Thích Âm đương nhiên ướt.
Bởi vì mấy ngày nay cô không được ăn côn ŧᏂịŧ, rất muốn.
Kỷ Lưu Thành dùng ngón tay chọc vào tiểu huyệt cô, cô liền thuận thế ghé vào tai Kỷ Lưu Thành rêи ɾỉ, tiếng thở dốc vừa tình cảm vừa êm tai.
Kỷ Lưu Thành tự nhiên cũng cứng lên, Thích Âm chủ động vươn tay kéo khóa quần Kỷ Lưu Thành, thả cự vật ra, sau đó dùng bàn tay vuốt ve có quy luật.
“Ướt quá,” Kỷ Lưu Thành muốn nghe tiếng nước khi bị cắm vào dưới thân cô, “Nghe thấy tiếng nước khi bị anh thọc vào không?”
Thích Âm không nhịn được, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ Kỷ Lưu Thành nhét vào háng mình.
“Đừng giày vò nữa, nhanh lên một chút ~ nhanh cắm vào đi.”
Nhưng lần này Kỷ Lưu Thành lại không làm theo ý nguyện của Thích Âm, anh đặt Thích Âm dựa vào cây trước, sau đó nói cô từ từ.
Từ từ, chờ cái gì?
Không phải anh cũng đã đủ cứng rồi, mình cũng đã đủ ướt rồi sao?
Thích Âm mơ hồ chờ đợi, sau đó cô thấy Kỷ Lưu Thành lấy ra từ trong túi một cái hộp nhỏ hình vuông.
Thích Âm: “…”
Kỷ Lưu Thành còn mở cái hộp kia ra cho Thích Âm xem: “Đây là áo mưa.”
Thích Âm tức giận: “Em không mù, đương nhiên biết.”
Kỷ Lưu Thành đeo lên dươиɠ ѵậŧ của mình, lại xoa xoa mũi Thích Âm: “Sao lại tức giận như vậy?”
Thích Âm liền gạt tay anh ra.
Kỷ Lưu Thành tựa như đoán được tâm tư Thích Âm, đi tới ôm cô, còn để chóp mũi mình chạm vào mũi Thích Âm: “Không muốn cho anh đeo bao?”
Thích Âm tiếp tục tức giận: “Anh nói sao?”
“Ngoan,” Kỷ Lưu Thành dùng côn ŧᏂịŧ đã đeo bαo ©αo sυ cọ lên huyệt khẩu Thích Âm, dịu dàng dụ dỗ cô: “Không đeo bao làm em quả thực có khả năng cao sẽ mang thai, mà em còn nhỏ, không thể mang thai được.”
Mặc dù ngoài miệng thì dịu dàng, nhưng hành động trên tay cũng không dừng lại, anh cứ như vậy nắm côn ŧᏂịŧ, đưa cự vật của mình vào tiểu huyệt của Thích Âm từng chút từng chút một.
“Ưʍ... Thoải mái,” Kỷ Lưu Thành bóp eo Thích Âm đẩy vào trong, thoải mái thở dài: “Sao em chặt thế, anh làm em nhiều lần như vậy mà vẫn chưa lỏng ra sao?”
Thích Âm thả lỏng người cho Kỷ Lưu Thành cắm vào sâu hơn, chẹp miệng nói: “Có ý gì, anh còn mong đợi em lỏng ra sao?”
Kỷ Lưu Thành ấn mông Thích Âm thọc vào rút ra, rất nhanh Thích Âm liền nói không ra lời, chỉ có thể đung đưa eo rêи ɾỉ.
“Chậm một chút… ư ~ ”
“Anh thật sự muốn làm em lỏng ra, như vậy em chính là của anh, không còn ai thèm muốn em nữa.”
Thích Âm tức giận co chặt tiểu huyệt lại, cố ý kẹp anh: “Anh đang nói nhảm nhí gì vậy?”
Kỷ Lưu Thành bị kẹp hít hà một hơi.
“Ưm, bảo bối kẹp thật chặt.”
“Đồ lưu manh.”
“Ngoan, ưm, thả lỏng đi, em kẹp chặt như vậy sẽ khiến chồng đau.”
“Em không muốn ~ a! Anh nhẹ chút!”
“Nhẹ thì sao em sướиɠ được?” nói xong Kỷ Lưu Thành nâng một chân Thích Âm lên, điên cuồng đâm vào da^ʍ huyệt non mềm kia.
“Đừng… ưm…”
“Đáng ra em không nên kêu lớn như vậy chứ?” Kỷ Lưu Thành đặt chân Thích Âm lên khuỷu tay mình, dươиɠ ѵậŧ cắm vào trong rất sâu, “Bây giờ vẫn đang ở bên ngoài, Âm Âm, em nói xem có phải lúc này các bạn học đi qua đây, vừa lúc nhìn thấy chúng ta làʍ t̠ìиɦ không?”
Thích Âm đã bị chơi sướиɠ, cô không rảnh nghĩ xem có ai đi qua không, liền nhẹ nhàng đong đưa eo, thở hổn hển thúc giục Kỷ Lưu Thành: “Đừng nói nhảm ~ nhanh, a ~ nhanh lên ~ ”
“Tuân mệnh.”
Kỷ Lưu Thành tăng tốc độ, điên cuồng đâm vào điểm mẫn cảm của Thích Âm, sau đó thấy không thú vị, anh lại nâng cả hai đùi Thích Âm lên, làm Thích Âm treo lơ lửng trên không, chỉ có lưng dựa vào cây.
Tư thế làm này thật đáng sợ, như thể giây tiếp theo sẽ tuột từ thân cây xuống, Thích Âm hoảng sợ ôm cổ Kỷ Lưu Thành, thở hổn hển nói: “Đừng… Kỷ Lưu Thành, anh thả em xuống…”
Lực tay Kỷ Lưu Thành thật kinh người, ôm cô như vậy hoàn toàn không có cảm giác quá sức, dưới thân động tác thọc vào rút ra còn làm rất nhanh.
“Xuống dưới làm gì?” Kỷ Lưu Thành vừa làm vừa gầm nhẹ, “Không phải làm em như vậy rất sướиɠ sao?”
“Không ~ a ~ ”
“Em sướиɠ đến mức tiểu huyệt hút anh liên tục, Âm Âm, em cảm nhận được không?”
“Chậm một chút… Quá nhanh ~ ưm… a ~ ”
Khi gió thổi qua, cái cây mà Thích Âm dựa vào lại rụng lá, nhìn thấy màu xanh biếc kia, lúc này cô mới có cảm nhận được thực sự cô và Kỷ Lưu Thành đang làʍ t̠ìиɦ ở bên ngoài.
“Không ~ a ~ ”
Thích Âm càng nghĩ càng thấy xấu hổ, Kỷ Lưu Thành liền làm cô càng tàn nhẫn càng nhanh, cuối cùng sau vào lần điên cuồng cắm vào, ngón chân Thích Âm cuộn lại, ngẩng đầu, lại một lần đạt cao trào.
Mà lúc này đây, tϊиɧ ɖϊ©h͙ Kỷ Lưu Thành lại không bắn vào huyệt đạo cô.
Mà đều bị áo mưa ăn hết.