗ nữ nhìn điểm đen nhỏ phía xa, lo lắng hỏi: "Thương Thương, nếu là ngã chết thì làm thế nào?"

"Ngã chết chúng ta sinh đứa khác!" Giọng nói chẳng hề để ý của mỗ nam vang lên, trên bộ mặt tuyệt mỹ đều là nụ cười không chút để ý, giống như thật không có quan hệ gì.

Mỗ nữ biến sắc, nhặt gối đầu lên đập đầu của hắn: "Chàng cho rằng ta là gà đẻ trứng hả! Ta sinh đứa bé dễ dàng sao!"

Sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần cũng biến thành tương đối khó coi, thì ra bọn họ ở trong lòng phụ vương một chút địa vị cũng không có, ngã chết trực tiếp sinh đứa khác là được? Lạnh lùng quét mắt trên giường một hồi lâu, hôm nay Hiên Viên Vô Thương rốt cuộc thể nghiệm trọn vẹn vì sao lại nói trước có lang sau có hổ, phía trước là nương tử đánh, sau lưng là nhi tử nhìn chằm chằm.

Thật ra thì hắn vừa rồi có nắm giữ tốt sức lực, quăng không chết tên ranh con chết bầm kia đâu!

"Tam nhi, đừng nóng giận, người ta biết sai rồi!" Trong giọng nói vô cùng từ tính tràn đầy ý lấy lòng.

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, ném gối đầu qua một bên. Chợt nghĩ tới một chuyện, "Điều Đình Vũ đi chưa?" Tối hôm qua tiện nhân đó còn khiêu chiến nàng kia mà, không đuổi đi ảnh hưởng tâm tình của nàng.

Lời này vừa nói ra, nét mặt Hiên Viên Vô Thương có chút tế nhị. Đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, nhìn cô gái trước mặt một chút, lần nữa nhìn nhi tử sau lưng, ho nhẹ một tiếng: "Nàng tự hỏi Thần nhi đi!"

Chuyện đêm qua, dĩ nhiên là không gạt được tai mắt của hắn, chỉ là sự tình này thật đúng là làm hắn khó mà nói ra. Một bên là nhi tử, một bên là thuộc hạ đắc lực, giúp bên nào cũng không tốt, dứt khoát làm như không thấy! Để tùy bọn họ nháo.

"Hỏi Thần nhi?" Vũ Văn Tiểu Tam hoài nghi nhìn Hiên Viên Lạc Thần.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần lộ ra một nụ cười quái dị: "Mẹ, Thần nhi và đệ đệ chỉ giúp người dạy dỗ một tiện tỳ không biết sống chết mà thôi!"

Tiện tỳ không biết sống chết? Vũ Văn Tiểu Tam gian nan nuốt một ngụm nước miếng, dường như nhi tử nhà bọn họ so với nàng còn khí phách hơn!

Lời này làm Hiên Viên Vô Thương có chút khó hiểu: "Đình Vũ làm cái gì sao?" Chẳng lẽ là bất kính với Tam nhi? Nghĩ tới sắc mặt cũng trở nên khó coi.

"Không có làm cái gì!" Vũ Văn Tiểu Tam còn chưa kịp mở miệng, Hiên Viên Lạc Thần liền trả lời. Khuôn mặt nho nhỏ nhìn thẳng cha mình, không thấy chút hèn nhát nào, "Phụ vương, một tiện tỳ nho nhỏ thôi, dạy thì đã dạy rồi, phụ vương sẽ không để ý chứ?"

Mãnh liệt mà mạc danh kỳ diệu mở miệng, Hiên Viên Lạc Thần hắn muốn dạy dỗ người không cần có lý do!

Vũ Văn Tiểu Tam lần nữa đối với nhi tử của mình sinh ra lòng sùng bái, nàng cảm thấy dù là hai chữ khí phách cũng không đủ lấy để hình dung tính cách này của nhi tử! Đây là trong ngang ngược kiêu ngạo mang theo khí thế khó ẩn giấu

Nam tử tuyệt mỹ cười khẽ một tiếng: "Phụ vương dĩ nhiên sẽ không để ý, nhưng Thần nhi nên nắm chắc chừng mực. Có vài người có thể dạy dỗ, mà có vài người trước khi dạy dỗ, Thần nhi phải xem xem trên tay mình có hoàn toàn chế trụ được hắn hay không? Nếu như tạm thời không có, ẩn nhẫn không phát mà đợi thời cơ là tốt nhất, vẫn có thể xem là một quyết định tốt." Đáy mắt đều là ánh sáng cưng chìu, đầu tiên là bày tỏ không ngại, sau đó dạy nhi tử tương lai nên xử sự như thế nào.

Mặc dù Đình Vũ là thủ hạ của hắn, nhưng mà ở trong cảm nhận của hắn, vợ con quan trọng hơn gấp trăm lần.

"Hài nhi cảm tạ phụ vương dạy bảo!" Mỗi lần phụ vương nói chuyện, đều mang cho hắn rất nhiều lợi ích, cho nên mặc dù phụ vương rất sợ mẫu thân, thoạt nhìn vô cùng mất mặt, nhưng trong lòng của hắn vẫn là cực kỳ sùng bái phụ vương .

"Ừm!" Gật đầu cười, liền mở miệng với cô gái trên giường, "Tam nhi dậy đi, món ăn cũng sắp chín rồi!"

"Không dậy!" Ngáp một cái, chuẩn bị lật người ngủ.

Khuôn mặt phong hoa tuyệt đại xuất hiện bên cạnh đầu của nàng, ở bên tai của nàng nhẹ nhàng thổi hơi: "Tam nhi, dậy đi. Nếu để đồ ăn nguội rồi sẽ ăn không ngon!"

"Không dậy!" Nàng còn chưa ngủ đủ đâu?

Chợt, trong giọng nói tà tứ mang theo cảnh cáo vang lên: "Nếu không dậy, người ta liền làm nàng ngay tại chỗ, để Thần nhi ở một bên nhìn!"

Lời này vừa nói ra, mỗ nữ như một con cá chép ngồi dậy, nhìn trên mặt con hồ ly phúc hắc nào đó rõ ràng đều là nụ cười, lặng lẽ cắn răng, mặt đầy không cam lòng cầm quần áo mặc lên người mình. Tối ngày hôm qua nàng đã cùng hắn học mặc quần áo làm sao, tuy nói mặc vào không được chỉnh tề, nhưng tóm lại là biết mặc!

"Tam nhi, người ta giúp nàng mặc không tốt sao?" Người khác hoàn toàn không bận tâm con trai của mình vẫn còn ở phía sau nhìn, cười hì hì tiếp cận, mở miệng đề nghị.

"Không cần!" Vũ Văn Tiểu Tam quặm mặt lại nhìn hắn một cái, cái tên già không đều này, nhiều tuổi như vậy rồi mà không có chừng mực, không chút để ý đến cảm thụ của nhi tử chút nào.

Mím mím môi, có chút uất ức nhìn nàng, trong lòng cũng muốn tìm lý do ném con lớn nhất ra, nhưng vào lúc này, nghe thấy được một mùi khét: "Chết! Món ăn cháy, Tam nhi tự mặc đi, người ta đi phòng bếp!" Nói xong nắm lại cái mũi của nàng, như một trận gió bay đi. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bóng lưng của hắn, giương môi cười một tiếng. Người này, món ăn cháy cũng không quên bóp mũi nàng một cái!

Nhìn trên mặt mẫu thân vẫn là nụ cười ngọt ngào, giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Mẫu thân, có phải người rất yêu phụ thân không?"

