Chương 9 : Bằng chứng thép
Cháu đến vì đứa bé.Từ lúc đặt chân vào ngôi nhà, Ngưu Viễn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dù cả ngôi nhà toát ra vẻ thanh nhã và lịch sự, nhưng không thể che đậy được âm khí vướng quanh. Cho dù xung quanh nghe đầy chim hót, nhưng đúng hơn là giống tiếng gào thê lương từ những chú chim bị nhốt trong *****g muốn thoát ra. Thậm chí, hàn khí bủa vây xung quanh khiến cho sống lưng Ngưu Viễn tê lạnh.
đứa trẻ vẫn quanh quẩn ở đây.
Nó bò lết trên sàn gỗ, toàn thân phủ một màu đỏ hỏn như cục máu đông. 'đứa trẻ' ấy chỉ có thể tính là một thai nhi mười sáu, mười bảy tuần tuổi. Nó di chuyển một cách chậm chạp đến trước cánh cửa gỗ ở góc phòng, rồi biến mất tại đó.
Hành động của nó cứ lặp đi lặp lại trước mặt Ngưu Viễn như vậy, từ khi Ngưu Viễn ngồi xuống chiếc ghế gỗ trong phòng.
"ý... ý cháu là sao?" Gương mặt phúc hậu của bà Ngọc Như chợt tái mét. Bà lắp bắp: "Cô không hiểu."
"đứa bé đó vẫn được cô cất giấu trong suốt mười hai năm qua, chính vì thế linh hồn nó không thể siêu thoát được."
Ngưu Viễn đáp lại bằng khuôn mặt thờ ơ cùng giọng nói trầm lạnh điềm tĩnh. Nó đứng dậy, dáng lưng thẳng tăm tắp bất động nhìn người phụ nữ đối diện.
Gương mặt bà nhăn nhúm trắng bệch, đôi tay run run, cả cơ thể bất lực dựa hẳn vào ghế.
"đứa bé là bằng chứng duy nhất để tìm ra hung thủ gϊếŧ hại Thư Kỳ..." Nó lại trầm giọng lên tiếng, "Và cả Hạ Lan."
Câu nói này của Ngưu Viễn khiến cho Ngọc Như mở to mắt bàng hoàng, bà đứng phắt người dậy, đôi tay run rẩy tóm lấy vai áo nó: "Cháu nói sao? Cả Hạ Lan? Cháu muốn nói cái gi?"
"Hạ Lan đã bị sát hại, chứ không phải mất do tai nạn giao thông." Ngưu Viễn vẫn lãnh đạm trả lời, "đó cũng là nguyên nhân vì sao Tố Vỹ không thể trực tiếp gặp cô. Anh ấy không thể tự mình nói ra được sự thật này."
Cả người Ngọc Như khụy xuống, nhưng Ngưu Viễn đã nhanh tay đỡ lấy bà. Gương mặt đau đớn ngập tràn nước mắt, bà thẫn thờ nói, những câu từ nghẹn lại ở cuống họng. "Con bé... Tại sao lại phải gϊếŧ con bé... Nói dối, cháu nói dối!"
Dường như không muốn tin vào sự thật, bà gào lên thảm thiết. Ngưu Viễn yên lặng đỡ lấy bà, lòng nó cũng lạnh hẳn đi.
"Con bé đã làm gì sai mà lại bị sát hại? Ngày đó chẳng phải cảnh sát đã nói đó chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn hay sao?" Ngọc Như bám lấy Ngưu Viễn, bà nghẹn ngào nức nở. Nỗi đau mười hai năm trước như ùa về, như cơn lũ tràn bờ đê, nhấn chìm bà trong mất mát tang thương.
