Nữ Nhân Của Ta [Yulsic]

Chương 25

Nhắc đến người mà Sica vô cùng tôn trọng đó, lòng ta đau như cắt. Trong mắt Sica trước giờ ta là một mẫu thân vô tâm, ta là người đã nhẫn tâm mang theo ba nam tử rời khỏi cha nó, nhẫn tâm bỏ nó côi cút không tình thương mẫu tử

Nhưng ta nào muốn, nó có biết vị phụ thân mà nó hết lòng tôn kính đã từng xử tệ với ta như thế nào...

Ông ấy nào thương gì ta, ông ấy là quan tâm cái gia sản phụ mẫu ta để lại. Ông ta vì những nữ nhân bên ngoài lạnh nhạt với ta, còn ra tay hành hạ. Ta vì phút uất ức, quyết lòng ly thân. Chỉ tiếc rằng, điều khiến ta ân hận cả đời... chính là lỡ tay để cho người đàn ông ấy dẫn đi tiểu nhi nữ hãy cần sữa mẹ. Ta đã tìm kiếm rất lâu, đã dò hỏi mọi người nhưng chẳng được gì ngoài hai chữ "bặt tăm"

Đến một ngày ta nhận được tin ông ta mất, ta bàng hoàng bay sang nơi chỉ định. Đó cũng là lần đầu tiên ta gặp lại con gái ta!

Nhưng Sica... nó nhìn ta hệt như nhìn một kẻ xa lạ. Sau đó cũng chẳng nguyện ý theo ta về Hàn

Nghe đâu phụ thân Sica dựa vào số tiền ly thân đã gầy dựng nghiệp lớn. Có lẽ cuối đời ông ta hối cãi nên đem toàn bộ tài sản giao lại cho bốn đứa con thân yêu. Và chỉ định ta làm giám hộ

Lòng Sica một mực hướng về phụ thân. Vết thương về ta quá lớn... nó hận ta... thật sự đến giờ vẫn chưa tha thứ cho ta...

Riêng ta, lại chẳng thể nói ra sự thật...

Chuyện gì sẽ đến nếu như Sica biết người nó ngày đêm tôn kính thật chẳng khác gì đại tiểu nhân vô sĩ!?

Ta làm sao đành lòng để con ta nhận thêm một cú sốc lớn như vậy...

Vẫn là nên để mọi chuyện qua đi. Ta sẽ bù đắp vào phần tương lai còn lại. Ta chỉ mong giúp con ta hạnh phúc dài lâu. Tiếc rằng tình yêu nó chọn không thể thỏa mãn hai chữ "dài lâu"? Tại sao Sica vẫn không hiểu được, vẫn tự hành hạ, vẫn đâm đầu vào con đường sai trái kia?

Ta rốt cuộc nên làm sao cho đúng đây?

Buông tay bỏ mặc Sica vấp ngã... Hay tiếp tục ngăn cản, mặc nó dày vò thân xác...

Ta giờ cảm giác được, làm mẫu thân thật sự rất khó! Lại càng khó khăn hơn khi là mẫu thân của một đứa trẻ quá hoàn mỹ... quá kiên định...

END POV #

Thấm thoát mà ta phân li Jessica hơn một tháng rồi. Ôi nhớ quá đi thôi!

Trời xuôi đất khiển sao, chú ta nhận công tác ở Seoul, thế là ta cùng chú về Seoul hai ngày. Tất nhiên ta muốn tìm Jessica ngay rồi!

Không biết dạo này cô ấy ăn uống có hảo không? Không biết có tròn trịa hơn chút nào không? Mà sao không thấy Jessica liên lạc vào địa chỉ ta ghi trong thư nhỉ?

Chẳng lẽ Jessica không nhớ ta!?

"Yuri! Thơ thẩn gì đó!? Mau vào tiêm thuốc" - tiếng chú ta gọi đấy. Ôi cái giọng vịt đực lúc trầm lúc bổng thật đinh tai nhức óc. Ta chịu đựng hơn một tháng quả tự khâm phục hảo thính giác mình

Mà công việc bận bịu thế này không biết có thời gian thăm Jessica không?