Ặc, người nào đó mặt già đỏ lên, không biết làm sao trả lời vấn đề nhi tử: "Đứa bé như con, biết cái gì mà yêu với không yêu!" Tên ranh con chết bầm này có phải nghĩ quá nhiều rồi không! Đây là vấn đề một tiểu hài tử hai tuổi nên quan tâm sao?

"Phụ thân nói mẫu thân cũng rất yêu người!" Hiên Viên Lạc Thần chắc chắn mở miệng, đối với lời nói của Vũ Văn Tiểu Tam ngoảnh mặt làm ngơ.

Lão già chết bầm này! Cũng không sợ dạy hư bọn nhỏ! Dường như người nào đó cũng đã ba mươi tuổi rồi? Lại có thể nói với các con lời như thế, rõ là. . . . . . ! Mỗ nữ hung hăng cắn răng: "Ta yêu hắn cái quỷ!"

Nhìn bộ dáng mẫu thân rõ ràng là ăn ở hai lòng, ngẫm lại sức lực phụ vương mới vừa ném, lấy tốc độ như rùa của Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc đó, phải ba nén nhang mới có thể trở về, liền quyết định không đợi hắn : "Mẫu thân, người nhanh rửa mặt đi, Thần nhi dẫn người đi xem trò hay!"

"Trò gì?" Vũ Văn Tiểu Tam phản xạ có điều kiện hỏi lại.

"Một nữ nhân rất ghê tởm!" Đêm qua liền muốn ói rồi, hôm nay càng buồn nôn hơn? Hi vọng lổ nhỏ bọn họ lưu lại ở cửa sổ sẽ không để cho bọn họ thất vọng.

Vũ Văn Tiểu Tam cũng không phải là ngu xuẩn, suy nghĩ một chút mới vừa lúc nãy Thương Thương nói đến Đình Vũ, linh cơ chợt động: "Có phải các con chỉnh Đình Vũ không?"

"Mẫu thân, làm sao người biết?" Lần này ngược lại Hiên Viên Lạc Thần có chút kinh ngạc rồi.

"Hắc hắc, bởi vì mẫu thân con thông minh!" Nói xong đơn giản quấn tóc một cái, rồi sau đó ở bên kia rửa mặt.

Sau ót Hiên Viên Lạc Thần xẹt qua một vệt đen, quay đầu nhìn ngoài cửa, bởi vì mẫu thân thông minh? Nếu thật thông minh cũng không nên bỏ qua cho nữ nhân kia lâu như vậy! Nếu là Hiên Viên Lạc Thần hắn, tuyệt đối không sẽ giữ nguy hiểm ở bên người!

"Mẫu thân, tại sao không gϊếŧ nàng?" Âm thanh thanh thúy vang lên, mang theo chút lạnh lùng lạnh lẽo. Hắn tin tưởng, chỉ cần mẫu thân mở miệng, phụ vương sẽ gϊếŧ nữ nhân kia. Giữ lại, cuối cùng là một mối họa!

Lời này khiến động tác đang cầm cành liễu đánh răng của mỗ nữ dừng lại, nhíu lông mày nhìn nhi tử một chút, nhỏ tuổi nhưng đã có lệ khí khắp người: "Gϊếŧ người không phải là chuyện gì tốt!"

"Mẫu thân, người không giống người thiện lương." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy chắc chắn. Không đợi nàng đáp lời, liền tiếp tục mở miệng, "Mẫu thân, có chút nguy hiểm, bóp chết trong trứng nước sẽ tốt hơn. Nếu mẫu thân không xuống tay được, liền do Thần nhi làm!"

Hắn nhìn ra được mẫu thân rất yêu phụ vương, phụ vương cũng rất yêu mẫu thân. Cho nên hắn không thể để cho bất luận kẻ nào phá hư hạnh phúc cả nhà bốn người bọn họ! Mẫu thân hạ không được quyết tâm, liền do hắn. Nếu trông cậy vào Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc cái gì cũng không hiểu kia, sợ là mẫu thân bị người ám hại chết cũng không biết.

Lời này vừa nói ra, Vũ Văn Tiểu Tam ngược lại cười, rửa mặt xong, đi tới bên người Hiên Viên Lạc Thần, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào khuôn mặt nho nhỏ của hắn. Đứa con trai này thật thông minh không giống người bình thường! Trên dung nhan tuyệt sắc của mỗ nữ lộ ra một nụ cười vô cùng tự tin: "Thần nhi nói không sai, có chút uy hϊếp thì nên bóp chết trong trứng nước, nhưng Đình Vũ đó, mẫu thân cho tới bây giờ cũng chưa từng coi nàng là một mối uy hϊếp!"

Bởi vì nàng tin tưởng Thương Thương, tin tưởng nam nhân của mình, càng tin tưởng tình yêu của bọn họ, bất luận thế nào đều không phải là người khác có thể chen vào. Nếu thật thành uy hϊếp, đó chỉ có thể nói Hiên Viên Vô Thương, người này đã không đáng giá nàng lưu lại!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần xuất hiện vẻ suy nghĩ sâu xa, vẫn còn có chút không ủng hộ cách của mẫu thân, nói: "Mẫu thân, mọi việc luôn có chẳng may, người sẽ không sợ. . . . . ." Không sợ phụ vương thật. . . . . .

"Sợ!" Đây là lời nói thật, làm sao có thể không sợ, "Nhưng là, thiên hạ này người ngưỡng mộ phụ vương của con rất nhiều, nếu gϊếŧ hết từng người, sợ là nữ nhân trong thiên hạ này đều đã chết hết rồi? Còn nữa, mẫu thân cũng không phải là người tự tin mù quáng. Con phải biết, nếu phụ vương của con thật muốn làm ra chuyện gì có lỗi với ta, mẫu thân sẽ mang theo các con cao bay xa chạy. Nam nhân như vậy, cũng không đáng được mẫu thân yêu. Người nào muốn thì tặng cho người đó! Đây là kiêu ngạo của nữ nhân, cũng là tôn nghiêm mà mẫu thân phải bảo vệ!"

Nói tiêu sái, nàng cũng tin tưởng nếu thật có một ngày như vậy, nàng cũng sẽ đi cực kỳ tiêu sái. Nhưng tặng hắn cho người khác, nói gì thì trong lòng đều có chút khó chịu lợi hại.

Hiên Viên Lạc Thần nhíu lông mày nhìn nàng, một bộ dáng cái hiểu cái không, cuối cùng giống như là nghĩ thấu cái gì, gật đầu một cái. Đúng, mẫu thân nói có đạo lý. Nếu phụ vương thật có cái tâm tư kia, bọn họ thế nào cũng khó lòng phòng bị.

"Mẫu thân, nếu phụ vương thật dám làm việc có lỗi với người, Thần nhi cũng không cần hắn! Đi theo mẫu thân luôn!" Tiểu Lạc Thần kiên định mở miệng.

Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy cười một tiếng, tuy nói nàng cảm thấy Thương Thương sẽ không làm chuyện gì có lỗi với chính mình, nhưng cũng thật lo lắng thật có ngày ấy, các con cũng không nguyện ý đi cùng nàng. Nhìn tình huống này, chắc sẽ không có vấn đề này đi! Sờ sờ đầu của hắn: "Con trai ngoan!"

Tiếng nói này vừa dứt, cửa liền truyền đến một âm thanh cực kỳ bất đắc dĩ: "Tam nhi, các ngươi làm cho người ta không biết phải nói cái gì đây!" Trong bất đắc dĩ mang theo oán trách! Nhìn hắn thật sự không đáng tin như vậy sao? Khiến nương tử và nhi tử cùng nhau suy nghĩ đến chuyện bỏ đi rồi! Kiêu ngạo của nữ nhân? Còn muốn tặng hắn cho người khác? Hắn đã làm cái gì chứ?

