Quay trở về Ohio, nơi Jamie trải qua một đêm trằn trọc, đến gần sáng em mới thϊếp đi được và ngủ tới gần trưa. Ông kia thì đi làm rồi còn mẹ em chắc cũng thế, trong nhà còn mình em. Khi xuống nhà tìm đồ ăn, dưới ánh sáng của ban ngày, phòng ăn hiện hình là một bãi lộn xộn với đủ thứ lẽ ra phải ở trong thùng rác từ lâu rồi. Jamie nhăn mặt nhìn chúng trước khi xắn tay vào dọn dẹp. Mọi thứ tệ hơn hồi bố em còn sống. Công việc dọn dẹp ngốn cả ngày trời. Khi căn nhà trông ổn hơn thì đã năm giờ chiều và mẹ em mới về.
"Ôi, con làm hết đó à?" Jamie quá mệt để trả lời nên chỉ gật đầu.
"Lần cuối mẹ dọn nhà là cách đây bao lâu?" sau khi lấy lại hơi rồi, em mới hỏi mẹ.
"Cũng gần đây thôi mà, khoảng sáu tháng trước."
"Cái gì? Sáu tháng không dọn nhà? Làm sao mẹ chịu được?"
Bà Kaiser chỉ nhún vai, lục tìm trong tủ lạnh một chai bia. Jamie muốn nhắc lại chuyện hôm qua về việc bà muốn nói chuyện với em về thái độ của em hôm qua, nhưng thôi, để ngày mai hoặc khi khác. Em cảm thấy mình đã về nhà nhưng mình không còn thuộc về nhà nữa. Nếp sống của nhà quá khác so với của em, hay đúng hơn là nếp sống Larissa đã rèn cho em.
Hồi còn ở với Larissa, việc dọn dẹp là chuyện gần như là hàng ngày. Larissa là người cực kì sạch sẽ tới mức có phần hơi kì quặc. Bàn làm việc của nàng mà có dính vài hạt bụi thôi là nàng đã khó chịu rồi. Năm đầu sống với nàng Jamie vẫn giữ thói bừa bộn, Larissa yêu cầu em phải dọn phòng thì em cự nự.
"Phòng của tôi chứ không phải của cô. Nếu cô không thích thì đừng vào phòng tôi!"
Ý của Jamie là cô đừng bao giờ bước chân vào phòng tôi để làm mấy chuyện đáng ghét ấy nữa. Nhưng Larissa khi ấy đang bực mình bởi sự bừa bộn nên không để tâm. Larissa tìm tới Jamie để thỏa nhung nhớ mấy ngày qua, nhưng vừa vào phòng đập ngay vào mắt là cảnh tượng bừa bộn khiến nàng mất hứng.
"Phòng của em nhưng nhà của tôi! Bừa bộn thế này mà em chịu được à?"
Jamie nhún vai phớt ăng-lê quay lưng định bỏ đi thì lập tức bị Larissa nắm vai kéo lại, "Đây không phải là cái thái độ tôi muốn thấy ở em." Giọng Larissa vang lên lạnh lùng từ đằng sau, cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống, nhưng Jamie vẫn ngang ngược, "Để tôi đi!"
"Dọn phòng xong em muốn đi đâu thì đi."
"Kể cả đi Ohio?"
Tất nhiên là không, đời nào. Nhưng Larissa không nói điều đó ra. Thay vào đó, nàng tiến lên thêm một bước để cơ thể mình chạm vào lưng Jamie. Nàng vòng tay qua eo em kéo em sát lại, tay kia vén mái tóc nâu đỏ của em sang một bên để lộ phần cổ trắng ngần và đặt một nu hôn lên đó. Jamie rụt cổ lại định tìm cách thoát thì Larissa nắm gáy em đằng sau đẩy ngã sấp xuống giường. Một nửa thân phía trên em bị Larissa tóm gáy ấn chặt xuống giường, nửa còn lại quỳ trên sàn gỗ. Jamie cố chống người lên nhưng không được. Larissa khóa hai tay em ra sau lưng, đầu gối chẹn thắt lưng.
"Thế này, khi nhìn phòng bừa bộn tôi hay bị khó chịu, mà khi tôi bị khó chịu thì tôi cũng không có tâm trạng để nhẹ nhàng với em được đâu."
"Thả em ra..." Jamie giọng như sắp khóc cầu xin nàng.
"Lúc nãy em ngoan ngoãn thế này có phải tốt cho em không?" âm điệu nàng vẫn đều đặn nhưng đầy ý mỉa mai.
Larissa lấy thắt lưng ở dưới sàn trói tay Jamie lại, "Nhờ sự bừa bộn của em mà cái thắt lưng này ở trong tầm với của tôi..." Nàng nói thầm vào tai Jamie, cắn nhè nhẹ ở vành tai. Nàng thả chân đang chẹn lưng Jamie xuống rồi cùng quỳ cùng em. Một tay nàng giữ vai em đè xuống giường, tay còn lại thò xuống váy em. Jamie bật khóc, "Không, làm ơn..." Đây là cái giá em phải nhận vì đã dám cả gan thử thách lòng kiên nhẫn của Larissa Knightley.
