Jessica thực sự ổn chứ?
Vì sao lúc nãy trong bộ dạng bất lành như thế?
Ta nghe theo Jessica, nhẹ giúp Jessica nâng người ngồi dậy. Chiếc chăn trắng xóa theo động tác của ta trượt khỏi Jessica. Nhờ thế ta mới hảo hảo thấy được thân thể của Jessica...
Vẫn lành lặn a...
Thật tốt quá!
Ta vui mừng ôm lấy Jessica nhưng đột nhiên ta nghe được thanh âm khe khẽ vang lên. Như cố tình chịu đựng mà kìm nén lại. Ta vội vàng lùi về sau. Ta thấy nơi bụng Jessica, sau lớp áo bệnh nhân, nhẹ thấm ra vài vệt hồng hồng
Có phải...
Ta theo quán tính vội kéo áo Jessica lên khỏi bụng, liền trông thấy một mảnh trắng toát, vương vãi huyết đỏ, băng kín nhiều vòng quanh eo. Hóa ra Jessica thật bị thương rồi! Ta sững sờ một lúc lâu. Ta cảm thấy rất đau lòng, rất xót xa, ta xót cái thân thể ngọc ngà cao quý này. Ta thế mà vô tâm đến độ khiến cho Jessica lần nữa đau đớn
Vừa rồi là ta bất cẩn, quá bất cẩn chạm đến miệng vết thương!
Ta, ta...
"Đi đâu đó!?" - Jessica lại giữ chặt cổ tay ta không cho ta di chuyển
"Phải gọi bác sĩ đến... ta làm Sica chảy máu rồi..." - nước mắt ta từ lúc nào lại chảy, vô tình khiến cho thanh âm của ta theo đó run lên. Ta biết ta yếu đuối quá thể, nhưng ta rất xót, rất đau lòng. Có phải Jessica của ta đang đau lắm?
"Ngồi xuống!" - Jessica lại dùng ngữ khí ra lệnh, lệnh cho ta lập tức làm theo. Ta lúc này quả có phần không khuất phục. Thân người Jessica bất hảo thế kia... ta vẫn nên đi tìm bác sĩ ngay!
"Cho ta đi gọi bác sĩ đi mà" - ta giở giọng nài nỉ
"Nếu ngươi bước ra khỏi cửa... đừng nghĩ chuyện gặp lại ta" - Jessica chợt thả lỏng cổ tay ta, ngỏ ý mặc ta tự do
Nhưng, nhưng thử hỏi tình cảnh này sao ta dám bỏ đi!?
Ta thở dài, cúi đầu, chuyển hướng trở vào chiếc tủ thiếc trong gốc tường. Ta từng làm việc ở đây, hiển nhiên biết rõ dụng cụ sơ cứu cơ bản và cách thức thay băng gạt y tế. Nếu như Jessica không nguyện lòng tìm bác sĩ, thì ít nhất ta cũng phải buộc cô ấy cho ta hảo hảo băng lại vết thương vừa bị động
Quả thực Jessica lần này có phần ngoan ngoãn, yên lặng cho ta làm việc cần làm. Jessica ngồi đó không bày tỏ dù là chút thái độ, ánh mắt cũng chưa từng di chuyển... chưa từng rời khỏi gương mặt khẩn trương, cẩn trọng của ta
"Còn đau không..." - Jessica bỗng dưng đưa tay sờ mặt ta, sờ nơi lúc nãy ta đập vào giường, tươm máu. Ta thậm chí quên mất tiểu vết thương này? Ta định lên tiếng bảo rằng ta không sao, liền nghe thấy Jessica dịu dàng tiếp lời - "Ngươi gầy..." - ta gầy? Vậy chẳng phải Jessica là bộ xương khô!?