Hơi...

---------------------

Tối ngày thứ hai công việc đã vơi đi, nhưng ta phải lập tức về Canada. Chú bảo hẹn với giáo sư tiến sĩ động vật học gì đó!?

Hừm, ngẫm ra chả thấy liên quan gì ta. Vậy mà bắt ta cùng về đàm đạo. Tức chết mà! Ai biểu ta là đến van nài chú thu nhận, giờ phải cam lòng làm thân ngưu mã. Chú dắt mũi đi đâu thì cam chịu lếch xác theo đó thôi...

Ta uất ức vạn lần nhưng vẫn im lặng. Mà uất ức của ta không phải vì cực khổ đâu... ta uất ức vì... vì ta nhớ Jessica đến chết đi sống lại đây nè!

...

Còn hai tiếng trước khi lên máy bay, ta tranh thủ chạy về nhà chào hỏi mẫu thân

Ngỡ rằng bà sẽ vui vẻ lắm. Ai dè khi nghe ta phải sang Canada ngay, bà lập tức đá đít ta khỏi nhà, giục ta mau đi không trễ chuyến bay. Còn nhẫn tâm đệm vào:

"Lần sau không có quà thì đừng về"

Hừm, ta là ta có tiền cũng mua quà cho Jessica trước. Không thèm mua cho mẫu thân độc ác người đâu!

Đá đít ta đau đến chảy nước mắt luôn à

...

Ta loay hoay trước cổng một lúc lâu. Chợt nhìn sang biệt thự Jung gia...

Ta có nên gặp Jessica không?

Nhớ Jessica quá!

Ta muốn ôm Jessica...

Ta muốn hôn Jessica...

Ta muốn hít hà hương khí thơm lừng trên người Jessica...

Ta muốn nhìn thấy nụ cười vạn phần mê đắm của Jessica...

Ta muốn...

Ôi ta muốn nhiều quá, nói chung là ta muốn nhìn thấy Jessica!

Được rồi, sang đó tìm Jessica nào

Ấy mà khoan đã. Gặp Jessica, nhỡ Jessica xử lý ta, tội tự thân quyết định rời đi không bàn trước với cô ấy, thì sao? Tội này xem ra nặng lắm đó. Bình thường chỉ ngắt, nhéo, cốc đầu, vặn tai là cùng. Tội này không chừng đem ta xử bắn luôn? Hay treo ta vào cần câu sấu? Hoặc giả trói lại, châm lửa nướng chín ta...

Ây, không đâu không đâu! Jessica là người văn minh nào phải mọi da đỏ

Hảo hảo tìm Jessica không sao đâu mà!

Nhưng, cũng không ổn. Jessica nhỡ không cho ta đi nữa... ta sẽ dám cãi lại sao?

Mmm, chú sẽ gϊếŧ ta mất nếu ta bỏ lỡ chuyến bay

Làm sao giờ!?

RENG RENG - là chú gọi

Thấy chưa, giục ta rồi đó...

"Dạ dạ, cháu biết rồi mà, cháu sẽ đến ngay. Dạ... dạ... à dạ... à à dạ dạ... à à à dạ dạ dạ... dạ... dạ... dà dạ..."

Hơi, kiếp ta là kiếp con rệp. Đi đến đâu cũng bị đè đầu cưỡi cổ. Ở nhà mẫu thân hành hạ; ra đường đồng nghiệp coi khinh, cấp trên chửi xéo; học nghề thì bị chú đày thân xác; đến cả người ta yêu nhất... dù là cam lòng nghe theo lời nàng nhưng trên danh nghĩa vẫn là tương đồng như ai - mọi uy quyền ta nhường cho Jessica hết

Nhưng ước gì, giờ... người hành hạ ta là Jessica nhỉ!?

Ta sẽ một lòng cam chịu... là chịu chết trong mật ngọt a...

Ta thật nhớ Jessica quá đi trời ơi!

...

Hic, ta đi đây...

