Hứa Cho Em Một Đời Ấm Áp

Chương 41

Ông Howard thở hơi hổn hển, ông mắc chứng bệnh hen xuyễn từ lâu, hễ cứ tới mùa đông là bệnh lại tái phát. Cố Hứa Ảo nhìn thấy vẻ khó chịu của ông, bèn ghé vào tai ông nói mấy câu rồi sau đó vội vàng ra chỗ để lấy xe.

Khi thang máy xuống đến chỗ để xe, Cố Hứa Ảo vừa bước ra thì thấy có hai người một nam, một nữ từ phía trước đi lại, vì trong chỗ tối nên không nhìn rõ mặt của họ, nhưng cô vẫn cảm thấy dáng người đàn ông rất quen. Bùi Trung Khải đứng dưới chỗ có ánh đèn, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, mắt sáng lên, hỏi: “Sao em lại ở đây?”.

“Công ty tổ chức bữa tiệc”.

“Thế à, tối anh sẽ gọi điện lại cho anh”.

“Vâng”.

Bùi Trung Khải vẫn rất đào hoa, cô gái bên cạnh anh trông quen quen, không biết Cố Hứa Ảo đã gặp ở đâu rồi, cô ta đưa mắt nhìn cô rất dữ, Cố Hứa Ảo tảng lờ như không biết đến điều đó. Đã mấy ngày rồi không gặp, thế mà khi gặp lại ở tình huống này. Nghĩ đến đây, tự nhiên Cố Hứa Ảo cảm thấy rất buồn.

Vào trong thang máy rồi, cô gái bên cạnh Bùi Trung Khải hỏi một cách rất thẳng thắn: “Là cô gái ở quán rượu ấy phải không?”. Tất nhiên là Mễ Tĩnh Văn đã biết chắc, cô gái kia và Bùi Trung Khải đã hôn nhau tại quán rượu coi như xung quanh không có ai, cho dù đã nửa năm rồi, nhớ lại chuyện ấy mà vẫn cảm thấy người bừng bừng. Cao hơn mình, thân hình đẹp hơn mình, hơn nữa, khẩu khí trong những lời đối thoại vừa rồi giữa hai người mới khiến người khác phát khen, cứ làm như cô không ở đó không bằng!

“Tôi dạy cô khi làm việc phải tinh nhanh, cô đã áp dụng đúng chỗ rồi đấy”. Bùi Trung Khải nói, mặt tỉnh bơ. Không ngờ Mễ Tĩnh Văn vẫn nhớ Cố Hứa Ảo, không biết Cố Hứa Ảo có còn nhớ nữa không.

“Bạn gái trước đây? Thời đã qua? Sự phong lưu của thầy có lẽ mới chỉ biết được một hai phần”. Mễ Tĩnh Văn nói với vẻ khinh khỉnh. Tiếp xúc nhiều với Bùi Trung Khải mới biết được rằng, người đàn ông có vẻ ngoài đẹp trai này rất cứng rắn, nhất là trong chuyện làm ăn, cô thấy sợ anh. Vì thế hôm nay cô cũng chỉ nói đến vậy, đành phải cố nén sự hoài nghi và ghen tức trong lòng, vì Bùi Trung Khải không thích nói nhiều.

Bữa tiệc kết thúc rất muộn. Khi Cố Hứa Ảo và ông Howard ra về thì gặp ở đại sảnh, không thấy cô gái lúc nãy đâu.

“Sao muộn thế?”.

Cố Hứa Ảo không nghĩ là Bùi Trung Khải vẫn chờ, nên trong phút chốc không trả lời.

Ông Howard là một ông già thông minh nên thoáng nhìn qua đã hiểu ngay tình hình, “Đây là..”

Bùi Trung Khải tự giới thiệu bằng tiếng Anh một cách lưu loát, nói mình là bạn của Cố Hứa Ảo. Ông Howard nheo mắt cười, thấy Cố Hứa Ảo không nói gì, bèn vỗ vai cô, “Nếu bạn đã tới đón thì tôi không làm “hộ hoa sứ giả” (vệ sĩ cho người đẹp) nữa, về sớm đi”.

Không khí trên xe yên tĩnh, chỉ có chương trình phát thanh đêm đang mở, càng làm tăng thêm vẻ uể oải và u uất, khiến người khác phải thở dài.

“Hôm nay tới là vì việc công”. Bùi Trung Khải thấy cần thiết phải nói một câu.

“Ồ. Trông mặt cô gái quen quen”.

Bùi Trung Khải không trả lời, không tiện giải thích về điều đó trong lúc này, vì vậy anh chỉ trả lời lấp lửng: “Đó là khách hàng”.

Quay sang nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Hứa Ảo, thấy cô không hỏi gì nữa, anh mới tạm thấy yên tâm và đổi sang chủ đề khác: “Có ăn no không đấy?”.

“Tiệc thì lúc nào chẳng như vậy”. Cố Hứa Ảo trả lời với vẻ lơ đễnh, cô cũng không biết là mình đang nghĩ gì.

“Vậy chúng ta tìm chỗ nào ăn nhé”.

Cuối cùng, họ lại tới gõ cửa quán của ông già trong ngõ. Ông già nấu hi bát mỳ vằn thắn, trong đêm giá rét, bát mỳ ấy lại càng thơm ngon và ấm áp hơn. Hơi ấm từ bát mỳ đã làm tan dần vẻ cứng nhắc, xa cách giữa hai người, và dần thay vào đó là sự ấm cúng, tình cảm.

