Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 10: Đại thẩm Đình Vũ, người an tâm đi đi!

Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Hiên Viên Triệt, trên mặt Hiên Viên Vô Thương lộ ra một nụ cười có thâm ý khác. Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi! Nàng thật kỳ quái sao? À? Tại sao nàng không cảm thấy thế?

"Liên Hoa!" Nhàn nhạt mở miệng về phía ngoài cửa.

Chỉ chốc lát sau, bóng dáng của Liên Hoa liền xuất hiện ở bên trong phòng: "Đi tìm người! Phải tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới để cho Thất vương gia biến thành như vậy!"

"Dạ!" Liên Hoa đáp một tiếng liền lui ra ngoài.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút buồn bực mở miệng: "Thương Thương, chàng tra rõ ràng như vậy làm cái gì?" Hiện tại chuyện quan trọng không phải là tra ra hung thủ hại Cuồng nhi sao?

"Tiểu tử kia, một bộ dáng giận dữ, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ. Người ta là báo thù cho Tam nhi." Nói nữ nhân của hắn kỳ quái, dù là cháu ruột cũng không thể nuông chiều. Mặc dù quả thật rất kì quái .

"Hắc hắc. . . . . . Đến lúc đó tuyên truyền thật tốt cho Tiểu Triệt Triệt một phen?" Vũ Văn Tiểu Tam cười hì hì mở miệng. Nhìn bộ dáng kia của Tiểu Triệt Triệt, tuyệt đối là chuyện vô cùng mất mặt, bọn họ sẽ để cho thiên hạ đều biết chuyện kia! Ha ha ha. . . . . .

"Đúng. Còn nữa, chúng ta nên trở về phủ Nhϊếp Chính vương rồi, thu thập một chút, ngày mai sẽ đi." Hiện tại thế cục đã thay đổi, quá khứ là bọn hắn ở trong tối, địch ở ngoài sáng. Mà bây giờ là địch ở trong tối, ta ngoài sáng rồi! Tiếp tục sống ở chỗ này, mới thật sự là gây bất lợi cho bọn họ.

"Ừm!" Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiên Viên Sở Cuồng, trong lòng Vũ Văn Tiểu Tam bách vị tạp trần. Sau khi tới cổ đại, từ trước đến giờ nàng đều là người không phạm ta...ta không phạm người, hoàn toàn không có biện pháp lý giải vì cái gì luôn có nhiều người theo chân không bỏ qua cho bọn họ như vậy. Hơn nữa, dù có thù hận gì, nhắm về phía người lớn không được sao? Tại sao muốn nhắm về phía con trai của nàng. Dù có nhiều không đúng hơn nữa, đứa bé cũng là vô tội.

"Thương Thương. . . . . ." Ngẩng đầu lên nhìn hắn một chút.

Lại thấy hắn cũng nhìn mình: "Tam nhi, ta hiểu ý của nàng." Không thể mềm lòng nữa. Hắn nhiều lần nhượng bộ, đổi lấy là từng bước bị ép sát. Nếu đối phó hắn cũng được, tuy nhiên lại đối phó với Cuồng nhi! Hai năm trước hắn suýt nữa mất đi đứa con trai này, hai năm sau lại suýt nữa mắc bẫy.

"Hiên Viên Lạc Thần!" Trầm giọng mở miệng.

"Phụ vương, nhi thần ở đây!" Trong giọng nói non nớt của Hiên Viên Lạc Thần mang theo một cỗ khí thế khó nén.

"Phụ vương muốn ngươi bảo vệ đệ đệ ngươi, ngươi có thể làm được không?" Đôi mắt tà mị đào hoa đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn giống mình y như đúc. Những lời này, không phải để cho nó bảo vệ Cuồng nhi một ngày hay hai ngày, lại càng không chỉ là chỉ ở nơi đầu sóng ngọn gió này, mà là bảo vệ đệ đệ nó cả đời.

Hiên Viên Lạc Thần lớn tiếng mở miệng: "Khởi bẩm phụ vương, nhi thần làm được!" Khắp khuôn mặt nho nhỏ đều là kiên nghị.

Vũ Văn Tiểu Tam có chút không đồng ý nhìn Hiên Viên Vô Thương, nhi tử nhỏ như thế, sao có thể cho nó áp lực lớn như vậy!

Lại thấy Hiên Viên Vô Thương cho nàng một ánh mắt trấn an. Một ngày nào đó hắn và Tam nhi muốn rời khỏi hai đứa bé này. Thần nhi cũng không phải là vật trong ao, tất nhiên có thể ở đại lục này nhấc lên một hồi gió tanh mưa máu. Như vậy tương ứng, tiểu nhi tử luôn không thể ở trên cao, liền nguy hiểm. Tựa như hôm nay, nếu Thần nhi cực kỳ coi trọng vấn đề an toàn của đệ đệ, tuyệt đối sẽ không để cho đệ đệ mình thành công ăn bánh kia ở sau lưng mình! Hộp bánh đậu xanh này được đưa tới một cách kỳ hoặc, Thần nhi và Cuồng nhi cả ngày như hình với bóng, bánh đậu xanh này làm sao có thể không thông qua Thần nhi mà đến được trên tay Cuồng nhi?

Mà sau khi Hiên Viên Lạc Thần suy tư một lúc, cũng hiểu là do mình khinh thường, mới để cho đệ đệ ăn vật như vậy, cho nên phụ vương mới có thể nói lời như vậy với hắn. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng xuất hiện chút vẻ mặt áy náy, hắn là ca ca, nhưng không có bảo vệ tốt đệ đệ. Mặc dù Hiên Viên Sở Cuồng ngu ngốc, nhưng vẫn là đệ đệ của hắn!

Hiên Viên Vô Thương sờ sờ đầu của hắn: "Thần nhi không cần tự trách, chuyện này nên tự trách chính là phụ vương mới đúng." Nói xong thở dài một hơi, trong cặp mắt tà mị đào hoa tràn đầy trầm thống.

Mặc dù hắn không biết chuyện là ai làm, nhưng lại mơ hồ cảm thấy không thoát được quan hệ với hoàng cung bên kia. Nếu lúc đó hắn cứng rắn một chút, diệt trừ sạch bọn họ, cũng sẽ không có chuyện hôm nay. Nhưng cũng chính vì hắn nhiều lần mềm lòng, dẫn đến hiện tại bọn họ nguy cơ tứ phía, thậm chí là bước tiếp bước là tiếp nối gian nan!

Dù lại để cho hắn tự tay chấm dứt nữ nhân kia lần nữa, hắn thật xuống tay được sao? Mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt tà mị đào hoa hơi nhắm lại, lông mi thật dài khẽ run.

Tay Vũ Văn Tiểu Tam đặt lên tay của hắn, không tiếng động an ủi. Nàng biết tâm tình của hăn. Như thế nào đi nữa, Dạ Tử Mị cũng là mẫu thân của hắn, để Thương Thương gϊếŧ mẫu thân hắn, đây không thể nghi ngờ là chuyện tàn nhẫn nhất thế gian, chỉ sợ sau khi hắn làm, cả đời cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Hắn cầm ngược lại tay của nàng, sức lực lớn đến nỗi làm nàng mơ hồ có chút làm đau. Giọng nói mang theo chút trầm thấp và nhỏ giọng vang lên: "Tam nhi, tại sao, tại sao. . . . . ."

Tại sao? Tại sao nhất định phải buộc hắn như vậy!

Hắn thối lui ra khỏi triều chánh, không quan tâm việc của Dạ gia. Dù binh quyền rơi vào trong tay của bọn nọ, hắn cũng không có động thủ đi lấy về. Việc duy nhất hắn làm, chính là nghĩ biện pháp bảo vệ Dạ Tử Kỳ một mạng.

Hôm qua nói với Tam nhi muốn trở về phủ Nhϊếp Chính vương, nhưng cũng vẫn kéo dài không động thủ, bởi vì trong lòng còn có một phần may mắn ở đây. Nhưng hắn thối lui đến một bước này, những người đó lại muốn đem hắn nhổ cỏ tận gốc! Đây chính là mẫu thân của hắn, đây chính là huynh trưởng của hắn sao!