"Tạm biệt Sica, ta sẽ chóng trở về tìm Sica, chờ ta nha"

Ta vội bắt taxi ra sân bay, dường như có tiếng ai đó đang gọi ta thì phải?

Ây, chắc ta hoang tưởng rồi...

Đi được một lúc thì thấy xe cứu thương chạy về hướng con phố nhà ta. Mong rằng không phải tai nạn giao thông, bởi dạo gần đây, đoạn đường nhà ta giao thông khá phức tạp. Thường có xe say xỉn chạy đâm cả lên lề. Đã có không ít vụ tử vong, ta còn vài lần tận mắt chứng kiến. So với cảnh cứu người trong bệnh viện quả nhiên đáng sợ hơn bội lần

Ôi, nghĩ đển nổi cả da gà da vịt!

Thôi không nghĩ nữa, tìm bông băng bịt tai trước khi ra sân bay thì tốt hơn. Thế nào chú ta cũng ca bài ca muôn thuở...

---------------------
CHƯƠNG XIII: THỰC HAY MƠ?
Nhân sinh nhàm chán nhất là ngồi chim sắt! Càng lên cao không khí lại càng loãng ra...

Mà hà cớ gì ta đây dùng tàu hỏa không mỏi, cưỡi xế hộp không ngộp, tọa thuyền bè không say nắng trúng gió thế mà giờ đây... ngồi máy bay lại hội tựu đủ cả thảy!? Nào là mỏi, nào là ngộp, nào là say... ừ thì say "không khí"

Trời ơi, ta chán ngáy cảm giác trôi lơ lửng tầng không này! Chỉ mong sao thật nhanh hạ giới...

Cực hình, cực hình, đại cực hình!

"Vô dụng hài tử!" - hừm, chú ta vừa mắng ta đấy

Bộ thấy ta rên la, ôm đầu ủ rủ chưa đủ đáng thương hay sao mà chú... chú còn bồi thêm phần chửi rủa!? Chú cùng mẫu thân quả chị em không sai mà

Ừ, ta đây "vô dụng hài tử" mà đi đến đâu chú cũng bảo ta là "hảo đệ tử", đi đến đâu cũng nức mũi khoe ta

Ta đây "vô dụng hài tử" mà công việc cả ba tháng, nhờ bàn tay ta giúp đỡ rút ngắn chỉ còn một tháng

Ta đây "vô dụng hài tử" mà chú - người vô số lần sử dụng không trả phí, còn viện cớ nâng cao tay nghề cho ta

Vậy "vô dụng hài tử" có phải nên chuyển thành "bị lợi dụng ngốc tử" không!?

"Quý khách cảm thấy không khỏe?" - hic, tiếp viên ở đây sao toàn chân dài tới nách, nhưng ta chỉ thích mỗi Jessica của ta, dù cô ấy chỉ chân dài tới lách thôi. Nhớ Jessica quá! Ước gì có Jessica bên cạnh, cho ta dựa vào, cho ta hít hà hương khí thơm lừng. Ta nhất định sẽ chóng qua cơn bỉ cực! - "Quý khách có muốn dùng chút bánh ngọt?" - cô tiếp viên xinh đẹp tay đẩy chiếc xe đầy bánh. Nếu là bình thường ta đây hẳn ăn sạch, nhưng, bây giờ bụng vừa sôi đầu vừa choáng... tâm trí đâu thưởng thức mỹ thực nữa!? Không khéo ăn nhiêu ta ói ra hết bấy nhiêu, lúc đó vừa mệt lại thêm cục tức anh ách trong lòng... Ta xin miễn cưỡng lắc đầu từ chối hảo ý - "Thế quý khách có muốn uống chút thuốc?" - cô nghĩ sao vậy hả? Bánh ngọt ta chẳng thiết tha, huống hồ thứ đắng ngắt ấy... Ta lập tức lắc đầu - "Đọc báo giải trí thì sao ạ? Có thể tạm quên khó chịu" - kẻ này quả dai dẳng, chính là muốn ta hảo hảo chọn lấy một phương pháp giải nguy cơ thể sao? Chắc vì sợ ta làm bẩn tiện nghi của các người