Hãn Phi, Bổn Vương Giết Chết Ngươi

Quyển 3 - Chương 8: Đại thẩm Đình Vũ, đệ đệ và ta sẽ dạy dỗ ngươi

Sau khi giao chiến với Đình Vũ, chẳng biết tại sao, ngược lại đột nhiên hơi nhớ Thương Thương và nhi tử. Tăng nhanh bước chân, sôi nổi chạy đến cửa phòng, chưa từng suy nghĩ nhiều liền trực tiếp đẩy cửa vào. . . . . .

Mở cửa, liền nhìn thấy Hiên Viên Vô Thương tự rửa chân cho hai đứa bé. . . . . .

Ba người nghe được tiếng đẩy cửa, cùng nhau quay đầu nhìn nàng. . . . . .

Hiên Viên Sở Cuồng biến sắc, lập tức nhảy dựng lên, nước tung tóe đầy đất, chỉ vào Vũ Văn Tiểu Tam gào to: "Cha, mẹ lại có thể nhìn lén chúng ta rửa chân!"

Vũ Văn Tiểu Tam nghe vậy, bước chân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã quỵ! Nhìn lén rửa chân? Ai tới nói cho nàng biết rửa chân có cái gì đáng giá để nhìn lén hay sao?

Vẻ mặt mỗ nữ đưa đám nhìn Hiên Viên Vô Thương: "Thương Thương, ta nhìn lén bọn nó rửa chân sao?" Một tay chỉ lỗ mũi của mình, mặt đầy bi thống.

Hiên Viên Vô Thương ho nhẹ mấy tiếng, thật ra thì lúc hắn nghe đến câu này, rồi nhìn đến phản ứng của nhi tử, cũng suýt nữa cười ra tiếng! Bất đắc dĩ lắc đầu, an ủi Vũ Vãn Tiểu Tam: "Không có việc gì! đứa bé không hiểu chuyện!"

Ai ngờ Hiên Viên Sở Cuồng cười khúc khích, ngồi trở lại trên ghế của mình, cười híp mắt mở miệng: "Mẹ! Người không biết phải không? Thật ra thì con vẫn luôn hài hước như vậy đấy!"

Hài hước? Cái này với hài hước có cọng lông quan hệ gì hả? !

Hiên Viên Lạc Thần liếc mắt: "đệ đệ, ngươi dùng từ không đúng!"

"Tại sao ngươi luôn nhiều ý kiến với ta như vậy? Ta không cần ngươi nữa!" Hiên Viên Sở Cuồng quặm mặt lại gào to về phía ca ca.

Lại là câu này! Hiên Viên Lạc Thần im lặng liếc mắt: "Không cần thì thôi!" Mỗi lần đều nói không cần hắn nữa, nhưng hắn vẫn là ca ca của hắn ta thôi.

"Được rồi, rửa xong thì ngoan ngoãn trở về phòng ngủ đi!" Hiên Viên Vô Thương nhẹ giọng mở miệng, rồi sau đó rất kiên nhẫn cầm miếng vải lên giúp bọn chúng lau khô chân.

"Trở về phòng ngủ? Trở về nơi nào ngủ?" Vũ Vãn Tiểu Tam có chút buồn bực, vừa ngẩng đầu lên liền phát hiện không thấy giường hai đứa bé. Rất là buồn bực nhìn Hiên Viên Vô Thương, "Giường của bọn chúng đâu rồi?"

Tiểu Sở Cuồng mím mím môi đang muốn tố cáo, lại bị Hiên Viên Lạc Thần kéo tay áo, liều mạng nháy mắt. Tên ngu ngốc này, nếu tố cáo, bọn họ không thể đi theo phụ vương đến kinh thành chơi, mỗi ngày ru rú ở địa phương nhỏ này nhàm chán muốn chết! Hắn đã sớm muốn đi ra ngoài chơi rồi.

"Mẹ, chúng ta đã lớn như vậy, nên dọn ra ngoài ở rồi!" Giọng nói thanh thuý của Hiên Viên Lạc Thần vang lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ không cam lòng.

Rõ ràng không cam lòng tự nhiên làm cho Vũ Vãn Tiểu Tam cực kì chú ý: "Các con muốn dời ra ngoài ở? Ta còn muốn hôm nay ngủ với các con!"

Lời này vừa nói ra, dung nhan như cánh hoa đào của nam tử tuyệt mỹ đã thúi không kém cạnh tảng đá hầm cầu, cắn bờ môi như hoa anh đào, tràn đầy cảnh cáo nhìn hai đứa con trai.

Hai đứa trẻ đầu tiên là vui mừng suýt nữa bay lên, nhưng nhìn thấy sắc mặt khó coi của phụ thân mình. Mím mím môi, không cam không nguyện mở miệng: "Mẹ, người vẫn nên ngủ với cha đi, nam nữ thụ thụ bất thân!"

Lại là nam nữ thụ thụ bất thân! Giựt giựt khóe miệng, ép buộc khuôn mặt của mình trở nên hòa ái dễ gần một chút, sau đó chịu đựng kích động đánh bọn chúng một trận, mở miệng: "Ừ, các con đi ra ngoài đi, buổi tối đắp kín mền, biết không?" Từng chữ đều giống như nặn từ trong kẽ răng ra, biểu lộ trọn vẹn tâm tình cực kì không vui của chủ nhân.

Hai đứa trẻ co rúm lại nhìn mẫu thân dường như rất dịu dàng của mình, lông măng sau lưng không ức chế dựng lên, vội vàng mang giày thật nhanh rồi vọt ra ngoài...

- - "Cha, mẹ, gặp lại sau!" Âm thanh dường như rất sợ hãi của Hiên Viên Sở Cuồng truyền đến.

- - "Phụ vương, mẫu thân, gặp lại sau!" Âm thanh mang theo chút không vui của Hiên Viên Lạc Thần truyền đến. Đều là lỗi của phụ vương, nếu không bọn họ cũng sẽ không chọc cho mẫu thân mất hứng!

Nhìn hai đứa nhỏ chạy ra ngoài, Vũ Vãn Tiểu Tam bất đắc dĩ thở dài một hơi, quả nhiên là nữ nhi vẫn thân thiết hơn! Nàng nên sinh nữ nhi mới đúng!

Còn chưa nghĩ xong, đã cảm thấy một bàn tay ôm lên hông của nàng, một dung nhan tuyệt mỹ đặt đầu lên vai nàng: "Tam nhi, Thương Thương cũng tắm cho nàng được không?"

"Tốt như vậy sao?" Mỗ nữ say mê cuồng nhiệt quay đầu. Ai da, hiện tại phục vụ đều chu đáo như vậy sao? Tắm đều không cần tự mình tắm?

Vừa quay đầu, liền bị một đôi môi mỏng như hoa anh đào che lại: "Ừ, chúng ta tắm uyên ương!"

"Uyên em gái chàng!" Hét to lên một tiếng.

..........

"Ca ca, tắm uyên ương là gì?" Sau cánh cửa, một đứa bé phấn điêu ngọc mài đang hỏi bé trai bên cạnh. Trên mặt hai đứa đều là vẻ lo lắng làm chuyện xấu bị phát hiện, cùng cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi gây án.

"Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn thấy uyên ương sao? Là hai con vịt cùng nhau tắm rửa!" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật mở miệng giải thích.

Hai còn vịt cùng nhau tắm rửa? Hiên Viên Sở Cuồng nắm đầu suy tư một hồi lâu, cuối cùng thông suốt. Đúng, dáng dấp uyên nước lúc bơi trong nước với tắm không có gì khác nhau cả, mà mỗi lần chúng nó đều là tắm cùng một chỗ!

"Ha ha... Cha và mẹ biến thành hai con vịt sao? Ca ca, vậy chúng ta nên nhìn lén hay không?" Tiểu Sở Cuồng cắn môi dưới, mặt đầy mong đợi nhìn Hiên Viên Lạc Thần. Hì hì, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó!