"Vì Hạ Lan biết ai là kẻ sát hại Thư Kỳ." Ngưu Viễn nhẹ giọng, nó đỡ bà ngồi xuống ghế gỗ, rồi sau đó nắm nhẹ bàn tay bà, "Kẻ đó hiện giờ vẫn sống tự do tự tại ngoài vòng pháp luật, thậm chí đã sát hại đến ba mạng người. Bằng chứng duy nhất chống lại hắn hiện nay..." Nó nhìn về phía căn phòng được khóa nghiêm ngặt trong góc khuất của phòng khách, rồi nhấn mạnh từng từ: "Chính là thai nhi đó. đó là chứng cứ buộc tội kẻ gϊếŧ người. Chẳng lẽ cô chưa bao giờ thắc mắc, 'đứa bé' đó của Thư Kỳ - là con của kẻ nào ư?"
Chồng Ngọc Như đã mất chỉ một năm sau cái chết của con gái vì đau buồn cùng bệnh tật, từ đó đến nay chỉ có mình bà sống trong ngôi nhà nhỏ này. Nhưng Thiên Na đã thì thầm bên tai Ngưu Viễn trước khi nó đến đây, cô nhấn mạnh: "Ngưu Viễn, hóa đơn tiền điện của nhà bà ấy luôn cao nhất nhì khu phố!"
Việc đó cũng đồng nghĩa, có một cỗ máy luôn luôn hoạt động ở công suất cao nhất trong căn nhà này. Mà căn phòng đóng kín tỏa ra hơi lạnh ngắt kia, ngay từ đầu đã làm Ngưu Viễn liên tưởng đến giấc mơ lặp đi lặp lại trong suốt thời gian dài của Gia Nhi: đứa bé đỏ hỏn, người phụ nữ máu me đầy người, cùng chiếc tủ lạnh cỡ lớn...
"Chẳng phải kẻ gϊếŧ Thư Kỳ đã bị bắt ngay sau đó rồi sao?" Ngọc Như thều thào yếu ớt, nước mắt đã khiến đôi mắt bà mờ đi, "Làm sao có thể sát hại Hạ Lan được..."
Nụ cười lương thiện của người bố bị điên hiện ra trong đầu, nụ cười ấy ngây ngô thật chẳng khác gì Gia Nhi cả. Nhưng ông đã luôn bị mọi người hắt hủi, đã luôn bị mọi người xa lánh, và cuối cùng chỉ sau hơn hai năm bị kết tội gϊếŧ người, ông đã chết cô đơn trong viện tâm thần.
Nghĩ tới đây, lòng Ngưu Viễn quặn thắt. Nó siết chặt bàn tay, gương mặt trắng bệnh cùng đôi mắt sâu thẳm đầy hàn khí: "ông ấy không phải kẻ gϊếŧ người. Mà kẻ gϊếŧ người thực sự vẫn đang ở ngoài kia. Chỉ đứa bé ấy mới chứng minh được người đàn ông bị điên ấy vô tội, và là bằng chứng bắt kẻ sát nhân thật sự cúi đầu nhận trừng phạt."
Khóe môi của Ngọc Như run rẩy, nước mắt lại rơi lã chã từng hàng xuống vai Ngưu Viễn. Lòng bà đau đớn không thốt ra được một tiếng nghẹn ngào.
"Hạ Lan biết hung thủ thực sự là ai nên cô ấy mới bị hắn sát hại." Ngưu Viễn cụp mi, giọng nói trầm lạnh thoảng qua bên tai bà, "Nếu không bắt được hắn, người tiếp theo, chính là cháu."
Ngọc Như giật mình kinh hãi, hai mắt bà mở to nhìn cô gái trước mặt. Gương mặt nghiêng nghiêng lạnh lùng đến thờ ơ, nhưng lại không giấu được nét xanh xao và sự mỏi mệt.
"Cháu rốt cuộc là ai?" Ngọc Như thì thào như sợ có ai đó nghe thấy được, "Còn Tố Vỹ thì sao? Thằng bé vẫn ổn chứ?"
"Coi như vì Hạ Lan được không? Chúng cháu nhất định phải tìm được hung thủ."
