Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Chương 42

“Thì ra là em biết?”. Bùi Trung Khải hơi ngớ ra, Cố Hứa Ảo nhớ rõ khuôn mặt trang điểm rất đậm của Mễ Tĩnh Văn trong bóng tối ở quán rượu hôm đó.

“Thôi, em không muốn nhắc đến chuyện này nữa, em muốn về nhà”. Bỗng nhiên Cố Hứa Ảo cảm thấy rất chán ghét, cô làm như vậy thì có khác gì những người phụ nữ tầm thường, đau đầu về chuyện chồng về muộn, ghen với những người phụ nữ bên cạnh chồng, hơi một tý là đòi bắt tận tay. Họ vẫn còn chưa bắt đầu thế mà đã lại không tin tưởng nhau như vậy sao?

Nhìn vẻ kiên quyết của Cố Hứa Ảo, Bùi Trung Khải cố nén, nếu nói tiếp có lẽ sẽ chỉ càng trở thành đối đầu với nhau và làm tổn thương nhau.

“Để anh tiễn em”.

“Không cần đâu, em gọi taxi là được”.

Bước ra khỏi cổng mà lòng Cố Hứa Ảo chua xót tới mức chỉ muốn ứa nước mắt. Chẳng phải cô rất nhớ anh sao? Trong mấy đêm ấy, cô đã rất muốn có một vòng tay để dựa vào, nhưng đến khi gặp rồi không hiểu sao lại như vậy? Cô hiểu lầm anh, còn anh cũng ăn hϊếp cô. Đây là điều mà cô không muốn, sao thấy lòng đau như vậy? Cô đã rất muốn anh ôm lấy cô và giữ cô lại, không lẽ đây là sự bắt đầu của sự bạc nhược và không tốt đẹp?

Thứ hai, cô vừa tới chỗ làm thì được ông Howard gọi lên phòng làm việc. Ông Howard đeo kính ghé sát vào nhìn gì đó trên tấm bản đồ Trung Quốc treo trên tường.

“Bác muốn đi du lịch ở đâu ạ?”.

“Cô gái, không được coi thường một ông già. Trung Quốc có câu thơ “Cố quốc thần du / Đa thỉnh ứng tiểu ngã”. Bây giờ tôi đúng là như vậy đấy. Tuy không phải là cố quốc, nhưng.. chúng ta phải tới nơi đó một chuyến, đó là một nơi rất tuyệt”. Ông Howard dùng bút chì chỉ lên một chỗ ở giữa tấm bản đồ, “Chính là chỗ này, chúng ta chuẩn bị xây dựng một phân xưởng ở đây. Nói một cách chính xác là mua lại một công ty.

Nghe những lời này, Cố Hứa Ảo thấy không có gì là ngạc nhiên. Hôm ấy, trong những lời nói của Bùi Trung Khải lấp lửng nhắc đến chuyện này. Nơi đó được mệnh danh là thành phố xe hơi của miền Nam, được xây dựng trên cơ sở của một nhà máy công nghiệp quốc phòng cỡ lớn, tiêu biểu cho kỹ thuật mũi nhọn của ngành chế tạo xe hơi Trung Quốc, số lượng xe sản xuất ra chiếm thị phần tương đối trong nước, rất nhiều đối tác nước ngoài muốn hợp tác với nhà máy này, để chờ cơ hội chiếm lĩnh thị trường khổng lồ của Trung Quốc.

Ngày hôm sau, Cố Hứa Ảo cùng với ông Howard bay đến thành phố ấy. Đúng vào dịp trước tết, năm nay tết đến muộn, Cố Hứa Ảo cùng với ông Howard và mấy đồng nghiệp khác ở trong khách sạn, ít nhiều trong lòng cũng cảm thấy hiu quạnh, ngược hẳn với không khí rộn ràng sắm tết của người địa phương.

Thương vụ lần này xuất phát từ ý muốn của đôi bên, FEX đã chuẩn bị rất đầy đủ, mang theo những chuyên gia về đàm phán đến, nhưng đối phương rất rắn, chỉ nói rằng, sau tết mới quyết định. Cũng phải thôi, vì chỉ còn năm, sáu ngày nữa là đến Tết, chẳng ai còn tâm trạng ngồi đây để mà tính toán. Chẳng còn cách nào khác, FEX đành phải khăn gói quay về, dù sao FEX đã nhận được lời cam kết của đối phương rằng sẽ từ chối những ý định hợp tác của những đối tác khác.

Về đến Bắc Kinh thì đã là ngày hai mươi bảy tết, Cố Hứa Ảo lập tức mua vé máy bay về Tam Á ăn tết. Nếu đã biết bí mật làm ăn của công ty, cô càng không biết nên đối diện với Bùi Trung Khải như thế nào nữa, cô cứ suy nghĩ mãi có nên nói cho anh biết hay là không nói. Tất nhiên, sau ngày hôm đó Bùi Trung Khải cũng không tìm cô, có lẽ anh đã giận.
Chương 7: Anh Trai Hàng Xóm
"Thương tiếc cũng tốt, cái cũ không qua, cái mới không đến, trước một cây bệnh có hàng vạn cây đang đón mùa Xuân, đó là một dấu hiệu tốt. Hay là chúng ta cạn chén đi, chúc cho cậu hoa đào nở rộ". Cố Hứa Ảo cũng gọi một ly cocktail.

"Mình thích câu này này, một câu bình thường nhưng lại là lời chúc mừng". Lỗ Hành đã có vẻ chếnh choáng.

