Chương 24: Được không?
Mấy ngày nay tôi đặc biệt hứng khởi hơn mọi ngày nhờ vào sự đồng ý của hai bác Jung. Lại đặc biệt dậy sớm chạy bộ và ghé qua quán cà phê với Yoona một chút.Tôi ngồi uống được một lúc thì Yoona mới bước ra từ tổng bếp và ngồi với tôi.
"Chị đang vui lắm sao, nhìn mặt mày hớn hở hẳn"
"Tất nhiên, chị trồng cây si các bậc phụ huynh và 2/3 đã đổ"
"3 phần?"
"À vì nhà cô ấy có bà nội nữa, mà chưa gặp được"
"Bố mẹ thôi cũng đủ cho hai người cưới rồi mà" Yoona nói đúng ý nghĩ ban đầu của tôi. Nhưng bà nội là người chị ấy tôn trọng rất nhiều. Nên chỉ cần là người chị yêu quý, tôi sẽ tôn trọng.
"Ừ, nhưng dù sao cũng là trưởng bối mà, cũng phải nể mặt thôi"
Sau đó chỉ là câu chuyện phiếm mọi khi của chúng tôi. Được 30 phút thì tôi đứng lên ra về. Dù sao Yoona cũng phải làm việc, không thể ỷ vào đồng nghiệp của con bé được.
Tôi lại cầm chai nước trong tay chạy chầm chậm về nhà. Thời tiết nắng ấm nhưng không quá gắt, gió nhè nhẹ làm tôi đặc biệt thích thú.
Br......br.....br........
"A lô, Jiyong oppa" tôi nhìn tên rồi nghe
"Em đang ở đâu?" Anh hỏi gấp gáp
"Đang chạy bộ, sao vậy, anh gấp chuyện gì à?" Tôi ghe giọng điệu hớt hải mà có hơi ngạc nhiên. Hôm nay còn lớn tiếng nữa chứ
"Em đang chạy ở khúc nào, về nhà mau, hay ghé vào chỗ nào đông người đi, anh tới đón" anh làm tôi xôn xao hơn. Cái gì vậy trời? Cứ như là tôi đang bị ám sát hay gì gì đó.
"Em còn 3 ngã tư nữa thì tới khu chung cư...." chưa kịp nói xong thì đã có 3 người đàn ông vest đen sau lưng tôi. Một chiếc limo đen nữa đậu ở gần đèn xanh đèn đỏ. Người đàn ông vest đen khác bước ra khỏi xe. Hướng đến tôi, làm tôi không đi ngược lại được rồi.
"Cô chủ, tôi là Hyukjoon, hôm nay nhận nhiệm vụ đón cô về nhà"
"Tôi không phải cô chủ của ông, tôi cũng không có ngôi nhà nào ngoài căn chung cư đằng kia đâu"
"Ông bà chủ rất nhớ cô"
"......" tôi lặng đi 1 chút. "Ông bà" sao? Một người không phải mẹ ruột của tôi, là người đàn bà khác khiến tôi mất đi mái ấm duy nhất. Một người kia tuy cùng dòng máu nhưng tôi lại không nhận là cha.
"Yul, em có đó không? Em đâu rồi? Trả lời anh đi! Anh tới đón em ngay!" Jiyong như gào lên trong điện thoại. Tôi ấn phím tắt vì tôi cần suy nghĩ lúc này.
"Cô chủ, xin cô suy nghĩ, hay chỉ nói chuyện 1 lần thôi cũng được, do cô quyết định"
"Do tôi quyết định? Ông ta sai một đám người áo đen tới đưa tôi về rồi lại nói là tôi được quyền quyết định? Nực cười thật" tôi khinh bỉ ra mặt
"Tôi xin lỗi, nhưng e là cô nói đúng"
Tôi hừ mạnh 1 cái rồi bước lên xe. Tôi nhắn cho Jiyong không cần lo, tôi đi gặp bạn. Rồi lại nhắn cho chị nhắc chị ăn trưa vì tôi sẽ không tới đón chị được. Sau đó tắt điện thoại để tập trung hết sức đối mặt với những gì trước mắt.
"Cô chủ, thật ra ông chủ luôn thấy có lỗi trong suốt hơn 20 năm qua. Tôi không dám xin cô tha lỗi cho ông ấy nhưng ít nhất hãy nghe ông ấy nói 1 lần"
Hyukjoon chợt lên tiếng trong khi tôi vẫn làm mặt lạnh nhìn ra cửa sổ. Cảnh vật xung quanh đột nhiên không còn đẹp như sáng nay nữa, mọi thứ cũng không còn cho tôi cảm xúc ôn hoà như trước nữa.
Chiếc xe limo sang trọng lăn bánh chầm chậm vào trong chiếc cổng sắt kiên cố, mạ đồng sáng. Căn biệt thự phong cách quý tộc Hoàng Gia Anh dần hiện ra trước mắt. Có vẻ như không có tôi bên cạnh đã là một điều rất may mắn với ông ta. Với cơ ngơi như thế này, tôi chắc chắn ông đã đánh đổi rất nhiều thứ để có được. Máu, mồ hôi, nước mắt ......và cả mẹ con tôi nữa.