Ngọc Như không đáp, bàn tay bà khẽ nắm chặt tay Ngưu Viễn. Bà hít một hơi sâu, gạt đi những giọt lệ còn vương trên khóe mắt, từ từ đứng dậy. Thân hình yếu ớt hơi lảo đảo, nhưng đã nhanh chóng được Ngưu Viễn đỡ lấy. Bà tháo ở cổ ra một sợi dây chuyền, ở đó có xâu một chiếc chìa khóa vẫn còn sáng bóng không hề gỉ sét. Bà thở dài lẩm bẩm: "Cũng lâu lâu mới vào một lần. Cháu là người đầu tiên biết 'đứa bé' ở đây..."
Cả hai cùng tiến đến phía trước cánh cửa gỗ của căn phòng khóa kín. Bà tháo chìa, cạch một cái trơn tru, ổ khóa to đã được mở. "Ngày đó, Hạ Lan đã dặn kĩ phải giữ nguyên vẹn được cái thai nhi này. Cô không biết rằng, con bé hóa ra còn có mục đích khác..."
Hạ Lan muốn phơi bày sự thật, chỉ điểm hung thủ thực sự, nhưng hắn đã nhanh hơn cô một bước.
Có điều, hắn sẽ không thể ngờ được, 'đứa bé' vẫn luôn ở đây.
"Cô luôn không yên tâm, sợ rằng có ngày đứa bé sẽ bị phân hủy thối rữa..." Bà đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, không khí lạnh buốt phả ra, đập thẳng vào cánh mũi hai người, "... Nên đã thiết kế căn phòng này thành hầm băng. Cẩn thận, từ từ bước xuống thôi."
Sau cánh cửa là hành lang nhỏ hẹp dốc thẳng xuống dưới lòng đất. Nhiệt độ ở đây thấp đến mức da đầu Ngưu Viễn dần dần tê lại, hơi thở cũng nặng nhọc vì rét.
Dưới ánh đèn leo lét, cả hai người từ từ bước chậm rãi xuống hành lang dốc trơn. Cánh tay Ngưu Viễn vẫn một mực giữ lấy Ngọc Như, nó sợ bà sẽ ngã nếu chính mình buông ra.
"Không sao, đừng lo lắng. Cô đã đi quen rồi, mười hai năm qua..."
Phát hiện ra sự quan tâm lo lắng của Ngưu Viễn, bỗng dưng lòng bà thấy ấm áp hơn nhiều. Tuy Ngưu Viễn không giống với Tố Vỹ chút nào, nhưng có một điểm hai người gần như tương đồng: đó là sự quan tâm, chu đáo dành cho bà nhưng không hề nói ra một lời.
Cuối cùng cũng xuống dưới mặt phẳng của nền đất, Ngưu Viễn lúc này mới yên tâm buông cánh tay của Ngọc Như, tự mình đưa mắt quan sát xung quanh.
Mặc dù không hề có chiếc tủ lạnh nào như trong giấc mơ của Gia Nhi, nhưng ở đây thực sự toàn là băng đá.
Cả căn hầm bốc lên toàn khói trắng, phả vào mặt Ngưu Viễn đến lạnh gáy buốt óc. Xung quanh là toàn những cột đá khổng lồ, chất kín từ mặt đất cho đến sát trần hầm. Cùng với tiếng ù ù của máy chạy không rõ từ chỗ nào, cả căn phòng dưới ánh đèn duy nhất phát sáng lung linh.
ở chính giữa căn phòng là chiếc bình thủy tinh trong suốt không ngừng tỏa ra khí lạnh.
'đứa bé' nằm ở đây.
"Cô đã đặt thai nhi vào bình thủy tinh này, cho nước đóng lại thành băng mới cất giữ được đến bây giờ." Ngọc Như thở dài, "Lúc đầu, Thư Kỳ cùng Hạ Lan đã giữ cái thai nhi này trong ngăn đá của tủ lạnh. Nhưng cô sợ đứa bé sẽ dần dần thối rữa, nên mới đóng băng nó như vậy."