"Thương Thương. . . . . ." Đứng dậy, hoàn toàn ôm lấy hắn, "Chàng còn có chúng ta."

"Đúng, phụ thân, người còn có chúng ta!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần cũng tức thời vang lên. Hắn đối với bà nội chưa từng gặp đó tràn đầy ác cảm, hoặc có thể nói là hận ý! Chuyện của bà nội với phụ vương, hắn biết cũng không nhiều, nhưng cũng mơ hồ biết một chút, là phụ vương quá nhân từ!

Hiên Viên Vô Thương nghe vậy, yên lặng một hồi lâu, chợt cặp mắt tà mị đào hoa mở ra, bên trong đã là không hề do dự, trong mắt phượng mênh mông mang theo lệ khí nồng đậm, còn có khí phách thiên hạ! Rõ ràng, đã có quyết tâm. Đúng, bên cạnh hắn bây giờ còn có Tam nhi và hai đứa bé, nếu hắn còn để mặc cho những người đó nữa, hắn thật sẽ hai bàn tay trắng rồi!

"Ừ." Một chữ nhàn nhạt, ẩn giấu tâm tình không cách nào nói thành lời. Nhìn vợ con, trong mắt đều là cảm động.

"Thương Thương, vậy ngày mai chúng ta sẽ đi sao?" Vũ Văn Tiểu Tam mở miệng hỏi thăm.

"Ừ, ngày mai sẽ đi, nhưng mà buổi tối hôm nay còn một việc muốn làm! Liên Vụ!" Hướng về phía ngoài cửa nhẹ giọng hô.

"Vương Gia!" Quỳ một chân trên đất.

"Binh phù Nhạc Thanh Minh để ở đâu?"

"Binh phù của Nhạc Thanh Minh từ trước đến giờ đều luôn mang theo bên người hắn!" Võ công của Nhạc Thanh Minh cũng là thượng thừa, cho nên nếu mang theo binh phù bên người, liền khó có thể rơi vào trong tay những người khác.

"Thương Thương, chàng muốn. . . . . . ?" Đi trộm Hổ Phù?

"Không phải trộm, là giành!" Hiên Viên Vô Thương hắn làm việc, sao có thể nói là trộm.

Lời này vừa nói ra, Liên Vụ lại do dự, nếu tối nay vương gia đi đoạt. Vậy, vậy. . . . . .

Thấy sắc mặt hắn khác thường, lạnh giọng mở miệng hỏi thăm: "Có chuyện gì?"

"Vương Gia, hay là ngài đi đoạt đi, hôm nay trưởng công chúa đi phủ tướng quân! Hơn nữa thuộc hạ nhận được tình báo chuẩn xác, ngày mai Nhạc Thanh Minh sẽ lên đường đi biên quan, cho nên muốn đoạt Hổ Phù, chỉ có thể là hôm nay." Tin tức của trưởng công chúa, hắn vừa lấy được không lâu. Theo lệ thường, trưởng công chúa nhất định sẽ ngủ lại . Nếu Vương Gia cứ đến đoạt trắng trợn như vậy, ai cũng biết mẫu thân vương gia là Dạ Tử Mị, cũng là thời điểm vỡ lở ra rồi, sẽ chỉ làm mặt mũi vương gia mất hết! Hơn nữa thời gian có thể động thủ chỉ có hôm nay, nếu vương gia thật muốn đi, không phải sẽ tận mắt thấy việc làm của nữ nhân kia sao?

"Rầm!" Hung hăng nện một đấm lên trên bàn, bàn kia ứng tiếng mà vỡ ra, bát đũa bể nát dưới đất. Trên dung nhan như cánh hoa đào giờ phút này lộ ra một nụ cười hết sức xinh đẹp, làm người sợ hãi!

"Thương Thương!" Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam có chút khó coi. Bọn nhỏ đều ở đây, hắn cũng không sợ dọa sợ bọn nó sao! Hơn nữa bọn họ cơm cũng không có ăn! Cũng quyết định trừ đi Dạ Tử Mị và Dạ Tử Kỳ, tại sao còn phải bị cử chỉ của bà ta làm động tới tâm tư?

"Ta không sao." Trên mặt mang theo chút áy náy, hơi thở dài một hơi, "Tối nay Bổn vương tự mình đi đoạt Hổ Phù." Đổi bất luận kẻ nào, đều có nguy hiểm bị phát hiện, đến lúc đó kinh động người phủ tướng quân, những người khác vừa tìm tra, thì những việc làm của da^ʍ phụ kia cũng sẽ lưu danh hậu thế!

"Nếu chỉ có thể động thủ hôm nay, ta và chàng cùng đi!" Vũ Văn Tiểu Tam có chút không yên lòng mở miệng, một mình hắn đi, nếu nhìn thấy cảnh tượng gì đó, nói không chừng liền trực tiếp gϊếŧ người. Gϊếŧ người cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu kinh động người phủ tướng quân, đối với an toàn của hắn rất bất lợi.

"Được!" Biết nàng lo lắng, hắn cũng có năng lực bảo vệ nàng, cho nên không có do dự liền trực tiếp đồng ý rồi.

Đúng lúc này, Hiên Viên Sở Cuồng yếu ớt tỉnh lại, nhìn Hiên Viên Vô Thương đang ôm mình một chút, còn có chút mơ hồ. . . . . .

"Cuồng nhi, có thoải mái hay không?" Thấy hắn tỉnh, ba người cùng nhau mở miệng hỏi thăm.

Liên Vụ cũng rất lo lắng nhìn Hiên Viên Sở Cuồng, tiểu công tử mặc dù nghịch ngợm gây sự, nhưng không có tư tưởng xấu, hơn nữa còn là Tiểu Chủ Tử của bọn hắn, hắn tự nhiên cũng lo lắng an nguy của người.

"Không có." Cười ngọt ngào, "Không có không thoải mái."

"Đệ đệ, về sau không cho ăn đồ lung tung, có biết hay không?" Hiên Viên Lạc Thần giống như tiểu đại nhân dạy dỗ.

Tiểu Sở Cuồng lập tức quặm mặt đáp trả: "Ta mới không có ăn đồ lung tung, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta ăn đồ lung tung?"

"Tối ngày hôm qua không phải có con chuột ăn cái gì sao?" Hiên Viên Lạc Thần mặt khinh bỉ nhìn hắn.

Ặc, sắc mặt tiểu Sở Cuồng lập tức cứng đờ, chẳng lẽ bánh đậu xanh của hắn bị phát hiện rồi? "Đúng, đó là con chuột ăn, chuyện đó liên quan gì tới ta?" Không xác định có phải bánh đậu xanh bị phát hiện rồi hay không, cho nên vẫn là trước giả bộ ngu rồi nói.

"Còn không dính dáng tới con sao!" Vũ Văn Tiểu Tam đánh một cái lên đầu nhỏ của hắn, "Con nói thật đi, con khi nào thì biến thành con chuột rồi hả?"

Ặc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhăn nhó, thật bị phát hiện rồi sao?

"Ha ha ha ha. . . . . ." Nhìn bộ dáng đáng yêu kia, người ở chỗ này cũng không nhịn được cười lên ha hả.

"Đệ đệ, những thứ đó không thể tùy tiện ăn, ngươi trúng độc chính là do bên trong bánh đậu xanh. Đúng rồi, hộp bánh đậu xanh này ngươi tìm ra lúc nào? Tại sao ta không có nhìn thấy?" Đây mới là điểm Hiên Viên Lạc Thần kỳ quái, không có lý do gì đệ đệ có đồ ăn đệ đệ mà hắn không biết!

"Cái gì? Độc là ở bên trong bánh?" Kinh ngạc mở to mắt, "Chính là ngày hôm qua trước khi chúng ta đi tìm đại thẩm Đình Vũ chơi trò chơi, ta đã bỏ sót một cây ống khóa, liền quay đầu trở về lấy, khi đó người làm đưa tới."