"Hắc hắc, Thương Thương. . . . . ." Mỗ nữ tự biết đuối lý, mang khuôn mặt tươi cười quay đầu. Choáng, sao lại vừa đúng lúc để hắn nghe thấy chứ!

Hiên Viên Lạc Thần rõ ràng cũng chột dạ, cặp mắt đào hoa nho nhỏ kia nghiêng mắt nhìn, không dám nhìn cha mình. Nhìn tình huống này là phụ thân đã đứng ở cửa rất lâu, hắn lại có thể một chút cũng không có cảm giác được, xem ra võ công của hắn kém phụ thân quá xa!

Chỉ thấy tay áo bào màu trắng của người nào đó khẽ vung lên, lộ ra một chút cánh tay bạch ngọc, trên ngón tay thon dài trắng nõn mang một chén canh, nhẹ nhàng di động bước chân, đặt canh lên bàn. Người này, dù là tư thế bưng canh, cũng tao nhã duy mỹ đến nói không nên lời. Sau khi để xong, quay đầu, trên dung nhan như cánh hoa đào đều là vẻ mặt cười như không cười, nhìn nữ nhân mình yêu và con trai bảo bối của mình.

Một hồi lâu, sau khi thấy trên người hai người kia đều mơ hồ toát ra mồ hôi lạnh. Môi mỏng như hoa anh đào khẽ mở, trong giọng nói bất đắc dĩ mang theo chút kiên định vang lên: "Tam nhi, thế gian có Thiên Kiều Bá Mị, duy nàng là ta mãi mãi chung tình. Khát nước ba ngày, ta đây cả đời, chỉ lấy một mình nàng! Cho nên nàng cũng đừng hoài nghi người ta!"

Cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn ngập thâm tình, không nháy một cái nhìn nữ tử áo đỏ đó. Vì nàng, hắn cái gì cũng có thể làm. Tựa như rửa tay nấu canh này, đây là chuyện cả đời hắn không chút suy nghĩ tới, nhưng vì nàng, hắn cũng nguyện ý đi làm. Tình cảm như vậy, dù là chính hắn cũng có chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn làm sao còn có tâm tư nghĩ đến người khác?

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn bộ dáng hắn tràn ngập thâm tình, cũng khắc sâu biết được những lời nói mình mới nói với nhi tử, thật sự là rất quá đáng, gãi đầu một cái: "Cái này, cái đó, ta biết rồi!"

Nói xong cúi đầu thật nhanh, giống như đứa bé làm sai việc.

"Hiểu rõ sai là tốt rồi, chuẩn bị ăn cơm!" Trong giọng nói vô cùng từ tính ẩn hàm nụ cười. Sau khi nói xong lại dường như có chút hao tổn tinh thần lắc đầu, cất bước vững vàng đi ra ngoài. . . . . .

"Thương Thương, ngươi đi làm cái gì?" Không phải là tức giận chứ? Mỗ nữ có chút lo lắng nhìn bóng lưng của hắn.

Đưa lưng về phía nàng cười khẽ một tiếng, nha đầu này, nói tiêu sái như thế, nhưng vẫn là quan tâm hắn? Quay đầu lại cười nhìn nàng, ở dưới ánh mắt lo lắng của nàng phun ra ba chữ: "Đi bưng thức ăn! Ha ha. . . . . ."

Sau khi nói xong cười sải bước rời đi.

Nghe tiếng cười sảng lảng của hắn, nàng khắc sâu ý thức được mình bị chơi xỏ, tên này làm bộ đau lòng! Hung hăng nghiến răng, coi buổi tối lão nương thu thập chàng thế nào!

Trên ót Hiên Viên Lạc Thần cũng là một đám vạch đen, có phải cha có chút phúc hắc hay không? Lại nói hắn mới vừa cho rằng phụ thân tức giận, đáy lòng đang chột dạ!

Nhìn một chút món ăn thơm ngào ngạt trên bàn, nuốt một ngụm nước miếng, không ngờ phụ vương làm thức ăn thơm như vậy! Vốn đang cho là khẳng định thức ăn không ngon! Nhìn một chút Vũ Văn Tiểu Tam, vốn là chuẩn bị trước mang mẫu thân đi xem đại thẩm Đình Vũ một chút, nhưng là -- hay là trước ăn cơm rồi đi?

Vũ Văn Tiểu Tam nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút, ở trong lòng hơi thở dài một hơi, nhi tử thông minh thì thông minh, nhưng ngoài thông minh, còn có chút cực đoan. Lắc đầu một cái, chỉ là như vậy cũng không có gì không tốt, tiểu tử Cuồng nhi kia lại mạc danh kỳ diệu, vừa đúng bổ sung cho Thần nhi.

Đúng lúc này, một thân thể nho nhỏ xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài tràn đầy vẻ không vui, nhíu chặt như cái bánh bao nhỏ trắng nõn nà, xoa cái mông bước vào , thút tha thút thít cái mũi nhỏ muốn khóc một chút, nhưng nhìn bộ dáng Vũ Văn Tiểu Tam, hình như không thế nào vui mừng, vì vậy cứng rắn đình chỉ rồi.

"Hiên Viên Sở Cuồng, nghe nói con phải gϊếŧ chết ta?" Giọng nói mỗ nữ rất có uy hϊếp vang lên.

Tiểu Sở Cuồng run lên, duỗi cái cổ nhỏ nuốt một ngụm nước miếng, nịnh hót mở miệng: "Mẹ, không có, Cuồng nhi mới vừa rồi là đùa giỡn với mẫu thân á..., mẫu thân người xem, Cuồng nhi đã vứt cây đao rồi!" Nói xong nhìn bên hông của mình.

Nhưng thật ra lúc cha mới vừa ném hắn ra, không biết đã rơi ở chỗ nào trên đường rồi.

"Thật?" Giọng nói rất có uy hϊếp vang lên. Tên ranh con chết bầm kia, ngươi cũng quá coi thường lão nương của ngươi đi? Trên thế giới này, người có thể gϊếŧ lão nương còn chưa ra đời đâu!

"Thật, thật, thật. . . . . . mà!" Nói xong bổ nhào về phía trong ngực Vũ Văn Tiểu Tam, "Hu oa, mẫu thân, Cuồng nhi biết sai rồi, người liền tha thứ cho con đi! Cha ném người ta ra, cái mông cũng ngã đau rồi, hu hu hu. . . . . ."

Nhìn hắn khóc đến thê thảm, khóe mắt Vũ Văn Tiểu Tam kéo ra. Tên ranh con chết bầm này học được cả mười phần mười chiêu đó của nàng! Nhìn hắn một đám nước mắt nước mũi, mặc dù biết là giả, nhưng nàng không hạ được quyết tâm đánh hắn! Dùng sức vuốt vuốt đầu của hắn: "Được rồi, đừng giả bộ! Tiểu tử thúi, nếu có lần sau nữa ta lột da của con!"

Lột da? Trái tim nhỏ của Hiên Viên Sở Cuồng nhảy thình thịch một cái, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt. Vẻ mặt thành thật, nước mắt lưng tròng mở miệng: "Mẫu thân, người lột da ca ca đi, da Cuồng nhi ăn không ngon đâu!"

Lời này vừa nói ra, Vũ Văn Tiểu Tam suýt nữa ngã quỵ! Sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần cũng cực kỳ khó nhìn, đôi mắt tà mị đào hoa nhíu lại, hướng về phía Vũ Văn Tiểu Tam tức giận mở miệng: "Mẫu thân, da đệ đệ rất thơm, người lột da nó đi! Vừa thơm lại vừa giòn!"

