Mãi Mãi Yêu Em

Chương 39

Chương 39: Hé lộ quá khứ Chung Hy!
" Cậu... thực sự... đã thích... tiểu Tuyết... đúng ko? "

Dù đã tự nhủ rằng sẽ ko bao giờ Hạo Thiên có thể thích Tuyết Nhi nhưng Randy vẫn ko tự chủ mà hỏi ra, anh muốn câu trả lời chính xác từ Hạo Thiên thì ms yên tâm

" Randy... cậu thừa biết tớ và con nhỏ khó ưa đó ko hợp nhau mà... thậm chí còn ghét nhau ra mặt... thế thì làm sao tớ thích con nhỏ đó đc chứ!? "

Hạo Thiên lần này ko né tránh ánh mắt của Randy mà trực tiếp đối diện Randy trả lời...

" Cậu ko biết ghét của nào trời trao của đó... "

Hạo Thiên thật sự hết chịu nổi vs mấy câu hỏi vớ vẩn của Randy, anh ko ngờ Randy có thể bám dai dẳng đến vậy...

Nếu còn chối... Randy càng ko buông tha... chẳng bằng... thừa nhận cho xong...

( tg: thật là 1 quyết định sai lầm... -.- )

" Tớ thừa nhận mk thích Tuyết Nhi... cậu vừa lòng chưa!? "

Hạo Thiên hét lên vs tất cả sức lực rồi nằm xuống giường đắp kín chăn, bộ dạng ko cho ai tiếp cận

Hạo Thiên ko biết rằng khi ns ra những lời đó... anh đã thoải mái đến mức nào, ko còn gánh nặng trong lòng khi cứ mãi giấu giếm nữa...

Randy lẳng lặng đứng đó nhìn cục bông gòn trên giường, ko nói thêm lời nào mà bước ra khỏi cửa

Thì ra là vậy!? Thiên đã thích tiểu Tuyết...

Randy ko biết bây giờ nên làm như thế nào?

Buông tay để nhường Hứa Tuyết Nhi cho Randy hay cạnh tranh công bằng để giành lấy cô ấy?

Randy cứ như vậy mà rời khỏi phòng Hạo Thiên, trong vô thức anh đã đứng trước cửa phòng Hứa Tuyết Nhi

Đúng lúc này Hứa Tuyết Nhi cũng có việc đi ra ngoài, do vội quá nên đã đâm phải Randy đang đứng như trời trồng ở đây

" Ui da... "

Randy hoàn hồn nhanh chóng chạy tới đỡ Hứa Tuyết Nhi

" Tiểu Tuyết! "

" Tự nhiên đứng trước cửa phòng người ta, có ý gì!? "

Hứa Tuyết Nhi đứng thẳng dậy, đẩy Randy ra khỏi người mk

" Thật ra... "

Randy nghĩ nghĩ cũng ko biết nên trả lời thế nào

" Mà thôi kệ đi, giờ tôi có việc gấp phải ra ngoài! "

Nói xong Hứa Tuyết Nhi tránh Randy rồi nhanh chóng chạy đi

Trước cửa...

" Tiểu thư mời lên xe! " một ông bác cung kính mở cửa xe

" Dạ! "

Hứa Tuyết Nhi ngồi yên lặng, cô nhìn ra ngoài vẻ mặt xa xăm

" Tiểu thư tới rồi, mời cô xuống xe! " ông bác cắt ngang dòng suy nghĩ làm cô giật mk một chút rồi lẳng lặng đi vào

Nhìn ngôi biệt thự quen thuộc, cô lại nhớ đến những kí ức ko mấy zui zẻ

Cốc... cốc... tiếng gõ cửa vang xa làm ngôi biệt thự vốn yên lặng trở nên ồn ào trong phút chốc

" Vào đi! " giọng nói trầm thấp vọng ra

Hứa Tuyết Nhi bỗng nhiên sợ hãi, cô chần chừ mãi ko bước vào trong

" Vào lẹ! " giọng nói ấy lại lần nữa vang lên

Hứa Tuyết Nhi đặt tay lên nắm cửa, âm thầm nuốt xuống nước bọt

Cạch... cánh cửa mở ra

Bước vào căn phòng lặng lẽo, cô ko khỏi sợ hãi

Cảm giác quen thuộc nào đo bỗng chốc dâng lên trong đầu..

Những tiếng roi da quất mạnh...

Tiếng khóc của những đứa trẻ...