Tiểu Lạc thần nhíu mày do dự hồi lâu, giống như một đại nhân nhỏ, thở dài một hơi: "Thôi, chúng ta vẫn là đi về trước đi, nếu như bị phụ vương phát hiện liền xong đời. Còn nữa, bọn họ không biến thành con vịt!" Aizz, tại sao hắn có đệ đệ ngu xuẩn như vậy?

"Nhưng còn sớm như vậy, người ta còn không muốn ngủ!" Hiên Viên Sở Cuồng rất bất mãn mở miệng.

"Vậy chúng ta đi đến chỗ Đình Vũ kia thì như thế nào?" Hiên Viên Lạc thần mở miệng đề nghị, đã sớm không thích nữ nhân kia, hôm nay lại còn dám đến nhìn lén. Hừ, không giáo huấn nàng ta, nàng ta cũng không biết hoa nhi sao lại hồng như vậy!

"Làm sao chỉnh? Chúng ta ném sâu róm lên giường nàng ta có được hay không?" Tiểu Sở Cuồng nắm đầu đề nghị, hắn nhớ lần trước ném sâu róm lên giường Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, liền làm Tiểu Nguyệt tỷ tỷ sợ quá khóc lên.

Hiên viên Lạc Thần cười lạnh một tiếng: "Ném sâu róm? Nữ nhân kia, dù chúng ta ném rắn lên cũng không dọa được nàng!"

"Vậy làm sao bây giờ?" Không phải nữ nhân đều sợ sâu róm sao?

Trên khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của Hiên Viên Lạc Thần lộ ra một nụ cười gian trá: "Hắc hắc, ngươi nhớ lần trước thợ rèn thiên hạ đệ nhất chế tạo cho chúng ta một cái khóa không?"

"Cái gì? Ca ca, ngươi muốn khóa nàng ta sao?" Hiên Viên Sở Cuồng nhíu mày rất không vui nhìn hắn ta, khóa thì có cái gì chơi vui! Không có vui chút nào!

"Hừ, khóa? Lợi cho nàng quá rồi! Tới đây, chúng ta làm như vậy... như vậy..." Hiên Viên Lạc Thần ở bên tai đệ đệ nói ra chủ ý của mình.

Tiểu Sở Cuồng càng nghe mắt trừng càng lớn, nụ cười trên mặt cũng càng phát ra rõ ràng: "Ca ca, thật ra thì chúng ta còn có thể như vậy... còn như vậy... cuối cùng tiếp theo..."

Đình Vũ trở lại phòng của mình, ném kiếm lên bàn một cái, giận dữ ngồi xuống. Hôm nay mình thật là mất hết thể diện, đầu tiên là bị tiểu thế tử và tiểu công tử chế nhạo, sau lại bị nữ nhân kia giáo huấn!

Hung hăng đập một phát lên bàn, nàng thật nuốt không trôi cục tức này! Tức chết nàng mà!

Ngày mai vương gia còn muốn điều nàng đi, nghĩ tới càng thêm nghiến răng trèo trẹo! Nữ nhân kia có cái gì tốt, có một chút nào so ra mà vượt trội hơn nàng? Hiện giờ năng lực của Đình Vũ nàng ở đại lục là số một, tại sao vương gia không thích nàng, mà thích nữ nhân chỉ biết gây phiền toái cho vương gia chứ?

đúng lúc này, "Rầm rầm rầm" tiếng gõ cửa vang lên. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, hoài nghi đi tới cửa. Mở cửa ra đã nhìn thấy hai đứa bé áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa, là Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng. Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ bây giờ không phải là đã đi ngủ rồi sao?

"Thuộc hạ tham kiến tiểu thế tử, tiểu công tử!" Đình Vũ quỳ một chân trên đất hành lễ.

"Không cần khách khí, không cần khách khí, mau dậy đi!" Hiên Viên Lạc Thần rất thân thiện mở miệng.

Đình Vũ có chút buồn bực nhìn hắn, Thiếu chủ không phải vẫn luôn nhàn nhạt, lạnh lùng sao? Ngày hôm nay làm sao lại đột nhiên thân thiện? Có chút kinh ngạc đồng thời cũng cảm thụ sủng nhược kinh. Nếu có thể lấy lòng Thiếu chủ và tiểu công tử, chắc chắn vương gia cũng sẽ đối với nàng có vài phần kính trọng. Trong ngày thường nàng cũng tốn không ít tâm tư đi lấy lòng bọn chúng, nhưng hai đứa bé này luôn thấy nàng trướng mắt, mặc kệ nàng làm cái gì, hồi báo nàng cũng chỉ là chê cười!

Giống như buổi trưa hôm nay chính là một ví dụ rất tốt!"Không biết tiểu thế tử và tiểu công tử đến đây vì chuyện gì?"

"Ặc, chúng ta tới tìm ngươi chơi đùa thôi!" Hiên Viên Lạc Thần cười đến cảnh xuân rực rỡ.

"Chơi đùa?" đáy lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt, dường như người cùng tiểu thế tử và tiểu công tử chơi đùa đều không có kết quả tốt, hơn nữa còn tương đối thê thảm!

"Ừm! đúng, là chơi đùa! Hơn nữa còn chơi rất vui!" Hai đứa trẻ nghẹo đầu, một bộ dáng thành khẩn ngươi nhất định phải tin tưởng ta.

"Ngày mai thuộc hạ còn có chuyện quan trọng trong người, không thẻ chơi cùng hai vị tiểu chủ tử rồi !" Âm thanh đã lạnh xuống, chắc chẳn chính là đặc biệt chỉnh nàng đi? Đình Vũ nàng không có đần như vậy!

Hiên Viên Sở Cuồng mím mím môi: "Ca ca, ta biết ngay Đình Vũ sẽ không chơi với chúng ta mà. Mẫu thân không chơi với chúng ta, Đình Vũ cũng không chơi với chúng ta, chúng ta là những đứa bé không được ai thương!" Nói xong mặt lã chã chực khóc, quay đầu nhìn ca ca của mình.

Hiên Viên Lạc Thần cũng là gương mặt mất mác: "Aizz, thôi, chúng ta đi thôi!"

Lời này vừa nói ra, Đình Vũ ngẩn ra, lúc này phản ứng kịp, thì ra thật chỉ tìm đến nàng chơi đùa. Chắc là ở cùng nữ nhân đó buồn chán, cho nên liền chạy tới chỗ của mình, cơ hội tốt như vậy, nàng dĩ nhiên nên nắm chặt!

"Tiểu thế tử, tiểu công tử đợi đã nào...!" Mở miệng thật nhanh về phía hai đứa bé, "Thuộc hạ nguyện ý chơi với các người."

Hiên Viên Lạc Thần cùng Hiên Viên Sở Cuồng đưa lưng về phía nàng, lộ ra một nụ cười gian trá. Hắc hắc, bước đầu tiên, khổ nhục kế, thành công!

đồng loạt quay đầu, trên gương mặt kia đều là vẻ vui mừng: "Có thật không? Ngươi thật nguyện ý chơi cùng chúng ta sao?" Nói xong đáy mắt mơ hồ còn có nước mắt.

"Ừm! Thật!" Đình Vũ gật đầu, trong lòng đã bắt đầu suy đoán trò chơi của bọn chúng, hi vọng không phải thật là trò chơi làm cho người ta không thể tiếp nhận.

"Tốt! Quy tắc của trò chơi là chúng ta khóa cửa và cửa sổ phòng ngươi lại, cả đêm ngươi không thể bước ra gian phòng này, nếu như ngươi không hề đi ra, coi như ngươi thông qua, như thế nào?" Hiên Viên Lạc Thần nói đơn giản. Thuận tiện cầm dây xích màu đen giơ giơ lên.

Đình Vũ sững sờ, tuy là cảm thấy bất lợi cho mình, nhưng mình bị giam cả đêm hình như cũng không phải là chuyện gì lớn! Tối nay cũng không có bất kỳ nhiệm vụ gì cần nàng đi thi hành, vì vậy gật đầu cười: "Được!"