"Cho nên ngươi một mình giấu nó đi sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần, nụ cười có thâm ý khác.

Ách, bộ dạng ca ca thật là khủng khϊếp! Mỗ hài tử co rúm lại một chút, vùi ở trong ngực Hiên Viên Vô Thương, không dám trả lời.

"Đệ đệ, ngươi biết điều này nói rõ cái gì không? Nói rõ không nên ăn một mình, có cái gì tốt, nên phân cho ca ca ăn mới đúng. Ngươi xem ngươi lần đầu tiên ăn một mình, đã trúng độc rồi có đúng hay không? Cho nên về sau ngàn vạn lần không thể ăn một mình!" Hiên Viên Lạc Thần một bộ dáng tình ý sâu xa dạy bảo hắn ta.

Hiên Viên Sở Cuồng nghe vậy, rất đồng ý gật đầu một cái: "Ta biết rồi, có đồ gì tốt, ta nhất định phân cho ca ca ăn, đến lúc đó trúng độc cũng có ca ca trúng cùng!"

Lúc nói nửa đoạn trước, nét mặt Hiên Viên Lạc Thần tương đối vui vẻ, nhưng nói xong một câu cuối cùng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ lập tức tối sầm, thở phì phò quay đầu không nhìn hắn ta.

Chọc cho đám người Hiên Viên Vô Thương cười ha ha. . . . . .

"Vương Gia, còn có một chuyện!" Lúc Liên Vụ nói, vẻ mặt hơi do dự. Đình Vũ vẫn còn bị giam ở trong phòng, có phải nên thả nàng ra rồi không?

Hiên Viên Vô Thương nhìn vẻ mặt khổ sở này của hắn, thì biết rõ hắn muốn nói chuyện gì! Nhìn hai con trai bảo bối của mình một chút, hỏi ý kiến của bọn chúng.

Hiên Viên Sở Cuồng như một làn khói nhảy từ trên người Hiên Viên Vô Thương xuống, vừa lôi kéo Vũ Văn Tiểu Tam vừa chạy ra ngoài: "Mẫu thân, chúng con dẫn người đi nhìn đại thẩm Đình Vũ, ha ha ha. . . . . ."

Hiên Viên Lạc Thần cũng lập tức đuổi theo, còn không quên quay đầu lại mở miệng về phía Hiên Viên Vô Thương: "Phụ vương, không cho theo!"

Lưu lại Hiên Viên Vô Thương một mình dở khóc dở cười ngồi tại chỗ, mẹ con ba người chạy về phía phòng Đình Vũ. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam trong buồn bực còn ẩn giấu chút mong đợi, nàng ngược lại muốn biết hai đứa con trai chỉnh người có đúng tiêu chuẩn của nàng hay không!

Ai ngờ còn chưa tới cửa phòng của Đình Vũ, đã ngửi được một mùi hôi thối. Ặc, quay đầu hỏi hai đứa con trai: "Các con ném đại tiện vào trong phòng nàng ta hả?"

Sau khi hỏi lời này làm sắc mặt hai đứa bé nhăn nhó, suýt nữa thì nôn ra! Ném đại tiện vào phòng Đình Vũ? Nhìn bọn hắn có ghê tởm như vậy sao? Mặt đen lại nhìn Vũ Văn Tiểu Tam, cuối cùng là Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng: "Mẫu thân, là đại thẩm thẩm Đình Vũ tự mình phóng đấy!"

À? Vũ Văn Tiểu Tam không dám tin trợn to mắt, không thể nào?

Hiên Viên Lạc Thần nện từng bước chân nhỏ, chạy tới mở cửa ra. . . . . .

Một hồi mùi hôi thối xông vào mũi, ngay sau đó, một nữ nhân chỉ mặc quần áo trong màu trắng xuất hiện ở giữ phòng, sắc mặt tái nhợt, đáy mắt đều là hận ý nồng đậm. Bên trong nhà đầy đất đều là đại tiện, còn có một cái quần đầy đại tiện ném ở trên đất. So với hầm cầu còn muốn ghê tởm hơn gấp trăm lần!

Sau khi dạ dày Vũ Văn Tiểu Tam hung hăng lộn mấy vòng, nhìn vẻ mặt tự mãn của hai đứa con mình một chút, chờ đợi mình khích lệ.

Sau ót mơ hồ có vạch đen toát ra, đây không phải là quá đáng một chút xíu đâu?

Hiên Viên Lạc Thần mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, bản Thế tử tới thả ngươi ra ngoài!"

"Tạ tiểu thế tử!" Từng câu từng chữ đều là nặn từ trong kẽ răng ra. Nếu có thể, nàng thật hận không được phanh thây nó, để hả mối hận trong lòng mình!

"Ai nha, ca ca, ngươi xem, bên trong phòng đại thẩm Đình Vũ thật nhiều giòi! Ta nói nàng cứ không vệ sinh như vậy, một ngày nào đó sẽ xảy ra chuyện thôi. Ngươi xem, ngươi xem!" Nói xong mặt đầy ghét bỏ chỉ vào một ít vật thể đang nhúc nhích trong đống phân. Ha ha, đây chính là nguyên nhân hôm qua bọn họ làm rách mấy lỗ trên cửa sổ, nhất định có thể đưa tới rất nhiều con ruồi! Ha ha ha. . . . . .

Làm cho Vũ Văn Tiểu Tam cũng suýt nữa ói ra! Thật là ác tâm, nàng không thể ở trong phòng này một giây phút nào nữa!

"Vẫn là phân phó người đến xử lí sạch sẽ đi. Đại thẩm Đình Vũ, ngươi thật nên chuyển đi đi. Ngươi xem ngươi một chút đi, biến phòng mình thành bẩn thế này, cả tòa nhà cũng bị ngươi hun thúi! Thật may là mới vừa rồi không có gọi phụ vương tới đây, nếu không phụ vương nhất định sẽ ói ra!" Hiên Viên Lạc Thần nhíu mày mở miệng. Ai cũng biết phụ vương sạch sẽ, nhìn thấy cái này, không ói ra mới lạ!

"Cho nên đại thẩm Đình Vũ muốn cảm tạ người ta không cho phụ vương đi theo sao!" Hiên Viên Sở Cuồng nghẹo đầu nhỏ, một bộ dáng tranh công.

Lời vừa nói ra, Đình Vũ ngoài suýt nữa tức điên, thật vẫn có chút cảm kích bọn họ, nếu để cho Vương Gia nhìn thấy bộ dáng mình như thế này, sợ rằng đời này cũng không muốn nhìn thấy mình nữa!

Vũ Văn Tiểu Tam có chút suy nghĩ sâu xa nhìn nét mặt Đình Vũ. Bất luận là người nào, bị chỉnh thành như vậy, dù chỉ còn một hơi thở, cũng sẽ bò dậy muốn gϊếŧ người, nhưng nàng ta còn có thể nói ra "Tạ tiểu thế tử". Thậm chí là nhìn bọn họ ở chỗ này náo loạn nửa ngày, cũng không nói một lời. Đình Vũ này, ở phương diện nhẫn nhịn, thật đúng là so với Phượng Phi Yên không kém bao nhiêu!

"Người tới, giúp Đình Vũ dọn dẹp phòng sạch sẽ, thuận tiện thu thập một chút đồ, để cho nàng mang đi đi, Vương Gia thích sạch sẽ, người như vậy nếu ở bên cạnh Vương Gia, còn không làm vương gia ghê tởm chết sao." Vũ Văn Tiểu Tam nói đến đây, cặp mắt đẹp kia không sợ hãi chút nào nhìn vào tròng mắt âm độc của Đình Vũ.