Rồi bà quay mặt đi, như không nỡ nhìn một sinh linh nhỏ bé bị chính mình giam cầm trong hầm băng suốt mười hai năm qua.
Thật ra, từ lúc bắt đầu nhìn thấy 'đứa bé' bò lết trên sàn nhà, lòng Ngưu Viễn đã lạnh hẳn đi. Nhưng bây giờ nhìn thai nhi đã gần như rõ hình hài kia vẫn cong người trong tảng băng như tư thế nằm trong bụng mẹ, Ngưu Viễn lại cảm thấy xót xa đau đớn vô cùng.
'đứa bé' đã không được hít thở bầu không khí trong lành ở thế giới ngoài kia, chẳng một lần được nếm thử dòng sữa mẹ... Số phận buộc nó phải chết, khi chỉ mới còn trong bụng mẹ, và hóa thành âm hồn cô đơn quanh quẩn chốn nhân gian nhơ nhớp chẳng thể đầu thai.
"Cô biết hành động này quá vô nhân đạo, nhưng mà..." Thấy Ngưu Viễn lặng người không lên tiếng, bà bối rối nhìn nó, gương mặt tràn ngập vẻ đau đớn, "nhưng đó là tâm nguyện của Hạ Lan cùng Thư Kỳ, cô không thể..."
Ngưu Viễn gật đầu, nó ngắt lời bà: "Từ giờ, cháu sẽ lo cho 'đứa bé'. Xin cô hãy an lòng." Nói rồi, nó tiến đến bên cạnh chiếc bình, nhẹ nhàng ôm lấy 'đứa bé' vào lòng.
Tảng băng kia tuy lạnh buốt khiến đôi tay nó tê lại, nhưng nhìn thai nhi vẫn cong người, cùng nước da đỏ hỏn đã chuyển màu tái đi sau bao nhiêu năm tháng nằm trong băng đá, Ngưu Viễn lại càng thêm siết chặt tảng băng vào trong lòng mình. Dường như nó muốn ủ ấm, muốn xoa dịu nỗi cô đơn cho 'đứa bé' xấu số này.
"Ngưu Viễn, xin cháu hãy nói với Tố Vỹ rằng, đừng bận lòng về Hạ Lan nữa." Mắt bà lại lần nữa hoe đỏ, "Hãy sống cuộc sống thật hạnh phúc."
Ngưu Viễn gật đầu, cả hai cùng lặng lẽ rời khỏi căn hầm băng giá.
Sau khi bọc 'đứa bé' lại cẩn thận trong vài lớp vải, Ngưu Viễn ngẩng đầu nhìn Ngọc Như, bắt gặp ánh mắt bà, nó nhẹ giọng lên tiếng: "Cháu sẽ đến chỗ Tố Vỹ trước lúc băng tan."
Lúc này mới thấy bà nhẹ nhõm gật đầu.
Lúc Ngưu Viễn cúi chào bà rồi xoay người bước ra khỏi cửa, Ngọc Như cất giọng gấp gáp từ phía sau: "Ngưu Viễn à."
Ngưu Viễn dừng bước, ngoái đầu nhìn bà.
"đứa nhỏ, 'thai nhi' đó, nó còn ở đây không?" Bà thấp giọng, ánh mắt đượm buồn, "Cô... cô muốn nói với nó một lời xin lỗi."
ánh nắng tràn đầy khu vườn um tùm cây cỏ, Ngưu Viễn mỉm cười, nụ cười ôn hòa khiến cho Ngọc Như bất giấc ngẩn ngơ. Nó khẽ lắc đầu: "Không cần nữa, 'đứa bé' đi rồi."
Thấy bà vẫn còn ngẩn người không đáp, Ngưu Viễn như sực nhớ ra một chuyện. Nó cất giọng trầm ấm: "Bích Phương... có lẽ sắp về rồi, cháu phải đi đây."
Ngọc Như sững người, những tia ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt. Nhưng ngay sau đó, bà nhanh chóng gật đầu nở nụ cười.