Hứa Tuyết Nhi ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm đầu, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, cô nhớ rất rõ trước đây mình chưa từng sợ bóng tối nhưng từ sau vụ bắt cóc ngày hôm đó... cô lại bắt đầu trở nên sợ hãi

" Cô ko sao chứ!? " người đàn ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng

Hứa Tuyết Nhi cảm thấy l*иg ngực tràn đầy ấm áp khi người đó ôm mình

" Anh là ai!? " cảm giác sợ hãi biến mất, cô mới ngước lên hỏi người đã ôm mình

" Tôi là ai... cô ko cần biết! " người đó ko nhanh ko chậm nói ra

" Tại sao anh biết tôi ko cần chứ, tôi rất muốn biết là đằng khác! "

" Cô muốn là chuyện của cô! "

" Nè, anh ko thể nói tôi biết đc sao, tên cũng ko luôn sao!? "

" Đương Nhiên "

"Vậy anh gọi tôi đến là có chuyện gì?"

" Cô nghe cho kĩ, bởi tôi chỉ nói đúng một lần! "

" Rồi... rồi... để tôi chống tai lên nghe xem anh nói gì! "

" Cô... cô... " người kia bỗng chốc tỏa khí lạnh, hoàn toàn bất đồng vs ng phía trên

" Tôi thì sao, đừng có làm vẻ mặt đáng sợ vì tôi đâu có thấy mặt anh! "

" Được... xem như cô lợi hại! "

" Xì... "

" Cô nghe cho rõ đây, cô... sẽ là mẹ của các con tôi... không chừng ở đây đã có đứa nhỏ của chúng ta thì sao!? " người đàn ông mỉm cười đặt tay lên bụng cô, xong rồi đứng dậy ra ngoài

Mẹ... đứa nhỏ!?

Hứa Tuyết Nhi ngây ngốc, chẳng hiểu người đó nói gì

Rầm... cánh cửa đóng lại

" Tổng giám đốc tại sao ngài ko cho cô ấy biết mặt của ngài!? "

Lưu Thuần thắc mắc

" Cô ta biết rồi đó chứ nhưng cô ta lại ko hề nhớ hoặc chẳng muốn nhớ! "

" À là ngày hôm đó! "

Lưu Thuần nhớ ra ngày đó Hứa Tuyết Nhi đã cùng Âu Dương Thuần phát sinh quan hệ thì cô đã biết mặt Âu Dương Thần

Nhưng lần nào Âu Dương Thần cũng xuất hiện trong bóng tối thì đố ai nhớ đc mặt

Lưu Thuần loay hoay vs một đống câu hỏi trong đầu

Tại sao Thần Thần lại xuất hiện trong bóng tối, ko để tiểu Tuyết biết mặt mình và tại sao Thần Thần lại biết tất cả những gì mình làm mà vẫn tha thứ...

Lưu Thuần vò đầu, bứt tóc một hồi rồi mới ý thức đc mình chưa lên xe

" Ố... chờ đã... "

Lưu Thuần đuổi theo xe Âu Dương Thần

Két... chiếc xe dừng lại trước mặt Lưu Thuần

" Sao rồi Lưu Thuần, tôi còn tưởng cậu muốn bỏ việc đó chứ!? "

Âu Dương Thần kéo xuống cửa xe thì nhìn thấy gương mặt đầy mồ hôi của Lưu Thuần

" Đâu có đâu tổng giám đốc, tui chỉ... haha... "

Lưu Thuần ko biết nói gì mà chỉ cười trừ

" Nếu ko muốn bị đuổi việc thì nhanh chân lên! "

Âu Dương Thần kéo lên cửa xe, cho xe chạy

" Á... khoan đã tổng giám đốc.... ngài chưa cho tôi lên xe mà! "

Lưu Thuần vừa chạy vừa gọi nhưng rất tiếc người trên xe ko nghe vì chiếc xe đã đi quá xa

" Đáng đời! "

Tại một nơi khác...

Chung Hy dù ko muốn nhưng vẫn phải về nơi anh gọi là ' nhà ' này

Vốn dĩ nơi đây sẽ rất hạnh phúc khi có tình thương của cha sự ấm áp của mẹ nhưng tất cả điều đó đã biến mất khi mẹ anh mất vào năm anh lên 5

Mà tất cả những điều đó điều do một tay mụ đàn bà độc ác, kẻ thứ ba chen vào giữa cuộc sống hạnh phúc của gia đình anh

Và cũng chính bà ta là người đã hại chết mẹ anh một cách tàn nhẫn nhất

Bà ta biết rõ ông đã có gia đình nhưng vẫn tìm cách tước đoạt nên đã dàn sẵn một cái bẫy để ông mắc vào

Khách sạn... ( hồi tưởng )

" Việc ký hợp đồng đã xong rồi, z thì tôi xin phép về trước! "

Chung Đại bắt tay Từ Thái Hà xong ông đứng lên chuẩn bị đi về thì...