Đối với tiện nữ nhân cả ngày lẫn đêm đều nghĩ tới phá hư gia đình của người ta, không cần nói khách khí! Nàng thật đúng là có chút không rõ, nữ nhân này tại sao còn có thể dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, là Vũ Văn Tiểu Tam nàng nhớ thương trượng phu của Đình Vũ nàng ta sao, hay là do nàng dễ khi dễ? Trên cái thế giới này nữ nhân không biết xấu hổ không đáng sợ, đáng sợ là cái loại không biết xấu hổ, lại còn không biết nữ nhân không biết xấu hổ đó chính là bản thân mình!

Chỉ chốc lát sau, có người làm đi vào quét dọn phòng, nhìn đại tiện khắp phòng và bộ dáng nhếch nhác của Đình Vũ, đều là muốn cười lại không dám cười, cúi đầu xử lý những thứ ghê tởm kia. Cũng không dám nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của Đình Vũ.

"Quét sạch sẽ rồi, đưa một thùng nước, tắm rửa sạch sẽ rồi rời đi. Nếu không người khác còn tưởng rằng người từ trong ngôi nhà này của chúng ta đi ra, đều là người dọn phân đấy!" Lúc Vũ Văn Tiểu Tam nói lời này, mắt cũng nhìn chằm chằm mặt của Đình Vũ, không buông tha nét mặt nào của nàng ta. Mục đích của nàng là tàn phá ý chí của nàng ta! Để cho nàng ta tự giác cút đi! Lại không nói, đấu không đấu thắng Vũ Văn Tiểu Tam nàng, mà hai đứa con trai của nàng cũng không phải là ngồi không!

"Dạ!" Người làm đáp lời, chỉ là trong âm thanh kia đều không che giấu được nụ cười, ẩn chủ là người dọn phân, ha ha!

Chuyện tình đêm qua bọn họ cũng đều biết một chút, là tiếu công tử cho ẩn chủ ăn nhầm, mà lúc ẩn Chủ đi cầu, đặt mông ngồi bể xí trù! Cho nên cũng chỉ có thể phóng bậy ở bên trong phòng, hơn nữa còn không khống chế nổi! Ha ha. . . . . . Ngày hôm qua còn mơ hồ nghe được, nói ẩn chủ không vệ sinh kia mà, quả nhiên là rất không vệ sinh! Nếu không làm sao sẽ dẫn tới giòi bọ đây? Phải biết dù là bên trong có phân, cũng sẽ không nhanh như vậy liền sinh ra loại vật này!

Bọn họ nơi nào biết, là Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng cố ý ở cửa sổ lưu lại mấy cái lỗ, mới dẫn đến ruồi bay vào.

Vũ Văn Tiểu Tam càng xem càng ghê tởm, hướng về phía nhi tử mở miệng: "Chúng ta đi trước thôi."

"Được!" Hiên Viên Lạc Thần quét mặt Đình Vũ. Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười lạnh, rồi sau đó đi theo Vũ Văn Tiểu Tam rời đi.

Hiên Viên Sở Cuồng cũng sôi nổi đuổi theo: "Mẹ, đại thẩm Đình Vũ này thật là thật là ác tâm! Cuồng nhi đến cơm cũng không muốn ăn!"

"Ặc, thật ra thì ta cũng vậy, không thế nào muốn ăn cơm!" Dạ dày Vũ Văn Tiểu Tam cũng có chút lăn lộn.

Trải qua hôm nay, danh tiếng Đình Vũ đã bị quét sạch rồi? Thật không biết tại sao hai tên ranh con chết bầm này có thể nghĩ tới nước cờ cay độc này!

. . . . . .

"Đình Vũ, Vương Gia cho ngươi đi Hiên Viên đế quốc đợi, ngươi lập tức lên đường đi!" Liên Vụ cúi đầu mở miệng, không dám nhìn ánh mắt của nàng. Chuyện này chính mình cũng thật có trách nhiệm, nếu không phải là mình đêm qua nhát gan sợ đắc tội hai tiểu ác ma, không dám giúp nàng, cũng sẽ không biến thành như vậy, nghĩ tới càng thêm tự trách.

Nhưng Đình Vũ chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ." Nói xong đeo túi hành lý, cũng không thèm nhìn hắn mà rời khỏi.

Lần này làm Liên Vụ có chút ngây ngẩn, cứ như vậy không khóc không làm khó rời khỏi? Mặc dù lấy cá tính Đình Vũ, cũng sẽ không đi khóc rống, nhưng bình tĩnh như vậy, làm cho lòng hắn tràn đầy lo lắng. Nhìn bóng lưng Đình Vũ, nàng sẽ không làm chuyện gì quá khích đi?

. . . . . .

Đình Vũ đi tới cửa, chạm mặt với Hiên Viên Lạc Thần, Hiên Viên Sở Cuồng. Cắn răng, muốn từ bên cạnh của bọn hắn đi qua, lại nghe thấy âm thanh của Hiên Viên Lạc Thần truyền đến: "Thế nào, thấy bản Thế tử đều không cần hành lễ sao?"

Bước chân dừng lại, gân xanh trên trán nhảy liên tục, cắn răng quay đầu lại quỳ xuống hành lễ: "Thuộc hạ tham kiến tiểu thế tử, tiểu công tử!"

Nói xong cũng đứng dậy chuẩn bị đi. . . . . .

"Đứng lại!" Âm thanh Hiên Viên Lạc Thần lại lập tức vang lên.

"Tiểu thế tử còn có chuyện gì?" Ép buộc vẻ mặt của mình bình thường một chút, mở miệng về phía Hiên Viên Lạc Thần hỏi thăm.

"Bản Thế tử bảo ngươi đứng dậy sao?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ treo nụ cười làm Đình Vũ cực kỳ chướng mắt, dù là Vương Gia cũng chưa từng khiến nàng khó chịu như vậy!

Nhưng chủ tử chính là chủ tử, nàng có thể không nhận thức Vũ Văn Tiểu Tam, nhưng lại không thể không nhận thức Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng!

Quay đầu lại lần nữa quỳ xuống mở miệng: "Thuộc hạ biết sai, xin tiểu thế tử trách phạt!"

"Đứng lên đi, đại thẩm Đình Vũ, lên đường bình an! Ta cùng đệ đệ sẽ nhớ nhung ngươi!" Hiên Viên Lạc Thần cười đến rực rỡ.

Hiên Viên Sở Cuồng cũng cười hì hì mở miệng: "Đúng, đúng, đại thẩm Đình Vũ, ngươi an tâm đi đi!"

An tâm đi? Nàng lại không phải đi chết! Không biến sắc cắn răng, đứng lên: "Tạ thế tử lo lắng, thuộc hạ cáo lui!" Nói xong sải bước rời đi.

Nhìn bóng lưng nàng đi xa, tiểu Lạc thần cười hì hì mở miệng: "Đệ đệ, ngươi có vẩy phấn đến trên người của nàng không?"

"Ha ha. . . . . . Vẩy vẩy, đó là bột phấn ngứa vô địch ta mới nghiên cứu. Tối hôm nay nhất định sẽ ngủ được vô cùng tốt! Ha ha ha. . . . . ." Nếu không bọn họ mới vừa ngăn cản Đình Vũ làm gì? Chính là muốn để Hiên Viên Lạc Thần ngăn cản nàng, sau đó Hiên Viên Sở Cuồng len lén xuống tay.

Tuy nói Hiên Viên Sở Cuồng rất không thích Hiên Viên Triệt, nhưng Hiên Viên Triệt thật ra lại vô cùng thích tiểu Sở Cuồng, bởi vì Hiên Viên Sở Cuồng có thiên phú chế độc, cho nên Hiên Viên Triệt luôn tìm cách dạy tiểu Sở Cuồng. Mà tuy Hiên Viên Sở Cuồng không cam lòng, nhưng mưa dầm thấm đất cũng học được một chút. Cái phấn ngứa vô địch đó là thành phẩm đầu tiên hắn nghiên cứu được. Tối ngày hôm qua hoàn thành, vô sắc vô vị, đặc điểm lớn nhất là nếu không có thuốc giải! Qua sau ba canh giờ sẽ phát tác ra, ba ngày ba đêm cả người ngứa đến tê tâm liệt phế, sống không bằng chết!