Hiên Viên Sở Cuồng cũng lấy ra mấy cái ống khóa nhỏ: "Vậy ta cũng khóa cửa sổ đó!" Nói xong nghẹo đầu, mở mắt to nhìn nàng.

"Được!" Chuyện này thật không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với nàng.

"Hì hì, vì cảm tạ đại thẩm Đình Vũ chơi với chúng ta, ta quyết định tìm chút thức ăn tới cho thím Đình Vũ!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong, còn không đợi Đình Vũ mở miệng, giống như một cơn gió bay đi.

Đại thẩm Đình Vũ? Khóe miệng Đình Vũ giật giật, nhìn bóng lưng Hiên Viên Sở Cuồng, đại thẩm? Nàng còn là một cô nương chưa chồng? Làm thế nào đã thành đại thẩm rồi!

"Đại thẩm Đình Vũ, người đang nghĩ cái gì?" Hiên Viên Lạc Thần nghẹo đầu nhìn nàng.

Khóe miệng rụt rụt: "Tiểu thế tử, thân phận thuộc hạ thấp kém, ngài vẫn xưng hô thuộc hạ là Đình Vũ đi, danh xưng đại thẩm này thật sự là không dám nhận!"

"Phụ vương dạy chúng ta nên nên kính già yêu trẻ, đại thẩm Đình Vũ so với chúng ta lớn hơn nhiều, chúng ta sao có thể xưng người là Đình Vũ đây? Phải gọi đại thẩm mới đúng!" Hiên Viên Lạc Thần làm như thật gật đầu.

"Tiểu thế tử, nếu như ngươi nhất định phải xưng hô thuộc hạ như vậy, có thể gọi thuộc hạ là a di, tuổi thuộc hạ còn chưa đến nỗi phải gọi là đại thẩm đâu!" Đình Vũ dường như rất kiên nhẫn giải thích, nhưng đáy lòng đều là ngọn lửa nhỏ đang nhảy nhót! đại thẩm? Nàng? !

"A di?" Âm thanh Tiểu Sở Cuồng vang lên, chỉ thấy thân thể nho nhỏ bưng một chén cháo hạt sen xuất hiện ở cửa lần nữa, "A di để gọi tỷ tỷ trẻ tuổi, đại thẩm Đình Vũ đã lớn tuổi như thế rồi, chỉ có thể gọi là đại thẩm thôi!"

Khóe miệng Đình Vũ không ức chế được mà kéo ra, nàng lớn tuổi như thế rồi hả? Nàng mới hai mươi tuổi có được hay không? So với vương phi kia còn trẻ hơn một tuổi! Ai tới nói cho nàng biết nàng hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?

Nhìn hai đứa trẻ không hề cho mình cơ hội trở mình, chấp nhận thở dài một hơi: "được rồi, theo ý các chủ tử đi!" Bây giờ gọi nàng là gì thì có quan hệ gì, dù sao sau này Đình Vũ nàng cũng thành mẫu phi bọn chúng!

"Đại thẩm Đình Vũ, đây là ta mới vừa ở phòng bếp tìm được cháo lá sen, ãn rất ngon đấy!" Hiên Viên Sở Cuồng nói xong liếʍ cái miêng nhỏ nhắn một cái. Sau đó mặt đầy không nỡ đưa chén cháo ra.

Đình Vũ thấy tiểu bộ dáng này của hắn, tuy nói gương mặt đó, dáng dấp có điểm giống Vũ Vãn Tiểu Tam, chỉ là lông mày anh khí giống vương gia nhà mình như đúc, cho nên cũng sinh ra chút lòng thương yêu cưng chiều. Bưng chén kia, mở miệng về phía Hiên Viên Sở Cuồng: "Tiểu công tử, nếu người thích ãn thì người ăn đi, thuộc hạ không ãn đâu!"

Hiên Viên Sở Cuồng biến sắc, hắn ăn thì trò chơi này chơi thế nào?

"Đại thẩm Đình Vũ, người chơi trò chơi với chúng ta cần tinh lực nha, vậy ngươi ăn đi, trong phòng bếp vẫn còn mà!" Tiểu Lạc Thần ở một bên mở miệng.

Lúc Đình Vũ nghe "đại thẩm", khóe mắt lần nữa không thể ức chế kéo ra, nhận lấy chén cháo lá sen kia, nhìn một chút không độc, liền yên tâm to gan ãn.

Hiên Viên Sở Cuồng sôi nổi chạy vào trong phòng Đình Vũ: "Đại thẩm Đình Vũ, có phải phòng của người xây giống phòng chúng ta không?"

Tuy nói bên trong phòng không có gì bọn hắn không thể nhìn thấy, nhưng Đình Vũ vẫn không yên lòng, vội vàng để chén cháo lá sen mới ăn được vài hớp xuống, chạy vô bên trong nhà, lại thấy Hiên Viên Sở Cuồng đứng ở trên giường của nàng, đang muốn bò lên trên.

Trong lòng vô cùng lo lắng sau khi nó leo lên, sẽ ở trên giường của mình để đồ gì đó không sạch sẽ. Vì vậy lập tức vội vàng theo sau, lôi kéo nó: "Tiểu công tử, trên giường thuộc hạ không sạch sẽ, hay là ngài đi xuống trước đi!"

Nói xong thính tai nghe được có một trận vang nhỏ phía sau lưng, có chút hoài nghi quay đầu lại, thấy Hiên Viên Lạc Thần chỉ là vuốt cái trán, một bộ dáng không đành lòng nhìn hai người nàng và Hiên Viên Sở Cuồng ngu xuẩn kia, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ là mình nghe lầm? Vì vậy cũng không có quá nhiều chú ý.

Hiên Viên Sở Cuồng thấy nàng lôi kéo mình, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ leo từ trên giường nàng xuống: "Cái gì? Trên giường của người không sạch sẽ? Đại thẩm Đình Vũ, ngươi thật sự quá mất vệ sinh! Đến giường cũng không sạch sẽ! Thật là thật là quá ghê tởm rồi!"

Khóe miệng Đình Vũ hung hãng co quắp mấy cái, mới vừa rồi là chính nàng nói trên giường mình không sạch sẽ , hiện tại nàng còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, mở miệng: "Để tiểu công tử chê cười, sau này thuộc hạ sẽ chú ý vệ sinh cá nhân!"

"Là nên chú ý nhiều, nếu không dẫn tới nhiều ruồi, hoặc là nhiều giòi bọ thì thật ghê tởm!" Hiên Viên Lạc Thần ở một bên vẻ mặt đầy ghét bỏ mở miệng, giống như Đình Vũ là vật bẩn gì đó.

Nhiều giòi bọ? Không có khoa trương như vậy chứ? Đình Vũ phẫn hận cắn rãng, hận không được cắn đứt đầu lưỡi của mình! Hoàn toàn không thể hiểu được tại sao mình sẽ phạm ngu xuẩn, nói trên giường của mình không sạch sẽ! Hiện tại thì tốt rồi?

Hiên Viên Lạc Thần thấy vẻ mặt nàng rối rắm, rất "Hiểu" mở miệng: "Được rồi, được rồi! Cuồng nhi, chúng ta nhanh đi khóa cửa cửa sổ đi, chắc đại thẩm Đình Vũ muốn quét dọn phòng rồi!"

"Được, ca ca!" Hiên Viên Sở Cuồng dường như rất nghe lời, đi theo Hiên Viên Lạc Thần ra ngoài.

Sau đó hai đứa trẻ làm như thật, khóa kỹ cửa sổ.

Đình Vũ vuốt ve cái trán, cuối cùng hai đứa ôn thần này đã đi!

Ngờ đâu, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng: "Đại thẩm Đình Vũ! Chúng ta giúp ngươi đυ.c mấy lỗ ở cửa sổ để thông gió, tránh cho ngươi chết ngộp!" Nói xong, bàn tay nho nhỏ đυ.c mấy lỗ lên tờ giấy trên khung cửa sổ.

