Tà Long Tôn Muốn Cướp Phi Tử Của Hoàng Thượng

Chương 102: Phong Dương Sợ Hãi.

Phong Dương toàn thân đẫm máu, ánh mắt đầy vẻ khát máu cuồng loạn, mồ hôi lạnh từng giọt lăn trên má, khóe môi vẫn luôn giữ một nụ cười tà khí. Tuy rằng đang bị thương rất nặng, dù vậy máu trong người nàng vẫn không ngừng sôi trào, linh hồn đang không ngừng gào thét, nàng cảm nhận được thú tính trong người đang trào dâng mãnh liệt và có xu hướng bùng phát. Hiện giờ nàng đang rất muốn gϊếŧ người đây, vừa hay… Phong Dương nhìn mười mấy tên thích khách trước mặt, liếʍ liếʍ vành môi, các ngươi chính là thức ăn dưới lưỡi kiếm của ta!

Bọn thích khách bị hình ảnh như vậy dọa sợ, cung nữ này hiện đã bị trọng thương, mà ánh mắt kia, nụ cười đầy tà khí kia của nàng ta lại càng giống như ác quỷ từ địa ngục tu la đến đòi mạng bọn họ vậy, thật đáng sợ!

Nhớ lại những người đã bị Phong Dương gϊếŧ, thêm cả thủ đoạn ngoan độc, tàn nhẫn kia nữa, bọn thích khách cảm thấy hai chân mình mềm nhũn. Bọn họ làm sát thủ lâu năm, từng gϊếŧ vô số người, gặp không ít thủ đoạn, nhưng mà trường hợp gϊếŧ người ghê rợn như vậy, bọn họ chưa từng thấy qua. Huống chi võ công của nữ tử lại lợi hại như vậy chứ.

Có điều khϊếp sợ thì khϊếp sợ, bọn họ vẫn nên đề cao cảnh giác với nữ tử này thì hơn. Nàng ta chỉ có một, lại thêm trọng thương, bọn họ đông người như vậy, lí nào lại không gϊếŧ được nàng ta?

Uyển phi thấy miệng vết thương của Phong Dương không ngừng ồ ạt chảy máu, tâm của nàng đều run rẩy hết lên. Trong đầu nàng bỗng dưng xuất hiện một câu: Lúc còn sống thì không biết quý trọng, đến khi mất đi mới ôm đầu hối hận!

Giờ phút này nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi mất đi sự ấm áp ôn nhu kia, sợ hãi mất đi sự an toàn mà người kia mang đến, sợ hãi mất đi… một người.

Cũng may Xuân Phương còn một chút trấn định, vội vàng chớp lấy cơ hội Phong Dương tạo ra, lập tức lôi Uyển phi chạy đến ngự tọa. Lúc này Uyển phi ở trong lòng khóc không thành tiếng, căn bản không còn để tâm đến chuyện xung quanh, chỉ biết ngơ ngác nhìn hình bóng đang xa dần kia, hoàn toàn là bị Xuân Phương kéo vào phạm vi bảo hộ của Ám Long Vệ. Rất nhanh, Tiêu phi cũng được Dao Hy và Minh Hương kéo lại đây. Thanh Hương cơ hồ là bò tới, nhưng cũng may vẫn còn an toàn.

Phong Dương khóe mắt liếc thấy đám người Uyển phi đã an toàn, khóe miệng nàng càng thêm nở rộ. Quay đầu nhìn hơn mười mấy tên thích khách, bây giờ chính là sân khấu của nàng!

Phong Dương nâng kiếm trong tay, chuẩn bị sử dụng chiêu thức. Hiện tại nàng đang bị trọng thương, nếu như tiếp tục vận dụng hơi thở, không thể nghi ngờ là các mạch máu trong người nàng sẽ nổ tung, điều này cũng đồng nghĩa với cái chết! Nhưng nàng không quan tâm, kẻ dám làm Uyển phi phải sợ hãi như vậy, nên sớm xuống địa ngục đi!

" Hơi thở của ánh trăng, thức thứ nhất, Nguyệt Quang Trảm! "

Ánh sáng từ mặt trăng chiếu rọi xuống, phản ánh quang lên kiếm của Phong Dương, tỏa sáng cả một màn đêm. Chỉ cần tên thích khách nào bị ánh sáng này chiếu đến, đầu tiên là hai mắt bị moi ra, tiếp theo chân tay bị đứt từng khúc, cuối cùng là cái đầu cũng bị chặt nốt. Mùi máu tanh lan tràn trong gió, huyết nhục tan rã khắp mặt đất, một cảnh tượng ghê rợn sống lưng.

Ánh sáng kia giống như là có linh tính, những người vẫn còn chưa kịp chạy thoát, hoặc là bị ngất ở đó, một chút thương tổn đều không có. Chỉ có mười mấy tên thích khách là bị ánh sáng này xé tan từng mảnh.