"Hiên Viên Lạc Thần, ngươi nói cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng hung dữ nhìn ca ca của mình, đôi mắt trợn to.

"Ta là đang khích lệ ngươi đó, đệ đệ!" Một đứa trẻ chẳng biết xấu hổ lừa gạt tiểu đệ của mình.

Đầu Hiên Viên Sở Cuồng hơi hạ xuống, gãi gãi đầu nhỏ của mình: "Thì ra là ca ca là đang khích lệ ta à! Đợi chút, không đúng. . . . . . Hiên Viên Lạc Thần, cái tên lường gạt này!"

Nói xong vọt về phía Hiên Viên Lạc Thần, hai tiểu oa nhi đánh nhau lần nữa. . . . . .

"Ai biểu ngươi chọc tức ta trước!" Hiên Viên Lạc Thần vừa đánh vừa mở miệng.

Âm thanh phẫn hận của Tiểu Sở cuồng phẫn hận vang lên: "Ta chính là nói ngươi đó, đúng là nói ngươi thì như thế nào! Ngươi không phải là ca ca ta, ta chán ghét ngươi!"

"Ngươi cho rằng ta rất ưa thích ngươi sao! Đần muốn chết, nói ra ta cũng ngại mất mặt!" Vẻ mặt Tiểu Lạc Thần càng thêm ghét bỏ và khinh thường, nói lời nói tổn thương nghiêm trọng tự ái của một đứa bé.

"Hu hu hu. . . . . . Ca ca xấu, ta không cần ngươi nữa, hu hu hu. . . . . ." Tiểu Sở Cuồng vừa đánh vừa khóc.

Hiên Viên Lạc Thần thấy đệ đệ khóc rồi, chấp nhận thở dài một hơi. Đứng bất động, để đệ đệ hung hăng đánh mấy cái, aizz. . . . . . Phụ vương nói ca ca phải nhường đệ đệ, cái đồ vô dụng này thích khóc như vậy, hắn không nhường một chút thì còn có thể làm thế nào!

Ai ngờ Hiên Viên Sở Cuồng đánh đến nghiện, vừa đánh vừa khóc, chơi không chán. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam vuốt vuốt cái trán đầy vạch đen, nhìn hai tên ranh con chết bầm kia! Có lầm hay không! Vì sao con của nữ chính trong tiểu thuyết xuyên qua đều thông minh, đáng yêu, tới nhà bọn họ lại thành như vậy? Chẳng lẽ nàng không phải nữ chính?

. . . . . .

Bên trong phòng bếp, nam tử tuyệt mỹ bưng chén lên, đang muốn đi ra ngoài, lại chạm mặt gặp Tiểu Nguyệt.

Tiểu Nguyệt nhìn thấy hắn, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó khom lưng hành lễ: "Vương Gia!"

"Ừ." Nhàn nhạt đáp một tiếng, liền bưng chén đi ra ngoài.

Nhưng đi chưa được mấy bước, sau lưng lại truyền tới giọng nói của Tiểu Nguyệt: "Vương Gia, đợi đã nào...!"

Mày kiếm nhíu chặt, quay đầu nhìn nàng: "Có chuyện gì sao?" Nha đầu này từ trước đến giờ đều nhát gan, nhìn thấy hắn luôn là muốn thoát được thật nhanh, giống như sợ hắn gϊếŧ nàng, hôm nay làm sao dám gọi hắn lại?

Tiểu Nguyệt nhìn dung nhan như cánh hoa đào của hắn một chút, cắn cắn môi dưới, do dự rốt cuộc có nên nói hay không.

"Có chuyện gì sao?" Lần nữa dằn lại tính tình mở miệng hỏi, do do dự dự, nếu không phải thấy nàng là nha đầu của Tam nhi, hắn thế nào cũng vứt nàng ra ngoài!

Tiểu Nguyệt giống như bất cứ giá nào cũng phải dứt khoát, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn: "Vương Gia, bất luận trước kia xảy ra chuện gì, nô tỳ chỉ hy vọng ngài về sau đối xử tử tế với tiểu thư. Tiểu thư thật sự yêu ngài, nô tỳ hi vọng ngài không nên thương tổn người!"

Tuy Hiên Viên Vô Thương có chút không phản ứng kịp đoạn thoại này của nàng, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Ngươi yên tâm, Tam nhi so với tánh mạng của bổn vương còn trân quý hơn, dù Bổn vương phụ người trong thiên hạ, cũng sẽ không tổn thương nàng!"

Đáy mắt Tiểu Nguyệt lướt qua một tia trào phúng nhẹ nhàng, chỉ là được che giấu cực tốt: "Xin Vương Gia nhớ lời của mình, tiểu thư nhà chúng ta mặc dù không có bản lãnh lật tay làm mây úp tay làm mưa như Vương Gia, nhưng lại có rất nhiều người thật lòng đợi tiểu thư nhà chúng ta. Vương Gia không quý trọng, tự nhiên có người quý trọng. Nô tỳ nói đến thế thôi, xin Vương Gia tự mình suy tính thị phi nặng nhẹ! Vương Gia mời!"

Tiểu Nguyệt nói xong cũng không đợi Hiên Viên Vô Thương lên tiếng, liền bước vào phòng bếp. Dù là đánh bạo nói lời như vậy, Vương Gia muốn gϊếŧ nàng, nàng cũng nhận! Mới vừa rồi, nàng đi ngang qua phòng tiểu thư, trong lúc vô tình nghe được đối thoại của tiểu thư và tiểu thế tử, rồi sau đó lại nhìn thấy Vương Gia, suy nghĩ một chút liền rời đi. Chuyện hôm đó, nàng thấy rất rõ ràng!

Luôn nghĩ tới tiểu thư là thật lòng yêu Vương Gia, mà trong lòng Vương Gia hình như cũng chỉ có một mình tiểu thư, thậm chí hôm đó còn nhảy xuống vực với tiểu thư. Cho nên chuyện này không thể nói ra được, nếu không đến lúc đó tất cả mọi người chỉ có thể đau lòng khổ sở. Nghĩ tới trong lòng thầm than, Tam vương gia vì tiểu thư mà bạc đầu, có lẽ tiểu thư lúc ấy lựa chọn Tam vương gia, cũng sẽ không có chuyện hôm nay!

Nam tử tuyệt mỹ có chút sững sờ đứng ở cửa, không hiểu được ý tứ của Tiểu Nguyệt, mới vừa rồi hắn cũng thấy chút trào phúng nơi đáy mắt nàng ta. Tỉ mỉ suy tư lời của nàng...., trong đầu đột nhiên thoáng hiện chuyện hôm đó hắn phát bệnh, cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái, liền bưng món ăn rời đi. Nha đầu này đối với Tam nhi ngược lại chân thành, dù chết cũng không sợ mà nói với hắn lời như thế, cũng khó trách Tam nhi luôn che chở nàng ta.

..............

Bước vào cửa, đã nhìn thấy bóng dáng đang vật lộn, hơn nữa vẫn là tiểu nhi tử đang đánh con lớn nhất. Mặt tối sầm, trầm giọng quát lên: "Hiên Viên Sở Cuồng, mới vừa ném ngươi không đủ xa phải không?"

Tiếng rống này làm động tác của Hiên Viên Sở Cuồng lập tức dừng lại, quay đầu sợ sệt nhìn Hiên Viên Vô Thương một chút, như một làn khói vọt đến bên người Vũ Văn Tiểu Tam: "Mẹ, cứu mạng!"

Cứu mạng? Vũ Văn Tiểu Tam liếc mắt, khóe môi kéo kéo, tên ranh con chết tiệt kia còn cần người cứu sao?