" Khoan... "

" Còn chuyện gì nữa sao!? "

" Chúng ta còn chưa ăn tối mà! "

Từ Thái Hà viện cớ giữ ông ở lại

" Xin lỗi cô Từ, tôi đã có hẹn với vợ rồi, thật tiếc khi ko thể ăn tối cùng cô!"

Chung Đại cầm lấy áo khoác nhưng bị Từ Thái Hà giữ chặt lại

" Chung tổng cũng ko thể uống với tôi một ly hay sao!? "

" Nếu cô Từ có lòng mời thì tôi ko từ chối "

Chung Đại thấy chỉ uống một ly rượu thôi thì ko sao nên ông đã đồng ý

Mắt thấy ông đã một hơi uống cạn sạch, Từ Thái Hà nở nụ cười đắc ý

Uống cạn ly rượu Chung Đại cười một cái xã giao với Từ Thái Hà rồi cầm áo khoác ra về...

Nhưng chỉ mới bước vài bước, Chung Đại khựng lại, một dòng nhiệt lưu tỏa ra khắp cơ thể khiến mặt ông phút chốc đỏ bừng

" Chung tổng ngài ko sao chứ! "

Thấy thời cơ đã đến Từ Thái Hà đi đến làm bộ dạng lo lắng hỏi han Chung Đại, bà ta cố ý cọ bộ ngực đầy đặn của mình vào cánh tay rắn chắc của ông

" Tôi... ko... sao! "

Giọng nói của ông trở nên khàn đi

"Mặt ngài đỏ bừng mà nói là ko sao!?"

" Tôi ko... sao... thật mà... "

Đầu óc Chung Đại quay mồng, ý thức dần dần mất đi

" Chung tổng... "

" Như nhi... là em đó sao!? "

Chung Đại đưa tay chạm vào má Từ Thái Hy, triều mến gọi

" Vâng em là Như nhi của anh đây! "

Dù có chút bức bối khi Chung Đại luôn miệng gọi bà ta là Vũ Tâm Như, người vợ xinh đẹp, hiền dịu của ông nhưng bây giờ ko phải là lúc để so đo mấy chuyện đó

Từ Thái Hà ôm chầm lấy Chung Đại, từ từ cởi bỏ chướng ngại, bà ta nằm lên ông rồi hôn lên từng tất da thịt...

Biệt thự Chung gia...

" Một lát nữa thôi, Đại Đại sẽ về, mình phải chuẩn bị thật tốt mới đc! "

Vũ Tâm Như ngồi trước gương mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ đến Chung Đại, bà chuẩn bị một chiếc váy thật đẹp để ra ngoài nhưng...

Bíp... tiếng chuông thông báo của điện thoại

" Là số lạ... "

Vũ Tâm Như mở điện thoại ra nhìn thì thấy một dãy số lạ, bà chần chờ ko xem nhưng tựa như có cái gì đó điều khiển khiến tay bà ko tự chủ mà mở xem

Khi thấy những hình ảnh kia, Vũ Tâm Như rất sốc, bà đánh rơi cả điện thoại trên sàn nhà, chân đứng ko vững té ngã trên mặt đất

" Mẹ... "

Chung Hy nghe thấy tiếng động kì lạ phát ra trong phòng Vũ Tâm Như thì nhanh chóng chạy vào

" Ủa cái này... "

Chung Hy nhìn thấy điện thoại rơi trên sàn nhà, định nhặt lên nhưng Vũ Tâm Như đã nhanh tay lấy lại tắt điện thoại rồi đem giấu đi

"Ko có gì đâu con trai ngoan của mẹ!"

" Nếu ko có gì, sao mẹ lại khóc!? "

" Mẹ đâu có khóc! "

Vũ Tâm Như lấy tay lau đi nước mắt đang chảy

" Nhưng mà mẹ rõ ràng đang khóc mà! "

" Con trai ngoan, mẹ ko có khóc chỉ là... bụi bay vào mắt khiến mẹ chảy nước mắt thôi! "

Vũ Tâm Như ôm chầm lấy Chung Hy khiến cậu muốn mở miệng hỏi mà ko đc

Sáng hôm sau tại khách sạn...