Ra khỏi ngôi nhà tràn ngập hương cỏ cây, Ngưu Viễn dừng bước. Nó lấy điện thoại trong túi, ấn phím gọi. Chỉ vài giây sau đầu bên kia đã có người nghe máy.
"Tôi tìm được 'đứa bé' rồi, bây giờ qua chỗ anh."
Bên kia yên lặng vài giây, sau đó Tố Vỹ mới cất tiếng, giọng nói ngập ngừng như không tin: "đứa bé? Nó... nó ra sao?"
"Gặp rồi nói. Anh cần phải làm vài chuyện."
Tố Vỹ coi như đồng ý dù anh vẫn chưa thông suốt chuyện Ngưu Viễn vừa nói, nhưng nhìn Thiên Na đang gục đầu ngủ say sưa trên bàn làm việc, anh liền nói khẽ trước khi Ngưu Viễn kịp ngắt máy: "Bọn anh đã tìm ra danh sách những người vắng mặt trong buổi họp ngày mùng 2 tháng 10 vừa qua."
***
"Chẳng biết hôm qua mẹ đã gặp việc gì, nhưng tâm trạng rất vui vẻ." Cô gái chun môi, hai má khẽ lúm sâu như đồng tiền, "Mẹ còn làm rất nhiều món ngon nữa."
Nghe cô gái cứ thế huyên thuyên một mình bên cạnh, Ngưu Viễn lặng im không đáp, nhưng khóe miệng đã khẽ cong lên một đường hoàn hảo.
"Ngưu Viễn, hôm qua tớ chạy quanh trường, tìm mãi mà chả thấy cậu đâu cả. Cậu về trước mà không thèm đợi tớ sao?"
Bích Phương giậm chân giận dỗi, cô nhéo mạnh một cái vào eo Ngưu Viễn. Thấy nó khẽ nhíu mày, cô mới lè lưỡi buông tay ra.
"Hôm qua bận một chút." Ngưu Viễn thuộc top những người EQ thấp, lại càng không muốn dài dòng. Cho nên khi nó mở miệng giải thích, cứ mặc nhiên mà coi là kỳ tích cũng chẳng có gì lạ.
Hai người đang lững thững tản bộ trong công viên cạnh biệt thự của Ngưu Viễn. Ngày cuối tuần nên công viên cũng đông hơn bình thường một chút. Hầu hết là những cặp vợ chồng trẻ dẫn con cái đi chơi, thi thoảng cũng có những người trung niên, người cao tuổi sống trong khuôn viên biệt thự cao cấp ra đây hóng gió.
Hôm nay mới sáng sớm, cô gái này đã lẻn vào nhà Ngưu Viễn, leo lên phòng nó bằng cầu thang sắt mà lần trước nó dẫn cô vào, sau đó chui vào chăn 'giở trò' với nó.
May mà Ngưu Viễn không quá xấu tính lúc mới thức dậy, nếu không đã đem Bích Phương ném xuống sân vì dám thò tay vào áo nó mà nghịch ngợm.
"Cậu cõng tớ được không?" Bích Phương bỗng nhiên ôm chặt lấy cánh tay Ngưu Viễn, háo hức nói, "Cảm giác được người mình thích cõng trên lưng chắc chắn thích lắm."
Khóe mày Ngưu Viễn giật giật, nó đáp: "Kỳ cục!"
Bích Phương kéo dài cái giọng nũng nịu: "Gì chứ? Cõng tớ đi mà, đi mà."
Ngưu Viễn thở dài, rốt cuộc cũng đành khom người cúi xuống: "Còn không mau lên? đừng để tôi đổi ý."
Cô gái kia reo lên một tiếng vui sướиɠ, sau đó ôm chầm lấy cổ Ngưu Viễn mà leo lên lưng nó.
"Cậu muốn siết chết tôi à?" Ngưu Viễn không tình nguyện vòng tay ra sau đỡ lấy Bích Phương, dáng người thẳng tăm tắp lại lững thững bước đi về phía trước.