Hiên Viên Vô Thương mặt lạnh nhìn tiểu tam nhi tử, rồi sau đó nặng nề đặt món ăn lên bàn, âm thanh tương đối lớn!

Âm thanh này, khiến hai đứa trẻ đều không hẹn mà cùng run một cái!

Dịu dàng mở miệng: "Đánh nhau chơi rất vui sao?" Âm thanh nhẹ nhàng, nhẹ giống như một sợi lông vũ.

"Không chơi vui!" Đồng loạt lắc đầu, trong đôi mắt đều là ánh sáng sợ hãi. Bình thường phụ vương nói chuyện như vậy, cũng không có chuyện gì tốt.

"Không chơi vui thì đánh cái gì chứ?" Trên dung nhan như cánh hoa đào nở rộ một nụ cười như cây anh túc, khiến lo lắng trong lòng hai đứa trẻ càng sâu.

Hiên Viên Sở Cuồng co rúm lại một chút: "Phụ thân, Cuồng nhi biết sai rồi!"

"Phụ vương, Thần nhi cũng biết sai rồi!" Hiên Viên Lạc Thần lập tức nói tiếp.

Nhìn bộ dạng hai đứa bé một chút, Vũ Văn Tiểu Tam đang muốn mở miệng, Hiên Viên Vô Thương đã nói tiếp: "Biết sai rồi thì đứng ở một bên cho ta, điểm tâm hôm nay các ngươi không cần ăn!"

À? Hai đứa trẻ vẻ mặt đau khổ cùng nhau đứng ở bên cạnh, mặt rối rắm nhón chăn, rướn cổ lên, nhìn thức ăn trên bàn làm cho người ta giật dây ba thước, tại sao những thức ăn hôm nay thoạt nhìn ăn ngon như vậy chứ?

"Tam nhi, chúng ta ăn cơm." Nói với Vũ Văn Tiểu Tam, âm thanh đã dịu dàng hơn rất nhiều.

Mỗ nữ nhìn hai đứa con trai ở một bên nghển cổ dài trông mong, ở trong lòng cười trộm một tiếng, rất vô lương tâm ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm. Đánh nhau không phải là chuyện gì tốt, Thương Thương giáo huấn như vậy cũng tốt!

"Ai nha, Thương Thương, tài nấu nướng của chàng vẫn tốt như vậy! Thật là thơm!" Mỗ mẹ vô lương thành tâm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh các con.

Nam tử tuyệt mỹ cười khẽ một tiếng: "Tam nhi thích là tốt rồi!"

Hai đứa trẻ phẫn hận cắn răng, quá ghê tởm!

Hiên Viên Lạc Thần đem ánh mắt trách cứ đặt trên người đệ đệ, ánh mắt viết: đều tại ngươi, hôm nay phụ vương tự mình xuống bếp! Phải biết bọn họ lớn như vậy cũng chưa ăn được mấy lần, thức ăn so với những người khác nấu thì ngon hơn nhiều. Thật vất vả hôm nay phụ vương mới xuống bếp, nhưng...

Hiên Viên Sở Cuồng bĩu môi, rất mất hứng nhìn lại ca ca của hắn: ai biểu ngươi nói da của ta vừa thơm lại vừa giòn làm chi! Hừ!

Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau.....

"Tiếp tục trừng, trừng xong đến cơm tối cũng không cần ăn!" Âm thanh nhàn nhạt vang lên.

Trong nháy mắt, sắc mặt hai đứa trẻ trở nên vô cùng đau khổ, Hiên Viên Lạc Thần linh cơ vừa động, chợt vô cùng thâm tình nhìn đệ đệ, ánh mắt kia đều ẩn hàm tình nghĩa, trực tiếp làm cho cả người Hiên Viên Sở Cuồng đều nổi cả da gà.

Rồi sau đó, bờ môi như hoa anh đào khẽ mở: "Đệ đệ, bụng của ngươi nhất định rất đói đúng không? Ca ca còn có một hộp bánh quế hoa, lát chia cho ngươi ăn!"

"Được! Được! Ca ca, ngươi đối với ta thật tốt! Ta cũng cất giấu một hộp bánh đậu xanh, lát cũng cho ngươi ăn!" Hiên Viên Sở Cuồng lập tức cười hì hì đáp lời.

"Phốc --" Vũ Văn Tiểu Tam phun một miếng cơm ra ngoài. Nếu nàng không có lầm, cái hộp bánh quế hoa của Thần nhi không tồn tại! Tiểu tử này hết sức phúc hắc, chắc là vì diễn huynh đệ tình thâm cho bọn họ coi, Thương Thương sẽ để cho bọn chúng ăn cơm! Nhưng không ngờ Cuồng nhi - cái đồ đần này lại nói mình lấy ra bánh đậu xanh!

Qủa nhiên, sắc mặt của Hiên Viên Lạc Thần lập tức khó coi, hung hăng trợn mắt nhìn đệ đệ một cái, ánh mắt viết: ngươi lại còn ở sau lưng ta cất giấu bánh đậu xanh sao!

Tiểu Sở Cuồng giờ mới phản ứng kịp ca ca của mình muốn làm gì, cũng hiểu mình mới vừa rồi thật ngu. Chu mỏ một cái, tiếp tục mở miệng: "Ca ca, cái người này sao nhìn Cuồng nhi chằm chằm làm gì?"

"Cuồng nhi, tới dùng cơm." Giọng nói vô cùng từ tính của Hiên Viên Vô Thương vang lên.

Một đứa trẻ ở trong lòng làm một tư thế chiến thắng, tới ngồi bên cạnh cha, còn không quên cười híp mắt nhìn Hiên Viên Lạc Thần một cái. Hắc hắc, cuối cùng có một lần thắng ca ca rồi!

Hiên Viên Lạc Thần giận đến suýt nữa cắn nát răng ngà, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, đã nghĩ xong đối sách, đang muốn nói gì, một tiếng nói ngọt ngào mềm mại vang lên từ ngoài cửa: "Hoàng thúc, tiểu đường đệ, đường huynh tới thăm các người đây!"

Vũ Văn Tiểu Tam để đũa xuống, đáy mắt đều là ánh sáng vui mừng, tiểu Triệt Triệt đến rồi! Đang muốn đứng dậy, lại bị một ánh mắt âm lãnh tập trung vào, ngoan ngoãn thả cái mông của mình lại trên ghế, ánh mắt tha thiết lại nhìn về phía ngoài cửa.

Hiên Viên Triệt một thân áo trắng xuất hiện tại cửa, nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam trong nháy mắt sững sờ một lúc, sau đó mặt lộ vẻ vui mừng: "Hoàng thẩm, người đã tỉnh?"

"Ừm! Tiểu Triệt Triệt, có phải ngươi vô cùng nhớ nhung hoàng thẩm không?" Mỗ nữ mặt đầy kích động nhìn khuôn mặt dễ thương như đứa trẻ của hắn.

À? Trên khuôn mặt đáng yêu còn hơn thiên sứ thoáng qua một tia rối rắm, sợ sệt nhìn khuôn mặt hoàng thúc mình đang cười đến xinh đẹp, nhắm mắt mở miệng: "Ừ."

"Vậy, Tiểu Triệt Triệt, ngươi chưa lấy vợ à?" Lúc hỏi những lời này, cảm giác thật vô cùng quen thuộc, dường như ba năm trước đây nàng cũng đã hỏi.

Ai ngờ lời này vừa nói ra, sắc mặt Hiên Viên Triệt rõ ràng trở nên khó coi. Trên khuôn mặt búp bê còn hiện lên một chút thần sắc cáu giận, cắn răng mở miệng: "Không có!" Nữ nhân chết tiệt kia, nếu như bị hắn bắt được. . . . . . Hừ!

