Chương 10: Chân tướng
"đã có kết quả xác định ADN." Tố Vỹ cầm trên tay tờ giấy giám định, đưa cho Thiên Na. Anh nói giọng chắc nịch: "Thai nhi hơn mười sáu tuần tuổi đó, chính là con của hắn."Thiên Na xem xét tỉ mẩn từ những chi tiết nhỏ nhặt nhất. Cô không muốn mình bỏ sót điều gì trước khi vạch trần hung thủ.
"đồng nghĩa với việc, Lâm Gia Phong vô tội!" Cô gật đầu chắc nịch, trong lòng bỗng nhiên vui vẻ đến lạ lùng, "Chúng ta cần mau chóng thông báo với Ngưu Viễn tin này."
Cả hai cùng nhìn nhau, ánh mắt tựa hồ tràn ngập sự xúc động.
Cuối cùng sau mười hai năm, hung thủ cũng sắp bị vạch trần. Sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng.
Tố Vỹ mở điện thoại, định bấm số gọi Ngưu Viễn, nhưng không ngờ vừa nhắc Tào tháo là Tào tháo xuất hiện. Trên màn hình hiện cuộc gọi đến của Ngưu Viễn, anh nhanh chóng nghe máy.
"Ngưu Viễn, đã có kết quả giám định ADN." Tố Vỹ nhìn Thiên Na, bắt gặp sự trìu mến trong ánh mắt cô, anh hít một hơi sâu rồi nói, "Ba của Gia Nhi vô tội!"
đầu bên kia yên tĩnh đến lạ thường, một lúc sau Tố Vỹ mới nghe tiếng thở dốc của Ngưu Viễn. Nó cất giọng trầm đều, nhưng nghe thoáng cũng đủ nhận ra nó đang run rẩy kịch liệt: "Thật không? đã chứng minh được rồi sao? Có chắc chắn không?"
Tố Vỹ nở nụ cười ôn hòa, anh gật đầu chắc nịch: "đúng vậy, ADN từ cuống rốn đứa trẻ khớp với ADN của hắn. Ngưu Viễn, chúng ta tóm được hắn rồi. Em giỏi lắm!"
Ngưu Viễn: "Vậy chúng ta cứ theo kế hoạch cũ chứ?"
Tố Vỹ: "được, cẩn thận một chút. Chúng ta tự để hắn chui đầu vào rọ."
Ngưu Viễn nhếch miệng cười: "Tốt nhất cứ để hắn không đánh tự khai."
***
Thứ 5, ngày 13 tháng 2.
Chùa Châu Viên Tự, hai giờ ba mươi phút sáng.
Hắn tránh lối đi chính dưới chân núi dẫn lên cổng chùa và chọn cho mình cách leo qua khu rừng rậm rạp để lên đến cổng sau của ngôi chùa.
Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi phía trong, dính vào da gây cảm giác nhớp nháp khó chịu. Nhưng những cơn gió lạnh buốt kia đã cuốn đi hết sự nhẫn nại và để lại trong ánh mắt hắn âm ỉ cháy ngọn lửa sát khí.
Hắn đã nấp ở đây hơn hai tiếng đồng hồ, và thời điểm này chính là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Theo dõi hơn một tuần qua, hắn không phát hiện ra điểm gì kì lạ của ngôi chùa, nhưng lại nắm chắc như lòng bàn tay nếp sinh hoạt của các tăng ni ở đây. Cứ hơn hai giờ sáng, ngọn đèn cuối cùng trong chùa cũng tắt, bóng tối dày đặc chỉ còn lại những ánh lửa chập chờn cháy leo lét từ gian điện chính.
Mấy con chó được nuôi ở trong chùa thật ra toàn những con súc sinh ngu đần! Dù người lạ hay người quen, dù mưa hay nắng, nó vẫn sẽ nằm ì ra mà chẳng thèm sủa. Thậm chí nếu ném cho nó một miếng thịt bò tẩm thuốc, nó sẽ tự khắc chìm vào giấc ngủ sâu vĩnh viễn không có ngày tỉnh.