Chung Đại mở mắt ra đã thấy mình đang ở một nơi xa lạ, bên cạnh còn có một người phụ nữ mà người đó còn trần như nhộng, điều này khiến ông rất ngạc nhiên xen lẫn tức giận

" Cô là ai mà dám... "

Chung Đại lôi người phụ nữ còn say ngủ trên giường dậy, chỉ thẳng mặt bà ta

" Chung tổng... ngài làm sao vậy!? Tối qua chúng ta còn âu yếm thân mật thế kia mà, sao hôm nay ngài lại nổi giận với tôi! "

" Cô... "

Bốp... một tiếng tát rất mạnh, dường như là dùng cả sức lực khiến khóe miệng bà ta chảy máu

" Chung tổng... ngài đừng quên là ngài đã ép buộc tôi, tôi ko đủ sức chống trả nên đã bị... "

Từ Thái Hà cố gắng chảy ra vài giọt nước mắt cho giống một cô gái bị cưỡng ép

" Tôi ép buộc cô!? "

Chung Đại ko tin vào những gì mình nghe

" Phải! "

Vừa trả lời Từ Thái Hà càng khóc lớn hơn

" Nếu tôi đã cùng cô có quan hệ thì ít nhất tôi phải nhớ rõ những gì mình làm chứ nhưng đằng này tôi lại chẳng có ký ức nào về chuyện tối qua! "

Chung Đại càng nhìn Từ Thái Hà lại càng ngứa mắt đã vậy bà ta còn dám lớn tiếng khóc

" Chung tổng dù ngài có phủi tay ko thừa nhận mọi trách nhiệm nhưng ngài lại ko thể phủ nhận sự việc đã xảy ra, tôi giờ đã là người của ngài! "

" Cô Từ đừng có nghĩ cô lừa được tôi loại phụ nữ như cô... có cho tôi cũng chẳng thèm... "

Chung Đại ánh mắt tràn đầy sát khí khiến Từ Thái Hà sợ hãi

Nói xong Chung Đại lấy quần áo nằm rải rác dưới sàn mặc vào rồi ra khỏi đây

" Chung Đại, ông đừng nghĩ như vậy là đã xong, còn trò hay ở phía sau nữa đó... Hahaha... Tôi nhất định sẽ ko tha cho ông... "

Ánh mắt Từ Thái Hà trở nên ác độc...

Biệt thự Chung gia

Chung Đại vừa bước vào đã thấy Vũ Tâm Như ngủ gục trên ghế sô pha từ lúc nào

Chung Đại ko đành lòng đánh thức Vũ Tâm Như, ông nhẹ nhàng bế bà vào lòng rồi đi vào phòng ngủ

Đặt Vũ Tâm Như lên giường, Chung Đại ngồi xuống cạnh giường, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp, yên bình, nhẹ nhàng như dòng nước trôi của bà làm lòng dâng lên cảm giác tội lỗi

" Ưʍ... "

Vũ Tâm Như từ từ mở mắt, bà thấy trước mắt mình là Chung Đại thì ko khỏi nở nụ cười hạnh phúc nhưng khi nhớ lại những hình ảnh tối qua thì nụ cười nhanh chóng biến mất

" Hy nhi đâu rồi!? "

Vũ Tâm Như thấy tay mình trống rỗng thì bắt đầu hoảng sợ, bà liền nhìn xung quanh phòng một hồi để tìm nhưng ko thấy Chung Hy đâu liền bước xuống giường, do quá mệt mỏi nên bước chân ko vững mà ngã...

Đúng lúc này Chung Đại nhanh tay đỡ lấy Vũ Tâm Như, vẻ mặt vô cùng lo lắng

" Như nhi... em ko sao chứ!? "

" Buông ra... "

Vũ Tâm như nhìn thấy Chung đại là những hình ảnh kia lại tuôn trào trong trí óc

" Như nhi... "

Chung Đại có chút bàng hoàng bởi vì từ trước tới nay Vũ Tâm Như chưa từng đối xử với ông như vậy

" Hy nhi con đâu rồi! "

" Như nhi, em bình tĩnh chút đi... tiểu Hy giờ đang đi học mà! "

" Em biết rồi... "

Vũ Tâm Như nghe vậy thì cảm thấy yên tâm hơn, bà liền ngồi xuống giường

" Như nhi... có phải em có chuyện gì ko!? "