Nhìn vẻ mặt hắn không đúng, Vũ Văn Tiểu Tam liền đoán được hắn đã gặp được chân mệnh thiên nữ trong đời rồi, cũng không biết Hiên Viên Ngạo có gặp được chưa? Đáy lòng có chút than thở.

Nhưng vẻ mặt than thở này của nàng, rơi vào trong mắt của người khác lại thành vô cùng không bỏ được Hiên Viên Triệt, không biến sắc cắn răng, Hừ!

"Bộ dáng đường huynh khó coi, không có cô nương nhà nào thích! Cho nên không lấy được nương tử!" Giọng nói đầy oán người của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

Hiên Viên Triệt nghe vậy, đem khuôn mặt đáng yêu như trẻ con của hắn đến trước mặt của Hiên Viên Sở Cuồng: "Thật sao? Dáng dấp ta khó coi, không lấy được nương tử, dáng dấp tiểu đường đệ càng khó coi hơn, chẳng phải là càng không lấy được nương tử rồi sao?"

"Nói bậy! Dung mạo của ta đẹp hơn ngươi!" Hiên Viên Sở Cuồng giận đến suýt nữa nhấc bàn, đập đũa lên trên bàn một cái, điên cuồng hét lên với vẻ mặt vừa mới thông suốt của Hiên Viên Triệt.

Trong nháy mắt gương mặt búp bê cương cứng, vươn tay lau nước miếng Hiên Viên Sở Cuồng vừa phun ra trên mặt mình, trong lòng vô cùng hối hận so đo với đứa bé!

Vũ Văn Tiểu Tam muốn cười lại không dám cười nhìn hai người bọn họ. Nếu nàng không có lầm, con trai bảo bối của mình rõ ràng chính là ghen tỵ khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Triệt Triệt.

Giọng nói Hiên Viên Vô Thương nhàn nhạt vang lên: "Triệt, ngươi qua tới đây có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì á..., lúc người ta đi qua nơi này, nhìn thấy phủ Nhϊếp Chính vương bị tịch thu rồi, có chút bận tâm an toàn của hoàng thúc, cho nên tới đây nhìn một chút." Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên.

Hiên Viên Vô Thương cười như không cười nhìn hắn một cái: "Thật sao? Không phải có chuyện gì muốn tìm hoàng thúc giúp một tay sao?"

Ặc, khuôn mặt đáng yêu như trẻ con cứng đờ, nịnh hót mà cười cười mở miệng: "Hắc hắc, đúng, hoàng thúc, người ta chỉ là muốn nhờ thúc giúp tìm người."

"Tự mình không biết tìm?" Hình như không hề bị ảnh hưởng giọng điệu nịnh hót của hắn, tự lo gắp thức ăn.

"Hoàng thúc ~!" Giọng nói giống như làm nũng vang lên i i i.

Làm cho xương của Vũ Văn Tiểu Tam cũng trở nên mềm nhũn rồi, vội vàng mở miệng giúp một tay: "Thương Thương, không phải là tìm người thôi sao? Chàng giúp Tiểu Triệt Triệt một chút đi!"

Lời này vừa rơi xuống, trên dung nhan như cánh hoa anh đào của người nào đó lộ ra một nụ cười cực kỳ diêm dúa lẳиɠ ɭơ: "Triệt, lời hoàng thẩm nói, ngươi nghe sao?"

Hiên Viên Triệt cả người run lên, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con cười ha ha, mặt bi thương sợ hãi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam. Làm cái gì a, tại sao hoàng thẩm muốn hại hắn như vậy!

"Nghe, hoàng thúc, ngươi giúp người ta một chút đi!" Nghe cũng làm bộ như không nghe, không tìm ra nữ nhân chết tiệt kia, hắn cảm giác ngủ không được! Đời này Hiên Viên Triệt hắn cũng chưa có ném mặt mũi lớn như vậy!

Đã tìm hơn một tháng, cũng không tìm được. Hoàng thúc giao thiệp trải rộng thiên hạ, nếu hoàng thúc ra tay, nhất định có thể giúp hắn tìm được!

"Cha, không tìm dùm đường huynh, ta. . . . . ." Quơ múa tay nhỏ bé, đang nói vui vẻ.

Lại bị Hiên Viên Triệt bắt được bàn tay, trên khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy nghiêm túc: "Cuồng nhi, ngươi gần đây có ăn thứ gì kỳ quái không?"

"Thứ kỳ quái?" Vũ Văn Tiểu Tam có chút kinh ngạc mở miệng, "Cuồng nhi làm sao?"

Hiên Viên Sở Cuồng cũng bị bộ dáng nghiêm túc của hắn hù sợ, ngơ ngác không dám nói lời nào.

"Có cái gì không đúng?" Hiên Viên Vô Thương từ một bên mở miệng, mày kiếm khẽ nhướng lên.

Hiên Viên Triệt kéo tay nhỏ bé của Hiên Viên Sở Cuồng đến trước mặt Hiên Viên Vô Thương, trên cổ tay có một đường hắc tuyến nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không chú ý tới.

Sắc mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt căng thẳng, bắt tay nó lại nhìn kỹ: "Tối ngày hôm qua lúc giúp nó tắm vẫn không có, vạch đen này có vấn đề gì?"

"Hoàng thúc, nếu Triệt không nhìn lầm, đây là Thiên Tơ dẫn độc. Độc này lúc đầu cái gì cũng nhìn không ra, chỉ là ở cổ tay sẽ xuất hiện một đường hắc tuyến nhỏ. Nhưng sau một tháng, dù thuốc và kim châm cũng không thể cứu chữa!" Là ai hạ độc trên tay Cuồng nhi như vậy? Hơn nữa theo cách nói của hoàng thúc, chuyện đã xảy ra vào đêm qua.

Người động thủ biết hoàng thúc có giao tình với thần y. Nếu trực tiếp động thủ, dù là Hạc Đỉnh Hồng, vẫn có thể kéo dài tánh mạng, thần y có thể tới cứu. Cho nên liền không dùng loại độc đó, mà Thiên Tơ dẫn sẽ từng bước chảy vào trong cơ thể, ngũ tạng thối rữa, đến lúc đó dù là Thần Tiên cũng không cứu được! Nói xong, ngón tay ở trên người Hiên Viên Sở Cuồng điểm mấy cái, che lại mạch.

Rồi sau đó móc từ ngực ra một viên thuốc màu trắng bỏ vào trong miệng Hiên Viên Sở Cuồng. Ngón tay trắng noãn ở ngực hắn nhẹ nhàng điểm mấy cái. Sắc mặt tiểu Sở Cuồng biến đổi cực kỳ vặn vẹo, đang muốn khóc, chỉ nghe thấy giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần vang lên: "Đệ đệ, nam tử hán đại trượng phu, không thể khóc!"

Hiên Viên Sở Cuồng nước mắt lưng tròng nhìn ca ca mình một cái, cắn răng, gắt gao nhịn kích động khóc rống thất thanh, cắn răng để Hiên Viên Triệt giúp hắn bức độc.

Trên khuôn mặt tinh xảo như trẻ con của Hiên Viên Triệt lộ ra một nụ cười tán thưởng, nhìn Hiên Viên Lạc Thần một chút. Nếu khóc lên, rất bất lợi cho việc bức độc. Võ công của Hiên Viên Lạc Thần cũng coi như nửa cao thủ, dĩ nhiên là biết những thứ này.

Vận đủ nội lực, đem thuốc tan ra. Hiên Viên Vô Thương cũng vận đủ nội lực, đặt tay đến sau lưng Hiên Viên Sở Cuồng giúp một tay dẫn đường. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam mặt đầy lo lắng ngồi ở một bên. Chuyện gì xảy ra, đang tốt tại sao lại trúng độc đây?