Ngưu Viễn thi thoảng cũng xuất hiện ở đây, nhưng chỉ trong một chốc lát rồi lặn mất tăm mất dạng, càng cho hắn chắc chắn thêm về suy luận của mình.
Lâm Gia Nhi, mày đang ở đâu đó trong này. Hôm nay, mày phải chết!
Hắn đội mũ trùm đầu, đeo lại khẩu trang lên mặt, chỉ chừa lại đôi mắt rạo rực đầy sự điên dại và chết chóc.
đi ra khỏi chỗ nấp, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời. Một ngày không trăng cũng chẳng có sao, hắn vui vẻ ngân nga vài giai điệu. Lững thững tản bộ đến cổng sau của ngôi chùa, như một con sóc chuyên nghiệp, hắn nhẹ nhàng tung người trèo qua bức tường đá.
Hắn vốn khinh thường trò cậy cổng lén la lén lút, cứ hiên ngang nhảy qua tường, chẳng phải rất có chí khí hay sao? Hắn là người làm việc lớn, đâu phải như những tên trộm ngu đần kia.
Căn bản hắn không để vào mắt mình những kẻ trộm vặt vãnh đó.
Hắn ngang nhiên đi qua mấy con chó ngu ngốc nằm lim dim, thấy hắn cũng chẳng thèm nhếch mõm lên gầm gừ. Coi bộ, bọn súc sinh này cứ ngu như vậy thì dễ sống hơn đấy!
Nhưng những đứa như Lâm Gia Nhi và Lạc Ngưu Viễn, lại đích thực không nên có mặt trên cuộc đời này.
Mười hai năm qua, bọn mày đã sống quá đủ rồi, cũng thách thức tao nhiều rồi đấy!
Giờ trò chơi cũng nên kết thúc thôi.
Hắn ung dung lướt qua gian điện chính, liếc nhìn những tượng Phật ngồi trầm lặng, hắn thầm thấy thật quá sức ngớ ngẩn.
Cái gì mà Phật giáo, cái gì mà thiên chúa giáo? Toàn một lũ mê muội!
Thế nên, hắn khinh thường hừ một tiếng rồi quay lưng rời đi.
Chùa này bé thì bé thật, nhưng lại vô cùng nhiều những gian phòng san sát. Khi hắn đảo quanh hết một lượt mà vẫn chưa tìm được chút manh mối nào về Lâm Gia Nhi, hắn bắt đầu bực bội, nôn nóng.
"Lạc Ngưu Viễn, mày rốt cuộc giấu con bé đó chỗ nào?" Hắn lầm bầm, từng chữ một như rít qua kẽ răng.
"Gọi tôi sao?"
Bất chợt, một giọng nói trầm lạnh vang lên sau lưng, hắn giật mình, cả cơ thể như chết lặng tại chỗ.
Sao có thể thế chứ?
"Xin lỗi nhé, vì tôi vốn ở đây, cả ngày hôm nay."
Ngưu Viễn từ tốn lên tiếng, nó nhếch miệng cười nhìn bóng người quen thuộc phía trước. Khi người này chưa kịp phản ứng, nó đã cười vang thành tiếng. Tiếng cười vọng khắp trốn rừng núi âm u trong đêm đen tịch mịch cơ hồ như muốn nuốt trọn bóng tối. Một lát sau, tiếng cười cũng ngừng, nó siết chặt hai tay, khẽ nói: "Thầy Thống Bạch, tình cờ hôm nay có người mặc đồ của tôi xuống núi rồi, nên chắc thầy nghĩ tôi không ở đây nhỉ? Nhưng làm sao bây giờ, gặp thầy lúc này, tâm trạng tôi rất sảng khoái!"
Dáng người cứng ngắc kia từ từ quay lại, đối diện với Ngưu Viễn. Trong bóng tối u ám, con ngươi kia chiếu thẳng tới Ngưu Viễn những tia sát khí, oán hận.
Thống Bạch bình thản cởi bỏ mũ và khẩu trang, gương mặt hắn phủ đầy hàn khí, khác hoàn toàn với hình ảnh lương thiện, ôn hòa mà hắn xây dựng trong suốt mười mấy năm qua. Nụ cười quái dị kéo dài trên cửa miệng hắn trông như ác quỷ. Hắn mở miệng đáp: "Mày biết là tao từ khi nào?"