1

Tết ra, Cố Hứa Ảo tiếp tục đưa ông Howard đến thành phố xe hơi. Tới nơi, Cố Hứa Ảo thấy vô cùng ngạc nhiên, khắp thành phố là một màu hoa đỏ rực, từng cây từng cây, từng tán từng tán nở rộ. Câu "Hồng hạnh chi đầu xuân ý náo"*, có lẽ cũng chỉ đẹp đến thế là cùng. Không khí mùa xuân ùa vào mặt. Người địa phương gọi loài hoa đó là hoa phượng hoàng, nghe tên đã thấy hay. So với tâm trạng tới đây lúc trước tết, thì tâm trạng lần này của cô khác hẳn. Khi đang yêu, con gái thường vui vẻ, nhìn gì cũng thấy tươi sáng, huống chi toàn thành phố đâu đâu cũng rực rỡ màu hoa thế này.

(* Một câu thơ trong bài Ngọc lầu xuân của Tống Kỳ, nghĩa là: Đầu cành hoa hạnh đỏ, ong bay bướm lượn, sức xuân dào dạt.)

Tổng giám đốc phía đối tác đột ngột được lãnh đạo thành phố gọi đi họp, vị phó tổng đón đoàn của ông Howard, cuộc họp giữa hai bên bị hoãn lại một ngày. Những người khác rất sốt ruột, chỉ riêng ông Howard vẫn rất bình tĩnh đi ngắm hoa, dặn dò cấp dưới nhập gia tùy tục.

Ngày hôm sau, hai bên chính thức vào cuộc đàm phán. Cố Hứa Ảo không ngạc nhiên khi thấy Bùi Trung Khải trong đoàn đàm phán của đối phương. Anh nhìn cô và mỉm cười xã giao. Cố Hứa Ảo quay lại nhìn ông Howard với vẻ lo lắng, thấy ông vẫn giữ vẻ mặt bình thản cô mới quay lại nhìn về phía trước, lúc đó Bùi Trung Khải đang cúi đầu thì thầm với những người cùng đoàn.

Tâm tư Cố Hứa Ảo phức tạp, năm ngoái cô và Bùi Trung Khải vẫn còn chung một chiến hào, cùng vì lợi ích của Nhạc Trung mà nghĩ mưu tính kế đối phó với những người nước ngoài, nhưng lúc đó họ chỉ vì lợi ích cá nhân mà đồng hành, thậm chí trong lòng còn đối địch. Trong lần đàm phán này, mặc dù vì lý do công việc họ phải đấu tranh giành lợi ích cho bên mình, nhưng họ lại đang yêu nhau. Thân mật và khó xử, điều may mắn duy nhất là cô chỉ là một phiên dịch, theo phong cách dùng người của ông Howard thì phiên dịch không cần thiết phải miệng thương lưỡi kiếm tranh luận với Bùi Trung Khải trong khi đàm phán.

Đóng cánh cửa phòng họp lại, để lại đằng sau không khí đối chọi căng thẳng, tổng giám đốc nhà máy mời ông Howard uống trà ngắm hoa, ông Howard vui vẻ nhận lời.

Nói là thành phố xe hơi, nhưng khắp thành phố lại là một biển hoa, nhà máy lại càng giống với một vườn hoa. Bước ra khỏi con đường nhỏ, một gian nhà kính trồng hoa thấp thoáng hiện ra, bước vào bên trong thì thấy tòa giả sơn non xanh nước biếc rất hợp với nhã hứng của ông Howard, thế là hai người quên hết những căng thẳng vừa qua trong đàm phán, thoắt biến thành những người nhàn rỗi hứng thú thưởng trà bình hoa, không nhắc gì tới chuyện đầu tư.

Tổng giám đốc nhà máy họ Quan, giọng nói hơi nặng, nhưng Cố Hứa Ảo dịch không hề khó. Lát sau, tổng giám đốc Quan nhìn cô mấy lượt, sau đó hỏi với giọng kẻ cả: "Cô Cố là người vùng nào vậy?".

Cố Hứa Ảo mỉm cười đáp: "Tôi ở Tô Thành ạ".

Nghe vậy tổng giám đốc Quan có vẻ vui mừng: "Ôi, thì ra là đồng hương. Tôi đang thắc mắc tôi dùng phương ngôn khó hiểu như vậy mà sao cô đều nghe được, ngay cả thư ký của tôi cũng có lúc phải phản ứng nữa là. Tiểu Cố à, tôi là người ở thị trấn Ngô, cách Tô Thành không xa là bao".

Cố Hứa Ảo thật ra cũng sớm đã đoán biết được chút cội nguồn, đã lâu không được nghe giọng nói của quê hương, được gặp đồng hương, vì thế chỉ sau đôi câu trò chuyện, danh xưng "cô Cố" đã được thay bằng "Tiểu Cố".

Ông Quan và Cố Hứa Ảo cùng trò chuyện, Cố Hứa Ảo nói qua về mình, rồi theo lẽ thường hỏi ông Quan vì sao lại tới thành phố này. Ông Quan cười lớn, nói mình là một cựu binh nhảy dù, bất chấp khó khăn nhận quyết định bổ nhiệm này của phó chủ tịch tỉnh.

"Tiểu Cố, cô còn chưa biết, phó chủ tịch tỉnh của chúng tôi là người thị trấn Lỗ, tuy trực thuộc của thành phố Khúc, nhưng thực ra còn gần Tô Thành hơn là thị trấn Ngô, khẩu âm càng giống hơn. Sau này ông còn công tác ở Tô Thành, cũng có thể coi như là đồng hương chính cống của cô".

"Chuyện này tôi không biết thật, tôi không nghĩ rằng sẽ gặp đồng hương ở đây. Tổng giám đốc Quan chắc cũng là một người có tiếng tăm".