.

Sau ót Đình Vũ xẹt qua một vệt đen, chết ngộp? Không có khoa trương như vậy chứ?

Mãi đến khi không còn nghe âm thanh của hai đứa bé, Đình Vũ mới buông tâm xuống! Quay đầu nhìn lại chén cháo trên bàn kia một chút, không biết vì sao, mơ hồ có chút dự cảm không tốt. Bưng chén cháo lên ngửi một chút, mùi vị thơm ngát, không có bị bỏ thuốc. Có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi? Nhìn rồi lại không có hứng ăn, thế nhưng tâm tình ngược lại khá hơn nhiều. Trải qua hôm nay, ấn tượng của hai tiểu chủ tử đối với nàng sẽ không tệ chứ?

Nghĩ tới liền mở vạt áo, cởϊ qυầи áo chuẩn bị ngủ. . . . . .

Hai đứa bé núp ở phía sau núi giả, chờ nghiệm thu thành quả!

"Ca ca, ngươi nói hiện tại dược phát huy hiệu quả chưa?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn to mắt đen, đôi mắt như lưu ly tràn đầy kích động.

Hiên Viên Lạc Thần nhìn ánh trăng trên bầu trời một chút: "Không sai biệt lắm, hi vọng thuốc này hữu dụng!" Thuốc đó là do bọn họ trộm được từ chỗ thần y Mộ Vân Dật thúc thúc, thúc thúc đó giống như không thích trẻ con, cũng không ưa thích bọn họ. Bọn họ muốn cái thuốc kia, hắn ta cũng không cho, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể trộm.

"Chắc chắn hữu dụng! Mộ Vân Dật thúc thúc là thần y mà....! Nghe nói thuốc đó vô sắc vô vị, ai cũng phân biệt không ra vấn đề bên trong, chỉ cần ăn một chút xíu, qua một canh giờ sẽ rất đau bụng! Aizz, đúng rồi, ca ca, ngươi mới vừa động tay động chân trên xí trù(1) của nàng ta? Có thành công hay không?" Tiểu Sở Cuồng quay đầu hỏi ca ca của mình. Mới vừa rồi hắn chạy lên trên giường của nữ nhân ghê tởm kia, chính là vì muốn tạo cơ hội cho ca ca động thủ.

"Khẳng định đắc thủ, một chút chuyện nhỏ như vậy có thể làm khó ta sao!" Vẻ mặt Hiên Viên Lạc Thần khinh thường. Không phải là ở trên xí trù động chút tay chân sao? Hiên Viên Lạc Thần hắn mà một chút bản lãnh như vậy cũng không có sao? Chuyện cười!

"Ha ha ha. . . . . . Vậy tối hôm nay sẽ chơi rất vui!" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Hiên Viên Sở Cuồng là nụ cười hạnh phúc. Hắc hắc, dám đối nghịch với mẫu thân, cũng không nhìn xem hai bọn hắn có đồng ý hay không!

"Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi đang làm gì?" Liên Vụ đi tới sau núi giả, rất là kinh ngạc mà nhìn bọn chúng, bây giờ không phải bọn chúng đã đi ngủ rồi sao? Làm sao sẽ chạy đến nơi này?

"Chúng ta đang chơi trò chơi với đại thẩm Đình Vũ!" Hiên Viên Sở Cuồng quay đầu mở to đôi mắt to trong suốt, mở miệng.

Sau ót Liên Vụ xẹt qua một vệt đen, chơi trò chơi? Nếu nói trò chơi, tuyệt đối không thế nào đáng để mong chờ! Còn nữa, Đình Vũ khi nào thì biến thành đại thẩm? Nàng còn không già đến mức đó?

"Chơi trò chơi gì á? Có thể nói cho ta biết không?" Liên Vụ có lòng thử dò xét, dù sao mình vẫn là coi Đình Vũ là muội muội. Thời khắc mấu chốt, có thể giúp đỡ một tay.

Hiên Viên Sở Cuồng đang chuẩn bị nói, liền bị Hiên Viên Lạc Thần chen lời: "Thế nào? Liên Vụ cũng muốn chơi?" Cười như không cười nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy nụ cười.

Trong nháy mắt Liên Vụ cảm giác sau lưng mình suýt nữa bị mồ hôi lạnh thấm ướt, thật nhanh lắc đầu: "Thuộc hạ không muốn! Thiếu chủ và tiểu công tử vẫn là chơi cùng Đình Vũ đi, thuộc hạ còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, không có thời gian chơi trò chơi!"

Lời này vừa rơi xuống, một tiếng "Ầm" vang lên truyền đến từ bên trong phòng Đình Vũ.

Hai đứa trẻ vừa nghe âm thanh này, vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, ha ha. . . . . . Xí trù bể, Đình Vũ lấy cái gì đi nhà cầu đây? Ha ha ha. . . . . .

Tiếp theo đó là một tràng tiếng gõ cửa vang lên: "Thả ta ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài!"

Liên Vụ có chút kinh ngạc nhìn bên trong nhà một chút, dường như hắn còn chưa thấy qua Đình Vũ sợ cái gì? Giờ lại hoang mang sợ hãi muốn ra ngoài, bên trong nhà có cái gì sao?

Đình Vũ ở bên trong điên cuồng kéo cửa, tạm thời còn chưa có suy nghĩ ra vì sao đột nhiên mình muốn đi nhà cầu như vậy, hơn nữa xí trù đang tốt lại bể. Hiện tại trong đầu nàng chỉ có một ý tưởng, chính là nàng muốn đi nhà cầu!

Nhưng cửa kia bị ổ khóa huyền thiết ngàn năm khóa lại rồi, cửa sổ cũng khóa lại, nàng chỉ đành phải ở tại cửa ra vào hô to: "Thả ta đi ra ngoài, nhanh lên một chút thả ta đi ra ngoài!"

Lúc này thân hình hai người áo đen chợt lóe, rồi sau đó đứng ở cửa, mở miệng về phía bên trong nhà: "Ẩn chủ, đã xảy ra chuyện gì?"

Liên Hoa, Liên Vụ, Đình Vân, Đình Vũ là thủ lĩnh bọn hắn, được thống nhất xưng là ẩn chủ.

"Nhanh một chút thả ta đi ra ngoài!" Giọng nói Đình Vũ từ trước đến giờ cao quý lãnh diễm, giờ phút này trở nên giống như bà điên, ở tại cửa lớn tiếng gào thét.

Hai ẩn vệ nhìn ổ khóa thiên huyền ngàn năm ở cửa một chút, là tiểu Thế tử đấy! Mấy cái dây xích tinh tế nơi cửa sổ kia là của tiểu công tử. Sau ót không hẹn mà cùng xẹt qua một giọt mồ hôi lạnh, không nói đến lấy năng lực của bọn họ, không mở được ổ khóa này. Lại nói là tiểu Thế tử và tiểu công tử khóa cửa, bọn họ cũng không có can đảm đối nghịch với hai tiểu chủ tử!

"Ẩn chủ, đây là sợi dây xích thiên huyền ngàn năm, chúng ta mở không được!" Toát mồ hôi lạnh mở miệng.

Đình Vũ tức giận gào thét: "Cái người ngu xuẩn này, mở không ra liền lập tức đi tìm tiểu thế tử và tiểu công tử lấy chìa khóa! Cái này còn phải để ta dạy các ngươi sao!" Mới vừa rồi, quan hệ nàng và tiểu thế tử, tiểu công tử cũng không tệ rồi, chắc hẳn tiểu thế tử và tiểu công tử nhất định sẽ để nàng ra ngoài thôi!

À? Hai ẩn vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không nhớ tiểu thế tử và tiểu công tử dễ nói chuyện như vậy đâu!

"Còn không mau đi!" Lại là một tiếng hét to truyền tới.

Một ẩn vệ vội vàng mở miệng: "Dạ! Thuộc hạ sẽ đi ngay!"

