Mãi Mãi Yêu Em

Chương 38

Chương 38: Xuất viện!
Tg tặng chương cho Anhnguyen12032001 và chúc các độc giả có phút giây đọc truyện vui vẻ...

Vào truyện thui...

Trong một căn phòng ở Trái Đất...

Hứa Vĩ nhìn ra ngoài cửa sổ vs ánh mắt xa xăm vô định...

Bất giác ông thở dài...

Từ khi gặp Tuyết Nhi trong buổi tiệc, ko hiểu sao ông cảm thấy cô có gì đó rất thân thuộc...

Giống như là đã quen nhau rất lâu rồi...

Cốc... Cốc... tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của ông...

" Vào đi! " ông lạnh nhạt mở miệng

" Ba! "

Ngay khi nghe thấy từ ' ba ', gương mặt Hứa Vĩ trở nên ôn nhu, ko còn vẻ băng lãnh như thường ngày...

Hứa Vĩ nở nụ cười nhu hòa hiếm thấy...

" Mĩ Mĩ, có chuyện gì kiếm ba sao? " ông vừa ns vừa xoa đầu cô con gái đánh yêu của mình

" Bộ có chuyện, con ms đc kiếm ba sao!? " Hứa Mĩ Mĩ chu môi, hờn dỗi quay đi nơi khác, ko thèm để ý vs ông nữa

Điều này làm Hứa Vĩ bối rối, tay chân luống cuống, ko biết làm cách nào để dỗ ngọt con gái yêu

Mãi ko nghe thấy động tĩnh gì...

Mĩ Mĩ quay lại thì bắt gặp biểu cảm đáng yêu của ông.

Bất giác cô phì cười...

Cốc... cốc... tiếng gõ cửa lần nữa vang lên

Hứa Vĩ vẻ mặt trở nên băng lãnh cùng người ôn nhu ms nãy ko quan hệ

" Vào đi! "

Cạch...

Bước vào là một chàng trai cao to vs làn da rám nắng khỏe mạnh trông vô cùng chững chạc...

" Chủ tịch! " Đông Hải gập người 45¤ chào ông

" Có chuyện? " Hứa Vĩ vào thẳng vấn đề

" Dạ... " Đông Hải nhìn Mĩ Mĩ

Hứa Vĩ nhận ra ánh mắt của Đông Hải, ông bảo:

" Khụ... Thôi thì hai đứa cứ tự nhiên ns chuyện, ta ra ngoài trước... "

Hứa Vĩ mặc dù có chút lạnh lùng vs Đông Hải nhưng ông lại âm thầm nhận định anh là con rể tương lai

Ngay khi Hứa Vĩ định bước ra ngoài, Đông Hải lập tức chặn ông lại

" Ko phải thưa chủ tịch... Tôi có chuyện quan trọng cần ns vs ngài! "

" Vậy à? "

Bên ngoài mặc dù Hứa Vĩ trưng ra bộ mặt lạnh lùng nhưng trong lòng lại khóc ròng, thằng nhóc này thực làm ông mừng hụt a...

" Con ra ngoài trước đây... Thưa ba... " Mĩ Mĩ tinh ý phát hiện chuyện quan trọng Đông Hải cần ns vs một mk Hứa Vĩ nên cô xin phép ra ngoài...

" Cậu ns đi! " Hứa Vĩ quay mặt đối diện vs Đông Hải

" Cô gái đó tên là Hứa Tuyết Nhi... Cha là Hứa Tuấn Nghị... Mẹ là Lâm Mộng Nguyệt... Nhưng hiện nay đang sống ở biệt thự Lâm Hoàng... " Đông Hải ns thẳng vấn đề

" Chẳng lẽ tìm cả buổi trời mà chỉ đc nhiêu đó!? " Hứa Vĩ nheo mắt nguy hiểm, Đông Hải một phen rét run

" Dạ còn một điều quan trọng nữa ạ! "

" Còn ko mau ns! "

" Có một bà cụ gần nhà ông Hứa ns là: đêm đó khi bà đi bán về đã thấy một người phụ nữ lén lút nhìn ngó xung quanh, thấy ko có ai ms đặt đứa bé xuống trước nhà ông Hứa rồi bỏ đi mất... "

" Sau đó... " Hứa Vĩ gấp muốn chết, ông dần trở nên lo lắng

" Bà cụ ấy ns tiếp: lão đã già rồi, ko biết có nhìn nhầm ko nữa... haizz... " Đông Hải diễn tả đúng lời ns của bà cụ cộng thêm tiếng thở dài

Hứa Vĩ tức đến mặt đỏ bừng, nện nguyên cuốn sách vào đầu Đông Hải

" Cậu... biến khỏi đây... ngay... "

Rầm... cánh cửa tội nghiệp đã bị Hứa Vĩ hành xác ko thương tiếc...

Đông Hải biết lần này anh đã làm việc thất trách, có lỗi vs Hứa Vĩ nhưng thực sự chỉ có mỗi bà cụ đó biết đc ẩn tình của nhà ông Hứa cũng như sự thật về cô bé tên Hứa Tuyết Nhi đó...

Liệu bà cụ ấy thực sự đã quên sự việc hôm đó hay còn nhớ mà ko thể ns ra!?

Hiện tại Đông Hải có chút nghi ngờ về lời bà cụ ấy ns, có lẽ anh nên điều tra một phen...

Trở lại vs cô nàng Hứa Tuyết Nhi...

" Yah... cuối cùng cũng đc về nhà... thật thoải mái... " Tuyết Nhi vui vẻ đi vào nhà, bỏ quên Hạo Thiên trong xe

" Tuyết Nhi, sao cô có thể bỏ ân nhân của mk ở trong xe như vậy!? " Hạo Thiên đứng kế bên Tuyết Nhi cằn nhằn

" Ủa... bộ nãy giờ anh đi chung vs tôi hả!? " Tuyết Nhi gãi đầu, tỏ vẻ vô cùng ngây thơ

" Tuyết... Nhi... " trên đầu Hạo Thiên xuất hiện ba vạch đen, giọng ns đanh lại

" Ahihi... giỡn thui mà... có cần làm quá thế ko!? " Tuyết Nhi đánh một phát vào vai Hạo Thiên

" A... "

Nhân cơ hội này Hạo Thiên la lên một tiếng, nhéo vào đùi mình một cái thật đau để chảy ra mồ hôi, sau đó ôm vai mk nằm lăn ra đất

" Nè... ko sao chứ!? " Tuyết Nhi sợ hãi ngồi xuống lay lay Hạo Thiên, hỏi xem anh có sao ko...

Bất ngờ...

Chụt... một nụ hôn ngay má...

Hạo Thiên cười lăn lộn, Tuyết Nhi mặt đen lại, ko để ý đến anh nữa mà xách túi bỏ về phòng...

Quăng túi xách lên giường... Tuyết Nhi tìm một bộ đồ thoải mái rồi đi tắm rửa...

Còn ở dưới lầu... sau khi cười đã Hạo Thiên ms phát hiện Tuyết Nhi đã đi mất, anh biết chắc cô đã giận anh nên về phòng trước, anh cũng ủ rũ bước về phòng mk

Ko biết từ lúc nào Randy đã có mặt trong phòng Hạo Thiên...

" Sao cậu ở đây!? " Hạo Thiên có chút bất ngờ, bình thường Randy sẽ ko vào phòng anh khi anh ko ở nhà mà chỉ ngồi chờ ở phòng khách nhưng sao hôm nay...

" Tớ vào là có chuyện rất quan trọng muốn ns vs cậu! " Randy dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạo Thiên

Randy làm Hạo Thiên thêm một phen bất ngờ...

Randy chưa từng dùng vẻ mặt này ns chuyện vs Hạo Thiên, lúc nào anh cũng cười ns vui vẻ...

Chắc có lẽ chuyện này rất quan trọng vs cậu ấy!

Đó là suy nghĩ của Hạo Thiên...

" Tớ chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi: Tại sao cậu lại cứu Tiểu Tuyết!? " Randy vào thẳng vấn đề

" À là chuyện đó sao!? " Hạo Thiên

" Cậu trả lời tớ đi! " Randy

" Đó chỉ là ngẫu nhiên... Tớ ko cứu cô ta chỉ là do tớ xui xẻo! " Hạo Thiên nhìn nơi khác trả lời Randy, anh hi vọng cậu ấy mau bỏ qua chuyện này

"Hạo Thiên... Cậu đang ns dối..."

" Tớ ns thật... " Hạo Thiên vẫn vậy, ko nhìn vào Randy mà nhìn ra ngoài cửa sổ

" Chúng ta là bạn thân lâu như vậy... chẳng lẽ tớ ko biết mỗi khi ns dối cậu sẽ nhìn sang nơi khác hay sao!? " Randy ko muốn buông tha Hạo Thiên

" Cậu cũng biết chúng ta là bạn thân... à ko... phải là bạn rất thân ms đúng vậy thì cậu phải tin tớ chứ đúng ko? " Hạo Thiên quay lại đối mặt vs Randy

" Từ trước đến nay tớ vẫn luôn tin cậu... nhưng hôm nay... thì ko!"

Hạo Thiên ko biết rằng: Randy đã để ý tất cả hành động và thái độ của anh từ khi ở bệnh viện đến lúc về nhà đối vs Tuyết Nhi

Trong lòng Hạo Thiên đang có một mớ cảm xúc ngỗn ngang...

Khi Randy hỏi Hạo Thiên: ' Tại sao cậu lại cứu Tiểu Tuyết '

Hạo Thiên ko biết phải trả lời Randy ra sao vì vốn dĩ anh cũng ko biết câu trả lời

Suy nghĩ miên man một hồi... Bất giác... Hạo Thiên nhớ tới lúc mk hôn mê ở trong bóng tối

Lúc đó anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là... Nói hết tình cảm thực sự của mk cho cô ấy biết...

Nhưng cô ấy là ai... chính anh cũng ko biết...

Bỗng trong đầu Hạo Thiên xuất hiện một khuôn mặt... rất quen thuộc...

Hạo Thiên lắc đầu... thầm mong khuôn mặt đó biến mất... nhưng sao càng muốn nó biến mất thì nó càng in sâu thêm...

Điều đó làm Hạo Thiên sợ hãi muốn trốn tránh Randy...

" Cậu... thực sự... đã thích... tiểu Tuyết... đúng ko!? "

~~~~~~~~~~~~~~~~~

À nhô m.n...

Tác giả đã trở lại rùi đây! Ahihi...

Có ai thấy chương này hay ko!?

Hay thì like, dở thì cmt nhưng tác giả ko mong là dở

Nhưng dù sao thì cũng mong m.n dù hay dù dở cũng like và cmt cho tg biết nha!

Tên truyện mới!

CHẲNG LẼ LÀ YÊU!?

Mọi n.m nhớ đọc ủng hộ nha!

Từ giờ đến khi hoàn tg sẽ tặng chương cho các bạn nha!

Yêu các bạn... Moa... 😗😗😗😗