Hiên Viên Lạc Thần cười hì hì lớn tiếng la lên về phía bóng lưng Đình Vũ: "Đại thẩm Đình Vũ, chúng ta thật sẽ cực kỳ vô cùng nhớ nhung ngươi! Ngươi yên tâm đi thôi!"

"Ca ca, ngươi nói sai lầm rồi, là an tâm đi!" . . . . . .

Bước chân Đình Vũ dừng lại, thân thể cứng đờ, Hiên Viên Lạc Thần lại thân thiện không bình thường, chẳng lẽ là có vấn đề? Nghĩ tới trong lòng mơ hồ sinh ra chút dự cảm không tốt, nhưng nhìn nhìn mình, cũng không có gì không đúng, nghĩ không ra, nhưng vẫn cất bước rời đi. . . . . .

"Hừ, dám dùng ánh mắt ấy nhìn chúng ta và mẫu thân, chắc là dạy dỗ quá nhẹ rồi, phấn ngứa này, nàng hẳn sẽ thích đấy!" Đôi tay Hiên Viên Lạc Thần ôm ngực, lạnh lùng mở miệng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài của Hiên Viên Sở Cuồng cũng lộ ra một nụ cười khinh thường: "Hừ, đối nghịch với mẫu thân, chỉ có một con đường chết! Ca ca, tại sao ngươi không để cho ta trực tiếp ném phấn độc để độc chết nàng ta?" Nói xong móc ra một bình sứ nhỏ. Hắc hắc, đây là thuận tay trộm được ở chỗ Triệt ca ca.

"Giữ lại nàng còn hữu dụng." Mặc dù thủ hạ của phụ vương không thiếu người, nhưng Đình Vũ này cũng là một nhân tài hiếm có, nếu thành thật một chút cũng được! Nếu từ đây về sau còn muốn tìm chết, không nói mẫu thân như thế nào, dù là Hiên Viên Lạc Thần hắn cũng sẽ làm nàng ta sống không bằng chết!

"Ồ!" Hiên Viên Sở Cuồng gật đầu một cái, mặc dù nói không biết giữ lại còn có công dụng gì, nhưng ca ca nói hữu dụng, thì hữu dụng đi?

"Tam nhi, đi thôi!" Một nam tử tuyệt mỹ toàn thân màu trắng, nhìn cô gái bên cạnh bàn. Đã đến buổi tối, cũng là thời điểm bọn hắn hành động.

Vũ Văn Tiểu Tam xem xét hắn: "Chàng xác định chàng không cần thay quần áo?" Nào có nửa đêm đi làm tặc, còn mặc quần áo màu trắng, sợ người ta không nhận ra hắn hay sao?

"Không cần!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ mang theo kiêu ngạo rõ ràng. Hiên Viên Vô Thương hắn không muốn bị người phát hiện, dù là ai cũng không phát hiện được!

"Vậy có muốn ta. . . . . ." Đổi thành y phục dạ hành không?

"Không cần!" Nhẹ giọng mở miệng ngắt lời nàng, trên dung nhan như cánh hoa đào treo một nụ cười nhạt, vươn tay, "Đi thôi."

Vũ Văn Tiểu Tam cực kỳ không yên lòng vươn móng vuốt của mình qua, mặt tràn đầy rối rắm đi theo phía sau hắn. . . . . .

Chợt, cánh tay dài của người nọ duỗi một cái, dùng lực một chút, tâm thình thịch giật mình, còn chưa phản ứng kịp, liền rơi vào trong ngực của hắn, có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, lại nghe hắn phát ra một trận tiếng cười vui thích, giống như hù được nàng làm hắn rất vui vẻ! Ngước đầu hung hăng nhìn hắn chằm chằm, tại sao nàng cảm thấy nam nhân đáng chết này giống như càng ngày càng hư?

"Tam nhi, nhắm mắt lại." Truyền tới bên tai lời nói nhỏ nhẹ nỉ non của hắn.

Tại sao nghe nói như thế, có chút cái gì đó? Được rồi, là nàng không đủ thuần khiết. . . . . .

Sau khi nhắm mắt lại, cũng cảm thấy trong một trận gió bén nhọn lộ ra nhu hòa, xuyên thấu sợi tóc. Bên tai nghe được đều là tiếng gió vù vù, trên thân người kia có mùi hương nhàn nhạt, cực kỳ dễ ngửi, cũng cực kỳ thoải mái.

Đỉnh đầu truyền đến giọng nam: "Tam nhi, đây là lần thứ mấy người ta mang theo nàng bay như vậy?"

Éc. . . . . . Hình như là lần thứ ba, lần đầu tiên là ở hoàng cung, lúc đó nàng sống chết không muốn đi cùng hắn "Nói chuyện một chút". Lần thứ hai là lần say rượu kia, ngày đó mặc dù nàng uống say, nhưng chút ấn tượng vẫn phải có. Lần thứ ba chính là hôm nay rồi.

"Là lần thứ ba." Thật thấp mở miệng đáp lời, nhưng không biết hắn hỏi cái này là vì cái gì.

"Hai lần trước, Tam nhi đều liều mạng giãy giụa, hôm nay phải nghe lời một chút." Trong âm thanh dịu dàng mang theo ý cười.

Sắc mặt Vũ Văn Tiểu Tam cứng đờ, nghĩ tới những chuyện mình làm năm đó, càng cảm giác mình ngây thơ! Nam nhân đáng chết này còn dám trắng trợn nói ra, hận hận mở miệng: "Đó là ta tuổi trẻ khinh cuồng, mới có thể mắc bẫy của chàng!" Nàng vẫn nhớ rõ, người nào đó vì lưu nàng lại, dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết.

"Thương Thương chính là thích lúc Tam nhi ngây ngốc." Ngây ngốc rơi lệ, lo lắng hắn thật gặp chuyện không may, bộ dáng hoa lê đái vũ, để cho hắn đến bây giờ, kí ức đó vẫn còn mới mẻ.

"Chàng mới ngốc!" Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi mở miệng, "Chỉ là cũng vì ta, nếu không phải lão nương quá ngu ngốc, mới sẽ không uống rượu quá nhiều rồi đè lên chàng!" Sau đó nhất định chỉ có thể đi theo con hồ ly phúc hắc này!

Lại nói Thương Thương nhà bọn họ trước kia không phải rất dịu dàng sao? Cưng chiều nàng không phải không có đạo lý sao? Nhưng là tại sao sau khi hai người bọn họ xảy chuyện kia, hắn liền thay đổi, càng ngày càng phúc hắc, bộ mặt thật từng ngày bại lộ!

Lời này vừa nói ra, lại làm hắn hơi biến sắc mặt, nhìn tiểu nữ nhân trong ngực một chút, có chút áy này mở miệng: “ Tam nhi, thật xin lỗi.” Nói xong có chút suy sụp.

Thì ra là nàng còn hối hận, hối hận giao mình cho hắn, hối hận lựa chọn đi cùng với hắn, cho nên mới chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Có lẽ ngày đó hắn nên lý trí một chút, có lẽ tất cả cũng sẽ không như thế này.

Có lẽ, bây giờ nàng vẫn là vương phi của Ngạo……..

Có lẽ, hắn vẫn là một người cô đơn…….

Có lẽ,…….

Mà vào lúc này nàng lại ôm chặt hông hắn, tựa vào trong ngực hắn, bóng dáng của hai người vẫn còn bay ở không trung, tóc của nàng phất lên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu chạm đến trái tim của hắn….

Trong giọng nói ngang ngược kiêu ngạo mang theo bốc đồng vang lên: “ Chàng quả thật phải xin lỗi ta đấy, ngay cả loại chuyện đó cũng muốn lão nương chủ động!” Đừng xem nàng cả ngày lẫn đêm giống như vì chuyện kia rất tự hào, thật ra thì trên thực tế nàng vẫn còn vô cùng rối rắm. Phải biết tư tưởng của nàng mặc dù không phong kiến, nhưng cũng không có quá hào phóng! Chuyện uống rượu say rồi cường bại nam nhân, nàng nghĩ cũng không nghĩ quả không ngờ lại có thể làm!

