Thích Âm ngược lại không nghĩ tới người mở miệng trước là Kỷ Lưu Thành.
Lần trước nói chuyện với Hoắc Dung cô đã lên kế hoạch rồi, nhưng bây giờ Kỷ Lưu Thành lại nói ra lời này trước khiến cô thật yên tâm.
Như cảm nhận được Thích Âm nhìn chăm chú, Kỷ Lưu Thành đi qua nắm tay Thích Âm, siết chặt nó trong tay mình.
Tô Tuyết bị hai đứa trẻ phát cẩu lương mọi lúc mọi nơi này làm cho đau đầu, không khỏi vỗ trán.
“Không phải mẹ cũng có ý tưởng giống như ba, cảm thấy thẹn với Hoắc Dung, muốn nghiêng về phía cô ta chứ?” Kỷ Lưu Thành nhìn về phía Tô Tuyết.
Tô Tuyết liền đi qua gõ đầu Kỷ Lưu Thành.
“Nói bậy bạ gì đó, đối với mẹ, con trai mẹ là quan trọng nhất, Hoắc Dung là gì chứ? Sao mẹ có thể nghiêng về phía cô ta chứ?” Tô Tuyết nói xong lại nghiêm túc suy nghĩ nói, “Yên tâm, chuyện này mẹ đã có cách.”
Thích Âm liền thuận thế nói: “Dì, việc này dì tới xử lý khả năng sẽ rất khó xử, hay là như vậy đi, dì bán nhà cho cháu, về phía Hoắc Dung cháu sẽ tới giải quyết.”
Vì thế đầu Thích Âm cũng ăn một cái gõ của Tô Tuyết.
“Chuyển nhượng nhà cho cháu không có vấn đề, coi như là gia đình dì đưa sính lễ cho con trước, nhưng tại sao chuyện của Hoắc Dung cần cháu tới giải quyết chứ? Mẹ chồng này chết rồi sao?”
Thích Âm vốn dĩ có nhiều lý do để nói, nhưng khi nghe Tô Tuyết nói hai chữ “Mẹ chồng” kia, lời cô muốn nói bỗng nhiên bị ngăn ở cổ họng.
Ngay sau đó mặt cũng có chút hồng.
“Mẹ biết hai đứa không thích Hoắc Dung, quả thực con bé kia có vấn đề, về vấn đề trường học ba con đã nói chuyện rồi nên mẹ không có biện pháp, nhưng mà để nó rời khỏi nhà bên cạnh thì mẹ có thể làm được.”
Thích Âm: “Chuyện này có thể khiến dì và chú Kỷ cãi nhau không?”
Tô Tuyết cong môi cười: “Cãi nhau thì sao? Đã đến tuổi này rồi, sao có thể tránh khỏi việc cãi nhau?”
Thích Âm: “Dì vẫn còn rất trẻ mà.”
Tô Tuyết véo mặt Thích Âm: “Cái miệng cháu ngọt quá.”
Chuyện chuyển nhượng biệt thự phải làm thủ tục, Tô Tuyết đi làm, nhưng để trông giữ Thích Âm và Kỷ Lưu Thành, hai ngày này buổi tối bà không về trung tâm thành phố, mà là đến ở chỗ Thích Âm.
Thích Âm muốn làʍ t̠ìиɦ cùng Kỷ Lưu Thành, nhưng Tô Tuyết canh phòng nghiêm ngặt, cô căn bản không có cơ hội.
Chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng Kỷ Lưu Thành rốt cuộc vẫn đang trưởng thành, lại mới hưởng thụ được tư vị tình ái không bao lâu, mỗi ngày nhìn thấy cô bạn gái xinh đẹp quyến rũ đứng trước mặt anh, chỉ có thể nhìn không được ăn, anh dã nghẹn hỏng rồi.
Vì thế thừa dịp nghỉ trưa, anh kéo Thích Âm vào nơi khuất nhất trong rừng cây nhỏ ở trường.
“Anh làm gì… ưm…”
Còn không đợi Thích Âm nói xong, Kỷ Lưu Thành đã hôn xuống.
“Ưm… ư…”
Hơi thở quen thuộc, cái ôm quen thuộc, người con trai thích nhất, hết thảy đều tốt đẹp như thế, Thích Âm cũng thuận theo chấp nhận nụ hôn nóng bỏng của Kỷ Lưu Thành.
Thẳng đến khi hôn đến hít thở không thông, hai người mới khó khăn tách nhau ra.
Hơn nửa chỉ là tách môi ra.
Bọn họ vẫn ôm, nửa người dưới vẫn kề sát, thậm chí Kỷ Lưu Thành còn bởi vì nụ hôn nồng nhiệt này mà phản ứng, cây dươиɠ ѵậŧ lớn cứ như vậy dựng lên chọc vào quần đồng phục của Thích Âm.
“Sao anh lại phản ứng lớn như vậy?” Thích Âm thở dốc nói.
Kỷ Lưu Thành ngửi gáy cô, nói thẳng: “Anh muốn làm em.”
Thích Âm cũng ôm lấy anh, còn dùng tiểu huyệt của mình cọ cọ cự vật của Kỷ Lưu Thành.
Cho dù cách vài lớp quần áo, Kỷ Lưu Thành vẫn thoải mái gầm nhẹ.
“Anh,” Thích Âm cười, nâng một chân vòng qua eo Kỷ Lưu Thành, thổi khí vào tai anh, tựa như yêu tinh: “Anh có biết gần đây em phát hiện ra anh càng giống Teddy không? Sao mới chỉ có hai ngày mà anh đã không chịu nổi rồi?”
Kỷ Lưu Thành căn bản không chịu nổi bị trêu chọc như vậy.
Anh cởϊ qυầи Thích Âm, ngón tay chuẩn xác không lầm thọc vào tiểu huyệt Thích Âm.
“Còn nói anh, không phải em cũng ướt thành như vậy rồi sao?”