"Sica còn gầy hơn ta!" - ta lập tức cãi lại - "Vì sao không hảo hảo chăm sóc bản thân... ta bên ấy ngày đêm lo lắng không yên... quả thưc, Sica cứ thế bỏ mặc thân xác mình" - ta vẫn giữ nguyên động tác dịu dàng trên bụng Jessica, cẩn thận phủ thêm vài lớp băng gạt. So với lời nhận xét đơn giản của cô ấy, ta đáp lại bằng cả một khối uất ức của mình
Jessica không phản bác, bàn tay trên mặt ta chợt rút về
Ta thật có chút luyến tiếc a...
Cuối cùng cũng hoàn thành đại sự, băng bó kĩ càng cho đại vết thương. Ta thân là y sinh, hiển nhiên có thể nhìn ra vết thương trên bụng Jessica là vật nhọn xuyên thủng. Có lẽ đã bị mảnh vỡ đâm vào. Thật may vết thương không quá sâu tổn hại ngũ tạng. Nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng. Sau này rất có thể... để lại sẹo
Ta từ nay cần chú ý chăm sóc, lưu tâm cả thói quen ẩm thực của Jessica, buộc cô ấy ăn những món thanh đạm thôi. Có kiên ắt có lành mà!
Jessica hết lần này đến lần khác khiến ta bất ngờ. Đang giận hờn xa cách, rồi dịu dàng quan tâm, giờ đột nhiên chuyển sang tình nồng thắm thiết ôm chặt lấy ta. Ta còn chưa kịp phản ứng với cái ôm đột ngột thì Jessica đã chuyển sang hôn lấy môi ta
Ta tuy rất thích. Ta nhớ đôi môi đỏ mộng hơn cả tháng nay rồi. Chỉ là... ta sợ bản thân vô độ chạm đến đại vết thương, làm Jessica của ta đau đớn. Ta vội vàng giữ hờ bên eo Jessica, khiến hai cơ thể không phải va chạm
Jessica dường như chẳng màng lo toan của ta, cô ấy vẫn ra sức hôn lấy môi ta
Đến lúc ta yên tâm về nơi bị thương của Jessica, định thần đáp lại chiếc hôn thì nhận thấy... Jessica đã lùi xa...
Hai tay Jessica vây trên cổ ta từ từ buông lơi. Đôi mắt cô ấy theo đó ngày càng đỏ, nước mắt cũng chẳng ngại ngùng, tuông trào ồ ạt. Ta bối rối chẳng hiểu nguyên cớ vì sao? Ta tự nãy giờ hoàn toàn không bắt kịp nhịp cảm xúc của cô ấy. Có phải ta vừa làm Jessica đau lòng? Nhưng ta vừa làm gì? Ta nào dám làm gì! Ta chỉ giúp Jessica băng lại vết thương
Chẳng lẽ Jessica là đau đến chảy nước mắt?
Là ta trăm sai ngàn sai, là ta đáng chết. Đừng khóc mà!
Ta phải làm sao bây giờ?
"Sica... ta, ta... ta sai rồi! Ta sai rồi! Sica đánh ta đi, Sica mắng ta đi... đừng khóc mà!" - ta tay chân vụng về, ngay cả việc lau nước mắt cho Jessica cũng chậm trễ
"Ngươi không cần ta nữa sao?" - Jessica giương đôi mắt đầy nước nhìn ta, giọng nói trở nên nghiêm trọng hóa
"Làm sao có thể" - ta cố lau đi nước mắt cho Jessca. Đồng thời trả lời câu hỏi vạn phần vô lý của cô ấy
"Vậy vì sao không nguyện ý hôn ta..." - ta nào không nguyện ý. Ta làm sao lại không nguyện ý? Jessica hiểu lầm ta rồi!