Ngưu Viễn cất giọng bỡn cợt: "Tôi không thông minh như Gia Nhi, nên vốn hiện giờ tôi vẫn còn sống sót." Nhưng ngay lập tức, nó thu lại nụ cười, giọng nói mang đầy hàm ý: "Nhưng vốn thầy chưa gϊếŧ được ai mà, thế có tính là tất cả cùng ngu dốt không?"
đêm khuya ở rừng núi lạnh căm, sương giăng ướt đẫm tóc, Thống Bạch thoáng sững sờ trong giây lát, nhưng sau đó lại ôm bụng cười khùng khục, cười đến mức mà nước mắt bắt đầu ứa ra hai khóe mi.
Hắn nói, giọng đầy chế giễu: "Mày với Gia Nhi, đừng có lòe tao bằng cái khả năng tâm linh vớ vẩn. Trên đời này vốn chẳng có cái là Phật, chẳng có cái gọi là thiên đường hay địa ngục, linh hồn hay là quỷ." Nói xong, hắn bất ngờ rút từ trong túi áo ngực ra một khẩu súng giảm thanh, chĩa thẳng vào đầu Ngưu Viễn: "Chỉ có sống và chết!"
Ngưu Viễn liếc nhìn khẩu súng, ánh mắt nó thờ ơ như chẳng hề quan tâm. Nó vẫn đứng im bất động, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên.
"Vốn dĩ năm đó, thầy cưỡиɠ ɧϊếp Thư Kỳ làm cô ấy có thai, sau đó sợ bí mật bại lộ nên đã ra tay sát hại cô ấy, lợi dụng bệnh điên của Lâm Gia Phong mà vu oan giá họa cho ông ấy. Vừa vặn được Trần Dương chứng kiến, cảnh sát nghiễm nhiên mà kết tội Lâm Gia Phong. Thậm chí sau đó chưa yên tâm, thầy còn thuê Phùng Quý Minh đâm xe hại chết Hạ Lan – bạn thân của Thư Kỳ." Ngưu Viễn thẳng lưng, ánh mắt sâu thẳm tối thẫm lại. "Sau mười hai năm, Gia Nhi đã gần như tìm ra chân tướng về vụ án của bố mình, lúc này lại bị thầy phát hiện và sai đức Miêu gϊếŧ người diệt khẩu. đáng tiếc đức Miêu cũng vì biết quá nhiều chuyện nên cũng bị thầy thủ tiêu luôn trong vụ tai nạn xe gây ra cho chúng tôi."
Gương mặt Thống Bạch không một tia biểu cảm, hắn cười khùng khục, khẩu súng vung vẩy trong không trung: "Mày nói hay lắm. Nhưng cái quan trọng nhất thì mày lại không có. Bằng chứng, bằng chứng của mày đâu?"
"Thầy đã bao giờ nghe hồn ma báo án chưa?" Ngưu Viễn dửng dưng đáp, "Có những thứ muốn vùi lấp, nhưng nó vẫn cứ sẽ thình lình xuất hiện." Nói rồi ánh mắt mắt nó hướng ra phía sau lưng Thống Bạch.
Cạch – một thứ gì đó lành lạnh bất ngờ áp sát vào sau gáy hắn. Giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Hạ súng xuống, Thống Bạch, anh bị bắt vì âm mưu sát hại bốn mạng người từ năm 1998 đến năm 2010. Những lời anh nói từ giờ chính là bằng chứng chống lại anh tại tòa án."
Thiên Na không chút do dự, cô kéo chốt an toàn đến 'Cạch' một cái, sẵn sàng bắn thủng đầu tên sát nhân nếu hắn có ý định bóp cò.
"Ha ha ha, các người, một lũ điên." Thống Bạch lắc đầu, nụ cười quỷ dị lại xuất hiện trên gương mặt, "Cảnh sát các người cũng có ngày tin những lời nói hàm hồ của một con bé về ma quỷ à?"