" Ko... ko... có... sao a... hỏi vậy!? "

" Như nhi... em giấu đc người ngoài chứ ko thể giấu đc anh đâu, anh vừa nhìn là đã biết hết, có phải... em ko muốn nói cho anh biết!? "

" Em... em... "

Vũ Tâm Như lắp bắp, bà ko biết nên nói gì

" Như nhi... em ko tin anh nên mới ko nói phải ko!? "

Chung Đại nhìn thẳng vào mắt Vũ Tâm Như, ông ko hề trốn tránh, ông biết mình có lỗi vs bà nhưng ông ko thể lường trước đc những việc đã xảy ra tối hôm qua

" Ko... em tin anh! "

" Vậy em nói ra đi! "

Vũ Tâm Như lấy điện thoại bật lên đoạn video của người lạ gửi cho bà rồi đưa Chung Đại xem

Khi xem đoạn video đó... Chung Đại tức giận, bốp chặt điện thoại trong tay

Từ Thái Hà... cô giỏi lắm... tôi thề sẽ ko tha cho cô đâu...

" Như nhi... em phải tin anh, anh ko nɠɵạı ŧìиɧ, tất cả là do cô ta dám tính kế anh, anh nhất định ko tha cho cô ta đâu... "

Bộ dạng này của Chung Đại làm Vũ Tâm Như sợ hãi nhưng điều đó khiến bà vui vẻ trở lại vì Chung Đại đang chứng minh cho bà thấy ông ko bao giờ phản bội bà

" Em có tin anh ko Như nhi... "

" Vâng... em tin anh... "

Chung Đại ôn nhu cười, hôn nhẹ lên trán Vũ Tâm Như rồi ôm bà vào lòng

" Như nhi... cảm mơn em đã tin tưởng anh... "

Gia đình thật ấm áp và hạnh phúc biết bao nhiêu nhưng sẽ ko còn bao lâu nữa đâu...

Ba tháng sau...

Từ Thái Hà bỗng nhiên biến mất ko thấy tâm hơi từ ngày đó đến nay làm Chung Đại tìm bà ta đến điên người nhưng vẫn ko thấy

" Chung tổng... Từ Thái Hà nói muốn gặp ngài! "

Thư kí Vân vội vàng vào báo Chung Đại

" Cái gì!? "

Chung Đại tưởng mình nghe nhầm, ông hỏi lại

" Dạ phải, Từ Thái Hà nói muốn gặp ngài! "

Thư kí Vân vội vàng lặp lại lần nữa

" Đc rồi... cô 'mời' cô ta vào đây! "

Cốc... cốc...

" Vào đi! "

Cạch... cánh cửa mở ra, Từ Thái Hà bước vào, bà ta trông có vẻ xinh đẹp hơn và ra dáng một phụ nữ trưởng thành

" Chào ngài... Chung tổng... "

Từ Thái Hà cười vô cùng quyến rũ

" Cô Từ... cô đã muốn trốn thì trốn cho kĩ, sao lại xuất hiện... cô ko biết khi tôi bắt đc, cô sẽ như thế nào đâu... "

" Ngài là đang uy hϊếp tôi sao Chung tổng!? "

" Tôi ko uy hϊếp cô, mà là... tôi đang nói thật đó cô Từ... "

" Nếu vậy ngài có thể ra tay, tôi sẽ ko chống trả, nhưng... hiện giờ tôi đang mang thai, nếu ngài đã muốn lấy mạng tôi thì ngài hãy lấy luôn mạng của đứa bé này đi! "

Từ Thái Hà vừa nói vừa ôm bụng đau lòng thay cho đứa trẻ còn chưa thấy mặt của mình

" Cô... là đang thách thức tôi!? "

" Chung tổng tôi ko thách thức ngài gì hết, tôi chỉ là đau lòng thay cho đứa con còn đang mang trong mình bị cha nó tàn nhẫn gϊếŧ chết! "

" Cô nói gì... nó là con tôi!? "

"Ko sai, đứa bé này là con của ngài!"

" Cô tưởng tôi sẽ tin cô sao? "

" Tôi đương nhiên biết ngài sẽ ko tin nên từ khi biết mình có thai tôi đã đến bệnh viện kiểm tra và bác sĩ nói rằng tôi mang thai vào ngày hôm nay ba tháng trước... "

" Ngày này... ba tháng trước... chẳng lẽ... "

"Phải... là ngày ngài đã 'ép buộc' tôi, nếu ngài còn ko tin... "

Từ Thái Hà lấy từ trong túi xách giấy kiểm tra thai nhi định kì của bệnh viện rồi đưa Chung Đại

Xem xong Chung Đại có chút ngạc nhiên, ông ko nghĩ đứa bé Từ Thái Hà đang mang là của mình...