Hắn nghe vậy ngẩn ra, tuy biết nàng là cố ý ác cáo, nhưng quả thật hiểu hình như chính mình suy nghĩ nhiều. Vòng chặt eo nhỏ của nàng, thân thể của hai người không hề có khoảng cách ôm nhau, cười khẽ mở miệng: “ Ừ, người ta thật xin lỗi Tam nhi, về sau chuyện như vậy, để người ta chủ động!” Nói xong trong cặp mắt tà mị đào hoa kia tràn đầy ý cười, một trận cười sảng lãng không nhịn được tràn ra từ trong miệng hắn…..

Mỗ nữ nghe hắn nói xin lỗi với nàng là rất vui mừng, ai biết hắn thế nhưng thình lình nói một câu như vậy, hung hăng vặn ở ngang hông hắn, cắn răng nghiến lợi mở miệng: “ Hiên Viên Vô Thương, cái người hư hỏng này!”

“ Chỉ hư hỏng với một mình Tam nhi!” Dĩ nhiên, hư hỏng này không phải hư hỏng kia.

Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Tam giật giật, trước kia thích nói chỉ tốt với một mình nàng mà, hiện tại biến thành hư hỏng với một mình nàng! Cái người hư hỏng này!

Chợt, hắn cúi đầu hôn môi tiểu nữ nhân trong ngực: “ Tam nhi, chuyện hôm nay, thật xin lỗi!”

Lúc đó hắn nghe Dạ Tử Mị ở trong phủ Nhạc Thanh Minh tức giận, liền đập bể cái bàn. Tuy nói không lo lắng không có điểm tâm ăn, nhưng những gì hắn làm cũng quả thật quá đáng.

“ Chàng cũng biết thật xin lỗi sao! Lão nương cũng không phải là nơi để chàng trút giận! Chàng cao hứng muốn đạp cái bàn liền đập cái bàn, còn để người ta sống hay không?” Chuyện này trong lòng nàng cũng là cực kỳ khó chịu, chỉ là chưa nói mà thôi.

Hướng cần cổ của nàng cọ xát, giọng nói cực kỳ đáng yêu vang lên: “ Tam nhi, người ta biết sai rồi, nàng liền tha thứ cho người ta lần này đi! Có được hay không?”

Nói xong trên không trung ôm thân thể của nàng vặn vẹo uốn éo, uốn éo đén Vũ Văn Tiểu Tam suýt chút nữa bị sợ đến ba hồn ít đi bảy phách, bọn họ hiện tại đang ở trên không trung đó! Người này không sợ chết cũng không cần mang theo mình chứ?

“ Được! Được! Được! Chàng đừng xoay nữa, nếu chàng uốn éo nữa thì Thần nhi với Cuồng nhi thành cô nhi rồi!” Mỗ nữ rất là kinh hãi mà nói ra lo lắng của mình.

Lời vừa nói ra, sau ót Hiên Viên Vô Thương hoa hoa lệ lệ chảy xuống một vạch đen, cô nhi? Không có khoa trương như vậy chứ? Võ công của hắn có kém như vậy sao? “ Tam nhi, nàng quá khinh thường người ta!” Nếu hắn nguyện ý, lúc bay người bình thường chính là bóng dáng đều không nhìn tới. Làm sao có thể uốn éo mấy cái thân thể liền té xuống?

Mỗ nữ nghe vậy, bên môi nâng lên một nụ cười xấu xa, tay nhỏ bé chơi xấu sờ vào bên trong áo của hắn, hài lòng thấy nét mặt người nào đó trong nháy mắt cương cứng, chỗ bụng dưới có thứ gì đó chỉa vào mình. Hắc, hắc, xem thường chàng? Chàng không phải là rất lợi hại sao? Loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này chịu được không?

Cặp mắt tà mị đào hoa dính vào dục hỏa hừng hực, nhìn tiểu nữ nhân không an phận trong ngực một chút: “ Tam nhi, nếu nàng muốn, người ta liền ở trong phủ tướng quân này thỏa mãn nàng thì như thế nào?” Giọng nói rất có từ tính mang theo hơi thở tà tứ, giống như là một con báo vận sức chờ phát động.

Sắc mặt mỗ nữ lập tức cứng đờ, vội vàng thu hồi tay của mình lại, thế nào quên người này gần như phát rồ, lúc động dục chuyện gì cũng làm ra được, nàng không chọc nổi đâu!

Thấy nàng đàng hoàng xuống, hài lòng cười khẽ một tiếng, ôm nàng tiếp tục bay, thì ra là nha đầu này cũng có lúc sợ!

Đến nóc nhà phủ tướng quân, hắn mở miệng thật thấp phân phó: "Lát nhìn thấy cái gì cũng đừng phát ra âm thanh, tận lực ngừng thở!"

"Ừm! Nhưng tiếng bước chân. . . . . ." Vấn đề ngừng thở ngược lại không lớn, nàng cũng có chút công phu, nhưng nếu người ta có nội lực, không phải vừa đi liền bị phát hiện sao?

Cười khẽ một tiếng, ôm ngang nàng lên, đi lại ở trên nóc nhà, rơi xuống đất không tiếng động.

Đến nóc nhà chính, nghe bên trong nhà truyền đến một trận tiếng gầm nhẹ của nam tử, cùng tiếng thở gấp than nhẹ của nữ nhân. . . . ..

Mặc dù biết nữ nhân kia ở chỗ này, nhưng chân chính nghe được âm thanh như thế, đáy lòng vẫn mơ hồ có ngọn lửa nhấp nháy! Vốn chuẩn bị không nhìn thẳng, đi tìm thứ bọn họ muốn tìm, lại nghe thấy bên trong truyền đến đối thoại. . . . . .

"Tiểu lẳиɠ ɭơ, thật ra thì ta nghĩ mãi không rõ, Hiên Viên Vô Thương mới là con của ngươi, làm sao ngươi luôn giúp đỡ Đại Vương Tử đây?"

"Ta mới không có con trai như vậy, ban đầu nếu không phải bởi vì Hiên Viên Ngự Phong, ta cũng sẽ không mất đi con trai của mình. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Vậy theo ý ngươi nói, ngươi nên càng ghét Đại Vương Tử hơn mới đúng, dù sao cũng là phụ hoàng hắn tự tay ném chết con của ngươi!"

Dạ Tử Mị lại trầm mặc. . . . . . Nhưng người trên người bà ta bất mãn sự trầm mặc của bà ta, tăng nhanh động tác: "Bản tướng quân đang hỏi ngươi đó!"

"Dáng dấp hắn rất giống Hách nhi. . . . . ." Đường huynh đệ giống nhau một chút cũng rất bình thường chứ?

Trên người nam tử một trận run rẩy, rồi sau đó ngừng lại. . . . . .

Trên mặt đều là thở dài sau khi vận động, vén tóc đen của nữ nhân phía dưới người, bờ môi ở trên mặt của nàng lưu luyến quên về: "Hoá ra là như vậy, tiểu yêu tinh, ngươi nói tại sao ngươi đều hơn bốn mươi rồi, gương mặt này vẫn giống như tiểu cô nương đây?"

Trong lòng Dạ Tử Mị tràn đầy giễu cợt, gương mặt này nếu không như vậy sao có thể lừa gạt được các ngươi giúp nhi tử của ta? Cánh tay ngọc đưa ra, vòng chắc cổ của hắn: "Đó không phải là vì để cho Tướng quân yêu mến sao?"

"Ha ha. . . . . . Ngươi có biết ta thích nhất ngươi cái gì không?" Hơi thở Nhạc Thanh Minh có vẻ thô cuồng trên mặt bà ta, lộ ra một nụ cười khí phách.

"Thích nhất ta cái gì?" Dạ Tử Mị cố làm ra vẻ tò mò mở miệng.