Hiên Viên Lạc Thần đi tới bên người Vũ Văn Tiểu Tam, lôi kéo tay áo của nàng: "Mẫu thân, không cần lo lắng, đệ đệ không có việc gì."

"Ừm!" Nhìn nhi tử hiểu chuyện, bắt lấy tay nhỏ bé của hắn, vẻ mặt lo lắng nhìn ba người kia.

Không lâu lắm, "Phốc --" một tiếng, miệng Hiên Viên Sở Cuồng phun ra một ngụm máu đen, độc bị bức ra! Hiên Viên Vô Thương và Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn nhau, cùng thu tay lại. Nhìn lại, vạch đen trên cổ tay Hiên Viên Sở Cuồng đã biến mất không thấy.

Hiên Viên Vô Thương một tay ôm lấy nhi tử vào trong ngực: "Cuồng nhi, có còn không thoải mái không?"

Tiểu Sở Cuồng nhìn người mới vừa còn phạt hắn không ăn cơm, nhưng bây giờ mặt đầy lo lắng, cười ngọt ngào: "Không sao, chỉ là lúc nãy đau lắm!"

Vuốt vuốt cái đầu nhỏ của hắn: "Không sao là tốt rồi."

Vũ Văn Tiểu Tam quăng một chiếc đũa lên trên bàn: "Lập tức đi tra! Ai dám động đến con ta, ta muốn tánh mạng của hắn!" Trên dung nhan tuyệt sắc tràn đầy lệ khí, có phải nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam nàng gần đây không có nổi đóa không! Lại dám hạ độc nhi tử nàng! Đặc biệt sao~ sống đủ rồi sao!

Hiên Viên Sở Cuồng mới vừa ép độc, còn có chút suy yếu, nghiêng qua ngủ mê mang trong ngực Hiên Viên Vô Thương. . . . . .

"Tam nhi đừng vội." Dứt lời mở miệng về phía Hiên Viên Lạc Thần ở một bên: "Thần nhi tới đây!"

Tiểu Lạc Thần tự nhiên cũng biết phụ vương gọi hắn qua làm cái gì, tự giác lấy bàn tay mình ra ngoài, trên mặt đều không có biểu tình gì. Hiên Viên Triệt cũng bắt mạch trên cổ tay hắn, rồi sau đó mở miệng cười: "Thần nhi không có việc gì."

Thần nhi không có việc gì, Cuồng nhi lại có chuyện, chắc là do Cuồng nhi ăn đồ gì không nên ăn.

"Thần nhi, ngày hôm qua Cuồng nhi có thể ăn cái gì?" Tối ngày hôm qua lúc tắm rửa không có vấn đề, nếu xảy ra chuyện, tuyệt đối là sau khi bọn họ trở về ăn cái gì.

Ăn cái gì? "Con nhớ tối hôm qua sau khi ngủ, có nghe âm thanh ăn gì đó. Cuồng nhi nói là do con chuột ăn vụng, cho nên con không hỏi." Nói xong sắc mặt cũng có chút khó coi, thì ra là tối ngày hôm qua tên kia đang len lén ăn cái gì đó, mình lại có thể bị lừa! Con chuột sao?

Mấy người nghe vậy cũng có chút dở khóc dở cười, cái tiểu tử thúi này! Nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc nên rối rắm cái vấn đề này.

Ôm Hiên Viên Sở Cuồng đứng dậy: "Đi Tây Uyển xem một chút!" Có vấn đề gì hay không, dĩ nhiên là đi qua nhìn một chút mới biết được.

Vũ Văn Tiểu Tam, Hiên Viên Triệt và Hiên Viên Lạc Thần lập tức đuổi theo, sắc mặt mấy người cũng tương đối khó coi!

Đến Tây Uyển, nhìn cái giường kia một chút, ở bên giường tìm kiếm, thật là không thấy, chỉ ở dưới gối đầu băng lam sắc thấy được một ít vụn bánh. Hiên Viên Triệt lấy tay dính lấy chúng, đặt ở dưới mũi ngửi một lát, rồi sau đó quay đầu mở miệng: "Vụn bánh này có thiên tơ dẫn độc!"

Mấy người vừa nhìn, vụn bánh là màu xanh lá cây, nhớ tới Hiên Viên Sở Cuồng lúc nãy nói còn có một hộp bánh đậu xanh chưa ăn xong. Biến sắc, bắt đầu ở trên giường lục lọi.

Hiên Viên Lạc Thần gãi đầu một cái, bò đến trên giường, nhấc chăn lên, mở cái ám cách nhỏ dưới giường ra. Đây là hắn cùng đệ đệ ước định, một người một ám cách, ở bên trong chính là những thứ mình thích, ai cũng không cho nhìn lén của đối phương. Ám cách của đệ đệ ở chỗ này trên giường.

Thật ra thì hắn vẫn luôn thật tò mò đệ đệ cất giấu cái gì, hôm nay cuối cùng đã tìm được cơ hội! Vừa mở ra, chỉ thấy trong hốc tối nhỏ này đầy kim quang lấp lánh, đều là vàng bạc châu báu, ở chính giữa là hộp bánh đậu xanh!

Mở hộp chứa bánh đậu xanh ra, bên trong ít đi vài khối. Xem ra là hắn ta ăn.

"Hộp bánh đậu xanh này có vấn đề sao?" Đưa hộp bánh đậu xanh cho Hiên Viên Triệt. Âm thanh nhàn nhạt, chỉ là bên trong đều cất giấu không được ý lạnh. Dám động đến con trai của Hiên Viên Vô Thương hắn, người đó phải chuẩn bị sống không bằng chết!

Hiên Viên Triệt nhìn một chút, gật đầu một cái: "Ừ, đúng vậy." Giọng nói ngọt ngào mềm mại, giờ phút này cũng ẩn hàm hơi thở tối tăm.

"Đình Vân!" Lạnh lùng mở miệng, chỉ chốc lát sau, Đình Vân liền xuất hiện ở trong phòng, quỳ một chân trên đất: "Vương Gia!" Đêm qua hắn đi ra ngoài thi hành nhiệm vụ, cũng không ở trong phủ.

"Đi thăm dò là ai phụ trách ăn uống của tiểu thế tử và tiểu công tử, một người đều không bỏ qua, tìm mang đến gặp Bổn vương!" Lạnh lùng mở miệng phân phó.

Trong lòng cũng cảm thấy may mắn, hôm nay nếu không phải Triệt tới, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì!

"Dạ!" Tuy nói đêm qua hắn không có ở trong phủ, nhưng chuyện này cũng có trách nhiệm của hắn, nếu ẩn vệ trông chừng tiểu thế tử và tiểu công tử trông chừng tốt, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ khó coi, trong đầu lóe lên đầu tiên chính là bóng dáng Đình Vũ. Nhưng Đình Vũ sẽ không có lá gan lớn như vậy, hơn nữa dù nàng ta muốn động thủ, cũng phải động thủ với mình, làm sao sẽ động thủ với hai đứa bé trước! Nếu như không phải là Đình Vũ, mà người bên trong hoàng cung lại không biết bọn họ ở chỗ này, vậy sẽ là ai?

Cùng Hiên Viên Vô Thương liếc mắt nhìn nhau, hoặc là bên trong hoàng cung có người biết bọn họ ở chỗ này, hoặc là người thủ lĩnh áo đen trước kia!

Vốn đang chuẩn bị thanh nhàn mấy ngày, xem ra là thanh nhàn không được rồi!