Bích Phương cũng vì thế mà nới lỏng tay ra một chút, nhưng cô vẫn ôm khư khư lấy Ngưu Viễn. Tựa cằm vào hõm vào nó, cô thì thầm: "đúng thật, Ngưu Viễn là tuyệt nhất."
đã là đầu tháng hai, gần cuối những ngày đông giá rét, ánh nắng vì thế cũng ấm áp và tràn ngập khắp công viên. Nhìn chiếc bóng in trên mặt kia như hòa vào làm một, Bích Phương khẽ mỉm cười hạnh phúc.
"đừng có suy nghĩ biếи ŧɦái rồi giở trò bậy bạ." Thấy bỗng nhiên cô gái kia bật cười, Ngưu Viễn thấp giọng nhắc nhở, "Không là tôi quẳng cậu xuống hồ đấy."
Tiếng cười im bặt, cùng lúc đó cổ Ngưu Viễn bỗng nhói nhói.
Bích Phương cắn nhẹ vào cổ nó, lực không mạnh cũng chẳng nhẹ làm cho Ngưu Viễn hơi khựng lại. Nó nghiêng đầu tránh đi, nhưng hàm răng kia như gắn keo, vẫn lì lợm cắm nhẹ vào da cổ nó.
"Cậu muốn tôi quẳng thật đấy à?" Ngưu Viễn gằn giọng.
Sau đó trên cổ bỗng truyền tới cảm giác ướŧ áŧ, Ngưu Viễn đờ người, da nổi gai ốc. Từ lúc nào, Bích Phương không còn cắn nó nữa, mà đổi lại thành cái nút môi trên cổ nồng nhiệt. Cảm giác ẩm ướt từ chiếc lưỡi nhỏ xinh trơn trượt trên cổ khiến Ngưu Viễn như hóa đá. Mất một lúc thất thần, nó mới rùng mình, nghiêng đầu né tránh.
Một vết đỏ xấu hổ hằn rõ trên chiếc cổ trắng ngần.
"đây gọi là đánh dấu." Bích Phương cười khoái trá, cô vỗ vỗ vào vai Ngưu Viễn, "Nếu bây giờ mà ở nhà chắc tớ đã đè cậu ra hôn thật đó."
Bịch---chh
"Ai ui, cậu muốn gϊếŧ tớ hả?" Bất ngờ khi người kia buông tay, mông Bích Phương nhanh chóng an tọa trên mặt đất. Cũng may Ngưu Viễn còn lựa chỗ có cỏ êm đất xốp để thả cô xuống.
Ngưu Viễn lạnh lùng liếc cô gái đang nhăn nhó xoa xoa mông. Nó thờ ơ nói: "Cậu tự đi được rồi."
Bích Phương hừ nhẹ một tiếng, cô bĩu môi. Sau đó lại chìa tay về phía Ngưu Viễn, nhõng nhẽo: "Kéo tớ đứng dậy đi mà."
"Tự đứng đi!"
"đau chết người ta rồi, Ngưu Viễn quá đáng."
Rốt cuộc Ngưu Viễn cũng không lạnh nhạt được như vẻ ngoài, nó đưa tay nắm lấy bàn tay của Bích Phương.
Nhưng còn chưa kịp đỡ Bích Phương đứng dậy, cánh tay phải đã bị người kia nắm chặt lấy, kéo ngã Ngưu Viễn xuống thảm cỏ. Cả cơ thể nó đổ xuống, gần như đè lên người Bích Phương.
Còn bất ngờ trước hành động đột ngột của Bích Phương, Ngưu Viễn chưa kịp phản ứng đã bị cô gái kia vòng tay ôm chặt lấy. Nụ cười gian manh hiện lên, lúm đồng liền lún sâu trên má, cô thản nhiên nói: "Giữa ban ngày ban mặt, cậu định dê tớ đó à?"
"..."
Ngưu Viễn hết nói nổi, đầu phủ đầy vân đen. Nó thở dài, đang định nhổm người đứng dậy thì lại bị Bích Phương kéo sát lại. Sau đó cô nàng nhanh nhảu đặt lên môi Ngưu Viễn một nụ hôn thật ngọt.
"Ha, bản cô nương hôm nay quyết tâm hôn cậu cho bằng được đó." Nói rồi lại siết nhẹ tóc Ngưu Viễn, hôn liên tục lên môi nó.
Mà Ngưu Viễn cũng không còn buồn phản kháng, cứ mặc kệ cho cô gái kia nổi máu 'dê xồm' với mình. Khóe miệng Ngưu Viễn khẽ cong lên, nó cúi xuống hôn cô thật sâu.
Cho đến khi người phía dưới đã mơ màng thất thần, Ngưu Viễn mới rời khỏi đôi môi đã bị nó cắn cho sưng mọng kia.
Giờ Bích Phương cũng hiểu thế nào là đừng đùa với lửa!
Rõ ràng là cô chủ động, cuối cùng lại hóa thành bị người ta đè ra hôn đến ngộp thở, không còn biết trời đất là gì. Tóc tai rối bời, mặt mày đỏ ửng, cô xấu hổ đẩy Ngưu Viễn ra, ngồi bật dậy.
"Chẳng phải muốn dê tôi hay sao?" Giọng nói Ngưu Viễn mang đầy ý cười. Nó đứng dậy, lại chìa tay về phía Bích Phương, "đi, muộn rồi."
Bích Phương 'hứ' một cái đầy giận dỗi, nhưng rồi cũng nắm lấy tay Ngưu Viễn mà đứng lên.
"Cậu đúng là sói!" Bích Phương siết chặt lấy bàn tay Ngưu Viễn, chẳng chịu buông, "Ngày nào đó cậu sẽ 'ăn' sạch tớ mất thôi."
"..."
Lần thứ hai Ngưu Viễn nghẹn họng. Chẳng biết là ai cứ 'dê' ai đây.
Hai người sánh bước bên nhau. Cả công viên tràn ngập ánh nắng cùng giọng nói vang lên không ngừng như chim hót của cô gái nào đó rất dễ thương. Mà người cao cao đi bên cạnh lại thở dài thầm nghĩ: "Hôm nay sẽ là một ngày dài."
***
Trần Dương đã là bảo vệ của trường trung học phổ thông này hơn hai mươi năm rồi, từ những người có chức có quyền đến cô lao công hay học sinh đều rất mực kính trọng ông. ông làm việc nghiêm túc, một là một hai là hai, không bao giờ thất trách trong công việc. Thế nên không ít lần thầy hiệu trưởng ngỏ lời muốn xây lại phòng bảo vệ và cấp lại những vật dụng cần thiết cho ông, nhưng Trần Dương lập tức từ chối. ông nói: "Với tôi như thế này là ổn rồi."
Năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, vợ mất sớm do căn bệnh ung thư quái ác, ông gần như làm bạn với ngôi trường cổ kính này trong suốt hai mươi năm qua. Trong suốt ngần ấy năm, những việc gì xảy ra, ông đều nắm trong lòng bàn tay. Mọi ngóc ngách của trường hay khu vực ồn ào phía cổng sau, ông đều biết hết.
Chỉ là, ông đã từng gặp rất nhiều kiểu học sinh, nhưng chưa từng có đứa nhỏ nào dám ngang nhiên đối mặt với ông không chút kiêng dè như Ngưu Viễn.
Sự xuất hiện của Ngưu Viễn không khiến ông giật mình, mà thứ làm ông rờn rợn lại chính là ánh mắt lạnh băng của nó.
"Hôm nay lại vi phạm đồng phục." ông buông chiếc đèn bắt muỗi, để xuống bàn gỗ trong phòng bảo vệ, một tay mở cửa kính để nhìn Ngưu Viễn rõ hơn, "Muộn rồi sao giờ này cháu còn chưa về?"
Trong khoảng ánh sáng lập lè mà cây cột điện của trường chiếu tới, làn da của Ngưu Viễn trắng bệch một cách quỷ dị. ánh mắt sâu thẳm mang theo những tia lạnh lẽo vẫn hướng về phía Trần Dương. Cơn gió thổi qua mang theo những chiếc lá rụng dưới sân nghe rào rạo, phá tan đi màn đêm tịch mịch tăm tối.
"Bác hẳn còn nhớ Lâm Gia Phong?" Trong bóng tối, giọng nói trầm lạnh của Ngưu Viễn vang lên, "Người đã bị cảnh sát kết tội gϊếŧ một nữ sinh cách đây hơn mười hai năm chứ?"
Gương mặt Trần Dương tái đi. Nhìn Ngưu Viễn vẫn đứng cách xa một đoạn, bàn tay ông siết chặt, ông gằn giọng: "Thằng khốn đó sống thì điên dại, còn hại chết một mạng người, đáng nhẽ không nên có nó trên đời này mới đúng."
"Giao tình của bác và Lâm Gia Phong hẳn không mấy tốt đẹp."
Ngưu Viễn mặc chiếc áo hoodie đen trùm mũ, cả người nó như ẩn nấp trong bóng đêm. Gương mặt lãnh đạm hơi khuất một nửa dưới chiếc mũ trùm đầu, nhưng khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười ma mị thì lại chẳng thể che đậy được.
Trần Dương có chút ớn lạnh, ông lùi ra xa cửa sổ một chút, quay người lại bật công tắc đèn bên ngoài phòng bảo vệ. đang định xoay người trở lại, bỗng trên vai ông truyền xuống cảm giác lạnh buốt.
Một bàn tay đang đặt trên vai ông.
Khi ông định thần lại, phát hiện ra đằng sau vẫn có tiếng thở nhè nhẹ, ông mới chậm rãi xoay người.
Chỉ vài giây đồng hồ khi ông quay lưng đi bật công tắc đèn, vậy mà Ngưu Viễn đã đến bên cửa sổ mà không phát ra bất cứ tiếng động nào. Thậm chí cánh tay phải chi chít những hình xăm quái dị đã kịp thò qua khe cửa, nắm lấy vai ông.
"Cháu... cháu làm gì đấy." Trần Dương giật mình thảng thốt, ông gạt cánh tay Ngưu Viễn và lùi lại đằng sau.
"Năm đó, bác là người phát hiện ra xác của Thư Kỳ, đồng thời..." Ngưu Viễn thu tay lại sỏ vào túi quần jogger đen, "đồng thời cũng khai báo rằng nhìn thấy Lâm Gia Phong chạy ra khỏi hiện trường?"
Trần Dương không phủ nhận, mặt ông tái mét: "đúng, là bác!"
Bầu không khí giữa hai người căng thẳng một cách lạ thường. Chiếc quạt bắt muỗi thổi ra những tiếng vù vù cùng thứ ánh sáng xanh lét âm u.
Dưới ánh đèn vàng vọt ngoài phòng bảo vệ, thân người Ngưu Viễn vẫn thẳng tăm. Chỉ có điều cả người nó dường như bao bọc bởi hàn khí, lạnh tới mức khí hậu trời đông ngoài kia cũng chẳng thấm tháp gì.
"Lâm Gia Nhi chưa chết. Bác có muốn tới thăm không? Hẳn Gia Nhi sẽ rất vui." Ngưu Viễn bất chợt lên tiếng, "Chùa Châu Viên Tự."
Nói rồi nói xoay lưng bước đi, dáng người thẳng tắp dần hòa vào bóng đêm. Nhưng trước khi khuất dạng, giọng nói trầm thấp của Ngưu Viễn vẫn vang lên bình thản: "Hẹn sớm gặp lại bác."
Trần Dương ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ, bàn tay siết chặt lại. Mồ hôi lấm tấm trên gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt vằn tia đỏ ngầu, ông ta lẩm bẩm: "Còn sống... con bé vẫn sống!"