Phong Dương thấy toàn bộ thích khách đều đã giải quyết xong, nàng khẽ cười, nhưng lại lập tức phun ra một ngụm máu, cả người ngã nhào xuống đất cái ’ Phịch ". Một hồng y vũ cơ từ bên kia ngự tọa vận khinh công bay qua, xuất hiện trước mặt nàng, căm phẫn nói: " Đều là người làm hỏng việc! " Nói xong, trường kiếm liền hướng cổ Phong Dương chém tới.

Phong Dương hiện giờ sức cùng lực kiệt, căn bản không thể cử động được nữa, nhìn đoản kiếm đâm tới lại không một chút sợ hãi, miệng khẽ cười, nhưng giọng nói lại không một chút độ ấm: " Ngươi biết không? Người các ngươi muốn gϊếŧ trong đó có ân nhân của bổn tôn, bây giờ lại muốn mưu sát bổn tôn? Haha, vậy các ngươi hãy chờ ở Minh giới, bổn tôn sẽ sớm xử lí hết tất cả các ngươi! "

Đoản kiếm vừa mới cứa vào da của Phong Dương một chút liền khựng lại, hồng y nữ tử khϊếp sợ nhìn vào đôi mắt kia. Đôi mắt đó là gì? Vì sao lại có màu đỏ và màu vàng trộn lẫn thế kia? Không lẽ, không lẽ nữ tử này căn bản không phải là người? Nếu không phải là người, vậy nàng ta là thứ gì chứ?

Hồng y nữ tử tay cầm kiếm run rẩy, toàn thân sợ hãi đến mức không thể cử động được nữa. Cứ như vậy mà khϊếp sợ nhìn vào hai đôi mắt của Phong Dương.

Phong Dương nói xong thì hoàn toàn kiệt sức, lúc nãy nàng chỉ dùng âm lượng cho đủ hai người nghe thôi, nên cũng không sợ bị lộ thân phận. Nàng cảm nhận được mạch máu trong cơ thể nàng đã bắt đầu có dấu hiệu đứt đoạn rồi. Vốn nghĩ là sẽ quay về Tà Long Tự rồi xuyên trở về thân thể cũ, ai ngờ lại dùng cách cổ hủ chết tiệt để xuyên về. Haizzz, đúng là chẳng có gì như ý muốn cả.

Mệt mỏi khắp người, cơn buồn ngủ kéo tới, Phong Dương hai mắt nặng trịch lờ mờ nhắm lại. Trước khi rơi vào hôn mê, nàng loáng thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc.

---------- Vạch ngăn cách -----------

" Anh yêu, ngoan, há miệng ăn miếng thịt kho tàu nào, a ~~~ " Một cô gái dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, gặp một miếng thịt đút cho người cho người đàn ông dung mạo yêu nghiệt ngồi bên cạnh.

Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt yêu chiều, ngoan ngoãn há miệng ra, ăn miếng thịt mà cô gắp.

Một bầu không khí đầy bong bóng màu hường ngọt ngào, ấy vậy mà lại bị một giọng nói còn một chút non nớt vang lên phá hỏng.

" Cha! Mẹ! Hai người có thôi đi không? Ở đây vẫn còn con đấy. Hai người nếu muốn show ân ái thì kiếm chỗ nào vắng vẻ một chút ấy. "

Người đàn ông và cô gái đồng thời quay đầu nhìn cô bé khoảng chừng tám tuổi kia. Ánh mắt bé ngập nước ai oán nhìn cha mẹ của mình, đôi má phúng phính phình lên trông rất đáng yêu.

Cô gái đứng dậy khỏi ghế, chuyển sang ngồi lên đùi của người đàn ông, hai tay vòng qua cổ, hôn lên môi người đàn ông một cái, rồi quay sang nhìn cô bé nói: " Đã gọi là show thì phải diễn cho mọi người cùng xem chứ, đúng không anh yêu~~~ "

Người đàn ông: " Ừ. "

Cô bé: " … "

Tọng cho con gái của mình một đống cẩu lương, lại còn phủ phàng như thế, có cha mẹ nào như thế không hả? Có không?

" Cha, mẹ, hai người có còn tình người nữa không? Con sắp bị cẩu lương của cha mẹ làm cho nghẹn chết rồi đây này! " Cô bé tức giận phình má nói.

" Hừ, ai biểu con không có người yêu làm chi. "

" … "

" Nếu bây giờ con kiếm một người bạn trai dẫn về đây, chẳng phải không sợ ăn cẩu lương nữa sao? " Cô gái càng nói càng hào hứng: " Hình như con trai của bác Lôi cũng bằng tuổi với con đấy, thử hắn trước xem sau. "

Cô bé: " … "

Người đàn ông hơi cau mày, trầm ngâm nói: " Anh thấy là Dương nhi vẫn đang còn nhỏ, tính tình lại trẻ con, vẫn nên tìm một người lớn tuổi hơn Dương nhi một chút, tính tình trầm ổn lại chính chắn, để quản Dương nhi. "

Cô bé mới nghe khúc đầu, còn tưởng là cha sẽ ngăn cản việc mẹ muốn tìm bạn trai cho mình, vốn đang vui mừng gật đầu lia lịa, nhưng câu sau lại làm cho bé thất vọng tràn trề.