Đình Vũ lo lắng đứng ở trong phòng, đôi tay kia khoác lên trên cửa, kìm nén đến đầu đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng. Tại sao muốn đi cầu đến trình độ này chứ, hơn nữa dường như muốn kìm nén cũng kìm nén không được!

"Ha ha ha. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng ôm bụng cười ha ha, thật là chơi quá vui, Đình Vũ đó khẳng định kìm nén đến không chịu nổi!

"Hư!" Hiên Viên Lạc Thần thật nhanh che cái miệng của hắn, "Đệ đệ, không nên cười lớn tiếng như vậy, nếu bọn họ nghe được liền biết chúng ta ở chỗ này, để cho bọn họ đi khắp nơi tìm chúng ta một chút, đại thẩm Đình Vũ có thể nghẹn lâu một lát!"

Liên Vụ ở bên cạnh nghe được thì như rơi vào trong sương mù, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Cái gì nghẹn lâu một lát? Nhưng nhìn hai bọn hắn, lại không dám hỏi.

Đình Vũ ở trong cảm giác mình rất nhanh muốn điên rồi! Gắt gao cắn môi dưới, kìm nén đến suýt nữa không có một phật thăng thiên, hai phật ra đời! Lo lắng đi qua đi lại! Tiểu thế tử và tiểu công tử làm sao còn chưa tới!

Một lát sau, ẩn vệ đi tìm Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng trở lại, đứng ở cửa, đỉnh đầu đầy mồ hôi lạnh: "Ẩn chủ, tiểu thế tử và tiểu công tử đều không ở trong phòng!"

"Cái gì? Không có ở trong phòng?" Một giọng nữ bén nhọn vang lên, "Nhanh đi tìm! Nhanh đi tìm!"

"Dạ! Dạ! . . . . . ." Ẩn vệ ở cửa vâng vâng dạ dạ lui xuống.

"Ha ha ha. . . . . ." Lần này chính là Hiên Viên Lạc Thần cũng không nhịn được rồi, ha ha ha, chơi quá vui rồi!

Liên Vụ càng cảm giác trượng nhị đích hòa thượng mạc bất trứ đầu não(2), gãi đầu một cái: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi có biết Đình Vũ thế nào hay không?" Nhiều năm rồi chưa từng nhìn thấy nàng luống cuống như vậy, giống như bà điên gào to rống lớn, dù không thể đi ra ngoài nhưng cũng không cần kích động như thế chứ?

"Hắc hắc!" Hai đứa trẻ nụ cười rực rỡ nhìn vẻ mặt hắn tràn ngập nụ cười mong đợi, rồi sau đó cùng nhau mở miệng, "Chúng ta không nói cho ngươi!"

Một vệt đen xẹt qua, giật giật khóe miệng. Không nói thì thôi, tự hắn đi hỏi! Nghênh ngang tiêu sái đi ra ngoài, trong lòng cũng có chút sợ, không biết hắn đánh bạo ra ngoài có thể cũng đắc tội tiểu công tử và tiểu thế tử không? Ặc, nếu hắn không nói ra tiểu thế tử và tiểu công tử trốn ở bên trong kia liền hết chuyện chứ gì? Đến cửa: "Đình Vũ, ngươi làm sao vậy?"

Nghe giọng nói Liên Vụ, Đình Vũ giống như thấy được cứu tinh."Liên Vụ, nhanh cứu ta ra ngoài! Nhanh lên một chút!"

Ặc, "Đình Vũ, bên trong nhà có cái gì sao?" Cứu nàng ra ngoài?

"Chuyện này. . . . . ." Đình Vũ cắn răng, cái vấn đề này nàng phải trả lời thế nào đây? Chẳng lẽ nói cho bọn nam nhân này là nàng muốn đi cầu sao? Hơn nữa nàng mới vừa rồi còn làm bể xí trù trong phòng sao? Nghĩ tới đó, cảm giác mình nhất định không thể nói! Tránh cho việc không trả lời được, hướng về phía ngoài cửa mở miệng: "Liên Vụ, ngươi cũng không nên hỏi nhiều như vậy, nhanh lên một chút nghĩ biện pháp cứu ta đi ra ngoài!"

Lấy năng lực của nàng, vốn là có thể nghĩ biện pháp bay từ nóc nhà ra ngoài, nhưng nàng hiện tại đau bụng muốn chết, hoàn toàn không vận nổi nội lực, càng không thể nào phá nhà ra! Chợt, linh cơ liền động: "Liên Vụ, nếu không ngươi từ nóc nhà đi vào, cứu ta đi ra ngoài?"

À? Liên Vụ có chút khó xử nhìn phòng một chút, lại nhìn nơi tiểu thế tử và tiểu công tử ẩn núp. Cứu Đình Vũ, tất nhiên sẽ đắc tội với hai Tiểu Chủ Tử, không cứu hình như thật có lỗi với tình huynh muội! Cái này, hắn phải làm thế nào đây?

Hiên Viên Lạc Thần và Hiên Viên Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau. Không ổn! Bọn họ thế nào quên mất phá nóc nhà ra! Dù Liên Vụ không dám cứu nàng, cái tên Đình Vân kia nhất định sẽ cứu, vậy không phải kế hoạch bọn họ sẽ thất bại sao?

Chú thích:

(1) Xí trù: hắc hắc..cái này là dùng để tiểu tiện vào ban đêm ấy...

(2). “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.

Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

"Ca ca, làm sao bây giờ?" Hiên Viên Sở Cuồng cực kỳ lo lắng nhìn Hiên Viên Lạc Thần, ca ca so với hắn thông minh hơn, nhất định có biện pháp.

Mày kiếm Hiên Viên Lạc Thần hung hăng nhíu chung một chỗ. Chợt, đôi mắt tà mị đào hoa sáng lên: "Có! Chúng ta đi ra ngoài!"

"À? Đi ra ngoài?" Còn chưa phản ứng kịp, liền nhìn thấy ca ca mình đã đi ra khỏi, vội vàng đuổi theo, cùng nhau đi đến cửa phòng.

Liên Vụ nhìn thấy bọn hắn đi ra rồi, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không cần làm khó mình!

"Đại thẩm Đình Vũ, ngươi là đang tìm chúng ta sao? Ngươi có chuyện gì hả?" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

"Tiểu thế tử, nhanh lên một chút để thuộc hạ đi ra ngoài!" Nghe được âm thanh của Hiên Viên Lạc Thần, Đình Vũ vui mừng đến suýt nữa ngất lịm, tiểu thế tử rốt cuộc đã tới! Nàng được cứu rồi! Nàng tự nhiên biết tiểu thế tử và tiểu công tử khóa cửa, Liên Vụ sẽ không dám cứu nàng, những người khác cũng càng không dám. Nếu tiểu thế tử tới, nàng nhất định có thể bình yên vô sự.

"Thả ngươi ra ngoài? Thả ngươi ra ngoài làm cái gì? Không phải nói chơi trò chơi, suốt đêm hôm nay ngươi đều không thể đi ra sao? Ngươi muốn đổi ý?" Giọng nói rất không vui của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

Đình Vũ lo lắng mở miệng: "Tiểu thế tử, trò chơi đó hôm nào chúng ta chơi nữa, thuộc hạ nhất định sẽ chơi cùng ngài. Hay ngài thả thuộc hạ ra trước, thuộc hạ van xin ngài!"

"Ca ca, dáng vẻ đại thẩm Đình Vũ hình như đang rất gấp gáp đó? Nàng ta làm sao á?" Mặc dù Hiên Viên Sở Cuồng vẫn không quá rõ ca ca muốn làm gì, nhưng sinh đôi thường ngầm hiểu ý nhau không phải là nói chơi, dù không hiểu cũng có thể phối hợp với ca ca.

"Ai biết nàng ta bị gì, có lẽ là muốn đổi ý rồi ! Hừ!" Giọng nói không vui của Hiên Viên Lạc Thần vang lên.

Hiên Viên Sở Cuồng lớn tiếng gào to: "Cái gì? Muốn đổi ý! Nhưng nàng đã ăn cháo lá sen của ta nha! Bây giờ lại có thể muốn đổi ý! Thật là quá đáng mà?"