Người trên nóc nhà cũng đã nghe không nổi nữa, chuẩn bị trực tiếp hành động. Tiếp, lại nghe được âm thanh của Nhạc Thanh Minh. . . . . .

"Thích nhất gương mặt này của ngươi, dáng dấp với đứa con trai kia của ngươi cơ hồ là giống nhau như đúc, ngươi biết không? Mỗi lần đè ép ngươi, bản tướng quân đều cho rằng mình đè ép hắn, nhϊếp chính vương phong hoa tuyệt đại của chúng ta, chậc chậc. . . . . . Nhưng đáng tiếc, ngươi không có phong cách như yêu như tiên kia, nếu không bản tướng quân sẽ yêu ngươi hơn đấy!" Nhạc Thanh Minh nói xong, đáy mắt xuất hiện một tia tình triều cuồng nhiệt. So với Hiên Viên Vô Thương hắn lớn hơn hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương, liền hoàn toàn bị hắn ta mê hoặc. Chỉ cần tưởng tượng một chút nam tử kiêu căng, giống như đám mây kia bị hắn đè ở phía dưới, cái loại cảm giác thỏa mãn đó cơ hồ có thể làm cho hắn cũng nhẹ nhàng như đám mây vậy!

Nhưng Nhϊếp Chính vương đó, hắn cũng chỉ gặp qua mấy lần, hơn nữa còn là cúi đầu giống như một con kiến hôi đứng trước mặt của hắn ta! Nhìn lại một chút nữ nhân dưới người có khuôn mặt giống hắn ta. . . . . .

Lần nữa vận động, động tác không thấy nửa điểm dịu dàng, hung hăng tàn sát bừa bãi, biểu lộ du͙© vọиɠ gầm thét trong cơ thể hắn, đồng thời cũng xuyên thấu qua nữ nhân phía dưới nhìn về một gương mặt khác. . . . . .

Người trên nóc nhà nghe vậy, trong đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút sát cơ, tay ôm Vũ Văn Tiểu Tam cũng nắm thật chặt, hắn ngược lại không ngờ Nhạc Thanh Minh này có lá gan lớn như thế!

Sắc mặt của Vũ Văn Tiểu Tam cũng tương đối khó coi, tại sao hai người này lên giường còn muốn kéo tới trên người Thương Thương nhà bọn họ chứ?

Ngay sau đó âm thanh của Dạ Tử Mị lại truyền ra ngoài, trong vui thích mang theo đè nén: "Thì ra là ngươi thích tên tiểu tạp chủng kia, ừ. . . . . . A. . . . . . Mấy ngày trước có người nói cho hoàng thượng hắn vẫn còn sống, ngụ ở Tây Giao, ngươi có thể đến bắt hắn, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó!" Mục đích hôm nay bà tới đây, vốn chính là vì để cho Nhạc Thanh Minh đi bắt hắn, không ngờ cũng từ trong miệng Nhạc Thanh Minh nghe được lời này, thật đúng là đến khi gặp được chẳng tốn chút công phu! Tên tiểu tạp chủng kia nên bị hung hăng tàn sát bừa bãi!

Lời này làm cho nam tử trên người bà ngưng động tác: "Chuyện này là thật?" Trong con ngươi như liệp báo kia tràn đầy cuồng nhiệt. Không ngờ nữ nhân này hận con trai của mình đến trình độ này?

"Tự nhiên là thật!" Trên bộ mặt tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười cực kỳ xinh đẹp, nam tử kia là độc nhất vô nhị trong lòng hắn.

Ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng: "Tốt! Vậy chuyện đi biên thành tạm hoãn, ngày mai ta liền đi bắt hắn!" Đối với Hiên Viên Vô Thương, hắn không nói được cảm giác trong lòng mình là cái gì, muốn đè hắn ta phía dưới để tàn sát bừa bãi, cũng muốn nâng niu hắn ta trong tay thương yêu cưng chiều, loại cảm giác phức tạp này làm trong lòng hắn hết sức đau khổ, nhưng mặc kệ là đối với hắn ta như thế nào, cũng nên trước tiên hắn bắt đến bên cạnh mình, không phải sao?

"Nhưng ngươi phải cẩn thận một chút, võ công của hắn ta rất lợi hại đấy!" Thiên hạ này cơ hồ không có địch thủ! Nếu Kỳ nhi của bà cũng lợi hại như vậy, dù bà nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, nhưng Hiên Viên Vô Thương, cố tình là con trai của Hiên Viên Ngự Phong!

Nói đến võ công của Hiên Viên Vô Thương, hắn ngược lại có chút sợ. Võ công của người nam nhân kia bí hiểm, một thanh nhuyễn kiếm cũng làm cho xuất thần nhập hóa, hắn thật vẫn không cầm chắc thắng nổi hắn ta.

"Tướng quân, ngươi cũng không cần quá lo lắng, hắn ta có nhược điểm! Tên tiểu tạp chủng kia, tâm mạch không được đầy đủ, mỗi khi bệnh phát, chính là là lúc hắn yếu ớt nhất, Tướng quân có thể vào lúc đó tập kích, tất nhiên có thể bắt được hắn ta!" Dạ Tử Mị ngước đầu mở miệng.

Nhạc Thanh Minh nghe vậy, cười phóng khoáng một tiếng, cúi đầu mở miệng: "Để bản tướng quân thưởng ngươi thật tốt!"

. . . . . .

Vũ Văn Tiểu Tam nghe được giận đến thân thể mơ hồ có chút run rẩy, nàng hôm nay thật là được mở mang kiến thức! Chính mình cũng làm mẹ người ta, tự nhiên có thể hiểu tâm tình người làm mẹ, nhưng Dạ Tử Mị này, bà ta vẫn là người sao? Bất luận như thế nào, đó cũng là ân oán đời trước, đối với nhi tử mình, bà ta lại có thể hạ ác tâm như vậy!

Nhìn nam tử ôm mình vẫn không nhúc nhích, ánh trăng trong sáng chiếu vào trên mặt của hắn. Áo trắng tung bay, cùng sắc mặt trắng bệch giống hệt nhau. Hắn như vậy, rất đẹp, đẹp đến khiến người ta cảm thấy tan nát cõi lòng!

"Thương Thương. . . . . ." Vẻ mặt nàng đầy đau lòng nhìn hắn, đè thấp âm lượng mở miệng, sợ làm người trong nhà nghe được. Trước kia nghe hắn nhắc tới, lại chưa từng đề cập tới chuyện như vậy. Nàng rốt cuộc hiểu rõ hắn một thân khát máu là do nguyên nhân gì mà đến, cũng rốt cuộc hiểu rõ hắn trong lơ đãng lộ ra ánh mắt cô đơn là vì sao.

Nghe giọng nói của nàng, môi mỏng như hoa anh đào khẽ nâng lên, trong mắt đã không thấy được chút tâm tình chập chờn nào. Nữ nhân kia ác độc, hắn đã sớm biết, chỉ là không ngờ hôm nay bà ta lại lấy nhược điểm duy nhất của mình nói ra ngoài, để cho người ta đi bắt hắn thôi.

Nhìn vẻ mặt tiểu nữ nhân trong ngực đầy lo lắng và đau lòng, hắn hạ thấp giọng, nhẹ nhàng mở miệng: "Tam nhi, nàng có cảm thấy ta như vậy, thật không xứng với nàng không?" Hắn ngay cả mẫu thân của mình cũng hận không trừ khử được mình, làm sao có thể xứng với nàng đây?

"Chàng đương nhiên không xứng với ta, bởi vì ta xinh đẹp và thông tuệ, nơi nào giống như chàng - cái người ngu ngốc này, cả ngày lẫn đêm cũng chỉ biết suy nghĩ lung tung!" Hắn giống như là những đám mây trên trời, cho dù là bị nắng chiều nơi chân trời dính vào huyết sắc, cũng vẫn không dính một hạt bụi, thanh nhã cao quý như vậy. Mà nàng, chẳng qua là một kẻ tục nữ, mỗi ngày nghĩ chính là trai đẹp cùng tiền, hắn làm sao có thể không xứng với nàng?