"Vốn dĩ chẳng cần ma quỷ lên tiếng. Trong buổi họp hôm mùng 2 tháng 10 năm 2010, chỉ có anh và Trần Dương vắng mặt. Khoảng thời gian đó, anh đã dụ đức Miêu lẻn vào trong trường đợi mình, còn bản thân anh thì tránh mặt đi đến cổng sau, phá hỏng phanh chiếc xe Kia Morning màu bạc. Camera của quán game đối diện đã ghi lại được hình ảnh chiếc xe. điều này ắt hẳn cũng nằm ngoài dự tính của anh rồi. Mà không chỉ có vậy..." Giọng nói của một người đàn ông trầm ấm vang lên. Tố Vỹ bước ra từ trong bóng tối, trên tay anh cầm một xếp giấy tờ. Anh lặng lẽ tiến đến bên cạnh Thống Bạch, tung đống giấy vào người hắn, "Chính con của anh đã nói ra tất cả!"
Từng tờ giấy trắng phất phơ bay trong không trung như những bông tuyết ngày đông nhẹ nhàng phủ xuống nền đất trắng xóa. Mà tờ giấy nào cũng giống tờ giấy nào, chỉ là một tờ kết quả xét nghiệm: kết quả ADN trùng khớp của Thống Bạch và thai nhi mười sáu tuần tuổi.
"Ngưu Viễn đã lấy sợi tóc của Trần Dương đêm hôm đó để chứng minh ông ấy vô tội. ADN của ông ấy không hề trùng với 'đứa bé'. Còn ADN của anh ở đây thì khác, mà chúng tôi chẳng khó khăn gì trong việc tìm một sợi tóc của anh, Thống Bạch ạ. Anh còn gì biện minh không?" Tố Vỹ cười khẩy, "Hay muốn gặp con của mình?"
Thiên Na khẽ nhíu mày, cô toan mở miệng, nhưng giọng nói của Thống Bạch đã rống lên thảm thiết: "Chúng mày là lũ vu oan giá họa, lấy đâu ra cái kết quả vớ vẩn này? đây là giả, chắc chắn chúng mày là giả. đứa bé đó nó đáng ra phải chết hơn mười hai năm rồi!"
Chỉ thấy khóe miệng của Ngưu Viễn khẽ nhếch lên, Thống Bạch sững người.
"Thầy vốn dĩ biết sự có mặt của đứa bé trong cơ thể của Thư Kỳ, nên khi dùng dao đâm cô ấy, thầy đã cố tình đâm nát phần bụng để nhằm che đậy cái thai. Nhưng lúc đó, thai nhi đã không còn ở đó nữa rồi." Giọng nói của Ngưu Viễn trong đêm tối mang đầy ý cười, "đứa bé này không đi đâu xa cả, mười hai năm qua, nó vẫn quanh quẩn trong ngôi nhà của Hạ Lan. Thầy có tính toán như thế nào đi nữa cũng không thể tính bằng ông trời!"
Bầu không khí bao trùm một mảnh tĩnh lặng đến chết chóc sau lời của Ngưu Viễn. Thiên Na gí sát súng vào gáy Thống Bạch hơn: "Dừng lại ở đây thôi, mọi chuyện kết thúc rồi, Thống Bạch."
"Cảnh sát đã bao vây khu vực này, anh không thoát được đâu." Tố Vỹ rút trong người ra một chiếc còng số tám, "Những lời anh nói nãy giờ, đã được ghi âm lại rồi."
"Ha ha ha..."
Bất ngờ Thống Bạch ngẩng mặt cười vang, hắn nói bằng giọng chua chát: "Không ngờ kế hoạch hoàn hảo hơn mười hai năm lại bị một con nhóc chưa đầy mười tám tuổi xỏ mũi. Tao không phục, không phục!"
Nói rồi, hắn bất ngờ điên dại lao thẳng về phía Ngưu Viễn, súng trên tay chĩa thẳng vào thái dương nó và bóp cò.
Pằng—ngg
Pằng—ngg
Tiếng súng nổ vang khắp rừng núi, mùi khét lẹt từ mẩu đạn bắn ra bốc lên trong không gian nhỏ hẹp của ngôi chùa.
Thiên Na từ từ hạ súng, cô bước thận trọng đến chỗ Thống Bạch đang nằm ôm chân, co quắp vì đau đớn. Cách đó không xa, Ngưu Viễn được Tố Vỹ kịp thời kéo ra khỏi tầm ngắm của Thống Bạch, cả hai lăn vài vòng trên nền đất. Sỏi đá nhọn hoắt làm cho quần áo cả hai rách te tua, gương mặt, tay chân trầy xước và rơm rớm máu.
Nhìn hai người kia không bị trúng đạn từ khẩu súng của Thống Bạch, Thiên Na mới yên tâm. Cô lạnh lùng nhìn Thống Bạch, đá văng khẩu súng của hắn ra xa. Cúi xuống liếc nhìn vẻ mặt đau đớn vì trúng đạn của Thống Bạch, cô tra chiếc còng số tám vào bàn tay hắn, khinh thường nói: "Thống Bạch, anh chính thức bị bắt vì tội hãʍ Ꮒϊếp nữ sinh trung học, gϊếŧ bốn mạng người trong suốt mười hai năm qua. Chúng tôi đã đủ bằng chứng và nhân chứng kết tội anh, đã đến lúc anh phải trả giá cho những hành vi táng tận lương tâm của mình."
Sau đó Thiên Na và các đồng nghiệp trong tổ điều tra hình sự áp giải Thống Bạch về quy án, trả lại công bằng cho Lâm Gia Phong, chính thức khép lại án oan mười hai năm qua.
Cảnh sát cũng phát hiện và giải cứu kịp thời Trần Dương khi ông bị Thống Bạch dùng gậy đánh ngất dưới chân núi, giấu vào trong một bụi cây rậm rạp.
Trần Dương vốn dĩ cũng được tính là cha đỡ đầu của Gia Nhi. Trước đây, ông luôn tỏ ra cộc cằn, thường xuyên quát mắng Lâm Gia Phong khi Lâm Gia Phong bất cẩn trong công việc, nhưng một mặt lại luôn giúp đỡ, quan tâm chăm sóc. Vốn dĩ biết tâm thần Lâm Gia Phong không bình thường nhưng lại thực chất rất hiền lành, thật thà nên ông cũng vì thế mà chiếu cố, lặng lẽ âm thầm bảo vệ Gia Nhi trong suốt mười mấy năm bị chúng bạn chọc ghẹo khinh thường.
Cho nên khi thấy Lâm Gia Phong hoảng loạn chạy ra từ hiện trường, ông đã bình tĩnh gọi cảnh sát tới điều tra và nói rằng vụ án của Thư Kỳ còn nhiều uẩn khúc. Nhưng cảnh sát lúc đó cũng chỉ ra vật chứng chứng minh Lâm Gia Phong đã tự tay đâm chết Thư Kỳ, mà ông còn bị buộc trở thành nhân chứng trực tiếp. Thế nên suốt bao nhiêu năm qua, Trần Dương vẫn luôn dằn vặt chính mình vì cái chết cô đơn oan ức của người bạn, ông quyết ở lại trong trường ngần ấy năm để cố tìm ra chân tướng mọi việc.
Trần Dương cũng không ngờ rằng, chính người giáo viên mà mình tôn kính bao năm qua lại là hung thủ gϊếŧ người, còn rắp tâm nhân cơ hội ông lén tới chùa Châu Viên Tự tìm Gia Nhi mà đánh lén, định đổ hết tội lỗi lên đầu ông. Khi tỉnh lại trong bệnh viện và biết được sự thật, Trần Dương rất tức giận, chính mình đứng ra làm nhân chứng tố cáo Thống Bạch, còn hung hăng đấm cho hắn một cái nổ đom đóm mắt. Tuy cảnh sát, các giáo viên có mặt trong phiên tòa xét xử cũng can ngăn, nhưng trong lòng ai cũng có phần hả hê vì cú đấm của Trần Dương giành cho kẻ sát nhân bệnh hoạn.
Về phần của Thống Bạch, hắn đã lạnh lùng khai nhận mọi tội danh mà không chút ăn năn hối cải. Chính vì thế mức án tử hình đã được treo sẵn trên đầu của hắn.
Nhưng đó là chuyện sau này.