Nàng di chuyển lên trên nữa, chạm vào qυầи ɭóŧ mỏng manh của Jamie.
"Từ giờ em không cần phải mặc đồ lót đâu."
"Không, không, làm ơn đừng làm thế..."
Mặc Jamie kêu khóc thảm thiết, hai ngón tay của nàng vén qυầи ɭóŧ sang bên để đi vào trong. "Cái này là em tự chuốc lấy." Jamie cắn chặt răng chịu đựng. Đau. Em chưa sẵn sàng cho nàng. Nàng đi vào càng sâu hơn, Jamie càng đau đớn. Khi đút hết cả hai ngón vào trong âʍ đa͙σ của em thì nàng ngừng lại một lúc rồi mới hỏi.
"Có đau không?"
"Xin cô..." Jamie gật đầu lia lịa.
Larissa bèn di chuyển trong người em, không nhẹ nhàng chậm rãi gì lắm khiến Jamie rêи ɾỉ đau đớn khổ sở. Nếu hai tay được tự do em có thể xoa xoa nơi âʍ ѵậŧ để chỗ ấy tiết nhiều dịch hơn và sẽ đỡ đau hơn. Kinh nghiệm ấy em học lỏm được từ những lần nàng quan hệ với em. Larissa khuấy đảo bên trong non mềm của em, chẳng quan tâm em đang đau thế nào. Một lúc sau cơn đau dần dần lui lại để nhường cảm giác mà em căm ghét nhất: sự cực khoái.
"Em ra cũng nhiều đấy, cưng à."
Jamie run rẩy khi cảm giác đó ập xuống người, toàn thân xụi lơ. Larissa vẫy vẫy những ngón tay được bao phủ bởi chất nhầy trong trong trước mặt em, ""Cô bé" của em niềm nở với tôi thật." trước khi cho những ngón tay ấy vào trong miệng em bảo em liếʍ sạch. Nàng hôn má em trong lúc em liếʍ chúng.
Larissa rút tay, buông Jamie ra rồi ngồi xuống sàn, lưng dựa tường. Jamie gượng dậy ngồi xuống đối diện với nàng, khép hai đùi lại, bên trong hẵng còn ran rát. Tủi nhục và đau đớn. Nàng tha cho em chưa? Nhưng nàng vẫn chưa cởi trói cho em. Larissa vẫy tay ra hiệu cho Jamie tới gần mình. Jamie ngần ngại. "Lại đây, tôi không làm em đau nữa đâu." Nghe thế em mới từ từ bò tới chỗ nàng. Larissa kéo em vào lòng, ôm em, cằm tựa trên đầu em, giúp em cởi trói xong rồi dịu dàng vuốt tóc em. Thế là tự dưng Jamie lại bật khóc ngon lành trên ngực nàng.
"Còn đau lắm à?"
"Vâng."
Larissa luồn tay vào trong váy em lần nữa làm em giật mình, "Đừng sợ, tôi kiểm tra một chút thôi." Larissa kéo qυầи ɭóŧ dọc theo chân em thả xuống sàn, mở rộng hai đùi em ra trước mặt để lộ lối vào hồng hào xinh xinh đang sưng đỏ lên. Nàng cảm thấy hơi có lỗi vì nơi chốn thần tiên này không đáng bị hành động thô bạo khi nãy dày vò. Ngón tay trỏ của nàng chạm vào âʍ ѵậŧ, nhẹ nhàng vuốt ve. Cả người Jamie râm ran bởi ngón tay nàng. Jamie nghi nàng kiểu gì cũng sẽ làʍ t̠ìиɦ với mình ở đây thêm lần nữa nên tốt nhất cứ ngoan ngoãn, em không dám làm nàng giận, lỡ nàng lại làm em đau như khi nãy. Larissa cũng muốn vùi đầu vào đấy để giúp làm dịu cơn đau của em nhưng quyết định sẽ không làm thế. Để Jamie đau cho nhớ. Sau một hồi mân mê, nàng đứng dậy chỉnh trang và đồng thời đưa ra tối hậu thư, "Trước bảy giờ tối nay, phòng phải được dọn sạch sẽ và gọn gàng nhé? Rõ chưa?" Jamie gật đầu. Thế là từ dạo ấy, Larissa đã giúp em hình thành được thói quen gọn gàng.
Bà Kaiser tu hết chai bia thì bạn trai của bà về. "Chú không lái xe à?" Jamie thắc mắc, hơi bực mình vì tưởng gã này đi từ hôm nay. "Người ta dời ngày rồi, ngày kia chú mới đi."