Cô gái gật đầu: " Anh nói cũng đúng, anh thấy tiểu Thái Bạch như thế nào? Hay là… "

Thế là một tràng tên được kể ra, người đàn ông và cô gái càng nói càng hăng say, hoàn toàn không để ý đến cô bé.

Cô bé nhìn cha và mẹ mình, trong lòng không khỏi nghi ngờ, rốt cuộc có phải là mình bị bế nhầm nhà hay không?

" Cha, mẹ, hai ngươi thôi đi, con không thích ai trong số bọn họ hết, không bất cứ ai! Vì vậy đừng có gán ghép con với người khác! "

Cô gái khẽ sửng sốt: " Con không thích bọn họ? Nhưng bọn họ đều là những nam nhân tài ba của Thiên giới đó. " Nói tới đây, cô gái như nghĩ ra cái gì, ánh mắt khẽ híp lại, nở một nụ cười trông có chút lưu manh: " Con thích bọn họ, chẳng lẽ là con thích con gái sao? "

’ Phụt. ’

Cô bé đang cầm ly sửa lên uống, nghe mẹ mình nói vậy, lập tức phun luôn ngụm sửa ra ngoài!

Đệt, khi nào thì bé nói qua bé thích con gái vậy? Bé không phải là mẹ đâu nhá!

" Con không thích con gái! " Cô bé tức giận gầm lên.

Cô gái thấy vậy thì phì cười: " Ôi chao, Dương nhi bé bỏng bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận kìa~~~ " Sau đó lại cùng với chồng mình thảo luận xem nên chọn những cô gái nào.

Cô bé: " … "

Bé thẹn quá hóa giận khi nào hả? Bé rõ ràng không thích con gái a!

" Con đã nói là con không thích ai hết, cả con trai và con gái đều không! Sau này con không muốn kết hôn, con sống theo chủ nghĩa độc thân! " Cô bé hậm hực nói.

Cô gái quay lại nhìn bé, không biết từ đâu ra lấy một chiếc khăn, cô cắn cắn cái khăn, vẻ mặt đáng thương nói: " Nhưng mẹ muốn có con rể, à mà nếu là con dâu càng tốt. "

Cô bé tỏ vẻ bất lực, hoàn toàn không còn lời để nói.

--------- Vạch ngăn cách ----------

Lúc Phong Dương tỉnh dậy, trong lòng ảo nảo, hóa ra chỉ là mơ. Nhìn thấy rèm che quen thuộc, nàng lập tức ngồi bật dậy.

Đây, đây, nàng vẫn ở cổ đại sao? Không thể nào, đáng lí ra là nàng phải xuyên về thân thể cũ ở hiện đại rồi chứ?

Nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, cơn đau từ sau lưng truyền đến khiến nàng toát hết mồ hôi. Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên.

" Đau đến như vậy rồi mà vẫn không chịu than một tiếng, xem ra ngươi vẫn quật cường như ngày nào nhỉ? "

Phong Dương đau đến thần trí có chút mơ hồ, chỉ nghe thấy bên cạnh có người nói chuyện, nàng cũng tùy tiện đáp lại: " Quật cái đầu ngươi ấy mà cường! Ta chỉ là ghét nhất sự yếu đuối thôi… "

Khoan đã, cái giọng điệu lạnh lùng châm chọc này sao mà quen quá vậy?

Phong Dương sợ hãi khẽ nuốt nước bọt, như một người máy quay đầu lại. Vừa nhìn thấy cái người đang ngồi trên ghế được đặt bên cạnh giường kia, ngay lập tức, nàng liền hóa đá.

Thời gian rơi vào tĩnh lặng. Một lúc sau, Phong Dương mới hồi thần, tay nàng run run chỉ vào nam tử đang thảnh thơi ngồi nhâm nhi tách cà phê đen trong tay: " Ngươi, ngươi… Chẳng phải ngươi đang ở bệnh viện sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? "

Ôi mẹ ơi, sao cái tên chết tiệt này lại ở đây vậy? Lần trước Hắc Bạch Vô Thường kể, hình như hắn không nằm trong danh sách những người tới đây mà.

Đệt, sẽ không phải là A Dận kêu tên này tới đó chứ?

Nam tử nhấp một ngụm cà phê, bình thản nói: " Là lão đại kêu ta tới đây. "

Nam tử này trên người mặc một bộ đồ hiện đại, dung mạo tuấn mỹ thuộc hàng thượng đẳng, khí chất nho nhã kèm theo thân thể hơi gầy của hắn, trông rất giống mấy tên thư sinh tay trói gà không chặt.

A, biết ngay mà!

Chết tiệt, kiếm của nàng đâu? Nhật Nguyệt Kiếm của nàng đâu? Nàng phải đem tên Phong Dận đáng chết kia băm thành từng mảnh!

Kêu ai không kêu, lại kêu tên này tới, hắn là muốn hại nàng mà!

--------- Vạch ngăn cách ----------

Mọi người đoán xem, nam tử vừa mới xuất hiện này có gì mà có thể khiến cho một Phong Dương vừa bá đạo vừa tàn nhẫn sợ như vậy?