Mấy người cùng nhau dời bước trở lại nhà chính, đã không có tâm trạng ăn cơm, mặt lạnh chờ Đình Vân trở lại. Khắp khuôn mặt nho nhỏ của Hiên Viên Lạc Thần đều là lệ khí, đấm tay nho nhỏ chặt chẽ nắm ở cùng nhau.

Đợi một lúc lâu, Đình Vân vẻ mặt suy sụp tiến vào, ném thi thể một người làm vào: "Vương Gia, chờ lúc thuộc hạ tra được, đã chỉ còn lại thi thể!" Sắc mặt người làm này trắng bệch, sau lưng cắm môt cây chủy thủ, hiển nhiên vừa mới chết không lâu.

"Tìm được hung thủ không?" Nhìn bộ dáng, phải là chết không lâu.

"Không có! Thuộc hạ đã hỏi rồi, không có người ngoài đi vào, mà người này chết ở trong phòng của mình. Trong vòng hai canh giờ, cũng không có bất luận kẻ nào rời khỏi phủ." Nói xong lông mày tuấn tú nhíu lại một nơi. Nếu phân tích như vậy, vậy cũng chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, võ công hung thủ gϊếŧ người làm này cực kỳ cao siêu, khinh công thậm chí cao đến không phân cao thấp với thất vương gia, cho nên không có người phát hiện hắn. Một khả năng khác, là người kia còn ẩn núp trong tòa trạch viện này!

Mặc kệ là loại nào, cũng nói rõ sự bất lực của bọn hắn! Quỳ một chân trên đất: "Thuộc hạ vô năng, xin vương gia trách phạt."

Hiên Viên Vô Thương nhíu lông mày suy tư, có thể tránh thoát tất cả ẩn vệ rời đi, thiên hạ này có thể làm việc này không có mấy người! Hơn nữa đêm qua Liên Hoa và Liên Vụ đều ở đây, một chút dấu vết cũng không còn, như vậy khinh công người này ít nhất cũng đạt tới tài nghệ như Triệt. Trong đầu loại bỏ từng người, duy chỉ có lưu lại chính là người áo đen muốn gϊếŧ bọn họ ở vách núi!

Nhưng cũng không loại bỏ hung thủ kia còn ở bên trong trạch viện! "Đứng lên đi, đi thăm dò, tất cả mọi người trong tòa nhà đều phải điều tra rõ ràng!" Nếu là người áo đen kia, còn phải chờ hắn ta xuất kích lần nữa. Nếu người bên trong phủ, liền nhất định phải bắt được, tuyệt đối không thể lưu lại tai họa ngầm trong phủ!

"Dạ!" Đình Vân nói xong cũng chuẩn bị rời đi.

"Đứng lại!" Âm thanh này là của Vũ Văn Tiểu Tam, "Chủ yếu xem một chút trong mấy canh giờ này, có bao nhiêu người từng xuất hiện ở vùng phụ cận trạch viện. Còn nữa, đi điều tra một chút người nhà của hắn có còn ở đây không?"

Mọi người hơi suy nghĩ một chút liền hiểu ý. Thủ hạ Hiên Viên Vô Thương chính là người trung thành và tận tâm, nếu sinh lòng phản bội, có thể là người nhà bị uy hϊếp, có thể xem có phải người nhà bị người bắt rồi không? Hoặc là bị người uy hϊếp!

"Dạ!" Đình Vân ôm quyền mở miệng, thầm than trong lòng, vương phi quả nhiên thông minh! Bọn họ trước kia thật coi thường vương phi rồi!

"Còn có." Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, "Lúc tra người bên trong phủ, phải chú ý thuật dịch dung!" Nếu là dịch dung, mà Đình Vân cũng không biết bắt tay vào làm từ chỗ nào, tất nhiên cái gì cũng không tra được!

Hiên Viên Triệt ngược lại cười khẽ một tiếng, móc từ trong ngực ra một bọc bột thuốc ném cho Đình Vân: "Đây là mấy ngày trước người ta trong lúc rãnh rỗi nghiên cứu chế ra, là dùng để đặc biệt đối phó người dịch dung! Nếu có người đã dịch dung, vẩy bột thuốc này lên mặt, khuôn mặt tất nhiên sẽ thối rữa!" Đây là hắn nhất thời vui vẻ làm ra thuốc để chơi, ai ngờ hôm nay chó ngáp phải ruồi có chỗ để dùng.

"Tạ Thất Vương Gia!" Đình Vân tiếp thuốc kia liền lui ra ngoài. Nhìn phản ứng bây giờ của Vương Gia, vương phi, tiểu thế tử, ngẫm lại biểu hiện xưa nay của tiểu công tử, hắn rốt cuộc có chút hiểu tại sao mọi người đều không có việc gì, chỉ có tiểu công tử một mình trúng độc! Người đần này!

Đợi Đình Vân đi ra ngoài, Hiên Viên Vô Thương cười nhìn Hiên Viên Triệt một chút: "Triệt, lại nói hoàng thúc coi như là thiếu ngươi một cái nhân tình rồi, không giúp ngươi tìm người cũng không được rồi!"

"Ừm! Ừm!" Khuôn mặt đáng yêu như trẻ con gật đầu thật nhanh, tuy còn chưa đến nỗi hoàng thúc thiếu nhân tình của hắn, nhưng nhờ vào đó tìm ra nữ nhân đáng chết kia cũng chưa hẳn là không thể!

"Nói một chút coi, muốn hoàng thúc giúp ngươi tìm ai?" Cười như không cười nhìn hắn ta, nếu hắn không có đoán sai, tiểu tử này động tâm rồi!

Trong nháy mắt khuôn mặt đáng yêu như trẻ con tràn đầy tức giận: "Một nữ nhân kỳ quái! Rất kỳ quái!" Chợt giống như là nhớ ra cái gì đó, hoài nghi nhìn Vũ Văn Tiểu Tam một chút: "Kỳ quái giống như hoàng thẩm! Không đúng, là so với hoàng thẩm còn kỳ quái hơn!"

Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam liền tối sầm, nàng rất kỳ quái sao?

"Cụ thể một chút!" Rõ ràng cảm thấy tức giận trên người mỗ nữ, Hiên Viên Vô Thương tức thời mở miệng hỏi thăm tiếp.

Giọng nói ngọt ngào mềm mại của Hiên Viên triệt vang lên, còn mang theo chút cắn răng nghiến lợi: "Dung mạo nữ nhân kia rất đẹp, không phân cao thấp với hoàng thẩm. Còn thích tự xưng ‘ lão nương ’, nàng cực kỳ thích mỹ nam tử, có chút võ công mèo ba chân. Một tháng trước, xuất hiện qua ở Tuyên Thành của Hiên Viên đế quốc! Bất quá khi đó nàng là sơn tặc, sau Triệt tìm tới sơn trại thì đã không thấy nữ nhân kia!"

Nói là dáng dấp không phân cao thấp với Vũ Văn Tiểu Tam, nhìn như vô dụng, nhưng thật ra là tin tức rất hữu dụng, bởi vì Đại lục hiện giờ, nữ nhân có dáng dấp không phân cao thấp với Vũ Văn Tiểu Tam không có mấy người.

"Triệt, hoàng thúc có chút ngạc nhiên." Hiên Viên Vô Thương nhìn bộ dáng giận dữ của hắn ta, "Nữ nhân kia đắc tội gì với ngươi? Ngươi không giống như là người hẹp hòi như vậy."

Đắc tội gì với hắn? Nghĩ tới suýt nữa cắn nát răng ngà còn cảm thấy có chút khó mở miệng! "Hoàng thúc, ngươi giúp Triệt tìm là được! Triệt trở về chờ tin tức tốt của người!" Nói xong giống như chạy trối chết rút lui đi ra ngoài. . . . . .