Hic, thảm!
---------------------
Lúc rời khỏi nhà, trời mưa tầm tã. Ta cầm theo cây dù cam đi bộ đến trạm xe điện ngầm cuối phố. Chúng ta hẹn nhau ở đó, Jessica bảo muốn đi xung quanh thành phố bằng phương tiện công cộng
Ta vừa đi vừa nghĩ xem sẽ giải thích như thế nào, sẽ xin lỗi bằng cách nào cho cô ấy thấy ta chân thành hối cãi. Ta quên chưa mua quà nữa, cũng tại đãng trí mà ta ra nông nổi này, ta thực chán ta quá đi! Mà không chừng Jessica đã về rồi, cô ấy làm gì kiên nhẫn chờ kẻ vô trách nhiệm như ta chứ?
Ta nửa sợ hãi nửa hiếu kì, ta không biết mình muốn Jessica về hay còn ở đó đợi ta. Nếu Jessica về rồi thì ta sẽ đỡ ăn năn, nhưng nếu Jessica vẫn chờ ta...
Sao ta lại hy vọng Jessica chờ ta nhỉ? Ta có ác quá không?
Vừa đến trạm xe điện ngầm ta liền tìm kiếm, nhưng nhìn quanh chẳng thấy ai ngoài cái cặp đôi vô cùng "hồn nhiên", giữa thanh thiên bạch nhật, ôm nhau cứng ngắt luôn. Nam nhân háo sắc còn vuốt vuốt lên tóc, nữ nhân kia không biết vì ngại ngùng hay sao mà đẩy ra. Ta không thấy mặt, chỉ thấy mỗi lưng cô ta, eo nhỏ thật, nhỏ hơn eo ta. Ấy, ta lại nghĩ miên man đi đâu cơ chứ, vấn đề trước mắt là tìm Jessica. Chợt nữ nhân kia quay đầu bước lên tàu điện ngầm. Trong phút giây ngắn ngủi ta mới thấy được dung nhan của hai kẻ có tình
Cái gì!?
Đó, đó, đó chẳng phải Jessica sao?
Còn tên kia... là tên mặt cá!
Máu ta lập tức sôi lên. Ta cũng chẳng biết tại sao. Ta vứt luôn cây dù sang một bên rồi dầm mưa chạy đến. Tiếc là trễ một bước, hai kẻ yêu nhau đã nên giai ngẫu. Hai người họ lên xe điện mất rồi. Xe cũng chạy, còn ta đứng đây một mình
Ta buồn quá!
Cảm thấy tim quặn đau từng hồi. Rồi hình ảnh ngọt ngào lúc nãy tái hiện trong đầu. Cuốn phim tua đi tua lại
Tim ta chính thức chết lặng! Chắc nó cũng như ta, mệt nên không muốn đập nữa, ta cũng mệt nên không muốn suy nghĩ nữa
Đầu óc ta trống rỗng, ta mặc cho gió thổi mình trôi đến đâu cũng được...
---------------------
Sau đêm dầm mưa ta bệnh liệt giường, sốt mê man hai ngày hai đêm. Mẫu thân sợ quá phải tống ta vào bệnh viện cho bác sĩ lo. Đến đêm thứ ba thì ta tỉnh lại. Cảm thấy không gian thật tĩnh lặng, bên người còn có hương thơm dễ chịu bay thoang thoảng. Ta rất thích nên cố gắng hít lấy
Nhưng sao... cả sức để hít thở cũng không có vậy nè?
Lòng ngực ta nặng quá, như đá tảng đè ép, như Tề Thiên[1] bị Phật Tổ hành dưới Ngũ Hành Sơn. Ta cố gắng mở miệng kêu gào Đường Tam Tạng cứu nhưng không tài nào phát ra âm thanh. Ta đành dùng sức tàn, lê lếch khỏi vị trí đang nằm, mắt ta vẫn nhắm chặt. Tảng đá bám theo ta không thôi, sức nặng trên ngực rõ ràng đang cùng ta di chuyển
Chợt, có thanh âm dịu dàng vang lên kéo ta khỏi cõi mộng. Giống như Quan Âm tái thế bay đến bảo Tề Thiên:"Hết 500 năm rồi, thức đi khỉ!"
Ta từ từ mở mắt, tai cũng nghe được rõ hơn. Không phải "Tề Thiên" mà là "Kwon Yuri", Quan Âm đang gọi tên ta, người đang gọi đích danh Kwon Yuri của ta. Môi ta bất giác vẽ nên nụ cười mãn nguyện, đến khi mắt mở hoàn toàn ta liền giật mình sửng sốt
"Trư Bát Giới... không, đá tảng Ngũ Hành Sơn" - ta lắc đầu vài cái mong tỉnh táo hơn - "Á... mẹ!" - rốt cuộc ta cũng hoàn toàn tỉnh ngủ rồi đó
Thì ra nãy giờ mẫu thân nằm đè lên bụng ta, thảo nào ta thở cũng không nổi. Vậy ra giọng Quan Âm là đây sao? Mà khoan, mẫu thân đang ngủ lấy đâu nói chuyện. Mẫu thân cũng không thơm vậy. Ta chính là hy vọng nhìn thấy...