Đêm ấy, Bùi Trung Khải tỏ ra rất “dữ”, hơn chục ngày không gặp nên khao khát trong anh bùng cháy rất mãnh liệt. Cố Hứa Ảo có vẻ hơi tránh, nhưng đời nào Bùi Trung Khải chịu như vậy, anh kiên quyết “đòi” bằng được.

Anh thận trọng trở mình, sợ đánh thức Cố Hứa Ảo đang trong giấc ngủ say, nghĩ thầm, xem ra Cố Hứa Ảo đã không nhận ra. Anh không muốn cô phải nghĩ nhiều về chuyện tối nay, anh đến dự tiệc ở hội quán cùng với Mễ Tĩnh Văn hoàn toàn là vì công việc. Thực ra, sau đó còn có việc phải làm nhưng anh đã bảo Mễ Tĩnh Văn về trước, còn mình thì đợi Cố Hứa Ảo .

Lưng quay về phía Bùi Trung Khải, Cố Hứa Ảo mở to mắt trong bóng đêm, anh đã nói với ông Howard rằng họ là bạn, thế mà ngoắt một cái, bạn đã lại trèo lên ngủ cùng giường

Sáng thứ bảy, ngủ đến hơn chín giờ, Cố Hứa Ảo mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà một lúc lâu. Cô nhìn đồng hồ trên tay giật mình vì đã ngủ quá giấc. Vốn là người rất kén chỗ ngủ, lạ giường thường khiến cô ngủ không yên giấc, thế mà trong ngôi nhà yên tĩnh của dường như ngay từ lần đầu cô đã không mất ngủ, thậm chí còn ngủ nhiều hơn, giống như hom nay. Cô tìm một bộ quần áo mặc ở nhà trong tủ quần áo. Số quần áo này cô đã mang tới đây để tiện cho việc thỉnh thoảng ở lại qua đêm và giấu nó trong một góc.

Cánh cửa thư phòng hé mở, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại vọng ra. Trên bàn ăn đặt một nồi nước đậu và một ít lát bánh mỳ, giăm bông và bánh trứng. Cố Hứa Ảo mang vào bếp làm nóng lại rồi bê ra. Bùi Trung Khải cũng đã kết thúc cuộc nói chuyện, xắn tay áo lên, ngồi xuống ăn sáng.

“Ngày nghỉ mà cũng bận thế sao?”.

“Không có gì. Này, em có nghe nói chuyện FEX muốn mua lại một công ty xe hơi ở miền nam không?”. Bùi Trung Khải hỏi.

Cố Hứa Ảo giật mình: “Sao anh lại biết?”.

“Tất nhiên là có tin rồi”.

“Vậy anh còn hỏi để làm gì?”.

“Hỏi lại em để cho chắc chắn hơn”. Bùi Trung Khải đón chiếc bát múc cháo.

“Những điều này là bí mật của công ty, em cũng không biết”.

“Ông Howard không nói gì với em à?”.

“Anh muốn biết điều gì?”.

“Tất nhiên là anh muốn biết tất cả”. Bùi Trung Khải cúi đầu húp cháo soàn soạt, không nhìn vẻ mặt của.

Bỗng nhiên bật cười: “Tối qua anh dùng nhiều sức như vậy là vì chuyện này sao?”.

Bùi Trung Khải ngây người, đúng là anh có ý muốn hỏi, muốn biết được nhiều thông tin hơn, nhưng không phải tồi tệ như suy nghĩ của, anh thực sự không thích cái kiểu nghi hoặc đủ điều ấy của cô.

Không khí bỗng nhiên trầm hẳn.

“Cố Hứa Ảo, là một cô gái, em đừng nói những lời khó nghe như thế được không?”. Bùi Trung Khải chau mày, sao cô ấy lại có thể liên hệ chuyện này với chuyện ấy được nhỉ? Sao lại có thể nghĩ một cách quá đáng như thế về quan hệ giữa hai người. Đúng là khi mà dấm dớ thì Cố Hứa Ảo cũng dấm dớ hết mức.

“Không phải là những lời của em khó nghe mà là những câu hỏi của anh quá nhạy cảm, khiến em không thể không liên hệ nó với chuyện ấy. Có thể em đã hiểu lầm, nhưng phải nói rõ thế này, em không biết về chuyện FEX mua lại công ty”.Nói xong câu đó, Cố Hứa Ảo quay người bỏ đi. Cô không thể quên chuyện lúc đầu ở Nhạc Trung, gian tế, gián điệp, phản bội, tất cả những điều đó đã đè nặng khiến cô không thể ngoi lên được.

Cánh cửa phòng ngủ được khép lại, khi mở ra thì Cố Hứa Ảo đã thay quần áo xong.

“Em đi đâu đấy?”. Bùi Trung Khải ngăn lại hỏi.

“Về nhà”.

“Nghe anh này, Cố Hứa Ảo, em thôi đi được không. Em sợ Howard nghĩ gì à? Tối hôm qua anh vẫn chưa dám thừa nhận quan hệ của chúng ta, bây giờ thì hay rồi, người ngoài chưa nói gì mà người trong cuộc đã lại gây chuyện với nhau. Dù gì thì em cũng phải hiểu rõ chuyện chứ”.

Thì ra chuyện mà cô cứ thắc thỏm trong lòng từ tối hôm qua là như vậy. Cô thấy hơi hối hận, nhưng lại bị câu nói sau của Bùi Trung Khải làm cho tức giận.

“Bùi Trung Khải, nếu em không hiểu chuyện thì phải chăng làm em nên hỏi đến cùng xem cô gái tối hôm qua là ai? Làm sao một cô gái từng chửi bới em ở quán rượu, thoắt một cái đã trở thành người làm việc bên cạnh anh”.