"Tiểu thế tử, tiểu công tử, thuộc hạ không phải muốn đổi ý, trò chơi này chúng ta thật có thể sau này chơi nữa , các ngươi trước cứ thả thuộc hạ ra ngoài! Thuộc hạ nói là làm, sau này nhất định chơi cùng các ngươi!" Giọng nói của Đình Vũ đã mang theo tiếng khóc nức nở nghiêm trọng.

Liên Vụ càng thêm cảm thấy trượng nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não, đây là chuyện gì xảy ra!

Tiểu Lạc Thần dường như do dự một lát, rồi sau đó mở miệng: "Không được, ngươi cần phải nói cho chúng ta biết là vì cái gì mà ngươi nhất định phải đi ra ngoài, nếu không ta không đồng ý!"

Lúc này tuy ở cửa chỉ có mấy người bọn hắn, nhưng trong vương phủ không ít ẩn vệ, ám vệ đều tò mò nhìn sang bên này, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới để cho ẩn chủ bọn hắn thành như vậy.

Đình Vũ cắn môi dưới do dự, cảm giác muốn đi nhà cầu trong lòng càng thêm khó nhịn, hình như một giây kế tiếp sẽ phun tung tóe ra! Bất đắc dĩ cắn răng mở miệng: "Tiểu thế tử, thuộc hạ muốn đi nhà cầu!" Âm thanh phát ra cực kỳ nhỏ, võ công tiểu thế tử cao cường, nên nghe được chứ?

"À? Ngươi nói cái gì?" Hiên Viên Lạc Thần cất cao âm điệu, dường như không nghe thấy.

"Thuộc hạ nói là, thuộc hạ muốn đi nhà cầu!" Âm thanh đề cao một chút.

"Ca ca, đại thẩm Đình Vũ đang nói cái gì, tại sao ta không nghe được!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên.

Hiên Viên Lạc Thần nhíu lông mày lắc đầu một cái: "Ta cũng không nghe thấy!"

Đình Vũ cắn răng rống to một tiếng: "Thuộc hạ muốn đi nhà cầu!" Chim khϊếp sợ bay vô số, ẩn vệ cả Nam Uyển đều nghe được âm thanh này, rồi sau đó toàn bộ nén cười nhìn sang bên này, không có lầm chứ? Ẩn chủ muốn đi nhà cầu, kêu lớn tiếng như vậy làm cái gì!

"Ca ca, nàng gạt người, nếu nàng muốn đi nhà cầu, trực tiếp kéo xí trù ở bên trong đi là được, làm gì nhất định phải ra ngoài chứ, ta không tin!" Chợt Hiên Viên Sở Cuồng lớn tiếng hô.

"Ta cũng không tin, nàng nhất định là muốn gạt chúng ta thả nàng ra! Như vậy trò chơi không thể chơi tiếp!" Hiên Viên Lạc Thần rất là đồng ý mở miệng.

Đình Vũ cảm giác mình rất nhanh muốn điên rồi: "Liên Vụ, ngươi giúp ta nói một chút đi!" Tiểu thế tử và tiểu công tử tuổi quá nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng tại sao Liên Vụ không giúp nàng nói chuyện?

Liên Vụ cũng rất buồn bực mở miệng: "Đúng vậy Đình Vũ, ngươi phải đi nhà cầu có thể ở bên trong phòng trực tiếp giải quyết, làm gì nhất định phải ra ngoài đi nhà cầu chứ?" Hắn cũng nghĩ không thông cái vấn đề này, chẳng lẽ nàng giống như vương phi năm đó ở tam vương phủ, có người đi phóng hỏa, vừa đúng xí trù không có cầm vào? Chỉ là Đình Vũ lớn tiếng gào thét nói nàng muốn đi nhà cầu như vậy, thật là -- rất khôi hài đấy!

Trong nháy mắt Đình Vũ cảm giác mình đau cả đầu, Liên Vụ thằng ngu này! Chẳng lẽ muốn buộc mình nói ra lời nói mất thể diện hơn sao?

"Ca ca, nàng nhất định là gạt chúng ta , chúng ta đi về trước đi!" Hiên Viên Sở Cuồng rất khinh thường mở miệng, chỉ là đáy mắt như lưu ly đều không che giấu được ý cười, ha ha ha, thật sự là chơi quá vui rồi!

"Ừm! Chúng ta vẫn là trở về đi!" Hiên Viên Lạc Thần rất hư hỏng nói tiếp.

Tiếp, Đình Vũ mang theo nức nở nồng đậm mở miệng: "Tiểu thế tử, tiểu công tử, xí trù trong phòng thuộc hạ bị bể! Thuộc hạ thật không nhịn nổi, các ngươi mở cửa nhanh một chút đi!"

"Cái gì?" Giọng nói Hiên Viên Lạc Thần mang theo chút nội lực gào to, "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi đặt mông ngồi đến nỗi làm bể xí trù luôn sao? Có phải ngươi cần giảm cân rồi không?"

"Ha ha ha. . . . . ." Liên Vụ rốt cuộc không nhịn được cười lên ha hả, cười cười đột nhiên ý thức được bên trong đó là Đình Vũ, vội vàng im lặng, kìm nén đến đáy mắt đều là nước mắt. Tiểu thế tử thật sự là quá bình tĩnh rồi!

Chúng ẩn vệ cũng cười đến nghẹn, run thân thể nhìn bên này, thật quá buồn cười rồi! Nếu không phải là sợ ẩn chủ trách phạt bọn họ, bọn họ thật hận không được cười ha ha một phen mới được!

Đình Vũ nghe xong sắc mặt kia lúc đỏ lúc trắng, không biết nói cái gì cho phải.

Hiên Viên Sở Cuồng cũng là mặt đầy ghét bỏ nhảy dựng lên gào to: "Ca ca, ta nhớ rõ ràng xí trù đó bền chắc lắm! Đại thẩm Đình Vũ lại có thể ngồi bể nó, cái mông của nàng thật sự là quá lớn rồi!"

Liên Vụ cắn răng, gắt gao cười đến nghẹn quay đầu đi. Ôi mẹ ơi, thật sự là quá buồn cười rồi! Hắn có thể tìm một chỗ thật tốt để cười rồi quay lại không?

"Đệ đệ, ngươi thực ngốc, cái này làm sao gọi là mông lớn chứ, là cái mông quá nặng á!" Hiên Viên Lạc Thần rất nghiêm túc quay đầu cải chính cho đệ đệ "Nói sai rồi" .

"Ách. . . . . ." Hiên Viên Sở Cuồng gãi gãi đầu mình, "Đúng, là cái mông quá nặng, Cuồng nhi nói sai rồi!"

Chúng ẩn vệ nghe vậy, ở dưới sự hướng dẫn của Liên Vụ cùng nhau cắn môi dưới, xoay người lại, đưa lưng về phía phòng, từng trận run lên cười trộm. (anh Liên Vụ này chắc thường xuyên nín cười kiểu này nên có kinh nghiệm ghê @TruyenHD)

Đình Vũ cảm giác sợi dây thần kinh trong đầu mình sắp đứt rồi, hướng về phía ngoài cửa mở miệng: "Tiểu thế tử, người nhanh mở cửa ra đi, thuộc hạ thật không nhịn nổi!" Cười thì cười đi, mình thật sự không nhịn nổi rồi!

"Nhưng chỉ là muốn đi nhà cầu thôi mà, làm sao sẽ nghiêm trọng như vậy chứ?" Hiên Viên Lạc Thần dường như rất khổ não nhìn phòng này, ngay sau đó như nhớ tới cái gì, "Đệ đệ, thuốc lần trước ngươi trộm được ở chỗ thần y có mang theo không?"

Thuốc gì? Có phải thuốc trị đau bụng không? Mặt Đình Vũ đầy mong chờ nhìn cửa, gắt gao che bụng của mình.