Cười khẽ một tiếng, sờ sờ cái mũi của nàng: "Đúng, Thương Thương là ngu xuẩn, không thông minh giống Tam nhi!" Nhìn si ngốc dung nhan nữ nhân có tình cảm chân thành, nàng vĩnh viễn đều không biết nàng rất đẹp, không liên quan dung mạo, không liên quan tài hoa, có lẽ chỉ là trên người nàng mãi mãi có tâm tính hướng về ánh mặt trời, cứng rắn kéo hắn từ trong bóng tôi ra ngoài. Có lẽ là bởi vì nàng trùng hợp bá đạo, cho hắn biết mình có người quan tâm, có người thích. Có lẽ cái gì đều không làm, chỉ vì nàng là nàng!

Nàng là ánh trăng trong sáng nhất trong lòng hắn, không chỉ là nâng niu trong tay, càng thêm giấu ở trong lòng!

Thấy hắn nhìn nàng chân tình như vậy, mỗ nữ cảm thấy cả người không được tự nhiên: "Thương Thương, chúng ta còn có chánh sự chưa làm!"

"Ừm!" Rón rén đặt nàng ở trên nóc nhà, rồi sau đó mở mảnh ngói, quét vào bên trong nhà.

Liền nhìn đến giường đang nhẹ nhàng đung đưa, trên bình phong bên cạnh giường lớn treo vài món quần áo, nhưng rõ ràng không có Hổ Phù bọn họ muốn. Đôi mắt tà mị đào hoa càn quét chung quanh, cuối cùng rơi vào trên quần áo tán loạn bên giường, Hổ Phù ở chính giữa đống y phục đó.

Hiện tại phải đợi , chính là Nhạc Thanh Minh và Dạ Tử Mị ngủ!

Nhìn một chút cái giường kia, trong cặp mắt tà mị đào hoa rõ ràng thoáng qua sát ý, Vũ Văn Tiểu Tam kéo kéo tay áo của hắn, lắc đầu một cái. Tuy nói hai người kia nàng cũng muốn xông ra gϊếŧ, nhưng là sau khi gϊếŧ, tất sẽ kinh động người làm phủ tướng quân, đến lúc đó gian tình giữa Nhạc Thanh Minh và Dạ Tử Mị cả thiên hạ đều biết, mà Hiên Viên Vô Thương làm con trai của Dạ Tử Mị, tất nhiên sẽ bị người đời nhạo báng!

Khẽ thở dài một hơi, ẩn giấu sát ý trong mắt, chờ đợi thời cơ trộm hổ phù.

Bên trong phủ đi qua đi lại người tuần tra, cũng chưa từng có người ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà.

Ngồi xổm người xuống, che giấu ở trên mái hiên, khắp nơi yên tĩnh không tiếng động, hai người cứ như vậy rúc vào với nhau, ngắm bầu trời sao. Hai dung nhan tuyết sắc xinh đẹp như tiên nhân, ở dưới ánh trăng có vẻ giống như ảo mộng. Bộ dáng này, nửa điểm cũng không giống tới làm trộm, ngược lại giống như đang ngắm phong cảnh!

Vốn cho là bọn họ ẩn cư rồi, có thể tránh xa những thứ thế tục phân tranh này, nhưng lại phát hiện vẫn không thể! Ôm chặt eo cô gái bên cạnh, có lẽ chỉ có thể trừ tất cả tai họa ngầm, bọn họ mới có thể vượt qua cuộc sống không buồn không lo chân chính.

Cảm thấy động tác của hắn, nàng quay đầu về phía hắn giương môi cười một tiếng, hướng trong ngực của hắn chui vào. . . . . .

Mà bên trong phòng kia đang có hai người chiến đấu hăng hái, hẳn là không hề nhận thấy được có người trên nóc nhà.

Chờ bên trong nhà dần dần an tĩnh lại, hai người trên nóc nhà hô hấp nhẹ nhàng, để tránh bị Nhạc Thanh Minh nghe được.

Đợi người trong nhà hô hấp đều rồi, Hiên Viên Vô Thương đứng lên, mở miếng ngói ra, vận chuyển một cỗ nội lực trên tay, nhẹ nhàng dùng lực, hút hổ phù từ từ. Khối binh phù hình dáng con hổ kia liền rơi vào trong tay, thu nó vào trong tay áo bào, ôm lấy Vũ Văn Tiểu Tam đạp gió mà đi. . . . . .

"Thương Thương, không ngờ chàng làm trộm cũng rất thành thạo đó!" Mỗ nữ trêu chọc.

"Ừm!" Ngoài dự đoán, hắn đáp lại một tiếng, rồi sau đó cúi đầu lướt lên môi của nàng, "Trộm không chỉ trộm vật, còn có thể trộm hương!"

. . . . . .

"Ca ca, sao cha và mẹ còn chưa trở lại?" Hiên Viên Sở Cuồng ngồi ở nóc nhà ngáp một cái.

Bên cạnh hắn, Hiên Viên Lạc Thần cũng duỗi lưng một cái: "Có lẽ bọn họ có chuyện gì trì hoãn thôi." Võ công phụ vương cao cường, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì .

"Nếu không chúng ta đi tìm bọn họ đi?" Hiên Viên Sở Cuồng mở miệng đề nghị.

Tiểu Lạc Thần trợn trắng mắt lên, chính mình tự đi tìm có lẽ còn có chút hữu dụng, nhưng Hiên Viên Sở Cuồng - tên ngu ngốc này đi tìm? Hay là thôi đi! Chỉ có thể thêm phiền! "Vẫn là đừng đi, cha và mẹ chắc lập tức sẽ trở lại liền, cha bảo ngày mai trở về vương phủ rồi, hay chúng ta đi thu dọn đồ đạc đi?"

Trở lại vương phủ, không biết là quang cảnh như thế nào, mặc dù lấy binh phù có thể mang lá bài chủ nắm giữ ở trong tay mình, nhưng dù sao binh quyền không có ở đây, hơn nữa binh phù Ngự Lâm quân ở trên tay Dạ Tử Kỳ, nếu dùng chính sách đẫm máu, tất nhiên sẽ dẫn đến thiên hạ rung chuyển. Mà tranh quyền, phụ vương dù sao cũng là người của gia tộc Hiên Viên, nếu là tranh, phần thắng cũng không lớn! Nhưng bọn hắn cũng không thể ở lại chỗ này ngồi chờ chết.

Nghĩ tới đó lông mày nho nhỏ nhăn đến cùng một chỗ, có chút lo lắng.

"Ca ca, ngươi đang nghĩ cái gì?" Không phải nói thu dọn đồ đạc sao? Sao lại ngẩn người?

"Không nghĩ cái gì!" Hướng về phía đệ đệ cười cười, "Ôm chặt ta."

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức ngoan ngoãn ôm hắn ta lại, thân hình nhảy một cái, hai thân thể nho nhỏ liền bình yên rơi xuống đất, Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy vào trong nhà: "Nhanh lên một chút đi thu thập đồ, ngày mai trở về vương phủ chơi nữa!" Thật ra thì hắn còn không biết vương phủ hình dạng thế nào đâu, luôn là nghe cha bọn họ nhắc tới, nhưng cũng chưa có đi qua, nên sẽ chơi rất vui đi?

Hiên Viên Lạc Thần nhìn bóng lưng vui sướиɠ của hắn, trên mặt nhỏ tuyệt mỹ lộ ra một nụ cười nhạt, giống tiểu đại nhân lắc đầu một cái, thở dài nói: "Vẫn là tiểu hài tử sống nhẹ nhõm!" Cảm thán xong liền đi theo. . . . . .

Chỗ tối Liên Vụ giựt giựt khóe miệng, tiểu thế tử, dường như ngươi cũng là đứa bé mà, hơn nữa cũng chỉ so tiểu công tử lớn hơn một canh giờ thôi!