"Sica" - đúng, ta hy vọng nhìn thấy Jessica đó
Quả thực Jessica có ở đây nên phòng mới thơm thế. Jessica không thèm nhìn ta vội quay sang lay người mẫu thân:
"Bác à, đêm nay để cháu canh Yuri, bác về nghỉ đi ạ"
"Ưm" - mẫu thân vẫn còn ngái ngủ, nhưng khi thấy ta thì liền cười vang - "Tỉnh lại rồi tỉnh lại rồi, cô đúng là thứ vô dụng" - thái độ vui hờn đan xen này là gì vậy mẫu thân?
"Con không sao, nhọc thân mẹ rồi" - ta giọng khàn khàn cố nói từng chữ
"Biết thì tốt" - mẫu thân chỉ đơn giản liếc xéo ta rồi lập tức đứng lên - "Tôi về xem lão già ở nhà, đêm nay ngoan ngoãn để Sica chăm sóc"
"Dạ" - ta còn có thể nói gì? Mẫu thân chính thức bán cái ta sang Jessica hoàn mỹ của bà rồi
CẠCH - Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, ta cũng chẳng biết làm gì
Định nhắm mắt ngó lơ người bênh cạnh nhưng không kìm lòng được, ta lại lén nhìn Jessica. Chợt ta hồi tưởng cảnh hai kẻ tình tứ ở trạm xe điện ngầm. Lòng ta tiếp tục nhói
Ta ghét cô, Jessica!
"Yuri dậy rồi thì mau ăn chút cháo" - giọng nói gì ngọt hơn cả đường. Tự nhiên ta ước mình là con ong
Ta thấy Jessica bước đến bàn múc ra một chén cháo. Khói bốc lên nghi ngút
Cô ấy lại ngồi xuống cạnh ta, nâng cằm thổi thổi muỗng cháo đầy. Ta lập tức hiểu tình cảnh lúc này, mặt bỗng nóng ran
"Tôi tôi tôi... tự ăn được rồi" - ta đột nhiên cà lăm
"Há miệng" - ta sững sờ chẳng dám hó hé thêm, môi chưa kịp đóng lại đã thấy muỗng cháo nằm giữa hai hàm răng. Lạnh lạnh, là cháo lạnh hay người ta bị Jessica hù cho đóng băng nhỉ?
Rồi thì từng muỗng từng muỗng cứ thế vào miệng ta. Cả ta và Jessica đều im lặng. Ta thật sợ gương mặt không tí sắc thái kia, cũng không biết Jessica đang nghĩ gì? Lúc định cất tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng, ta nghe thấy giọng Jessica ngọt ngào:
"Sao hôm đó Yuri không đến, cũng chẳng sang nhà tìm tôi? Còn dầm mưa đến đỗ bệnh?" - ta, ta nên nói sự thật không?
Ta biết ta quên là không đúng, ta sai trước, nhưng cô cũng đâu cần... đâu cần bắt cá hai tay trắng trợn như vậy. Á, mà ta đang nói gì thế này? Cái gì gọi là bắt cá hai tay? Ta điên rồi, ta đúng là "siêu cấp biếи ŧɦái" rồi!
"K.w.o.n Y.u.r.i" - Jessica gọi đầy đủ tên ta, mỗi lần nghe thấy thật nổi da gà, là sợ đến nổi da gà đấy
"Tôi, tôi..." - ta bắt đầu ấp úng - "Tôi có đến nhưng..." - ta không biết nên dùng từ gì ám chỉ tên mặt cá, chẳng lẽ... - "Tôi thấy Sica đi với... người yêu"
"Người yêu?" - Jessica hỏi lại ta, làm như không hiểu ta nói
"Tên mặt cá, không phải, tên... đẹp trai đó" - ta nể tình Jessica, cắn răng khen hắn đẹp. Ừ thì Jessica để mắt đến hắn, hẳn hắn phải có điểm đặc biệt. Coi như ta thấp kém chưa nhìn ra đi. Hừm!
Jessica lại nhìn ta, dần thẩm thấu điều ta nói. Không lâu sau cơ mặt Jessica bắt đầu thư giãn. Môi còn nhếch thành một nụ cười mĩm
Chuyện gì xảy ra thế này?
"Vậy sao không gọi tôi?" - cô ấy hỏi
Ta không biết trả lời làm sao. Chẳng lẽ bảo rằng ta cảm thấy không vui, ta ghen với hắn, ta giận Jessica theo hắn mà quên mất ta
Không được! Không được! Ta vô thức cứ không ngừng lắc đầu. Jessica ngồi cạnh càng thêm khó hiểu vội vàng giữ vai ta lại. Hơi ấm từ tay Jessica truyền sang, cộng với hương thơm dịu nhẹ khiến ta bất đầu mê man. Nhìn vào gương mặt xinh đẹp đó, ta thật muốn bất chấp tất cả. Dù trở thành "siêu cấp biếи ŧɦái" cũng cam lòng a...