Lần này tiểu Sở Cuồng rốt cuộc hiểu rõ ca ca muốn làm gì rồi, dường như rất kinh ngạc mở miệng: "Ai nha, không thấy, chẳng lẽ là lúc ấy ta không cẩn thận làm rơi vào trong chén cháo lá sen rồi hả? Lúc ta lao thẳng đến đó thì thuốc kia còn cầm ở trên tay. Ặc, xong rồi, ca ca, nhất định là ta không cẩn thận làm rơi nó vào trong chén rồi!"

"Là thuốc gì á?" Liên Vụ rất tò mò mở miệng hỏi thăm.

"Ách, là thuốc sau khi ăn sẽ muốn đi cầu, so với bã đậu còn lợi hại hơn rất nhiều!" Hiên Viên Sở Cuồng rất nghiêm túc mở miệng giải thích.

Lần này nghi ngờ của Đình Vũ đã có giải thích! Vốn Đình Vũ hoài nghi là hai đứa bé này cố ý trêu cợt mình, nhưng lập tức nghe được giọng nói của Hiên Viên Lạc Thần: "Ai nha, vậy xong đời rồi, chúng ta lập tức thả đại thẩm Đình Vũ ra, nếu không nàng liền thảm!"

"Ừm! Đúng! Ca ca, nhanh lấy chìa khóa ra!" Hiên Viên Sở Cuồng dường như rất gấp gào to về phía Hiên Viên Lạc Thần.

Hiên Viên Lạc Thần lục lọi trong ngực mình rất lâu, tiếp mặt sững sờ nhớ lại, cuối cùng dậm chân một cái: "Ai nha, tiêu rồi, cái chìa khóa, lúc Triệt ca ca tới, ta đặt nó vào trong túi Triệt ca ca mất rồi!"

Đình Vũ nghe vậy thiếu chút nữa nổi điên! Trời mới biết nàng thậm chí cảm giác có cái gì đó muốn thoát khỏi thân thể của nàng, xuất hiện trong qυầи ɭóŧ rồi!

"À? Vậy phải làm sao bây giờ? Ca ca, hiện tại chỉ có một biện pháp!" Vẻ mặt Tiểu Sở cuồng nghiêm túc mở miệng.

Hiên Viên Lạc Thần thở dài một hơi, hình như cũng nghĩ đến cái gì, vì vậy mở miệng về phía Đình Vũ trong phòng: "Đại thẩm Đình Vũ, có một biện pháp, lần trước sau khi Cuồng nhi không cẩn thận ăn nhầm thuốc này, đã giải quyết như vậy!"

"À? Biện pháp gì?" Giọng nói lo lắng của Đình Vũ vang lên.

Hiên Viên Sở Cuồng lớn tiếng mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi phải nhớ kỹ nghe ta chỉ huy! Có một bước không đúng cũng không được đâu đấy!"

"Được! Tiểu công tử, người nói nhanh một chút đi!" Nàng đã kìm nén đến sắp không chịu được, không có nhiều thần trí suy nghĩ việc này là có thích hợp hay không? Trong lòng chỉ có một ý niệm, vội vàng muốn giải quyết chuyện đi cầu này cho xong!

"Đại thẩm Đình Vũ, ngươi trước xoa bóp cái mông!" Lớn tiếng mở miệng về phía trong nhà.

Đình Vũ nghe vậy, do dự một chút, bên ngoài nhiều nam nhân như vậy, mình ở bên trong nhà xoa bóp cái mông, cái này không được đâu? Nhưng lại suy nghĩ một chút, mình xoa bóp cái mông, các nam nhân bên ngoài cũng không biết, cho nên đỏ mặt vểnh cái mông lên.

Trong lòng thôi miên, các nam nhân bên ngoài cũng không biết mình bây giờ đang chổng mông lên, không có chuyện gì, không có chuyện gì. . . . . .

Ai ngờ, giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng vang lên: "Đại thẩm Đình Vũ, cái mông của ngươi vểnh lên chưa?"

Lời này vừa nói ra, Đình Vũ suýt nữa ngất lịm, cắn răng mở miệng: "Vểnh lên rồi! Tiểu công tử. ngài nói nhanh một chút đi, thuộc hạ thật không nhịn nổi!"

Chúng ẩn vệ phía ngoài suýt nữa không nén cười được, chỉ cần tưởng tượng ẩn chủ cao quý lãnh diễm của bọn họ, ở bên trong đang có bộ dáng chổng mông lên, bọn họ liền muốn cười, ha ha ha. . . . . .

"Ừ, sau khi xoa bóp cái mông, cắn răng, ở đan điền kìm nén một hơi!" Lần này là giọng của Hiên Viên Lạc Thần.

Đình Vũ nghe vậy, theo lời của hắn, ở đan điền kìm một hơi, cảm giác lại càng thêm khó chịu, rất rối rắm mở miệng: "Tiểu thế tử, thuộc hạ làm theo phân phó của ngài, nhưng tại sao càng khó chịu rồi!"

"Ta biết rõ là càng khó chịu! Bởi vì còn có một bước quan trọng nhất ngươi chưa hoàn thành! Tất cả khí ở vùng đan điền, dùng sức ngay chỗ mông đít, mạnh mẽ dùng hết sức phóng ra là xong rồi!" Giọng nói Hiên Viên Lạc Thần có chút lo lắng vang lên, hình như rất là quan tâm Đình Vũ.

Nhưng nhóm ẩn vệ ngoài cửa cũng mơ hồ nghe ra có cái gì không đúng, chổng mông lên, còn kìm nén rồi ra sức ở chỗ cái mông, đó không phải là. . . . . . Liên Vụ đang muốn nhắc nhở nàng, nhưng đã không kịp. . . . . .

Người trong nhà bị giọng nói thân thiết của Hiên Viên Lạc Thần cuốn hút, cũng vì bị du͙© vọиɠ muốn giải thoát hành hạ, chưa từng suy nghĩ nhiều, liền làm theo. . . . . .

"Bủm!" một tiếng vang lên, tiếp theo đó là một hồi mùi hôi thối truyền ra. . . . . .

"Đình Vũ, ngươi. . . . . ." Lời nói của Liên Vụ bị dìm ngập rồi, vẻ mặt không đành lòng quay đầu đi, lần này chơi lớn rồi! Mặt mũi của Đình Vũ hoàn toàn ném xong rồi!

"Đại thẩm Đình Vũ, có phải ngươi cảm giác thoải mái hơn rồi không?" Giọng của Hiên Viên Sở Cuồng giống như tranh công vang lên, "Đại thẩm Đình Vũ, ngươi thật không cần rất cảm tạ chúng ta đâu! Đây đều là chuyện chúng ta nên làm!"

Nhóm ẩn vệ đã nén cười đến mức sắp chết rồi, ha ha ha. . . . . . Rõ ràng, hôm nay ẩn chủ thờ ơ cao quý của bọn họ đại tiện không khống chế rồi! Quá buồn cười rồi! Còn có tiểu công tử mới vừa nói gì hả? -- đây là chuyện bọn hắn phải làm! Ha ha ha. . . . . .

Đình Vũ thành công đem phân tràn ra đầy quần của mình, mặt chết lặng nhìn cánh cửa kia. Chợt có một loại kích động muốn khóc, nhưng lại đặc biệt muốn cười. . . . . . thành công thải phân ra. Đúng là như Hiên Viên Sở Cuồng nói, cảm giác thoải mái hơn, nhưng thanh danh của nàng, hình tượng của nàng từ hôm nay cũng đã hoàn toàn bị phá hủy! Còn có bộ dáng này của mình bây giờ, sợ là tắm mấy trăm lần cũng tắm không sạch sẽ!

"Tiểu thế tử, tiểu công tử, các ngươi là cố ý có đúng hay không?" Giọng nói rõ ràng mang theo hận ý vang lên.