"À... thế chú có phiền để hai mẹ con cháu nói chuyện với nhau một lát không?"
Gã không trả lời, bỏ vào phòng khách bật ti vi xem bóng chày.
"Mẹ, chúng ta phải nói về Larissa Knightley."
"Uh huh."
"Cô ta rất có thể sẽ tìm tới đây trong nay mai. Con tranh thủ lúc cô ta đi New York để trốn về đấy."
"Uh huh."
"Mẹ không thắc mắc vì sao con phải trốn à?"
"Vì cô ta không cho tiền con hay thế nào?"
"Không! Mẹ à, mẹ có quan tâm chuyện con định nói không vậy? Kể từ lúc con về mẹ không hề hỏi thăm con một câu! Hình như mẹ thậm chí còn không cố gắng tìm kiếm con! Có chuyện gì vậy? Con không phải là con gái mẹ sao?"
Bà Kaiser đoán quý cô Knightley kia chưa hề kể cho Jamie biết vụ bà đã bán em cho nàng. Sao phải thế nhỉ? Cứ kể quách ra cho con bé căm mình rồi nó sẽ không bao giờ mò về tìm mình nữa. Nếu cô Knightley mà tới được đây bà cũng chẳng buồn ngăn nàng mang con bé đi lần nữa, nhưng lần này phải moi thêm tí tiền nữa từ nàng.
"Tất nhiên con là con của mẹ. Nhưng đời của mẹ có quá nhiều thứ phải nghĩ đến."
"Như là cái ông bạn trai của mẹ hả? Mẹ quan tâm với ông ta hơn cả việc con gái mẹ sống chết thế nào suốt hai năm qua. Mẹ có biết con bị cô ta cưỡиɠ ɧϊếp trong suốt hai năm trời không? Mẹ có biết không?"
"Thì sao? Con có cuộc sống sung túc, chẳng phải lo nghĩ gì, con cứ để cô ta làm thế thì có sao nào?"
Jamie lặng người. Sao mẹ có thể nói vậy?
"Jamie! Mẹ không muốn nói chuyện này nữa. Chúng ta ngưng ở đây thôi."
Bài Kaiser bỏ lên phòng không thèm nghe em nói thêm. Jamie vừa thất vọng vừa mệt mỏi. Trong lúc nghĩ xem nếu Larissa tới thì nên làm thế nào, Jamie giật mình bởi bàn tay kẻ nào đó vỗ bốp vào mông mình một cái. Em quay phắt lại nhận ra đó là gã Peter. Gã cười hềnh hệch với em khi lôi đồ ăn trong tủ lạnh ra.
"Thế người đẹp và bà mẹ đang cãi nhau à?"
"Không phải chuyện của chú," Jamie tính bỏ đi thì bị gã kéo cánh tay lại.
"Này, tiếc là anh không được thấy em sớm hơn. Em trong ngon nghẻ thế này..."
Cái nhìn dâʍ ɖu͙© của gã khiến Jamie rợn người.
"Chú làm cái gì vậy? Thả cháu ra!"
Gã ấn Jamie vào tường. Em kinh hãi khi không thể giãy ra khỏi gã. Hơi thở hôi hám của gã bao quanh em. Em nghe thấy tiếng kéo khóa quần và cảm nhận bàn tay gã đang cố kéo quần em xuống. Tiếng ti vi chiếu trận bóng chày cùng những tiếng hò reo vui mừng từ phòng khách vọng vào như đang hoan hô ý đồ của gã.
"Khốn khϊếp! Bỏ tôi ra! Bỏ tôi ra! Cứu con! Mẹ ơi!"
Khi cảm nhận gã ấn cái que của gã vào mông mình, Jamie càng hoảng hơn.
"Không! Khốn khϊếp! Larissa! LARISSA!"
"Lạy Chúa, anh đang làm cái quái gì vậy?"
Là mẹ em đang đầu bù tóc rồi chạy xuống cầu thang và kịp ngăn anh bạn trai mình nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong người con gái mình. Peter buông Jamie ra, cười nham nhở với bà Kaiser.
"Anh chỉ muốn kiểm tra con bé chút xíu thôi."
Bà Kaiser tát gã một cái rồi quát Jamie về phòng.
Jamie chạy về phòng trong hoảng loạn. Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa. Em ngồi thụp xuống sau cánh cửa khép lại. Cả người run lẩy bẩy sau cơn thoát hiểm trong gang tấc.
Nếu em ở lại với Larissa, điều vừa nãy sẽ không bao giờ xảy ra.
Jamie nhìn xuống bàn tay trái mình, nơi chiếc nhẫn bạch kim vẫn lấp lánh ánh lạnh. Đột nhiên em muốn chạy về bên Larissa.
Nhưng Larissa có Bella rồi. Jamie nửa muốn nàng tới, nửa muốn nàng đừng.
...