Hyukjoon bước xuống xe trước, mở cửa cho tôi. Tôi chậm rãi di chuyển, xuống xe, mắt dáo diếc nhìn về dáng người đàn ông trước mắt, nụ cười đó sao ấm áp quá. Giống như nó đúng là dành cho tôi vậy. Nhưng tôi đang cố ý lờ nó đi mà bước dõng dạc đến trước mặt ông.
"Con về rồi, mau vào nhà" ông nhanh lẹ nói trước. Tay đưa ra muốn chạm vào vai tôi. Nhưng lúc này tôi nhanh hơn, nhích qua bên khác để tay ông ta hụt hẫng. Vẫn không nhấc chân lên,
"Ông cho người bắt tôi tới đây làm gì?" Giọng tôi khó chịu rõ
"Ta chỉ muốn gặp con ít phút thôi, ta muốn....." ông ta cứ như con hổ to lớn nhưng lại khép nép, nhìn tôi hơi sợ sệt
Lúc này tôi cắt đứt câu nói ấy với cái nhếch mép,
"Ông muốn gì thì cũng không liên quan đến tôi, để tôi yên"
"Chúng ta vào nhà hãy nói chuyện được không con?" Ông ta không hề mất bình tĩnh với tôi, mà còn nhẹ giọng nhường nhịn
Tôi bất mãn bước vào trong, ông ta cũng theo sau.
"Chúng ta ra bàn ăn, chắc con chưa ăn gì" ông ta nhanh chóng dẫn lối đến phòng bếp uy nghi, phong cách quý tộc. Trên bàn đã có bày rất nhiều đồ ăn sáng. Ông ta chuẩn bị trước hết rồi sao? Chu đáo nhỉ? Tôi không phải Sooyoung mà bị cảm động trước đồ ăn đâu.
Tôi ngồi đại xuống 1 cái ghế rồi dùng tay đẩy cái chén trước mặt ra chỗ khác
"Nói đi, ông muốn gì ở tôi" tôi khó chịu thở hắt ra
"Ta biết ta không có quyền đòi hỏi bất cứ thứ gì cả, nhưng ta muốn xin con một điều thôi"
"..." Tôi cau mày, vẫn không đồng ý với bất cứ thứ gì ông ta xin xỏ
"Ta thực sự nhớ con, rất có lỗi, hãy để ta bù đắp, tất cả những gì con phải chịu đựng suốt thời gian qua. Con không biết lúc kiếm được tung tích của con ở Chuncheon ta đã vui đến thế nào đâu. Lần đầu chúng ta gặp nhau nữa. Con đã ôm lấy ta. Gọi ta là một tiếng bố. Ta...."
"Ông biết rõ là sẽ không bao giờ được như vậy nữa từ khi tôi gặp được người đàn bà đó, và nghe về con gái của hai người" tôi lại cắt đứt câu nói của ông ta
"Ta biết.....ta không mong điều đó....vì ta đáng bị như vậy... nhưng ta chỉ xin con hãy về đây ăn cơm cùng ta vào mỗi tối chủ nhật được không?"
"....."
"Ta chỉ xin có vậy thôi, tuyệt đối không làm phiền gì nữa nếu con đồng ý"
"Nghĩa là nếu tôi nói không chịu ông liền cho người đến phá cuộc sống của tôi phải không?" Tôi bắt bẻ
"Không, không phải, ta chỉ xin con như vậy thôi, được không" ông ta khóc? Không, có lẽ tôi nhìn nhầm. Chắc mắt ông ta bình thường thôi. Ướt ướt nhưng chắc là mắt ai cũng thế mà nhỉ?
"Tôi đi làm vào mỗi tối, không tiện đâu" thật ra là tôi nói dối. Khi thu nhập bắt đầu ổn định và có tên tuổi trong nghề, tôi và Steve chỉ thường stream nhạc vào tối thứ ba, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy. Nếu có diễn ở các tụ điểm thì thông báo nghỉ stream nhạc hoặc tối thứ tư, chứ không dính tới thứ hai và chủ nhật.
"Vậy ăn trưa cũng được, lúc nào cũng được"
Ăn trưa thì ngày nào tôi và chị cũng ăn với nhau mà. Đó hầu như là lúc duy nhất chúng tôi ăn chung. Tối thì cả hai đi xem phim, đi chơi đâu đó.
"Tối chủ nhật tôi sẽ tới, bây giờ tôi phải về" nói rồi tôi đứng lên bước ra khỏi phòng ăn
"Để ta gọi Hyukjoon đưa con về" giọng ông ta vui vẻ hẳn ra. Như bắt được vàng. Quay sang nói người làm gọi Hyukjoon vào. Tôi không dại gì mà từ chối vì từ đây đến nhà tôi khá xa. Mà tôi thì không mang xe. Cũng không thích đi xe bus.
Ông ta cứ luôn miệng nói cảm ơn, cứ như là tôi vừa cứu đất nước không bằng. Ông ấy cứ đứng như thế, nhìn theo xe, không di chuyển. Tới lúc xe khuất xa, tôi vẫn thấy bóng dáng nhỏ xíu cứ đứng đó, đang trông tôi.