"Cái gì cố ý! Đại thẩm Đình Vũ, ta và đệ đệ ở đây dạy ngươi cách thải ra, không phải thải ra sẽ thoải mái hơn sao? Ai nha, bỏ đi đệ đệ, chúng ta quên mất một vấn đề rất nghiêm túc!" Sau khi Hiên Viên Lạc Thần trả lời xong vấn đề của Đình Vũ, có vẻ như cực kỳ lo lắng mở miệng.

"Hả? Vấn đề gì?" Hiên Viên Sở Cuồng, một bộ dáng rất là kinh ngạc nhìn ca ca của mình.

"Lần trước lúc ngươi giải quyết vấn đề như vậy là có xí trù! Nhưng không phải xí trù của đại thẩm Đình Vũ bị nàng ngồi bể rồi sao?" Hiên Viên Lạc Thần dường như vừa mới phản ứng kịp.

Hiên Viên Sở Cuồng cũng dậm chân: "Ai nha, thật là, vậy không phải đại thẩm Đình Vũ ỉa trong quần rồi sao?"

"Có lẽ vậy!" Hiên Viên Lạc Thần vuốt ve cái trán, một bộ dáng không đành lòng nhắc tới, "Cái đó, đệ đệ, chúng ta vẫn là đi nhanh một chút đi, hiện tại tâm tình đại thẩm Đình Vũ khẳng định thật không tốt!"

"Sẽ không đâu..., lúc nãy đại thẩm Đình Vũ nói giường nàng rất dơ, nàng vốn không chú trọng vấn đề vệ sinh cá nhân, không phải là ỉa trong quần thôi ư, có gì ghê gớm đâu, ca ca người nghĩ quá nhiều rồi!" Giọng nói thanh thúy của Hiên Viên Sở Cuồng lần nữa đâm trúng huyệt cười của mọi người.

Ai nha, thì ra là giường của ẩn chủ rất dơ, bọn họ còn không biết đó! Thân thể Liên Vụ run rẩy, cười đến nghẹn, thật ra thì theo nghĩa khí huynh muội, hắn thật không muốn cười, nhưng là thật sự rất khôi hài đó!

Nghe lời nói của Hiên Viên Sở Cuồng, nếu không phải xét thấy quan niệm chủ tớ, Đình Vũ đã muốn tức miệng mắng to! Nếu bây giờ nàng còn không hiểu là bọn chúng cố ý, những năm này nàng đã sống uổng phí rồi!

"Tiểu thế tử, tiểu công tử, đại ân hôm nay của các người, thuộc hạ nhất định suốt đời không quên!" Giọng nói lạnh lùng vang lên, nghe không ra tâm tình người nói chuyện.

Liên Vụ nghe vậy, lông mày tuấn tú nhíu lại. Đình Vũ nói lời như thế, thật sự là quá không biết chừng mực rồi! Chẳng lẽ nàng đã vứt quan niệm chủ tớ ra ngoài chín tầng mây rồi sao?

"Suốt đời không quên là tốt rồi! Bản Thế tử còn sợ ngươi quên đấy. Nhớ, có vài thứ không phải ngươi có thể nghĩ đến. Đưa tay quá dài, bản Thế tử không ngại giúp ngươi chặt cái tay kia!" Trong giọng nói non nớt của Hiên Viên Lạc Thần tràn đầy khí phách quần lâm thiên hạ, nghe thế nào đều không thể liên hệ với một đứa bé hai tuổi.

Ngay cả Liên Vụ ở một bên cũng không nhịn được sinh ra tâm tư sùng bái, đáy lòng Đình Vũ cũng mơ hồ lan tràn lạnh lẽo, bụng dưới lại dâng lên một cỗ cảm giác muốn thải ra, trong nháy mắt sắc mặt lại vặn vẹo . . . . . .

"Cuồng nhi, chúng ta đi! Ai cũng không được thả nàng ra. Nếu phụ vương hỏi, nói nàng nói lời bất kính với tiểu thế tử, các ngươi nghe rõ chưa?" Giọng nói mang theo uy nghiêm vang lên.

"Thuộc hạ nghe rõ!" Mọi người cùng nhau ôm quyền mở miệng, trong lòng tràn đầy khϊếp sợ! Tiểu thế tử làm sao sẽ có khí thế như vậy? Hắn rõ ràng mới hai tuổi! Đình Vũ nghe vậy, ở trong phòng càng thêm rối rắm đến quên cả cảm giác muốn thải ra ngoài, ngơ ngác nghe âm thanh truyền ra ở ngoài cửa. Lần đầu tiên, nàng do dự, nàng thật đấu thắng nữ nhân tên Vũ Văn Tiểu Tam đó sao?

Dựa vào tiểu thế tử, nàng đã chưa chắc chống đỡ được!

Nghe được đáp án hài lòng, Hiên Viên Lạc Thần lạnh giọng mở miệng: "Đại thẩm Đình Vũ, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ hôm nay. Về sau làm chuyện gì đều phải đắn đo cho đúng chừng mực!" Nói xong liền di chuyển thân thể nho nhỏ, cất bước rời đi.

Liên Vụ sững sờ tại chỗ nhìn bóng lưng Hiên Viên Lạc Thần. Tiểu thế tử như vậy, giống như là phiên bản thu nhỏ của Vương Gia, mặc kệ là khí thế quần lâm thiên hạ hay khí phách trong giọng điệu kia, thậm chí ngay cả lệ khí khát máu đều giống nhau như đúc! Nhưng, hắn thật không có nhìn lầm sao? Tiểu thế tử mới hai tuổi thôi!

Hiên Viên Sở Cuồng lập tức sôi nổi đuổi theo: "Ca ca, ngươi lúc nãy rất có khí thế, Cuồng nhi làm sao lại không có khí thế như ca ca!"

Hắc hắc. . . . . . Nhưng chuyện đại thẩm Đình Vũ vẫn chưa xong đâu. Ngày mai sẽ có một kinh hỉ, bọn họ ở cửa sổ đâm mấy cái lỗ kia cũng không phải là để không, làm sao có thể sợ Đình Vũ ngộp chết chứ? Tuyệt đối là có mục đích khác! Hì hì. . . . . .

Hiên Viên Lạc Thần quay đầu nhỏ nhìn đệ đệ một chút, như tiểu đại nhân mở miệng: "Đệ đệ không cần có khí thế, bởi vì ca ca sẽ bảo vệ đệ đệ , ai cũng không thể khi dễ đệ đệ của ta!"

"Ca ca thật tốt!" Hiên Viên Sở Cuồng cọ lên người ca ca của mình, liếʍ môi cười đến vô cùng vui vẻ.

"Bởi vì chúng ta là huynh đệ ruột!"

Từ xa xa truyền tới đối thoại của bọn họ, trên mặt Liên Vụ không tự chủ lộ ra một chút ý cười. Quan hệ tiểu thế tử và tiểu công tử tốt như vậy, hắn cũng vui mừng cho bọn họ! Nhưng. . . . . . Lại truyền tới giọng nói của Hiên Viên Sở Cuồng. . . . . .

"Đúng rồi, ca ca, ta không thấy hộp bánh quế hoa hôm qua ta đặt ở đầu giường, ca có nhìn thấy không?" Hiên Viên Sở Cuồng rất là buồn bực mở miệng.

Ặc, trong nháy mắt nét mặt của Hiên Viên Lạc Thần cương cứng, gãi đầu một cái: "Hôm qua sau khi ta luyện công trở về rất đói, cho nên liền ăn!"

"Cái gì?" Hiên Viên Sở Cuồng trợn tròn mắt nhìn hắn, "Ngươi ăn bánh quế hoa của ta? Hiên Viên Lạc Thần, ngươi không phải là ca ca ta! Ta không cần ngươi!"

"Không cần thì thôi!" Giọng nói chẳng hề để ý vang lên. . . . . .

Sau ót Liên Vụ xẹt qua một đám vạch đen, tự đáy lòng hắn vui mừng vì tình cảm của tiểu thế tử và tiểu công tử, chỉ là vui mừng quá sớm! Hai người bọn họ vẫn là như vậy -- động một chút là gây gổ!