" Sao rồi Chung tổng, ngài tin tôi rồi chứ!? "

" Cô... cô... "

Chung Đại tức giận đến ko nói nên lời

" Chung tổng, ngài cứ bình tĩnh, ko việc gì phải nóng cả! "

" Nói, cô muốn gì? "

" Tôi muốn... chức Chung phu nhân mà Vũ Tâm Như đang có! "

" Cô tưởng chỉ vì một đứa trẻ bị mẹ nó lợi dụng để tước đoạt hạnh phúc của người khác thì tôi sẽ cho cô toại nguyện hay sao!? "

Vốn dĩ Chung Đại sẽ cho Từ Thái Hà thứ bà ta muốn nhưng bà ta thật sự đã đi quá giới hạn chịu đựng của ông rồi

" Chung tổng... tôi chắc ông cũng biết Vũ Tâm Như là người thế nào, nếu bà ta biết ông có con với tôi chắc chắn sẽ ko chịu nổi đâu nha... có lẽ sẽ gây ra án mạng đó... "

" Từ Thái Hà... cô dám... "

" Chậc... chậc... Chung tổng, ngài thật đáng thương... nhưng mà tôi còn thương 'vợ' ngài hơn, bởi vì cô ta sắp phải rời khỏi Chung gia... "

" Từ Thái Hà... nếu cô dám chạm vào một sợi tóc của Như nhi, tôi thề sẽ cho cô sống ko bằng chết! "

" Con trai... cha con đang uy hϊếp mẹ kìa... mẹ sợ quá con à... "

" Từ Thái Hà... "

Cốc... cốc... tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói Chung Đại

" Dạ thưa Chung tổng, có phu nhân đến tìm "

Thư kí Vân nói vọng vào

"Nói cô ấy đợi một chút tôi sẽ ra ngay!"

" Ôi kìa Chung tổng... sao ngài ko cho cô ta vào để gặp mặt Chung phu nhân tương lai nhỉ!? "

" Cô... "

" Chung tổng... tôi ko biết có nên nói cho ngài về mạng sống của đứa con hai người hiện giờ hay ko!? "

" Từ Thái Hà.... cô dám đυ.ng tới Hy nhi! "

Chung Đại tức giận xém chút nữa đã ko khống chế đc mà bóp chết Từ Thái Hà

" Chung tổng... ngài đừng tức giận sẽ tổn hại tới sức khỏe đó, với lại... ngài nói tôi ko đc đυ.ng tới cô ta nhưng ko có nói tôi ko đc đυ.ng tới con trai ngài mà! "

Từ Thái Hà nghiễm nhiên ngồi ghế uống trà

" Từ Thái Hà... nói, Hy nhi đang ở đâu!? "

"Khoan đã... có gì mà vội hở Chung tổng, trước hết cứ mời cô ta vào đã!"

" Được... "

Chung Đại nén cơn hỏa, ông dặn thư kí tới gọi Vũ Tâm Như vào văn phòng

Cạch... Vũ Tâm Như bước vào

" Đại Đại, đây là ai vậy? "

Vũ Tâm Như vừa vào liền nhìn thấy Từ Thái Hà, bà quay sang hỏi Chung Đại

" Cô ta là đối tác làm ăn của anh thôi, ko có gì cả! "

" Ồ đây là Như nhi mà Chung tổng luôn miệng gọi sao!? "

Từ Thái Hà mỉm cười vô cùng xinh đẹp với Vũ Tâm Như

" Chào cô! "

Vũ Tâm Như nhẹ giọng chào hỏi

" Chào... "

Trong mắt Từ Thái Hà thoáng qua tia tàn độc rồi nhanh chóng biến mất

" Vũ Tâm Như, có vẻ cô đã ko còn nhớ tôi rồi nhỉ!? "

~~~ góc tâm sự ~~~

Cuối cùng ta cũng đã vít xong một chương dài sau thời gian vắng bóng cũng khá lâu...

Các nàng có nhớ ta ko!?

Ta thì nhớ các nàng lắm ó...

Ta có 1 truyện full là đơn giản chỉ vì yêu

Nếu rãnh các nàng nhớ sang đọc để ủng hộ ta nhoa!?

Bắn tim * chíu... chíu... *