"Ta không có, ta làm sao lại không thích hôn Sica chứ! Ta là sợ chạm đến vết thương kia, lúc hảo hảo yên tâm đáp lại thì môi Sica đã rời đi. Ta xa Sica nhiều ngày như thế, ta, ta thật nhớ... a" - ta nhìn chằm chằm vào môi Jessica. Rồi chợt thấy ngại ngùng khi phút bốc đồng ám chỉ đến việc tế nhị. Dẫu bình thường, vòi vĩnh được hôn Jessica, với ta chẳng có gì đáng ngượng. Thế mà hôm nay, ta lại trở nên nhút nhát. Có phải, có phải vì ta ngoài hôn còn muốn nhiều hơn nữa không...
Vừa nghe ta nhắc việc "xa cách nhiều ngày", sắc mặt Jessica liền biến sắc. Cô ấy lại từ ủy khuất chuyển sang giận dữ. Ta lập tức cũng từ đau lòng chuyển sang sợ hãi
"Ngươi... ưm" - ta phút giây bối rối, liền làm liều hôn lên môi Jessica. Ta biết... trước tiên cần dập tắt hỏa khí trong Jessica trước đã. Không ta sẽ khó lòng sống sót qua đêm nay
Jessica ban đầu có chút không hài lòng, cũng không kháng cự. Về sau còn tỏ ý kéo ta tiến sát người mình hơn. Jessica choàng tay sang ôm lấy cổ ta. Ta theo kinh nghiệm ban nãy, liền đặt tay giữ eo Jessica, bảo vệ cho vết thương nơi bụng được an toàn, không bị cọ xát
Sau phút giây cuồng nhiệt, môi chúng ta không đành lòng tách rời...
Ta tựa trán mình lên trán Jessica, cùng Jessica mắt chạm mắt, cùng thở phì phò. Ta nâng đầu, nhẹ nhàng hôn lên chiếc mũi cao cao, Jessica theo đó khép hờ mi. Khi ta mĩm cười định bảo với Jessica rằng: "Ta yêu Sica!" thì thanh âm lạnh lùng lại vang lên khiến ta lạnh cả sống lưng
"Tội của ngươi tạm để lại đó! ...Nằm xuống" - Jessica vỗ nhẹ lên mặt giường, đồng thời thân người nhích sang một bên
"Ơ?" - ta vẫn chưa hiểu ý Jessica lắm. Tội gì chứ?
Có phải Jessica buồn ngủ rồi không?
Giường nhỏ thế, ta nên tìm chỗ khác ngủ tránh chiếm tiện nghi của Jessica. Dù sao Jessica cũng là bệnh nhân, cần tuyệt đối thoải mái an dưỡng, như thế mới nhanh chóng lành vết thương
"Sica buồn ngủ rồi sao? Vậy để ta sang sofa..." - ta mĩm cười khẳng định chắc nịch
Ngày tháng theo chú có cực khổ nào ta chưa trải qua cơ chứ! Một đêm trên ghế cứng chỉ là thử thách nhỏ mà thôi. Huống hồ bên cạnh còn có tuyệt sắc đại mỹ nhân, Jessica, người mà ta yêu nhất. Nghĩ đến đã thấy an ủi nhiều rồi!
"Ta bảo nằm xuống!" - Jessica đẩy cao ngữ khí
Hic, quả giống mệnh lệnh của đấng tối cao! Ta, ta... dù có chín lá gan to đùng cũng không dám liều lĩnh cãi lại
Ta bĩu môi, gật mạnh đầu rồi lập tức nằm xuống. Nhưng ta gắng lùi về sau để cho Jessica có thêm nhiều diện tích. Đây là giường đơn mà. Nhìn sao cũng là chật hẹp, Jessica sẽ không thoải mái mất
"Không được lui!" - ơ, vậy ta không lui nữa. Jessica đừng có chau mày như thế... ta sợ a...
Jessica cũng nằm xuống, tiện tay kéo tay ta sang làm gối cho Jessica kê đầu. Ta định bảo Jessica "Hảo hảo cẩn thận bụng mình", nhưng cô ấy lần nữa trước ta một bước lên tiếng: